Tôi Có Một Bí Mật

chương 126: công chúa điện hạ của tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba nữ sinh phía trước phát hiện Hoàng Đan và Trần Việt, dáng vẻ các cô làm bộ như nhìn xem hàng nào ít người hơn, xoay đầu xuống nhìn lén, trên mặt đều có biểu cảm đang mắc cỡ.

Nữ sinh xung quanh cũng như vậy, bao gồm các chị gái lớp lớp .

Lưu Phong ghen ghét, đổi bình nước từ tay phải sang tay trái, lại đổi về tay phải, y thối mặt mắng, “Nữ sinh đều là đồ nông cạn!”

Trần Việt cười nhạo,“Vậy cả ngày cậu cứ lải nhải bên tai tôi nữ sinh cao nữ sinh thấp làm cái gì?”

Lưu Phong cả giận, “Nếu không thì thế nào? Tôi không thích nữ sinh, chẳng lẽ thích nam sinh? Tôi thà thích nữ sinh nông cạn, cũng không muốn thành biến thái, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ rồi.”

Nụ cười trên mặt Trần Việt cứng đờ, giây lát lướt qua, hắn khó chịu mắng,“Mẹ nó, sao còn chưa tới chúng ta?”

Lưu Phong nói lớp lớp đã khai giảng, người nhiều muốn chết, y tự cho là thông minh ha ha,“Tôi định ngày mai đặt bình nước ở đây để giữ chỗ trước đó.”

Trần Việt nhìn y như ngu ngốc, “Sau đó chuẩn bị mua luôn cái mới.”

Lưu Phong,“……”

Rốt cuộc còn một nữ sinh nữa là đến Hoàng Đan, cậu mang theo hai bình nước đứng gần một chút, với cậu mà nói, xếp hàng lấy nước là một chuyện rất phiền phức, nhiệt độ trong nhà lấy nước rất cao, tình trạng bất ngờ cũng nhiều, không phải bình nước mình đột nhiên nổ, thì là của người khác nổ.

Trong nháy mắt sẽ bị dọa hết hồn.

Vòi nước hàng của Hoàng Đan có chút vấn đề, cột nước chảy ra bị phân làm đôi, phải mở nhỏ từ từ hứng, khi nữ sinh hứng nước không tập trung, nước đã đầy không đóng vòi lại, khi cô kịp phản ứng thì vội vàng vặn van khóa vòi nước, kết quả lại vặn ngược lại.

Mặt nữ sinh đầy hoảng loạn ôm bình nước chạy đi, đến phiên Hoàng Đan, nước nóng tung tóe khắp nơi, người chung quanh đều bị dọa trốn sang bên cạnh.

Hiện tại là mùa hè, trên người mặc quần áo đơn giản, nóng đến không chịu nổi.

Đúng lúc này, Trần Việt trong hàng khác mang theo bình nước dùng sức đẩy Hoàng Đan ra, một dáng vẻ kiêu ngạo bố muốn chen ngang,“Tránh ra đi!”

Hoàng Đan lui về phía sau một bước.

Trần Việt giống như không cần vượt qua chướng ngại tâm lý, trực tiếp khom lưng để miệng bình nhắm ngay miệng vòi nước, nước nóng văng trúng tay cũng không nhíu mày một cái nào, hắn hứng xong thì vặn van vòi nước lại, rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Hoàng Đan xem xem vòi nước đã đóng van lại, rồi nhìn bóng dáng rời đi của Trần Việt, thì ra hắn không muốn mình bị nước làm phỏng.

Thầm thích một người, che giấu rất sâu, sẽ không biểu lộ ra trước mặt.

Năm đó Hoàng Đan thật đúng là cho rằng Trần Việt muốn chen ngang, cậu mím môi, cảm thấy sức phán đoán của bản thân khi đó rất không được, quá lạnh lùng đối với người và chuyện xuất hiện bên cạnh mình, xem nhẹ đi rất nhiều thứ.

Lưu Phong lấy nước xong đuổi theo Trần Việt, đầu đầy mồ hôi kêu gào,“Móa, cậu không có bệnh chứ, đã đến cậu rồi, cậu còn sáp tới chỗ của Hoàng Đan làm cái gì vậy hả?”

Trần Việt cười lạnh,“Bố nhìn cậu ta không vừa mắt, muốn sáp tới đó, thì sao nào?.”

Lưu Phong nhìn tay hắn bị đỏ một mảng lớn, cười nhạo nói,“Kết quả làm tay mình phỏng luôn à.”

Trần Việt không thèm để ý nói không sao,“Mấy vòi nước trong nhà lấy nước đều có vấn đề, trường học cũng không quan tâm, thật mẹ nó rác rưởi!”

Lưu Phong cũng chửi theo,“Vấn đề của trường học này rất nhiều, WC cúp nước rồi cậu biết không? Đi vào một phút đồng hồ cũng không cách nào chịu nổi, tôi còn đang định ngồi thêm giờ nữa chứ.”

Trần Việt nghĩ cách cho y,“Cậu nhét giấy vệ sinh vào mũi, muốn ngồi bao nhiêu lâu thì ngồi.”

“Thôi đi, trong hố xí đều là phân, tôi sợ bắn trúng mông tôi.”

Lưu Phong bị bản thân làm cho buồn nôn, bọt nước miếng y văng tung tóe,“Mẹ nó, tôi vốn muốn học Ngũ Tạng, trong nhà đã sắp xếp cho tôi hết rồi, kết quả cậu nói cậu đến Đại Quan, tôi phải lập tức nói với ba tôi muốn đến Đại Quan, mẹ nó, nếu không phải cậu, tôi sẽ ở đây phá trường học sao?!”

Có nữ sinh đi qua, ánh mắt nhìn Lưu Phong rất sợ sệt, còn chán ghét và chóng đối rõ ràng.

Một tiếng Lưu Phong kẹt ở trong cổ họng, y bĩu môi, trắng trợn ghen tị,“Người anh em, vừa rồi cậu chơi một hồi oai phong, lúc nữ sinh nhìn cậu, trong mắt cũng sắp ra được bắn trái tim luôn rồi.”

