Edit: Ngân Nhi
Ngay lúc Diệp Tuệ bước vào Đông cung, nàng liền nhận ra ngay y phục mà Diệp Tuệ mặc, tuy là hơi khác một chút so với y phục của thái tử phi trước đây, nhưng thế cũng là giống lắm rồi.
Những chuyện kỳ quái mà bọn họ làm lúc trước quả không uổng phí, cuối cùng bọn họ cũng đợi được người mình muốn gặp rồi.
Tâm trạng của ma nữ rất kích động, không kìm được mà gọi Diệp Tuệ, thế mà không ngờ Diệp Tuệ lại có thể nhìn thấy nàng, giọng nói nàng nghẹn ngào, trở nên đứt quãng: “Nguyệt nương…Nguyệt nương đang gọi…” Ma nữ còn chưa nói xong, Tống Bạch đã chú ý đến động tĩnh bên này.
Tống Bạch thấy rất lạ, trước mặt Diệp Tuệ chẳng có bóng người nào, chị ấy đang nói chuyện với ai vậy? Có phải là nói với mình không?
Tống Bạch đi đến chỗ Diệp Tuệ, ghé sát vào cô hỏi: “Chị Diệp Tuệ, chị vừa nói với em à?”
Diệp Tuệ không nghe thấy ma nữ nói tiếp, cô phát hiện hình như ma nữ không muốn tạo thêm phiền phức cho cô nên đang chuẩn bị rời đi.
Ma nữ đã bình tĩnh lại, nàng nhẹ nhàng cúi đầu với Diệp Tuệ rồi lui xuống.
Tống Bạch nhìn Diệp Tuệ đang ngơ ngẩn, liền gọi cô mấy tiếng: “Chị Diệp Tuệ, chị làm sao thế?”
Diệp Tuệ lập tức thu hồi tầm mắt, ổn định lại tâm trạng, nói: “không sao, vừa rồi chị hơi mất tập trung.”
Tống Bạch không để tâm chuyện vừa rồi, cô bé ôm cánh tay Diệp Tuệ nói: “Quần áo phải trả lại cho tổ chương trình đấy chị, chúng ta đi thay đồ đi.”
Bóng dáng ma nữ đã biến mất cuối cung điện, Diệp Tuệ lại quay đầu nhìn chăm chú, không nhìn thấy nàng đâu nữa.
cô không còn biết làm gì khác là từ bỏ, định lần tới sẽ bớt chút thời gian quay lại nơi này một chuyến.
Diệp Tuệ chỉ tay vào quần áo trên người với Thẩm Thuật, ý bảo cô phải đi thay đồ bây giờ, Thẩm Thuật hiểu ý cô, lập tức gật đầu.
Lúc cởi y phục của thái tử phi ra, không hiểu sao trong lòng cô lại thấy rất trống trải, cô lắc đầu, cố đè nén cảm xúc này xuống.
Lúc Diệp Tuệ và Tống Bạch quay đi, ánh mắt của Chu thiên sư cứ nhìn theo hướng ma nữ rời đi, mãi lâu sau vẫn không thu hồi tầm mắt.
Chu thiên sư chỉ mở một nửa con mắt âm dương, có thể thấy một phần ma quỷ, vừa rồi chị có nhìn thấy ma nữ ôm đàn cổ.
Khi ở trong Đông cung, Chu thiên sư có thể cảm nhận được ám khí trôi nổi lơ lửng trong không khí, chị đã quyết định rồi, khi về nhà sẽ mời sư phụ tới đây xem kỹ xem nó là gì.
Sau khi thay quần áo xong, Diệp Tuệ đứng ngoài bãi gửi xe chờ Thẩm Thuật lái xe tới, Kim Cương, Triệu Hủy và Tống Bạch vừa hay cũng đứng chờ cùng cô.
Tống Bạch không để tâm lắm đến chuyện Thẩm Thuật là tổng giám đốc của Hoa Thụy, đối với cô bé thì Diệp Tuệ giống như một người chị của mình, còn Thẩm Thuật coi như là anh rể mình rồi.
