Khi còn nhỏ Kinh Sở không thể nào lý giải được tâm trạng lúc yêu say đắm của cha mình.
Cha Sở Thanh Thanh đã từng có quan hệ hợp tác với Kinh Tần, hai người họ là đồng hương, thời điểm ban đầu cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thời điểm công ty gặp nạn, ông Sở bán cổ phần chạy lấy người, lựa chọn đầu tư vào một công ty khác, kết quả công ty đó lại phá sản, hắn một lần nữa trở về xin Kinh Tần giúp đỡ, hai người từ khi nghèo hèn đã quen biết, nói đi nói lại vẫn có vài phần thâm tình, vì lẽ đó mà Kinh Tần mượn một số tiền giúp ông Sở, để hắn Đông Sơn tái khởi.
Đông Sơn tái khởi sau đó không bao lâu, mẹ ruột Sở Thanh Thanh nhiễm bệnh qua đời, không đến một năm, ông Sở kia liền cưới về một vị tiểu thư nhà giàu khác, rất mau liền cùng cô ta sinh một đứa con.
Lúc ấy Kinh Tần đánh giá cha của Sở Thanh Thanh là "Khí lượng nhỏ hẹp, tự tôn quá cao, không đủ để thành đại sự".
Là chính hắn rời đi rồi lại chuyển về cầu giúp đỡ, nhưng trong mắt hắn, chỉ lo sợ Kinh Tần biết rõ hắn lúc trước đầu tư không thuận lợi thì lại chê cười.
Từ lúc hắn ta cưới thêm một người vợ thứ hai về sau, hai người cũng biết rõ sẽ không bao giờ trở về được tình bạn gắn bó khi xưa.
Người làm một người cha như vậy, tự nhiên cũng tốt không đến chạy đi tìm cách nối lại tình bạn xưa đâu. Cha Sở Thanh Thanh dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, trong nhà lại là con trai độc nhất, đối với vấn đề con cái vẫn luôn cố chấp, bảo thủ cùng cái tư tưởng cũ kĩ, Sở Thanh Thanh sinh ra, không phải hy vọng của hắn ta.
Kinh Tần ban đầu đối với Sở Thanh Thanh ấn tượng cũng không nhiều lắm. Thanh Thanh khi còn nhỏ sẽ đi theo mẹ lại Kinh gia thăm hỏi, nên cùng Bạch Hương Tuyết cũng xem như quen biết, từ lúc "người cha tốt" của cô ấy cưới vợ hai, hai nhà trên cơ bản không còn qua lại.
Mãi đến năm ấy Sở Thanh Thanh không thể nhịn được nữa, lựa chọn về quê học tiếp, Kinh Tần mới một lần nữa nhìn thấy cô, một năm kia đúng lúc ông bởi vì sinh bệnh nên ở quê quán tịnh dưỡng, hai người cứ như vậy gặp gỡ nhau.
Nguyên nhân cũng cực kì đơn giản, ông Sở kia đối với việc Sở Thanh Thanh về quê chẳng thèm bận tâm, cô trở lại nhà cũ của Sở gia liền phát hiện phòng ốc hư hỏng, còn bị thấm nước, căn bản không thể ở lại.
Ngay thời điểm Sở Thanh thanh luống cuống chân tay không biết làm sao, Kinh Tần một lần nữa đúng lúc thấy người vào nhà cũ của Sở gia liền phái người qua dò hỏi, mới biết được là Sở Thanh Thanh. Lúc đó phận làm trưởng bối, về tình về lý đều là muốn chiếu cố cô ta nhiều hơn.
Cảm nhận về ngày hôm đó đến tận hôm nay ông vẫn còn nhớ rõ. Bộ dáng ấy, lúc Sở Thanh Thanh đẩy cửa tiến vào, ánh nắng chiều nhàn nhạt bao phủ lấy vóc dáng mong manh của người con gái, cánh cửa nhỏ đã được đẩy ra nhưng cô vẫn ngập ngừng không bước tiếp, phải một lúc sau đó cô ấy dường như phải lấy hết can đảm mới dám tiến hẳn vào trong.