Trần Việt nói,“Cậu tìm chỗ đổ hết nước đi, rồi tùy ý tìm đại một vòi nước nào có vấn đề xếp hàng, cố ý mở vòi nước lớn một chút, chờ khi nước nóng văng tứ tung thì……”

Lưu Phong ngắt lời hắn,“Dùng được không?”

Trần Việt nói cũng không dùng được cái rắm lắm, hắn thổi bay tóc mái trên trán, cười đặc muốn ăn đòn,“Cái cậu thiếu hụt nhất chính là sự quyến rũ cá tính.”

Miệng Lưu Phong co rút,“Cậu có, rất có, muốn tôi quỳ xuống hát luôn bài ‘’Chinh phục’’ cho cậu không?” Mẹ nó, cái y thiếu chính là khuôn mặt được nữ sinh thích, đừng tưởng rằng y không biết.

Trần Việt đừng làm cho Lưu Phong ghét hắn chứ.

Phía sau vang lên một giọng nói,“Bạn học, dây giày của tôi bị lỏng, muốn nhờ một chút, cậu có thể cầm bình nước giùm tôi được không?”

Lại có giọng nói khác,“Cậu có thể để bình nước xuống dưới đất.”

Lưu Phong ‘’Phụt’’ ngay tại chỗ, y quay đầu xem náo nhiệt, còn không cho nữ sinh kia mặt mũi mà rung bả vai cười to,“Ha ha ha ha ha –”

Y thật sự cười quá lớn tiếng, thu hút ánh mắt của người khác.

Nữ sinh kia vốn đã rất xấu hổ, lúc này còn bị người đi ngang qua đánh giá, lại phát hiện không ít nam sinh nằm trên hành lang bên cạnh ký túc xá, khuôn mặt đã đỏ như máu rồi.

Trần Việt lấy khuỷu tay đụng Lưu Phong,“Mẹ nó, đừng cười nữa, cẩn thận cười chết bây giờ.”

Nói là nói như vậy, bản thân hắn cũng đang cười, nguyên nhân cười lại khác với Lưu Phong, mắt không kiềm chế được liếc đến bóng người thon gầy nơi đó.

Hoàng Đan không để ý, một tay cậu cầm một bình nước, không nhanh không chậm đi xuống dưới.

Lưu Phong nhìn bóng dáng Hoàng Đan bĩu môi,“Thật là không phải kiêu ngạo bình thường mà, nữ sinh xinh đẹp đến như vậy chủ động nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng không phối hợp, đổi lại là tôi, đừng nói cầm giùm bình nước, cầm về ký túc xá cho nữ sinh cũng không có vấn đề gì, mỗi ngày lấy nước cho cô ấy cũng không nói một câu.”

Trần Việt đợi cơ hội trào phúng,“Đừng nghĩ đến, cậu không đổi được đâu.”

Lưu Phong trừng cái gáy người anh em của y,“Ôi, thật không có thiên lý mà? Tôi mẹ nó mơ mộng cũng không được à?”

Buổi chiều thi toán học, không khí phòng thi rõ ràng khác với buổi trưa, một cảm giác căng thẳng tản ra trên người học sinh, im lặng không một tiếng động tràn ngập trong từng ngóc ngách.

Hoàng Đan không có chuyện gì làm, cậu đơn giản nói chuyện với hệ thống tiên sinh ở trong lòng, trông cậy vào có thể tìm ra được manh mối hữu dụng một chút.

Ghế dựa đột nhiên bị đá, Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu quay đầu ra phía sau.

Trần Việt cười lưu manh, một chút thành ý cũng không có, nói,“Xin lỗi.”

Hoàng Đan thấy mu bàn tay phải của Trần Việt phồng rộp, đến một mảng, không riêng trên mu bàn tay, trên ngón tay cũng có, mi tâm cậu nhíu nhíu.

Trần Việt cho rằng Hoàng Đan cảm thấy ghê tởm, mí mắt hắn nhảy nhảy, lập tức lấy giấy nháp che bàn tay, tức giận mắng,“Nhìn cái gì vậy?”

Hoàng Đan không nhìn, đầu cũng chuyển trở về.

Trần Việt mất mát trong lòng, nhìn không được mặt, chỉ có thể nhìn lưng và cái gáy, hắn phát hiện trên lưng Hoàng Đan có một sợi tóc, ánh mắt lập tức không di chuyển nữa.

Hoàng Đan đang nghĩ chuyện, phía sau lưng thình lình bị đẩy một cái, thái dương cậu thoáng co rút, bên tai là giọng cà lơ phất phơ của Trần Việt hỏi,“Này, lát nữa thi môn nào?”

Biết Trần Việt nhất định có ý khác, Hoàng Đan không phản ứng.

Trần Việt cũng không tức giận, hắn nhân cơ hội lấy sợi tóc kia đến trước mắt, chẳng phải chỉ là một sợi tóc thôi sao, mày cũng có mà, nguyên một đầu luôn đó, Trần Việt, mày mẹ nó thật sự muốn chơi đến vậy sao?

Nam sinh nắm bím tóc nữ sinh là hiện tượng thường gặp, nhất là đối với nữ sinh mình thích, Trần Việt trước đến giờ chưa từng trải qua như vậy, hắn cho rằng làm như vậy rất trẻ con, hiện tại ngược thì tốt rồi, bản thân làm một chuyện không thể dùng hai chữ trẻ con để hình dung được nữa rồi.

Sợi tóc rất nhỏ, người khác không nhìn thấy, cho nên nữ sinh chú ý Trần Việt chỉ thấy hắn để tay lên mũi, còn cảm thấy hắn rất đẹp trai, hoàn toàn không biết hắn đang ngửi mùi thơm của cọng tóc.

Nữ sinh tóc dài châu đầu ghé tai với nữ sinh đuôi ngựa một hồi lâu, hai người bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn, người trước hít sâu, nổi lên dũng cảm cười cười với Hoàng Đan ngồi song song nói,“Bạn học, lúc thi có thể để bài thi cho chúng tôi nhìn một chút không?”

Hoàng Đan nói,“Không thể.”

Mặt nữ sinh tóc dài ‘’Đùng’’ một cái đỏ chót, cô thẹn quá thành giận, thốt ra một câu,“Xem một chút cũng không được sao!”