Ở lứa tuổi đang mộng mơ về tình yêu của Tống Bạch, cô bé cảm thấy chuyện Diệp Tuệ kết hôn với Thẩm Thuật chẳng có gì là không được cả.
Triệu Hủy cũng không quan tâm, kết hôn hay không là chuyện riêng của Diệp Tuệ, chẳng qua cô ấy chỉ không công khai thôi mà, nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ không công khai.
Những người bạn này nếu đứng về phía góc độ của Diệp Tuệ mà suy nghĩ, cho nên bọn họ rất hiểu cô.
Mặc dù đã sang xuân nhưng nhiệt độ buổi sáng vẫn hơi thấp, hơn nữa trong cung điện Hạ Chu còn không có bóng người nên càng thêm lạnh lẽo hơn.
Thẩm Thuật lo Diệp Tuệ sẽ lạnh nên lập tức cởi áo khoác của mình ra rồi choàng lên người cô, sau đó mới đi bộ vào bãi gửi xe.
Kim Cương nhìn cái áo khoác rộng trên người Diệp Tuệ, anh ấy liền tỏ ra vui mừng, nhìn Diệp Tuệ như phụ huynh nhìn con, nói: “Em gái à, em thật sự đã tìm được một người chồng tốt đấy, anh có thể yên tâm rồi.”
Diệp Tuệ bị Kim Cương chọc cười, rất phối hợp nói: “Cảm ơn anh trai đã quan tâm em ạ.”
Triệu Hủy huých tay Kim Cương: “Cậu thèm có con gái lắm hay sao mà như ông cụ non thế?”
Lúc này, Thẩm Thuật lái xe từ bãi gửi xe ra, đỗ lại bên cạnh Diệp Tuệ, anh mở cửa xe rồi bước xuống.
Thẩm Thuật biết quan hệ giữa Diệp Tuệ và các khách mời rất thân thiết, kể cả khi chuyện anh và cô kết hôn bị khui ra thì bọn họ vẫn đứng về phía Diệp Tuệ.
Kim Cương nhìn thấy Thẩm Thuật, theo bản năng nói: “Em rể này, hôm nào phải mời bọn tôi một bữa chứ nhỉ?”
Triệu Hủy vội véo lưng Kim Cương, quát: “Thẩm tổng bận lắm, ông đừng có vớ vẩn!”
Thẩm Thuật gật đầu cười nói: “Lần tới nếu có thời gian tôi sẽ mời mọi người đi ăn nhé.”
Xe bảo mẫu của các khách mời cũng sắp tới rồi, Diệp Tuệ chào tạm biệt bọn họ rồi ngồi lên xe đi về.
Kim Cương nhìn chiếc xe đã đi xa, nói: “Tính cách của Thẩm tổng tốt thật đấy.”
Trịnh Hủy khinh bỉ nhìn Kim Cương: “Ông không nghĩ trước khi nói được à? Ba người chúng ta đi cùng có khác gì làm bóng đèn không? Quấy rầy hạnh phúc của vợ chồng son nhà người ta!”
Kim Cương hậm hực: “Chỉ là đi ăn bữa cơm thôi mà, đâu đến nỗi nghiêm trọng thế?”
Triệu Hủy nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Kim Cương, nào có ai giống Kim Cương chứ, hồn nhiên gọi người ta là em rể. Thẩm tổng có tốt tính thế nào thì cũng không thể kết thân với Kim Cương được.
Kim Cương thấy Triệu Hủy nhìn mình thì ngơ ngác hỏi: “Bà nhìn tôi làm gì đấy?”
Xe của Diệp Tuệ đã đi xa, cô ngồi bên cạnh ghế lái, không khỏi nhớ lại cảnh vừa rồi, liền quay sang nhìn Thẩm Thuật đang lái xe, nói: “Lúc nãy em nhìn thấy một ma nữ ôm đàn cổ ở Đông cung đấy.”
