Trần Sơ nghĩ rằng, rất có khả năng trại Miêu còn chưa mở cổng.
Bình thường, đáng lẽ phía chính phủ phải đợi không gian con ở Vạn Dương mở hoàn toàn rồi mới bảo bọn họ đi qua, nhưng thời gian đếm ngược của bản đồ địa mạch không thể khớp được với thời gian không gian con mở cổng, thành thử tiên tri chỉ có thể đoán được không gian con sẽ xuất hiện vào thời gian này mà thôi.
Nhưng mấy phút trước, khi Đường Thiên Nguyên đưa bản đồ cho anh, anh cũng không nhận được thông tin trại Miêu đã mở ra.
Chỉ chênh có mấy phút, vậy nên khả năng cao là trại Miêu vẫn chưa mở cổng.
Nhưng thời gian chênh nhau không thể quá dài, nếu như vậy thì Vạn Dương sẽ không phát sinh hiện tượng tương ứng, chính phủ sẽ nhận ra điều bất thường.
Thế nên, cách tốt nhất là cả hai phải đi ngay bây giờ, hai người vừa mới đi được một lúc, trại Miêu cũng mở cổng, như vậy mới hợp lí.
Đi đến đó cũng dễ, Lâm Xuân có thể xuyên qua ngay nhưng trại Miêu có mở cổng ngay lập tức hay không lại không nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Trần Sơ ngẫm nghĩ, nhìn Lâm Xuân rồi hỏi một câu: “Em nghĩ là nếu mình đi thì chắc chắn sẽ bị hút vào không gian con à?”
Cô đáp ngay mà chẳng hề nghĩ ngợi: “Cái số em như này mà còn ăn may được nữa sao?”
Không hiểu vì sao, Trần Sơ nhận thấy nỗi lo âu của mình đã được hoá giải chỉ trong tích tắc.
Trần Sơ: “Đi thôi.”
Lâm Xuân cũng biết mình bắt buộc phải đi, nếu không thoát được thì cứ đối mặt thôi, cô khoác tay Trần Sơ, dẫn anh vào hành lang không gian.
Trong hành lang, Trần Sơ nhặt mảnh vỡ điện thoại lên, cất vào túi, định lát đi ra ngoài sẽ ném đi.
Cả hai đi trong hành lang một lúc đã tới lối ra.
Anh kéo cô lại, nhắc nhở: “Bọn mình qua muộn quá, không thể đi ra cửa mà mọi người đã sắp xếp.”
Người dị năng ở Vạn Dương chắc chắn đang đứng đợi ngoài cửa ra, đợi bọn họ mang bản đồ đến.
Nếu ngay từ đầu bọn họ qua đây luôn sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ đã muộn mấy phút, bản đồ cũng đã bị phong ấn, lúc này lại ra ngoài lối đi mà chính phủ đã chỉ định thì sẽ rất bất tiện, nhất là việc không thể giải thích được bản đồ địa mạch đã đi đâu rồi.
Lâm Xuân: “Đây không phải cửa ra mà chính phủ bố trí.”
Trước khi lên đường trợ lí Đàm đã gửi cho cô một toạ độ để định vị, nhưng vấn đề là Sadako chẳng xuyên không theo toạ độ, với lại lúc đó cũng vội, chỉ còn lại một hai phút, cô không kịp giải thích, tâm trí chỉ nghĩ đến việc lấy được bản đồ địa mạch trước khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, vậy nên cô đã không nói chuyện này ra.
Trần Sơ không biết điều này, anh nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, ngạc nhiên vừa người con gái mới nãy còn vô cùng hoảng loạn mà đã nghĩ đến chi tiết này chỉ trong một thời gian ngắn.
Anh không nói gì nữa, dắt cô đi ra khỏi hành lang không gian.
Hai người cực kì may mắn, xuất hiện trong nhà dân, bây giờ là mười giờ tối, ngôi nhà chìm vào thinh lặng, hình như chủ nhân của căn nhà đã ngủ, cả hai bò ra ngoài TV một cách khẽ khàng rồi lại im lặng mở cửa rời đi.