Hoàng Đan nói,“Giáo viên sẽ phát hiện.”

Trong lòng nữ sinh tóc dài không tức giận như vậy nữa, cô chớp chớp mắt,“Sẽ không đâu, cậu để bài thi ra cạnh bàn một chút, chúng tôi đều có thể thấy, xin cậu đó, chúng tôi cũng không phải muốn chép hết, chỉ coi trắc nghiệm thôi, đúng không Tiểu Tuệ?”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa tên Tiểu Tuệ gật đầu, cũng không dám đối diện với Hoàng Đan.

Hoàng Đan muốn mở miệng, Trần Việt phía sau cười, hắn cũng không nói cái gì khó nghe, nhưng nụ cười đó lại tràn ngập châm chọc.

Những người khác trong phòng thì đều nhìn hai nữ sinh đó, trong mắt có hâm mộ, ai cũng muốn ngồi cùng một chỗ với thiên tài lớp năm, vận may tốt, lá gan lớn cũng có thể nhìn được bài thi của cậu.

Nữ sinh tóc dài nhìn Trần Việt, buồn bực hỏi,“Cậu cười cái gì?”

Trần Việt nói cậu đoán đi.

Nữ sinh tóc dài trừng hắn,“Con người cậu thật đáng ghét!”

Trần Việt xoay bút, vui vẻ, hắn cười lên, hai nữ sinh đều đỏ mặt.

Tầm mắt Hoàng Đan đảo qua bàn tay bị bỏng của Trần Việt, cậu bỗng nhiên nói,“Cậu muốn xem không?”

Trần Việt không nghe rõ,“Cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Cậu ngồi phía sau tôi, vóc dáng lại cao, thừa dịp giáo viên không chú ý vẫn có thể nhìn thấy được.”

Trần Việt sửng sốt, người trong lớp biết hắn thi chung phòng với Hoàng Đan, chỗ ngồi còn được xếp ở phía sau đối phương, còn nói hắn gặp may lớn rồi .

Lưu Phong còn nói khi ngai vàng hạng nhất đổi người, hi vọng không phải là y.

Trời biết Trần Việt hoàn toàn không muốn nhìn bài thi Hoàng Đan, hắn chỉ muốn nhìn người mà thôi.

Hoàng Đan cũng đã xoay qua, để lại cái lưng cho Trần Việt, hắn chau mày, như có suy nghĩ.

Thời điểm thi, nửa người trên Hoàng Đan ngửa ra sau, bài thi làm xong đều để ở trên bàn, chữ viết cậu tinh tế, trắc nghiệm cũng tô rất sạch sẽ

Lúc này Trần Việt chỉ cần hơi hơi vươn người, là có thể nhìn thấy được rất nhiều, hắn nhớ tới cam đoan với thầy chủ nhiệm nên chép mấy câu, rồi tô mấy câu trắc nghiệm trong đề, dự tính điểm toán học sẽ cao, đi lên đến mười tên không phải là không thể.

Vẻ ngoài nữ sinh tóc dài rất thanh tú, Hoàng Đan không cho cô ta chép, lại chủ động hỏi mình có muốn chép không, có phải đã thích mình rồi không? Trần Việt vẽ một cái hình người nhỏ lên trên tờ giấy nháp.

Thích cái rắm, mày cho rằng người ta là người như mày à?

Trần Việt vẽ thêm một bông hoa cho hình người nhỏ, còn bỏ thêm hai cái lá, hắn vừa bỏ bút xuống, là nằm sấp lên trên bài thi ngủ ngon.

Giáo viên thu bài thi xong rời đi, mọi người đều lục tục chế tạo tạp âm đi ra ngoài.

Hoàng Đan không đi, cậu dựa vào lưng ghế dựa, nhắm mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Trần Việt ở phía sau nhướn mày, không thi được sao? Hắn đứng lên, cố ý xê dịch bàn học rất lớn tiếng.

Hoàng Đan duy trì tư thế bất động kia.

Dưới mí mặt Trần Việt là một cái đỉnh đầu màu đen, có xoáy nhỏ.

Dừng một chút, Trần Việt lặng lẽ nghiêng nửa người trên về phía trước, muốn ngửi ngửi tóc Hoàng Đan.

Đúng lúc này, Hoàng Đan đứng lên, đỉnh đầu đụng vào cằm Trần Việt, hai người đều đau, trời sụp đất nứt.

Cằm bị đụng, răng trong miệng gắt gao va vào nhau, không biết kích thích đến nào dây thần kinh, huyệt thái dương Trần Việt co rút đau, hắn a một tiếng, nhớ tới cái gì liền lập tức nhìn đến.

Tay Hoàng Đan che đỉnh đầu, đau không ngừng hít khí.

Trần Việt nhanh chóng đi ra khỏi chỗ ngồi, sải một bước vòng đến phía trước, nhìn thấy một khuôn mặt phủ đầy nước mắt, chân tay hắn luống cuống, há miệng lại phát không ra được âm thanh nào.

Hoàng Đan đau đến mắt đầy ngôi sao, không muốn nói chuyện.

Trần Việt không biết Hoàng Đan vì sao lại sợ đau như vậy, rất dễ khóc, trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy một lần, từ đó về sau lúc nào cũng mang theo một bịch Tâm Tương Ấn.

Mỗi lần nhìn Hoàng Đan dùng Tâm Tương Ấn mình mua, Trần Việt cũng rất vui vẻ.

Trong lớp học chỉ còn hai người bọn họ, lần này không hợp để lấy Tâm Tương Ấn ra, sẽ bị phát hiện.

Tay Trần Việt bỏ vào trong túi, bóp Tâm Tương Ấn mấy cái, hắn lại lấy tay ra, lặp lại vài lần, cũng không có can đảm đưa Tâm Tương Ấn ra.

Sợ, thật mẹ nó đang sợ thật chứ!

Trần Việt phỉ nhổ bản thân, hắn nhìn thấy Hoàng Đan lấy một bịch Tâm Tương Ấn chưa dùng xong lau mặt, trong lòng len lén vui vẻ, ngoài miệng nói,“Chưa chết à?”

Hoàng Đan nói,“Rất đau.”