Thẩm Thuật hơi nghiêng mặt nói: “Em có nói chuyện với người ấy.” Thẩm Thuật luôn chú ý đến mọi hành động của Diệp Tuệ nên tất nhiên là có nhìn thấy.
Diệp Tuệ gật đầu: “Nàng ấy chỉ nói mấy chữ thái tử phi, nhưng vì Tống Bạch đến hỏi chuyện nên em không nghe thấy nàng ấy nói câu gì tiếp.”
Thẩm Thuật đánh tay lái: “Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta đi ăn sáng đã, hôm qua không phải em mới nhắc chuyện ăn sáng với anh sao?”
Hôm qua Diệp Tuệ cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, nói là quanh đây có một quán ăn rất ngon, bây giờ cô đã quên rồi, còn anh thì vẫn nhớ.
cô cười nói: “Vâng.”
Trong lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ ngồi ăn sáng, trong bảo tàng đột nhiên xảy ra một chuyện.
Trong bảo tàng triển lãm cổ vật thời Hạ Chu, có một thanh kiếm trăm năm không mục gây được sự chú ý rất lớn, được đặt ở khu trung tâm của triển lãm, thu hút đông đảo khách tham quan đến xem.
Sáng hôm nay, nhân viên làm việc bắt đầu đi kiểm tra như thường lệ. anh ấy bật hết đèn trên trần lên, khu triển lãm vốn đang tối om lập tức bừng sáng.
anh nhân viên đi kiểm tra từng cổ vật một, cuối cùng đến chỗ đặt thanh kiếm, vì chỉ kiểm tra cho có lệ nên thái độ của anh nhân viên không chuyên tâm lắm, chỉ xem qua rồi thôi, thầm nghĩ không thể có chuyện gì được đâu.
Thế nhưng không ngờ là thanh kiếm kia lại không cánh mà bay, trong tủ kính trống trơn, cảm giác như nó chưa từng được đặt trong này vậy.
anh nhân viên còn tưởng mình dậy sớm quá nên đầu óc chưa tỉnh táo, không nhìn rõ. anh ấy hít sâu một hơi rồi chăm chú nhìn lại lần nữa, phát hiện đây không phải là ảo giác của anh ấy.
Thanh kiếm thật sự đã biến mất, nhưng khung kính thủy tinh thì lại không hề có dấu hiệu tổn hại.
anh nhân viên căng thẳng, vội vàng gọi cho viện trưởng: “Xảy ra chuyện rồi ạ, thanh kiếm đã bị trộm mất rồi!”
Vừa nghe điện xong, viện trưởng lập tức chạy ngay đến khu bảo tàng, đúng là thanh kiếm đã không còn.
anh nhân viên sợ bị truy cứu trách nhiệm nên vội nói: “Trước khi ra về em đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, cửa khóa chặt, với lại máy báo động hôm qua không hề thấy kêu.”
Viện trưởng lo đến độ toát mồ hôi hột, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, phải mau chóng đến phòng quan sát xem lại camera đã.
trên màn hình giám sát hiện đồng hồ năm giờ sáng, thanh kiếm vẫn đang ở yên bên trong khung kính.
Camera đúng là đã ghi lại được hình ảnh của anh nhân viên, trước khi ra về đã khóa chặt cửa rồi, xảy ra chuyện trộm cổ vật lớn như thế mà máy báo động lại không kêu.
Viện trưởng cử người đi kiểm tra máy báo động, máy vẫn bình thường, không có vấn đề gì cả.
Thời gian thanh kiếm biến mất là gần sáu giờ sáng, đúng lúc này thì camera giám sát lại gặp trục trặc nên không ghi lại được hình ảnh khi thanh kiếm biến mất.
“Cái quái gì vậy, trước sau thì không trục trặc mà lại có vấn đề ngay lúc quan trọng là sao!”
Chẳng lẽ cứ để cho thanh kiếm biến mất một cách kỳ lạ như vậy sao, ngay đến một manh mối cũng không có.