Vầng trăng khuyết cheo leo giữa trời, toả sáng ngời ngợi.
Lâm Xuân quan sát hoàn cảnh xung quanh, khắp nơi chỉ toàn cây cối, nom như đang ở trong núi, mà ngôi nhà mà bọn cô tưởng là nhà dân lại giống nhà nghỉ tạm thời của thợ săn hơn.
Trần Sơ cũng đang quan sát tình hình, thoáng chốc, anh nhìn ra một con sống lớn ở gân đây, sau đấy anh ném mảnh vỡ điện thoại trong tay vào lòng sông.
Lâm Xuân: “Đây là đâu?”
Lâm Xuân đi theo hướng của thành phố Vạn Dương, cô tính khoảng cách cũng gần đúng, cô đã nghĩ đến độ lệch nhưng hình như sai số hơi nhiều, ở đây không giống thành phố chút nào.
Trần Sơ nhìn quốc kì Hàn Quốc được treo gần đó, đoán ra ngay vị trí đứng của hai người.
Có lẽ bây giờ bọn anh đang đứng ở biên giới Trung Hàn.
Vạn Dương là thành phố gần Hàn Quốc nhất, chắc hẳn ở đây khá gần trung tâm thành phố, nhưng vấn đề là lần nào không gian con cũng mở cổng ở nơi đông người, bây giờ cả hai lại đang ở khu đất vắng, tổng cộng cũng chỉ có hai người, trong tình huống này, có thể trại Miêu sẽ không bao phủ chỗ này, thế thì bọn anh phải làm thế nào để vào được…
Còn chưa nghĩ ra ba chữ “không gian con”, Trần Sơ cảm thấy trước mắt đã tối sầm lại, cảnh tượng cũng biến đổi theo, ban đêm hoá thành ban ngày.
Vào rồi à?
Anh sững sờ, im lặng không chừng năm giây, vào giờ phút này, anh mới thực sự hiểu được danh xưng “chìa khoá sống mở cổng không gian con” thích hợp đến nhường nào.
Không, ở một mức độ nào đó, Lâm Xuân còn trâu bò hơn chìa khoá nhiều, dù gì chìa khoá cũng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi bao phủ của không gian con, còn Lâm Xuân ư, em ấy có thể khiến cho không gian bao trùm lên mình.
Ở một mức độ nào đó, đây là một sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Cùng lúc đó, ở cửa ra đã được chuẩn bị đâu ra đấy (là một chiếc TV ich), người dị năng đợi mãi không thấy Trần Sơ, xong cũng không gọi được nên trụ sở chính đã bật định vị di động, loáng chốc đã phong toả được vị trí của anh.
“Ở biên giới nước mình với Hàn Quốc.” Kĩ thuật viên nhanh chóng báo cáo vị trí toạ độ.
“Ở biên giới? Có vượt biên không?” Người phụ trách hỏi.
– Không.
Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, dặn dò ngay: “Mau tìm người ở gần đó để kiểm tra xem trại Miêu đã mở cổng hay chưa.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Bán Yêu Và Bán Sơn
.
Tùy Tùng
.
Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường
.
Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người
=====================================
Bởi vì đồng hồ đếm ngược của bản đồ quá ngắn, mười phút cuối cùng phía chính phủ mới xác định được địa điểm là thành phố Vạn Dương.
Tuy rằng tiên tri có thể cảm ứng được thời gian không gian con mở cổng, nhưng cũng chỉ là một thời gian tương đối.
Ví dụ, trụ sở chính cảm nhận được không gian con mở cổng ở đâu thì thường sẽ chỉ thông báo cho các thành phố lân cận biết không gian con sẽ mở cổng trong hôm nay hoặc chiều hôm sau.
Không gian con có thể mở trong mấy tiếng đồng hồ, nhưng với bản đồ địa mạch, chưa cần đến vài giờ, chỉ trong nửa tiếng thôi nó cũng có thể trở thành một tai hoạ thảm khốc.