Mặt Trần Việt nóng lên, đầu cũng nóng,“Cằm của bố cũng bị cậu đụng trúng này?”

Hoàng Đan rất đau, không nói gì cả, chỉ vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi.

Năm đó từng trải qua, mỗi một kiểu đều phải trải qua thêm một lần, tránh không được, cũng không thể tránh, ai có thể biết được điểm nào là quan trọng nhất?

Hô hấp dần dần biến thô, bước chân Trần Việt bay nhanh đi ra khỏi phòng học, hắn không đi xa, chỉ đứng ở bên ngoài trong hành lang.

Dùng sức gãi gãi cái ót, Trần Việt đá một đá vào trên tường,“Mẹ nó!”

Hắn đứng đóng cộc tại chỗ, đầu rủ xuống, thấp giọng nói,“Tôi không phải cố ý đâu.”

Người không ở đây, không nghe thấy được.

Trần Việt lau mặt, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, vừa rồi đứng gần nhìn cậu khóc, rất muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành, thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi.

Thật không phải cố ý, Trần Việt tự trách mắng chửi ở trong lòng.

Hoàng Đan ngồi trong phòng học hơn mười phút mới đi ra, khi cậu xuống lầu bước chân bỗng nhiên dừng lại, lại tiếp đi.

Trần Việt ở một góc thở ra một hơi, móa, thích một người, làm cái gì cũng phải cẩn thận như vậy sao? Người khác thích hắn, không nói ở trước mặt hắn, cũng sẽ dùng cách khác nói cho hắn biết.

Tại sao hắn phải giống như đặc vụ lén lút theo dõi như vậy chứ?

Cách này có vẻ không đúng lắm, mặt Trần Việt co rút.

Hoàng Đan không muốn ăn, vậy nên cậu không ăn cơm tối mà đi đến sân thể dục.

Sân thể dục không có cái gì che, Trần Việt không có chỗ núp, hắn dứt khoát thoải mái đi ở phía sau, nếu Hoàng Đan hỏi, hắn sẽ nói sân thể dục cũng không phải của nhà cậu, bố muốn đi đâu thì đi đó.

Nào biết được người phía trước không thèm quay đầu nhìn hắn một cái nào.

Trần Việt nhìn thấy Hoàng Đan ngồi ở cầu thang khoa học kỹ thuật, hắn lén la lén lút tới gần, nhanh chóng tìm góc trốn đi.

Hơn năm giờ, trời vẫn còn sáng, gió thỉnh thoảng thổi qua, chẳng có bao nhiêu lạnh lẽo.

Hai tay Hoàng Đan chống trán, cậu gặp chuyện rất phức tạp, không xác định, nghi ngờ, do dự rất nhiều cảm xúc đang đổ ở trong đầu cậu, làm sao cũng không tập trung được.

Lỡ như đi sâu vào tiếp xúc phát hiện không phải, cũng sẽ khiến đối phương sinh ra hiểu lầm, thay đổi tương lai, kết quả ai sẽ gánh vác đây?

Hoàng Đan xoa xoa mi tâm, cậu bị nhốt một chỗ, chờ thêm một chút đi, xem cậu có thể trực tiếp xác nhận được gì đó không.

Như vậy mới có thể tránh được chuyện phiền phức không nên có.

Trần Việt lấy đế giày cọ cọ mặt đất xi măng, hắn liếc liếc nhìn chỗ cầu thang, thấy Hoàng Đan ôm bụng khó chịu, liền nhất thời không nhịn được chạy qua.

Khi sắp đến, Trần Việt dừng lại điều chỉnh hô hấp, bộ dạng giả vờ như trùng hợp đi ngang qua, tùy ý gọi một tiếng,“Này, cậu làm sao vậy?”

Trong giọng nói Hoàng Đan thêm khóc nức nở,“Đau bụng.”

Trần Việt không chút nghĩ ngợi cất mấy bước đi đến, hắn xoay lưng qua cúi xuống trước mặt Hoàng Đan,“Đi lên, tôi cõng cậu đến phòng y tế.”

Hoàng Đan nói không cần.

Trần Việt cười nhạo,“Có lên hay không, cậu mẹ nó đừng cứ như người hiếm lạ với bố!”

Hoàng Đan nghĩ đến năm đó cũng có chuyện như vậy, cậu không để Trần Việt cõng, bản thân tự đến phòng y tế.

Nên thay đổi không?

Khi Hoàng Đan kịp phản ứng, cậu đã nghe được tiếng của bản thân mình,“Phiền cậu rồi.”

Trần Việt ngẩn ngơ, nháy mắt biết điều ngay.

Hoàng Đan được Trần Việt cõng đi ra khỏi lầu khoa học kỹ thuật, lưng này rất trẻ tuổi, tràn ngập tính mềm dẻo, cậu còn tưởng khi người áp lên lưng thì sẽ thay đổi cứng rắn chứ.

Mi tâm cậu vẫn nhíu lại.

Trên lưng là người thích, cả người Trần Việt đều bị vây ở trạng thái lạc mất hồn phách, đầu óc trống rỗng.

Phòng y tế ở lầu hai, lúc này còn có người.

Bình thường sẽ có học sinh bệnh đến phòng y tế, nữ sinh thì khá nhiều, tương đối yếu đuối, bệnh lặt vặt không ít, các thầy cô giáo ít nhiều cũng có thể hiểu được, độ tin cậy rất cao.

Lý do rất nhiều, đơn giản không muốn lên lớp, thất tình, không học bài sợ bị kêu lên trả từ đơn, làm cho người mình thích quan tâm đến mình, kiểu nào cũng có.

Đủ loại bệnh giả, y tá phòng y tế thấy cũng không ngạc nhiên.

Đau bụng? Treo hai bình, đau đầu? Treo hai bình, dạ dày khó chịu? Treo hai bình.

Mọi người cũng không quan tâm treo cái gì, tâm rất lớn, suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, không thể nghĩ sâu sắc được.

Trần Việt cõng Hoàng Đan tiến vào phòng y tế, nữ sinh đang truyền nước bên trong cùng với bạn mình đồng loạt nhìn về phía họ.

Trong phòng y tế nhỏ lập tức biến thành chen lấn, bong bóng màu hồng cũng bay lên trong không khí.