Viện trưởng thoáng sững lại, đột nhiên ông nghĩ đến chuyện kỳ lạ của thanh kiếm này, nếu thanh kiếm này trăm năm không mục thì việc nó tự biến mất cũng chưa hẳn là một hiện tượng kỳ quái.
Thời gian mở cửa của viện bảo tàng là chín giờ sáng, chỉ còn một tiếng nữa thôi, thật sự không biết phải nói với mọi người thế nào nữa.
Viện trưởng lo đến sứt đầu mẻ trán, vội vàng liên hệ với những ban ngành có liên quan, tạm thời quyết định sẽ giữ bí mật tin tức này.
Dù là nguyên nhân gì, bị người ta trộm cũng được, hay là hiện tượng ma quái cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được chuyện này.
Hy vọng có thể tìm lại được thanh kiếm trong khoảng thời gian ngắn và đặt nó lại trong viện bảo tàng.
Chín giờ, bảo tàng cung điện Hạ Chu mở cửa.
Thanh kiếm cổ trăm năm vẫn nguyên vẹn vốn đã thu hút không ít sự quan tâm của quan khách, cộng thêm việc lần trước Diệp Tuệ cũng đến đây nên lại càng khiến mọi người tò mò hơn.
Bảo tàng vừa mở cửa, mọi người đều không hẹn mà cùng ào đến chỗ thanh kiếm, nhưng trừ cái khung kính trống trơn ra thì không có gì cả.
Viện trưởng đã nghĩ ra một cách, ông dán thông báo bên ngoài, ghi là vì có lý do riêng nên thanh kiếm sẽ tạm thời không được đặt ở đây nữa, đồng thời nhắc nhở các nhân viên giải thích cho từng quan khách biết, nhưng không được nói lý do cụ thể ra.
Trong lúc ứng phó với mọi người, viện bảo tàng cũng bắt đầu tăng cường lực lượng đi tìm thanh kiếm kia, bọn họ không hề biết là thanh kiếm tự nhiên mất tích ấy bây giờ lại đang xuất hiện ở Đông cung.
Nó đang lặng yên nằm dưới mặt sàn chính điện Đông cung, thân kiếm vẫn bóng loáng như cũ, sắc bén như lúc ban đầu, giống như đang chờ ai đến.
Viện trưởng Hạ như thường lệ đi kiểm tra cung điện, tối hôm đó ông đi tới Đông cung. Bầu trời hôm nay âm u, ánh trăng núp phía sau những tầng mây, lờ mờ không rõ.
Viện trưởng Hạ nhìn một lượt các nơi, bỗng ông sững lại, nét mặt tỏ ra không thể tin được.
trên mặt đất trống trải có một thanh kiếm, hoa văn trên vỏ kiếm mang đậm phong cách xưa cũ, dưới ánh trăng lóe lên một luồng sáng lạnh lẽo.
Viện trưởng Hạ khiếp sợ, ông nhận ra đây là thanh kiếm trong viện bảo tàng, nhưng nó ở đây từ bao giờ vậy? không lẽ nó có thể tự chuyển động sao?
thật không bình thường.
Viện trưởng Hạ ổn định lại tâm trạng, chuẩn bị gọi cho người trong viện bảo tàng để bọn họ mau tới lấy nó về. Nhưng khi bấm vào danh bạ, động tác của ông lại chậm lại.
Viện trưởng Hạ nghĩ lại, không được, thanh kiếm này quá kỳ lạ, không nên gọi cho viện bảo tàng bây giờ. Thế là ông liền gọi cho Chu thiên sư để nói về chuyện này.
Chu thiên sư cũng cảm thấy chuyện này không ổn, kiếm trong bảo tàng không cánh mà bay, thế mà tự dưng lại xuất hiện trong cung điện Hạ Chu rồi.
Thanh kiếm này thật sự rất kỳ lạ, rất có khả năng là bị quỷ ám, hơn nữa còn là ác quỷ, mà nếu đã là ác quỷ thì một mình chị không thể thu phục được.
Chu thiên sư quyết định xin sư phụ của mình dời núi, ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau tới cung điện Hạ Chu.