Thành thử, để có thể xác định được thời gian chính xác, phía chính phủ đã cử ba nhà tiên tri đi đến ba nơi mà không gian con có khả năng mở cổng trong ngày hôm nay để cảm nhận tại chỗ, mãi đến mười phút cuối cùng của đồng hồ đếm ngược, nhà tiên tri đóng quân ở Vạn Dương mới cảm ứng được không gian con sắp mở ra.
Còn hai nhà tiên tri ở hai địa phương khác lại nghĩ rằng vẫn phải còn một khoảng thời gian nữa.
Vậy nên cuối cùng, thành phố Vạn Dương được chọn làm địa điểm để xử lí bản đồ địa mạch.
Phía chính phủ cũng đã suy nghĩ đến vấn đề trì hoãn thời gian nên đã sắp xếp hơn trăm người dị năng đứng đợi trước lối ra đã được chỉ định, chuẩn bị chịu đựng bản đồ địa mạch cùng với Trần Sơ.
Nhằm đảm bảo rằng trước khi trại Miêu mở cổng, mọi người sẽ cố gắng hết sức để bản đồ không bị ràng buộc với Trái Đất thêm lần nào nữa.
Song, đến tận bây giờ, người dị năng ở Vạn Dương vẫn không gặp được Trần Sơ, chẳng thấy trại Miêu mở cổng và cũng chả nghe ngóng được tin tức về thảm hoạ sắp xảy ra.
Thế nên người phụ trách mới nảy ra một suy đoán vô cùng to gan, có lẽ Trần Sơ đã vào không gian con rồi.
Khoảng mười mấy giây sau, có người dị năng không gian xuyên không đến túp lều ở ngay bên cạnh, thử lấy chìa khoá để mở cổng không gian và đã thành công.
“Trại Miêu đã mở cổng, dự báo đang di chuyển từ Hàn Quốc đến đây.” Người dị năng không gian báo cáo ngay với cấp trên.
Không gian con mở thật rồi, chắc chắn Trần Sơ đã mang bản đồ địa mạch vào đấy.
Tuy không hiểu vì sao bọn họ không đến Vạn Dương như đã định, nhưng chỉ cần bản đồ đã thoát xác khỏi Trái Đất, mọi chuyện cứ để đấy tính sau.
“Mau thông báo cho người dị năng ở gần Vạn Dương, nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi bao phủ của trại Miêu, đừng để bị nó hút vào.” Người phụ trách mau chóng đưa ra mệnh lệnh thứ hai.
Bản đồ rỗng tuếch tương đương với một quả bom nguyên tử có thể gây ra trận động đất cấp tám.
Kể cả có vào không gian con thì nó vẫn sẽ nổ tung, vậy nên người dị năng mà tiến vào trại Miêu sẽ lành ít dữ nhiều.
Khi người phụ trách đang tưởng tượng ra rằng sắp có một không gian con bị huỷ diệt thì trại Miêu lại vô cùng bình yên.
Phong cảnh trại Miêu chững lại ở mùa xuân với miền cỏ bạt ngàn và cánh chim tung bay, nơi nơi tràn ngập màu xanh mơn mởn tốt tươi của cây cỏ, đâu đâu cũng thấy hoa nở rộ, những cánh bướm nhẹ nhàng dập dờn trên khóm hoa, đẹp tới nỗi khiến cõi lòng người khoan khoái.
Lâm Xuân: “Mình đã bảo thể nào cũng sẽ bị hút vào mà.”
Phải chăng là vì bị nuốt vào nhiều quá nên tâm trạng cô phấn chấn hơn tưởng tượng rất nhiều.
Trần Sơ đứng trong bụi hoa nghe thấy tiếng nên đã quay đầu lại, thấy Lâm Xuân đang đứng ở gần đó, anh rảo bước đến: “Em có sao không?”
Cô lắc đầu: “Em không sao.
Đợt này may, bọn mình không bị tách nhau ra.”