Khoảnh khắc cửa hé mở thấp thoáng như lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo tú lệ, đường vào lát đá phủ lên trên một ít rêu xanh, mùi thơm hoa cỏ thoang thoản bay đến vương trên chóp mũi.
Kinh Tần ngồi ở chỗ kia vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Thanh Thanh.
Sở Thanh Thanh là bởi vì có nhà mà không thể về mới rời nhà tìm chỗ khác ở để có thể tiếp tục con đường học vấn.
"....Bà ta mang thai. Khi chúng ta đi tham gia yến hội, vòng cổ trân châu của bà ấy đột nhiên bị đứt, rồi dẫm lên, thiếu chút nữa vì té ngã mà sinh non, bà ta không nói, nhưng cha lại cho rằng là do tôi cố ý".
"Sau khi em trai được sinh ra, người phụ nữ kia căn bản không cho tôi tới gần, sợ tôi hại đứa nhỏ".
"Bà ấy còn đặt điều nói xấu tôi với cha, nói thấy tôi cho em trai ăn kẹo trái cây là muốn nó sặc chết. Cha không tin tôi, không yêu tôi, trong mắt ông ấy chỉ có đứa con trai nhỏ kia mà thôi, nên nơi trước kia tôi gọi là "nhà" tôi đã không thể về được nữa rồi".
Kinh Tần tất nhiên là biết rõ con người của lão Sở, ông thương tiếc cho cảnh ngộ của Sở Thanh Thanh, nên quyết định cho cô ở tạm trong nhà, thời gian dài, liền vô tình sinh ý.
Đem lòng yêu một người con gái nhỏ tuổi như vậy, chính Kinh Tần ở trong lòng cũng cảm thấy bản thân thật trơ trẽn, nhưng cũng cũng không có cách nào kháng cự.
Kinh Tần cùng Bạch Hương Tuyết kết hôn đã hơn mười năm, nhưng hai bên đối đãi với nhau trước sau như một, hoàn toàn không có loại tình yêu nồng nhiệt, ông nửa đời trước đều đã dùng để dốc sức gây dựng sự nghiệp, đến lúc tuổi già cũng đối với tình yêu có phần ít ỏi. Ông cũng không phải dạng người trời sinh lãnh đạm, chỉ là khó thích người khác và thời gian dùng để hiểu rõ tình cảm của bản thân có chút lâu hơn người thường mà thôi.
Hoang đường sao? Thật sự hoang đường. Ly kỳ sao? Đúng. Rất ly kỳ.
Kinh Tần còn nhớ rõ hôm đó là một ngày mưa xuân kéo dài, Sở Thanh Thanh ngủ đến mặt trời lên cao vẫn chưa tỉnh hẳn, hình như trong lúc mơ màng cô quên mất bản thân là khách, đi qua chỗ hành lang gấp khúc, mở cửa sổ lầu hai ra, bên ngoài đang rả rích những cơn mưa phùn nhè nhẹ trải dài cả vùng trời rộng, mà Kinh Tần đang ở thư phòng đọc sách, cô tò mò đi qua hỏi ông " Người đang xem cái gì vậy", Kinh Tần liền ôn hòa cười rồi trả lời "Tôi đang đọc cùng ca".
Sau đó ông lại dạy cô đọc Y Lữ sóng ca:
"Hoa tuy hương thơm chung cần lạc,
Nhân sinh vô thường há nề hà.
Thế tục phàm trần sáng nay thoát, Không luyến say mộng phí thời gian".
"Không luyến say mộng phí thời gian". Trong đầu Sở Thanh Thanh ngẫm nghĩ một phen, rất là thẫn thờ.
Năm thứ hai mùa đông, phía nam hiếm thấy xuất hiện tuyết, bên ngoài một mảnh tuyết trắng mênh mông, tinh tế như nhung lại xinh đẹp cực kỳ. Với thời tiết như vậy, bọn họ đã cùng nhau đọc Gối Thảo tử, bên trong nói, Trung Cung hỏi Thanh Thiếu Nạp Ngôn "Thiếu nạp ngôn này, lư hương phong tuyết là thế nào?".
Liền thấy Thanh Thiếu Nạp Ngôn kêu người đem ô vuông trên giá cao, cuốn ngự mành lên, Trung Cung thấy liền cười.
: - //