Viện trưởng Hạ nghe Chu thiên sư nói vậy, trong lòng cũng an tâm hơn, ông quyết định sẽ đóng cửa cung điện từ ngày mai, không cho người lạ đi vào.
Nghĩ xong, ông chuẩn bị rời đi. Ông không dám động vào thanh kiếm này, cứ để nó tiếp tục nằm trên mặt đất.
Trước khi đi, ông lại quay đầu nhìn nó lần nữa, dưới ánh trăng, sắc kiếm hơi lóe lên, lạnh lẽo như băng.
Viện trưởng Hạ hơi hoảng, ông không dám nhìn nữa, lập tức bước nhanh ra khỏi Đông cung, không cố nán lại thêm.
Kiếm trong bảo tàng không cánh mà bay, mọi thông tin đều được giữ bí mật nên Diệp Tuệ không biết là thanh kiếm giờ đang ở trong cung điện Hạ Chu.
Sau lần thứ ba nằm mơ, Diệp Tuệ cẩn thận suy nghĩ, ba giấc mơ này, càng nghĩ càng cảm thấy cảnh tượng trong mơ đó chính là chuyện kiếp trước giữa cô và Thẩm Thuật.
Diệp Tuệ nghi ngờ không phải cô nằm mơ, mà là cô đã từng trải qua những chuyện đó rồi. cô nhìn Thẩm Thuật, nghiêm túc nói: “anh còn nhớ là em đã nói với anh là em nằm mơ hai lần chưa?”
Thẩm Thuật hiểu ngay ý cô: “Em lại vừa mơ nữa rồi hả?”
Diệp Tuệ gật đầu, Thẩm Thuật hỏi: “Vậy lần này em mơ thấy cái gì?”
Diệp Tuệ nhìn anh, tâm trạng vô cùng phức tạp, chậm rãi nói: “Em mơ thấy em trở thành thái tử phi, hôm đó là ngày em với thái tử thành thân…”
Thẩm Thuật ngẩn ra, anh tiếp tục lắng nghe. Diệp Tuệ từ từ kể lại, đưa anh trở về thời Hạ Chu xa xôi.
Ngày đại hôn của thái tử, một ngày được dân chúng rất quan tâm.
Chiến sự cam go, thái tử mặc áo giáp ra chiến trường, đi khỏi Đông cung.
Thái tử phi ngồi lại một mình, một đêm không ngủ.
…
Thẩm Thuật hiểu cảm thụ của Diệp Tuệ, cô đã nằm mơ đến ba lần, lần đầu tiên thì còn có thể nói là một sự trùng hợp, thế còn lần hai, rồi lần ba thì sao?
Lần thứ ba nằm mơ Diệp Tuệ trở thành thái tử phi, cảm giác như đang tái hiện lại cảnh của kiếp trước.
Thẩm Thuật nhìn cô chăm chú, anh nói: “Em nghĩ giấc mơ đó tượng trưng cho điều gì?”
Diệp Tuệ trầm tư vài giây rồi nói: “Em cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy rất buồn, tâm trạng hơi khó chịu.”
Từ sau lần đó cô vẫn chưa nằm mơ tiếp, cô muốn biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo, nhưng cũng lại thấy hơi sợ nếu như mình biết.
Thẩm Thuật nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, khiến cho Diệp Tuệ an tâm hơn.
Thẩm Thuật nhìn cô, hỏi: “Em nghĩ anh chính là thái tử triều Hạ Chu sao?”
Diệp Tuệ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em vừa mong là phải, cũng vừa mong là không phải.”
Nếu như Thẩm Thuật đúng là thái tử thì chứng tỏ kiếp trước hai người thật sự có duyên phận, nhưng trong lịch sử ghi rằng thái tử chết trên chiến trường khi còn rất trẻ. Đông cung bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, có thể nghĩ là kết cục của hai người sẽ không quá tốt.
Hiển nhiên cả hai đều đã nghĩ đến chuyện này, hai người thật lâu không nói câu gì, không khí có phần trùng xuống.