Y tá trẻ tuổi để Hoàng Đan ngồi trên ghế rồi hỏi tình hình, chị nhìn Trần Việt chắn đường nói,“Bạn học, cậu nhường đường một chút.”

Trần Việt dời đi một chút.

Y tá cái gì cũng tốt, chỉ có cái kinh nghiệm không đủ kinh nghiệm, mùa hè còn đỡ, mùa đông đâm ba bốn nhát kim là chuyện thường gặp.

Tĩnh mạch Hoàng Đan chảy máu, thần kinh đau đớn của cậu lại khác hẳn với người thường, sợ đau sợ muốn chết, mũi kim đầu tiên của y tá không đúng, bị trật.

Y tá nhẹ nhàng trấn an,“Bạn học cậu thả lỏng chút, không sao đâu.”

Hoàng Đan khóc.

Nữ sinh đang truyền nước và bạn của mình đều trợn mắt há hốc mồm, cái này cũng khóc? Không đau mà.

Các cô không trao đổi, sửng sốt nhìn, quên luôn cả mắc cỡ.

Trần Việt đi ra ngoài, không dám nhìn, chờ khi hắn đi vào, Hoàng Đan đã không còn khóc, mũi và mắt vẫn còn đỏ.

Mắt nhìn ống tiêm trên mu bàn tay Hoàng Đan, khóe miệng Trần Việt mím chặt, mày cũng nhăn, trong lòng lộn xộn, còn chưa nhớ kỹ được cảm giác cõng cậu thế nào.

Cũng không có cách nào trở lại cả.

Trần Việt hối hận đến xanh ruột, lần tới xác định vững chắc không có cơ hội tốt như vậy nữa rồi, hắn tủi thân bĩu môi.

Hoàng Đan thấy Trần Việt muốn móc túi thì nói,“Để tôi trả cho.”

Trần Việt móc móc quần,“Bố bị ngứa chân, không phải muốn trả tiền cho cậu, cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Hoàng Đan,“……”

Trần Việt không đi, hắn có lý do ở lại, chính là cái tay bị bỏng kia.

Y tá kê thuốc cho Trần Việt, dặn dò một ít chuyện phải chú ý, hắn nhập vai thành tò mò thích hỏi này hỏi kia.

Khi Hoàng Đan truyền xong chai nước, Trần Việt đi, cái này giống y như năm đó vậy.

Y tá nhìn nam sinh đẹp trai,“Tay bạn học cậu bị bỏng rất nghiêm trọng đó.”

Hoàng Đan,“Ừ.”

Y tá nhìn bình truyền dịch,“Lúc tôi nói chuyện với cậu ta, cậu ta không tập trung, không chừng cũng chẳng nghe vào chữ nào đâu.”

Hoàng Đan không trả lời.

Y tá thấy tính tình cậu hoàn toàn trái ngược với bạn học sinh kia, bên trong rất lạnh nhạt, thì không hỏi nhiều nữa.

Truyền dịch xong, Hoàng Đan cầm thuốc về ký túc xá, Khương Long nhìn thấy gói to trong tay cậu, vội vàng hỏi,“Sao lại mua nhiều thuốc vậy? Cậu bị khó chịu ở đâu sao?”

Hoàng Đan nói đau bụng, cậu không để ý quần áo bị ướt mồ hôi, bò luôn lên trên giường nằm.

Trên giường đối đầu truyền đến tiếng động, Trần Việt bắt lan can nhảy đi lên, hắn không nằm xuống đi, mà giống như mỗi ngày ngồi dựa vào tường nghe nhạc.

Âm lượng cassette rất nhỏ, mở bài [ Tình yêu đơn giản ].

Hoàng Đan bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khương Long muốn tìm Hoàng Đan hỏi công thức sử dụng để giải một bài, trong lòng cậu ta rất lo lắng, một lát cảm giác đúng, một lát lại cảm thấy không đúng.

Ngoại trừ Hoàng Đan, hỏi lời giải người khác cũng như không hỏi.

Khương Long gọi Hoàng Đan một tiếng thì bị Trần Việt trừng mắt,“Mẹ nó, ồn chết, ngậm miệng lại cho bố!”

Cậu ta lui rụt cổ, ngậm miệng lại.

Động tác trên tay của người trong ký trúc xá cũng theo bản năng mà nhẹ hơn rất nhiều.

Sau khi thi hết tất cả các môn, trạng thái lớp tiến vào một giai đoạn uể oải, rồi vui vẻ nhảy nhót.

Dù sao cũng đã thi xong, thi tốt hay không tốt cũng đều cứ thế, miên man suy nghĩ cũng không có tác dụng gì.

Tự học buổi tối, Lưu Phong xê dịch bàn học đến bên Trần Việt, cùng hắn ngồi chung một chỗ, tập trung tinh thần châu đầu xem [ Câu chuyện quỷ] trong tay hắn, nếu lên lớp có thể tập trung chú ý như thế thì thành tích chưa nói có thể tiến bộ không ít, ít nhất sẽ không bị đếm ngược.

Hai nữ sinh hàng phía trước trốn ở sau chồng sách nhỏ châu đầu ghé tai, giọng nói rất nhỏ.

“Aiiii, tôi với cậu nè, tối hôm qua ngồi cùng bàn cơ sở của tôi cùng một nam sinh trong lớp hôn môi ở sau sân thể dục, lúc trở về xém chút nữa bị giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ bắt gặp được rồi.”

“Hôn môi?”

“Chính là đưa đầu lưỡi thò vào trong miệng một người khác á.”

“Còn thò đầu lưỡi? Không thể nào? Tôi xem trong TV cũng không có mà.”

“Phải đưa, chính miệng cô ấy nói với tôi mà, còn phải ăn nước miếng đối phương, aiiii, có hơi ghê tởm.”

“Tôi cũng thấy ghê tởm, nước miếng bẩn lắm, còn thối thối ……”

“Được rồi đừng nói nữa.”

Xem xong truyện ma đôi giày đỏ, Trần Việt lật sang trang khác.

Lưu Phong nói,“Có cá tính, tôi thích.”