Phải nói rằng, khi ngẩng lên nhìn thấy anh, cô đã an lòng hơn rất nhiều.
Anh nói: “Trại Miêu không to đâu, dễ gặp được người dị năng lắm.”
Cô gật đầu, nom có hơi giống toà Khoá Hồn, chỉ có một toà nhà nên khi mọi người vào trong thì đều đứng ở ngoài cửa.
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Trại Miêu là không gian con gì thế ạ, anh kể em nghe qua được không, em chưa kịp đọc tài liệu về nó.”
Anh gật đầu: “Trại Miêu là khu vực dành riêng cho thầy tà thuật, linh thể ở đây là thầy tà thuật hết, cửa ra nằm cạnh tượng vua cổ ở trung tâm trại.
Điều kiện để rời khỏi nơi này là phải thu thập đủ đá sức mạnh của mười loại cổ trùng khác nhau.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Cổ trùng cũng có đá sức mạnh á ạ?”
Anh giải thích: “Dị năng của thầy tà thuật chính là cổ trùng của bọn họ, nên họ không giống những người dị năng khác, năng lượng tập trung vào cổ trùng, còn đá sức mạnh của họ lại không nhiều năng lượng lắm đâu.”
Cô nói: “Muốn gom đủ mười loại đá sức mạnh nghĩa là mình phải phân biệt cả cổ trùng nữa.”
Anh gật đầu: “Đúng là hơi khó, ngoài sự khác biệt rõ rệt về màu sắc, ví dụ đá màu hồng là tình cổ, đá màu đen là cổ mang lời nguyền chết chóc, những viên đá cổ trùng khác đều màu vàng.
Ngoài thầy tà thuật ra, người dị năng bình thường rất khó phân biệt được chúng.
Nên tốt nhất là cứ giết nhiều để thu thập nhiều.”
Lâm Xuân gật đầu, bày tỏ rằng mình đã hiểu, sau đó cô lấy cây thước của bậc hiền triết – “công cụ phiên dịch ngoại giao” ra khỏi kho hàng của hệ thống, đồng thời cô cũng lấy cả sticker ông cụ để phòng khi mình gặp nguy hiểm.
Cô thành thục xé sticker ra, tiện thể dán lên mu bàn tay trái, đang định dán nốt miếng sticker lên mu bàn tay phải thì một bàn tay đã duỗi ra, cầm sticker của cô.
Cô ngạc nhiên ngước lên, thấy Trần Sơ dán sticker lên mu bàn tay trái của anh, anh mỉm cười vẫy vẫy tay với cô: “Thế này sẽ không sợ bị tách ra nữa.”
Nhờ màn biểu diễn đỉnh cao của nhóc hồ lô trong toà Khoá Hồn nên anh đã hiểu được tường tận tác dụng của tụi nhóc, thành thử chỉ cần dán sticker lên người mình, dù cả hai có bị lạc nhau thì khi Lâm Xuân gặp nguy, nhóc hồ lô cũng sẽ tự động bế cô về bên anh.
Anh đã đưa cô vào trại Miêu, vậy nên anh phải dẫn cô ra ngoài bình an vô sự.
“Đi thôi.” Nói xong, anh cũng không đợi cô đáp lại mà đã đi ra con đường núi ở gần đấy, đi dọc theo đường này sẽ đến trại Miêu.
Cô vội rảo bước theo anh, cả hai dạo bước trong khung cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu, dần dà sinh ra cảm giác thích chí như đi chơi xuân.
Đến khi hai người từ từ tiến đến những toà nhà ở phía xa xa, nhìn thấy nguyên mẫu của trại Miêu cùng với một đôi trai gái đang dính lấy nhau ở đồi hoa bên ngoài trại.
Hồn nhiên hò hẹn với những cánh hoa mùa xuân vốn dĩ là một chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng Lâm Xuân lại thấy bất thường vô cùng, bởi vì đôi nam nữ đang chim chuột là một người và một linh thể.