Thẩm Thuật: “Em nghĩ thái tử phi có chờ được thái tử không?”
Diệp Tuệ: “Tất nhiên là em rất hy vọng nàng ấy có thể chờ được. Nhưng mà…”
Trận hỏa hoạn đã thiêu rụi cả Đông cung, thái tử phi cũng có thể bị chết cháy. Diệp Tuệ không dám nghĩ đến kết cục của thái tử phi.
Thái tử phi và thái tử đã thành thân, vào đêm động phòng, một người thì lòng hướng về triều đình, mặc áo giáp ra trận, một người thì mặc giá y ngồi yên một chỗ, đến khi nến đốt hết cũng không nhắm được mắt.
không lẽ kết cục của bọn họ là phải chia lìa nhau như vậy sao?
Thẩm Thuật nghĩ rất kĩ, anh biết mặc dù đây có thể là chuyện của hai người vào kiếp trước, nhưng chuyện đã qua lâu lắm rồi, sao gần đây đột nhiên Diệp Tuệ lại nằm mơ nhiều như thế?
Trừ phi…Còn một số chuyện đang cần họ đến giải quyết.
Bảo tàng cung điện Hạ Chu.
Thẩm Thuật nói suy nghĩ của mình cho Diệp Tuệ, Diệp Tuệ cũng thấy lạ, cô suy nghĩ rồi nói: “Ý anh là, bọn mình phải đến cung điện Hạ Chu một chuyến sao?”
Thẩm Thuật gật đầu: “Chỉ có đi đến đó thì chúng ta mới biết được chuyện gì đang xảy ra.”
Diệp Tuệ thầm nghĩ, hồn ma đại thần quỳ lạy, vị tướng quân câm trung thành, thanh kiếm không bị hỏng, còn cả đêm tân hôn đáng tiếc nữa.
Tất cả những chuyện này đều mang theo một nỗi đau riêng, Diệp Tuệ có thể cảm giác được mùi máu tanh của giết chóc, cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Những giấc mơ tựa như một thước phim thu nhỏ về kiếp trước của cô và Thẩm Thuật, cũng có thể là một tín hiệu cho bọn họ tò mò khám phá về một quá khứ đã phủ đầy bụi bặm.
Nếu muốn giải được câu hỏi thì phải trở về đúng nơi bắt đầu câu hỏi, đến cung điện Hạ Chu, tìm ra chân tướng, hóa giải màn sương mù dày đặc bao phủ ở kiếp trước.
Đêm đã khuya, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cũng không muốn chậm trễ thêm, hai người rất ăn ý cùng đứng dậy đi ra ngoài, ngồi lên xe đi vào trong đêm tối.
trên đường gần như không có ai, cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Thuật lái xe, Diệp Tuệ ngồi bên cạnh, dọc đường không ai nói câu nào.
một lúc sau, xe lái tới cung điện Hạ Chu, hai người xuống xe đi tới trước cửa.
Cửa đóng chặt, cổng lớn được khóa rất chắc, ngăn cách cung điện kì bí bên trong, người ngoài không thể nhìn thấy một chút nào.
Cách một cánh cửa, bên ngoài là màn đêm lạnh lẽo, bên trong là cung điện tĩnh mịch, nếu muốn biết được chuyện kiếp trước thì nhất định phải vào trong.
Nhưng làm thế nào mới vào được đây?
Lúc này, trong không khí bỗng vang lên một tiếng “Cạch”, khóa cửa tự động mở ra, sau đó “Két” một tiếng, cửa được mở một cách chậm rãi, khung cảnh bên trong cũng dần lộ diện.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương, xem ra, có người đang giúp anh và cô rồi.
Diệp Tuệ không nhìn thấy ma, nhưng cô vẫn hướng về phía không khí mà nói: “Cảm ơn.”