Trần Việt châm biếm,“Cái nào cậu cũng thích, nhưng không có cái nào thích cậu hết.’’

“Người anh em, cậu không nói thì chết à.”

Lưu Phong tò mò hỏi,“Cậu hôn nữ sinh lần nào chưa?”

Y hỏi xong thì mắt trợn trắng,“Tôi mẹ nó không phải hỏi nhảm sao, ngay cả tay con gái cậu còn chưa nắm nữa là.”

Trần Việt cũng không nói nhảm với y,“Cậu từng nắm à?”

Lưu Phong than thở,“Do tôi không cơ hội thôi.”

“Hôn môi thò đầu lưỡi vào không biết là cảm giác gì, cậu mà có với người nào , nhớ nói cảm giác cho tôi biết nha, không ăn được thịt heo, ngửi ngửi mùi thơm thôi cũng được rồi.”

Trần Việt ngẩng đầu liếc nhìn bóng dáng bàn giữa hàng đầu tiên, hắn buông mí mắt xuống tiếp tục xem truyện, tâm lại bay đến chỗ nào đó nữa rồi.

Giữa nam sinh kề vai sát cánh là hiện tượng rất bình thường, ai khó chịu cũng sẽ đến giúp đỡ, bất luận là đỡ, hay là cõng, đều không phải chuyện gì hiếm lạ.

Đổi thành Hoàng Đan lại không giống nhau, đêm đó khi Trần Việt tắm rửa còn ngửi ngửi áo tay ngắn của mình, đáng tiếc không ngửi được mùi của cậu, chỉ nghe được mùi mồ hôi.

Hai ngày nay Trần Việt đều chưa ngủ ngon giấc, hơn nửa đêm nằm nhìn trên đầu giường bên kia.

Cũng may Hoàng Đan không tỉnh, nếu không đã bị hắn hù cho hết hồn, cảm thấy hắn có bệnh, nên cách hắn ra xa xa.

Tan học lớp buổi tối, khi Trần Việt và Lưu Phong đi xuống đến sân thì thấy được Ngụy Lâm Lâm, cô đứng bên cạnh một nam sinh, hai người cười cười nói nói, quan hệ rất tốt.

Thích của niên thiếu rất đơn giản, có lẽ là một nụ cười nhẹ, dáng vẻ nằm trên bàn ngủ, hoặc biểu cảm chăm chú khi làm bài tập, gió nhẹ thổi tóc mái bay bay, bóng người chạy nhanh mạnh mẽ……

Khi đó thích một người, có thể thích rất lâu rất lâu, một năm, năm năm, mười năm, cứ như vậy mà tiếp tục, cũng có thể cuối tuần thích, tuần sau đã không còn thích.

Bởi vì khi đó không thích cũng rất đơn giản.

Ngụy Lâm Lâm là bạn học cơ sở của Trần Việt, cô thích Trần Việt, bởi vì hắn cao, vẻ ngoài đẹp trai, có khí phách đàn ông hơn nhưng nam sinh khác, nhưng hắn đã thích người khác.

Thấy Trần Việt và Lưu Phong đi đến hương bên này, Ngụy Lâm Lâm dùng ngón tay chỉ nam sinh bên cạnh, đặc biệt kiêu ngạo nói,“Đây là lớp trưởng lớp chúng tôi đó.”

Nam sinh kia cười cười, dáng vẻ cậu ta cười rộ lên có chút giống Trần Việt, đôi mắt cũng cong lên, chẳng qua do vẻ ngoài kém hơn Trần Việt rất nhiều thôi.

Ánh mắt Lưu Phong nhìn qua nhìn lại ba người Trần Việt, Ngụy Lâm Lâm và nam sinh đó, y ý vị sâu xa a một tiếng, mặt đầy biểu cảm như vừa mới phát hiện châu lục mới.

Lớp bốn và lớp năm song song với nhau, ký túc xá cũng liền kề, các nam sinh thường lăn qua lộn lại với nhau, Trần Việt quen biết nam sinh, đối phương cũng quen biết hắn, hai người là kiểu học sinh ba tốt và học sinh xấu.

Người trước xem thường, người sau khinh thường, rõ ràng đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

đạo bất đồng, bất tương vi mưu: không cùng chung chí hướng.

Ngụy Lâm Lâm biết còn cố ý giới thiệu long trọng như vậy, dụng ý của cô không phải muốn dùng nam sinh này làm cho Trần Việt xấu hổ, mà là muốn xem phản ứng của hắn một chút.

Lưu Phong kéo Ngụy Lâm Lâm đến một bên, không buồn không vui,“Thằng nhóc đó còn chưa cao bằng Bành Phi đâu, thà cậu đi với Bành Phi còn tốt hơn đó.”

Ngụy Lâm Lâm nói,“Bành Phi trắng hơn tôi.”

Cái này lý do từ chối vì không thích, Lưu Phong chậc chậc hai tiếng, lắc đầu hát lớn lên,“Đừng đoán lòng cô gái hỡi các chàng trai, đoán tới đoán lui cũng không đoán đúng….”

lời bài Anh đừng đoán lòng con gái của Trác Y Đình.

Ngụy Lâm Lâm cúi đầu móc ngón tay,“Lưu Phong, cậu biết Trần Việt thích nữ sinh nào không?”

Lưu Phong một chút cũng không thấy lạ khi Ngụy Lâm Lâm hỏi như vậy, sau khi khai giảng phản ứng của Trần Việt rất không bình thường, cơ sở cũng không như vậy, chỉ cần hơi hiểu hắn một chút là có thể nhận ra được,“Không biết, cậu ta giấu kín lắm, đến cái rắm tôi cũng hỏi không ra.”

Ngụy Lâm Lâm nhỏ giọng hỏi,“Có phải trong lớp các cậu không?”

Lưu Phong nói nhất định không phải,“Nữ sinh lớp tôi không ai đẹp cả, cậu theo đuổi Trần Việt ba năm còn chưa theo đuổi được, cậu ta làm sao có thể……”

Ngụy Lâm Lâm trừng hắn,“Cái gì hả?”

Lưu Phong không nói tiếp,“Cậu biết mà.”

Ngụy Lâm Lâm vén tóc ra sau tai,“Lưu Phong, tôi có mấy câu muốn nói với Trần Việt.”