Chàng trai có gương mặt đẹp trai, trông vẻ ngoài chính xác là người dị năng, còn linh thể là một người nữ mặc quần áo và đeo trang sức màu xám trắng cực kì đặc sắc, mái tóc cũng xoã ra.
Gì đây, tình yêu vượt chủng tộc à?
Không phải, linh thể trong không gian con cũng từng là con người, nên chưa được tính là vượt chủng tộc, chỉ mới vượt không gian thôi.
Cũng không phải, linh thể không gian con chỉ là hình thái năng lượng, bọn họ không có cơ thể, vậy đáng ra phải được gọi là chuyện tình dang dở vượt không gian của người và ma?
Trần Sơ thấy Lâm Xuân ngây người ra như thế nên đã tốt bụng giải thích: “Có lẽ anh ta trúng tình cổ đấy.”
Tình cổ?!
Cô trợn tròn mắt, cô quá quen với thứ này vì bản thân đã từng dính phải, nó còn đáng sợ hơn cả ma tuý.
Một khi trúng tình cổ, người trong cuộc sẽ trở thành simp chúa của thầy tà thuật ngay lập tức, vào sinh ra tử, sẵn sàng đâm đầu vào tường vì người ta.
Cô kìm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Người dị năng chỉ ở trong không gian con được ba ngày thôi mà? Bọn họ mà trúng tình cổ thì khác nào…”
Trần Sơ gật đầu: “Đúng, nếu bọn họ không thể thoát khỏi tình cổ trong ba ngày, đại đa số sẽ chết ở bên trong.”
Lâm Xuân ngước mắt nhìn, thấy anh chàng người dị năng đang hôn nữ linh thể một cách nồng cháy.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của nữ linh thể, nhưng dáng người cô ta cao dong dỏng, anh chàng kia thì đẹp trai sáng láng, cao to vạm vỡ, từ góc nhìn của Lâm Xuân, cảnh tượng hai người ôm hôn nhau thực sự quá đỗi mỹ lệ.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô nhìn người ta hôn nhau ở khoảng cách gần đến như vậy, không kiểm soát được đôi mắt trợn tròn của mình.
Bỗng nhiên, một cái bóng đã che mắt cô, bàn tay ai đó đang chắn trước mặt cô.
“Bất lịch sự, đừng nhìn.” Trần Sơ.
“Anh quê mùa thế? Giờ là thế kỉ nào rồi.” Lâm Xuân gạt tay anh ra.
“Đây là tình yêu bị tình cổ thao túng, ba ngày sau anh ta sẽ chết.” Anh đáp.
Buộc phải nói rằng, anh rất biết cách phá hỏng phong cảnh, anh nói như vậy làm cô cảm giác bức tranh đấy chẳng đẹp gì nữa, thậm chí cô còn thấy hơi hãi hùng.
Ngay lúc này, khi nụ hôn kết thúc, ánh mắt xanh u tối của nữ linh thể bỗng xuyên qua bả vai của chàng trai, chạm mắt với Lâm Xuân đang đứng ở đằng sau.
Tim cô thấp thỏm, linh cảm xấu đã trào dâng.
“Nhóc hồ lô, nhóc…” Tiếng nhạc vang lên.
– Rầm!
Trần Sơ xoay người giơ tay lên, tung ra dị năng hệ phong của mình, đánh trúng một linh thể màu vàng nhỏ như con muỗi đang ẩn mình trong khóm hoa, khiến nó phải tan tác.
Nhóc lớn xuất hiện vì cảm nhận được sự nguy hiểm, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, gãi đầu với khuôn mặt mờ mịt, hỏi đúng một câu, ông không gặp nguy hiểm gì ư? rồi biến mất tăm.
Lâm Xuân xót đứt ruột, nhóc lớn ra ngoài mà chả làm gì hết, tự dưng làm lãng phí một cơ hội.
Trần Sơ ngoắc tay, lấy được viên đá sức mạnh màu vàng từ trong bụi hoa, nắm trong lòng bàn tay mình.
“Em ra hỏi cô ta xem đây là loại cổ gì.” Anh nói với cô.
Hết chương ..