Sau khi đi vào, phía sau thân cây to có một bóng đen, cúi người chào anh và cô.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi về phía Đông cung, không nhìn thấy sau lưng họ có mấy cái bóng lờ mờ hiện lên, có ma nữ ôm đàn cổ, ma nữ ngồi xích đu, ma thái giám ở góc hành lang…
Bọn họ sau khi bị giết ở thời Hạ Chu thì vẫn luôn quanh quẩn ngoài cửa, nhìn bóng lưng Diệp Tuệ và Thẩm Thuật, bọn họ đều nhận ra thân phận của hai người, mặt biến sắc.
Diệp Tuệ đi ngang qua hành lang, ở đó có một hồn ma với thân hình gầy gò, lúc nhìn thấy bọn họ đi qua, hồn ma liền lẳng lặng quỳ xuống, cúi thấp đầu.
Diệp Tuệ nặng lòng tiếp tục đi về phía trước.
trên đường đi, những hồn ma nhìn thấy anh và cô đều sẽ quỳ xuống hành lễ, dọc đường chỉ toàn là cảnh tượng như vậy, thái độ của các hồn ma vô cùng cung kính.
Mặc dù hai người đều không nhìn bọn họ, mặc dù họ đã đi xa, nhưng những hồn ma vẫn duy trì tư thế như vậy, mãi sau vẫn không đứng dậy.
Vì họ biết thái tử và thái tử phi vẫn còn ở đây, họ cùng cách thức của mình để cung nghênh hai vị chủ tử tôn quý vô song trở lại cung điện Hạ Chu.
Thẩm Thuật và Diệp Tuệ không hề để ý, hai người bước đi trên mặt đất lạnh như băng, từng bước tiến về phía trước, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp.
Càng đi vào trong thì anh và cô càng cảm thấy nặng nề hơn, đến lúc tới Đông cung, cả hai đều thấy đau nhức huyệt thái dương.
Lúc này hai người đã vào Đông cung, Diệp Tuệ nhìn mà ngẩn người.
Dưới đất có một thanh kiếm, thanh kiếm nằm yên không nhúc nhích, giống như đang ngủ say.
Diệp Tuệ sững sờ, đây không phải là thanh kiếm của tướng quân sao? không phải nó ở trong viện bảo tàng ư? Chuyển đến đây từ bao giờ vậy?
Thanh kiếm này đã từng đi theo Cố tướng quân trên sa trường, đã thấm ướt máu tươi của vô số con người, chưa cần đến gần đã có thể nhận thấy sát ý lạnh thấu xương hòa lẫn mùi máu tanh.
Sát khí, ám khí và âm khí cùng ập đến trong khoảnh khắc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bước vào, nhưng cũng nhanh chóng tản đi. Thanh kiếm này bây giờ cung kính lạ thường, hình như đang cúi đầu trước hai người họ.
Thanh kiếm có vẻ như đã nhận ra có người đến, thân kiếm khẽ rung lên, kiếm được tự động tuốt ra khỏi vỏ, bay thẳng lên không trung, sau đó rơi thẳng xuống cắm trên mặt đất.
Cùng lúc đó có một bóng đen hiện lên, hắn đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn Thẩm Thuật có phần kích động.
Hồn ma tướng quân cầm kiếm quỳ trên mặt đất, hắn nhìn Thẩm Thuật, đáy mắt đã rưng rưng lệ. hắn há miệng, nói không ra tiếng.
Diệp Tuệ sửng sốt, có phải cô nhìn nhầm không? Khẩu hình của tướng quân hình như vừa mới nói đúng hai chữ.
Thái tử.
Ma tướng quân gọi Thẩm Thuật là thái tử!
Diệp Tuệ còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì lúc này bên cạnh tướng quân lại xuất hiện thêm một cái bóng nữa, chính là hồn ma đại thần. Đại thần nhìn thấy Thẩm Thuật, đáy mắt tỏ ra vô cùng khiếp sợ.
Vị đại thần bất ngờ cúi đầu, cúi rạp toàn thân xuống đất, ông ta hô lên rất to, mang theo sự kích động và bi thương, vang lên rõ ràng trong Đông cung trống trải.
“Thần cung nghênh thái tử, cung nghênh thái tử phi!”
- --