Lưu Phong nói hiểu rồi, sau đó y tìm cớ kéo nam sinh kia đi.

Không bao lâu, Ngụy Lâm Lâm kêu Trần Việt đến góc hẻo lánh.

Trần Việt lười biếng dựa vào vách tường, tầm mắt nhìn xa xa, hắn nhìn thấy được một bóng hình, đôi mắt nháy mắt liền nheo lại, bên trong khe hở đó sáng lên.

“Cậu gọi tôi đến đây làm gì?”

Ngụy Lâm Lâm ngẩng đầu lên nhìn cái cổ thon dài sau đầu hắn,“Trần Việt, ba năm cơ sở cậu không thích tôi một chút nào sao?”

Trần Việt cũng không quay đầu lại nói không có,“Tôi chỉ coi cậu như em gái.’’

Đôi mắt Ngụy Lâm Lâm lập tức đỏ lên, cô cố nén không để nước mắt chảy xuống, vừa buồn vừa tức giận,“Ai muốn làm em gái của cậu hả?”

Ánh mắt Trần Việt đuổi theo bóng dáng kia, nháy mắt luyến tiếc,“Không làm em gái thì coi như bạn học.”

“Tôi cũng không muốn làm bạn học của cậu!”

Ngụy Lâm Lâm cố tình gây sự, cô kéo lấy cánh tay Trần Việt để hắn nhìn mình,“Nếu người cậu thích không thích cậu, cậu sẽ làm thế nào?”

Trần Việt nâng tay tránh thoát, lại nhìn lên, bóng dáng đó đã không thấy, hắn nhướn mày, thất vọng chợt lóe vụt qua,’’Cậu ấy không thích tôi, tôi vẫn sẽ thích cậu ấy.”

Ngụy Lâm Lâm ngẩn người,“Nếu cô ta vẫn không thích cậu thì sao?”

Trần Việt nói,“Tôi cũng sẽ tiếp tục thích cậu ấy.”

Nước mắt Ngụy Lâm Lâm cuối cùng cũng chảy xuống, cảm xúc có một chút kích động, nhiều hơn là không thể hiểu được, người khác không thích cậu, tại sao vẫn thích chứ? Không biết có phải nghĩ tới bản thân hay không, cô khóc càng dữ dội hơn,“Người đó có cái gì tốt chứ?”

Trước mắt Trần Việt hiện lên bóng dáng kia, hắn cười, giống như trong miệng ngậm một viên kẹo, khi nói chuyện giọng nói đều mang theo mùi vị ngọt ngào,“Toàn thân trên dưới chỗ nào cũng tốt.”

Ngụy Lâm Lâm ghen tị muốn chết, cô lấy tay lau nước mắt trên mặt,“ Trạng thái hiện tại của cậu không bình thường, thật đó, Trần Việt, qua thêm một khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.”

Tay Trần Việt đút túi,“Nói với cậu, cậu cũng không hiểu.”

Ngụy Lâm Lâm tức giận trừng qua,“Tôi không hiểu? Tôi đã quen hai người bạn trai, cậu một người cũng chưa từng quen, còn nói tôi không hiểu?”

Trần Việt lắc đầu nói,“Không phải là một chuyện.”

Ngụy Lâm Lâm nóng nảy lên,“Tại sao không là một chuyện? Đây chính là một chuyện!”

Trần Việt không muốn tiếp tục tranh luận với cô nữa,“Hai cặp trong lớp tôi đều bị ba cậu lôi ra bắt chia tay, cậu cẩn thận một chút đi, nếu bị ba cậu phát hiện cũng chỉ có mình cậu chịu thôi.”

Đôi mắt chứa đầy nước mắt của Ngụy Lâm Lâm mạnh trợn to,“Cậu vẫn quan tâm đến tôi.”

“……”

Hai tay Trần Việt đè hai bên bả vai Ngụy Lâm Lâm, hắn cúi đầu, để cô nhìn sự nghiêm túc trong mắt hắn, nói trắng ra,“Lâm Lâm, nếu tôi muốn thích cậu, lúc học cơ sở đã thích rồi.”

Ba mẹ Ngụy Lâm Lâm đều là giáo viên, vẻ ngoài cũng tốt, từ nhỏ đến lớn đều rất được người ta thích, cô nghe lời này, cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương,“Không thích tôi, là do cậu không có mắt nhìn!”

Trần Việt phối hợp gật gật đầu,“Đúng, là tôi không có mắt nhìn.”

Hắn thu lại bộ dạng lười nhát và vô lại, dùng giọng điệu anh trai lớn nói,“Tôi phát hiện thằng nhóc kia nhìn ngực cậu, cậu đừng để bị cậu ta lợi dụng, con gái phải biết tự bảo vệ bản thân mình, đừng luôn đứng chung vào với một đám nam sinh, còn nữa, buổi tối đến sân thể dục hẹn hò phải cảnh giác một chút, gần đây tiếng gió rất căng, có giáo viên đánh úp vào ban đêm đó.”

Ngụy Lâm Lâm khóc như mưa,“Đừng tưởng rằng cậu nói như vậy, tôi sẽ chúc phúc cho các người!”

Lòng thiếu niên của Trần Việt có một chút đau.

Chúc phúc cái gì chứ, cậu ấy chưa từng nghiêm túc nhìn tôi một lần nào, một lần cũng không có.

Trần Việt đến tiệm nhỏ, hắn hỏi bánh quy bao nhiêu tiền một hộp, hỏi xong giá lại đặt về hỏi cái khác, cứ hỏi cái này đến cái khác, cho đến khi người trong tiệm đi hết mới nói ra mục đích của bản thân,“Ông chủ, kẹo bán thế nào?”

Ông chủ nói một đồng tiền một viên,“Chắc giá.”

Trần Việt muốn một cái bịch, một lần rồi lại một lần lấy kẹo sữa Thỏ Trắng, hắn cũng không xem lấy bao nhiêu, chỉ ra sức bỏ vào bên trong bịch.

kẹo sữa Thỏ Trắng

Ông chủ cười nhắc nhở,“Bạn học, mấy loại kẹo khác đều đồng giá, cậu có thể lấy mỗi loại một ít, đổi ăn từ từ.”

Trần Việt nói hắn không cần cái khác.

Ông chủ nghĩ, bạn học này thật sự rất cố chấp, khăn giấy chỉ cần Tâm Tương Ấn, kẹo thì chỉ cần Thỏ Trắng, thật kỳ lạ.

Trần Việt đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đặt hết tất cả kẹo trong bịch về lại chỗ cũ, chỉ lấy một đồng tiền mua một viên.

Ông chủ,“……”

Trần Việt cất một viên kẹo Thỏ Trắng vào túi rồi đi ra khỏi tiệm nhỏ, trời nóng như vậy, mua nhiều để trong tủ nhất định sẽ chảy hết, kẹo sữa dính lên trên giấy rất khó lấy xuống, với lại, nếu để Lưu Phong phát hiện, ầm ĩ đến người trong ký túc xá đều biết, hắn sẽ không có cách nào tặng được.

Ngày hôm sau, Trần Việt phá lệ dậy thật sớm, khi hắn đến lớp học, bên trong không có một người nào.

Sau khi Trần Việt đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa lại đi về phía trước, trong lớp học chỉ có mình hắn, vậy mà tay chân hắn vẫn rón rén, căng thẳng đổ đầy mồ hôi.

Trên bàn bên trái ở giữ hàng đầu tiên để sách giáo khoa, sắp xếp rất gọn gàng, đặt cùng với mấy bàn khác, có vẻ không hợp nhau.

Trần Việt kéo ghế dựa ngồi lên trên, hắn thò tay sờ sờ mặt bàn học, bên cạnh, sờ từng tấc một, không bỏ qua chỗ nào, sờ xong thì nằm lên trên, trong đầu hiện dáng vẻ Hoàng Đan đang chăm chú nghe giảng bài, chép bài, khóe môi liền không kiềm chế được giương lên.

Tư thế người khác lên lớp xiêu xiêu vẹo vẹo, một lát như vậy, một lát thế kia, Hoàng Đan sẽ không, bao giờ cậu cũng thẳng lưng, tư thế ngồi ngay ngắn, Trần Việt nhìn nhìn là muốn ôm cậu một cái.

Trần Việt mở hộp đựng bút ra, bên trong có bút, compa, thước đo và băng dán, không dán tranh, cũng không dán thời khóa biểu, hắn cầm bút chì ở trong tay, lại cầm bút bi, này nọ trong hộp đựng bút đều lấy ra cầm.

“Ngu ngốc.”

Trần Việt cười mắng bản thân, hắn đóng hộp đựng bút lại, rồi nằm lên trên mặt bàn học, mặt gối cánh tay, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.

Trong phòng học vang lên một tiếng thở dài, đầu Trần Việt chuyển từ trái đổi sang bên phải, chân chầm chậm thỏa mái nhịp nhịp, trung học vừa mới bắt đầu, cõi lòng hắn đã đầy chờ mong.

Qua một hồi, Trần Việt lấy ra một viên kẹo trong túi, khi hắn để trong hộc bàn, thấy được một bức thư tình hình trái tim, còn có một hộp bánh quy có nhân, nụ cười trên mặt lập tức đã không còn thấy tăm hơi,“Móa!”

Không thể nào còn có người sớm hơn hơn hắn, chắc là tối hôm qua sau khi mọi người đều đi về, người này lén lúc bỏ vào.

Trong lòng Trần Việt chua lét, hắn mở thư tình đó ra, không phải muốn nhìn lén phía trên viết cái gì, mà là ấn để lại nếp gấp rồi mở ra gấp lại, lặp lại hai lần, học được cách xếp được thành hình trái tim.

Thư tình phải viết thế nào nhỉ?

Bình thường Trần Việt nhận rất nhiều, có xem có không xem, hắn không được nhớ nội dung, một chút ấn tượng cũng không có.

Buổi tối ngày đó gặp được Hoàng Đan, Trần Việt đã có xúc động muốn viết cái gì đó gửi cho đối phương, nhưng khi cầm cây bút lên, một chữ hắn cũng không nặn ra được.

Viết văn hắn cũng chỉ viết được có mấy câu huống chi là viết thư tình, quá khó, đầu óc không định hướng được.

Trần Việt ném thư tình kia trở về hộc bàn, trên tay đều có mùi, cũng không biết mua giấy viết thư ở đâu, hắn đen mặt, bản thân tự tức giận với bản thân mình.

Viết thư mà nói, mở đầu phải khác với một câu bắt đầu chứ?

Trần Việt đứng dậy đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, hắn lật lật ở trên bàn, lật ra được tờ giấy nháp được coi là miễn cưỡng sạch sẽ, chăm chú viết hàng đầu tiên “Công chúa nhỏ thân mến”, hắn nhíu lông mi gạch câu nói đó đi, ở bên cạnh sửa thành “Công chúa điện hạ của tôi”, lại cảm thấy không được, có nên viết bằng tiếng Anh không?

Nếu toàn viết tiếng Anh, không chừng Hoàng Đan sẽ xem tiếp, vừa nghĩ đến cậu xem thư do mình viết, Trần Việt kích động đến hô hấp dồn dập, hai gò má ửng đỏ, như vừa mới chạy nhanh hết mười vòng ở trên sân thể dục, tim đập rất nhanh, muốn từ cổ họng vọt ra đến bên ngoài.

Ngay sau đó, Trần Việt lại nản lòng sụp bả vai, bút trong tay chọt ra một cái lỗ nhỏ, hắn chậm chạp không viết ra được hàng chữ mẫu, nhưng mà tiếng Anh “Công chúa của điện hạ của tôi.” Viết như thế nào nhở?My cái gì cái gì nhỉ?

Mẹ nó, bố không thể thua được!

Trần Việt cắn đầu bút bi mấy cái, quyết định đi mua một cuốn từ điển tiếng Anh.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đến đây, Trần Việt lập tức vo giấy nháp thành một cục ném dưới đất, hắn lại xoay người nhặt giấy lên, bôi đen toàn bộ chữ trên đó, viết đại mấy cái công thức trên giấy, dáng vẻ giả vờ chăm chú giải đề toán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio