Ngày đó Trần Việt kẹp thư tình vào trong một quyển sách, hắn đem giấu sách vào trong ngăn tủ ký trúc xá, trên hộc tủ có ổ khóa, tính đợi đến thứ bảy về nhà sẽ tìm nơi an toàn cất giữ, không nghĩ sẽ vứt bỏ nó đi, từng chữ bên trong, mỗi câu đều là hắn ngày nhớ đêm mong, viết rồi gạch đi, sửa đi sửa lại, trút vào tình yêu đầu tiên của cuộc đời hắn, có chua xót, cũng có ngọt ngào, đủ để hắn cất giữ rất lâu rất lâu.
Mùa xuân là một mùa dịu dàng nhất trong một năm, gió nhè nhẹ, mưa nhẹ nhàng, ánh nắng cũng cũng dịu nhẹ.
Bé trai bé gái mặc đồng phục sạch sẽ hoặc bẩn đi trên sân trường, hoặc đang ngồi trên lớp học, từng khuôn mặt ngây ngô đơn thuần tràn ngập yêu thích đối với mùa xuân, thời tiết không rét lạnh không nóng bức, ngủ rất thoải mái, lên lớp cũng rất thoải mái, không cần làm mấy câu là phải đặt tay lên trên miệng thổi hơi, ngồi trên ghế lâu cũng không lo lắng mồ hôi ướt đầy một mông, thật sự là quá tốt.
Nhưng mà Trần Việt lại ỉu xìu như quả cà teo.
Cuốn tạp chí của Lưu Phong đã bị mẹ hắn tịch thu lúc nghỉ đông, bản thân cũng chưa nói gì, lần này lại cho hắn thêm hai cuốn, đúng là bạn tốt,“Mới ra đó, nội dung bên trong rất phong phú, đảm bảo cậu xem lập tức dồi dào sinh khí, kích động đến phải ra sân thể dục chạy tám đến mười vòng luôn đó.”
Trần Việt nhắm mắt lại nằm vào trên bàn, thờ ơ.
Lưu Phong kéo rớt tai nghe Trần Việt, hừ hừ nói,“Thế nào? Ngai vàng đệ nhất ở dưới mông tôi nên cậu rất đau đớn đúng không? Ăn ngủ không yên? Sống không bằng chết hử?”
Y nói xong mấy câu thành ngữ kia, cảm thấy bản thân tiến bộ quá lớn, tại sao môn ngữ văn không qua được năm mươi điểm chứ, không có lý chút nào.
Trần Việt đóng tắt máy cassette rồi đi ra khỏi lớp học.
Lưu Phong đi ra ngoài cùng Trần Việt, đứng sóng vai dựa vào trên hành lang hóng gió với hắn,“Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi đi, với tình cảm vững chắc mấy năm nay của chúng ta, cậu cứ yên tâm, tôi đảm bảo không nói ra ngoài đâu.”
Thấy miệng Trần Việt ngậm chặt, không nói một tiếng, mắt Lưu Phong trợn trắng,“Cậu có nữ sinh thích, việc này có thấy tôi từng nói với người nào chưa? Cậu nghĩ lại đi, nếu tôi muốn nói, nhất định chuyện đã sớm lan truyền ra ở trong trường học rồi, tin tưởng nhau một chút đi người anh em ạ.”
Trần Việt xoay người, dựa lưng vào hành lang,“Cũng không có chuyện gì cả.”
“Hai ngày nay khi tan lớp cậu đều mang theo bộ mặt người chết, khỏi nói là kêu cậu đi chơi bida, quán bar, hay là hẹn nữ sinh đi ra ngoài chơi, toàn bộ cậu đều không đi, không phải ngủ ở ký túc xá thì chính là ngủ ở lớp học, cái này gọi là không có chuyện gì sao? Cậu coi mắt tôi bị mù à?”
Lưu Phong nhìn chằm chằm người anh em của mình, tròng mắt y chuyển chuyển, trong lòng có suy đoán,“Chắc không phải là cậu viết thư tình cho người ta, bị cô ấy từ chối đó chứ?”
Trần Việt biến sắc, hắn gầm lên, hoàn toàn chính là dáng vẻ bị đâm trúng miệng vết thương,“Cậu mẹ nó nói hưu nói vượn cái gì đó?”
Lưu Phong nhìn hắn như vậy, liền biết đã đoán trúng tám chín mười phần rồi,“Đệt, không phải tôi nói cậu, bình thường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, cứ tùy ý chọn đại là được rồi, làm gì…… được được được rồi, coi như tôi chưa nói.”
Dù sao huấn luyện quân sự năm trước đã nhìn ra được một chút manh mối, người không để trong lòng, y có nói đến nở hoa cũng giống như thả rắm mà thôi.
Lưu Phong vừa ngừng một lát, bản tính xem náo nhiệt không chê chuyện lớn lại nhảy ra,“Nữ sinh đó ngồi ở phía trước đúng không, tôi đoán nha, Trần Yến là đối tượng buổi tối ở ký túc xá chúng ta hay bàn đến, tính cách cô ấy tốt, ngoại hình dễ thương, cũng không xem thường đám tồi tệ chúng ta, người thích cô ấy rất nhiều, chưa ai theo đuổi được cô ấy, có phải là cô ấy không?”
Y quan sát đến biểu cảm người anh em, sửng sốt nói,“Không phải à? Vậy là Ngô Phương hả, giỏi tiếng Anh, tóc cũng dài nhất trong đám nữ sinh trong lớp, cột lại cũng đã dài đến eo, lúc phát bài thi, cô ấy bị tụi mình chọc đến đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩng lên luôn.”
Trần Việt đi về hướng cầu thang.
Lưu Phong ở sau lưng hắn kêu ê ê,“Cũng không phải hả? Cậu thích kiểu lấy việc giúp người làm niềm vui, hiền lành gần gũi đáng yêu, tâm hồn xinh đẹp hả? Vậy thì không dễ đoán rồi, bắt đầu nói từ hàng đầu tiên thứ nhất đi.”
Trần Việt tức giận mắng,“Cậu có thể câm cái họng lại được không?”
Lưu Phong nói không thể,“Công dụng lớn nhất của cái miệng là để nói, thứ hai là ăn uống, thứ ba là thở, thứ bốn là hôn người mình thích, có điều trong thời gian ngắn này cậu không thử được rồi, bởi vì nữ sinh cậu thích……”
Bước chân Trần Việt chợt dừng lại, hắn phẫn nộ quay đầu,“Muốn chết đúng không?”
Lưu Phong nhìn bộ dạng đang bị thương của người anh em, cảm thấy năng lực thừa nhận của hắn quá kém, sau này lớn lên làm sao mà lăn lộn ở trên xã hội đây?“Chẳng phải chỉ là bị từ chối thôi sao?Có chuyện gì lớn đâu chứ, tôi còn không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần rồi này,‘Cậu thích tôi là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi.’, nghe những câu lý do này từ người mình thích, cậu không thể nào hiểu được hơn tụi tôi đâu.”
Trong lòng Trần Việt có một con thú hoang, đang yên lặng liếm miệng vết thương, ai kích thích một chút thì sẽ phát điên,“Cậu biết cái gì mà nói!”
Lưu Phong ha ha,“Tôi không biết, cậu biết ư, tôi thấy cậu chắc chắn là do từ chối quá nhiều nữ sinh, ông trời không nhìn được, để cậu cũng nếm thử cái mùi vị này rồi.”
Trần Việt đá một đá lên trên mông y,“Cút đi!”
Lưu Phong đau mắng to một tiếng,“Móa, cậu muốn đá chết ông đây hả?”
Hai người trừng lẫn nhau ở trong hành lang, một dáng vẻ thù địch rất lớn, có thể sẽ đánh một trận bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ không có làm vậy, chỉ ngồi bệt xuống trên bậc thang bẩn thỉu.
Lưu Phong xoa xoa mông, nhe nanh nói,“Không có gì lớn đâu, hiện tại là lần đầu tiên cậu bị từ chối, sau này thêm mấy lần, cậu cũng sẽ quen thôi.”
Trần Việt cứng họng giật nhẹ khóe miệng.
Lưu Phong rất tâm đắc mở miệng, trên mặt tràn đầy tính trẻ con thêm một hai phần người lớn,“Biết thích là chuyện gì xảy ra không, chính là hôm nay thích, ngày mai không thích, ngày kia lại thích, đừng cho là thật quá, qua ngày hôm sau cậu sẽ phát hiện hôm nay mình ngu ngốc đến cỡ nào.”
Trần Việt lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, bỏ một điếu lên trên miệng, lần đầu tiên hắn gặp đã thích Hoàng Đan , sau đó vẫn thích, hoàn toàn không nghĩ tới ngày nào đó sẽ thích người khác.
Trên đời này sẽ không có thêm một người nào khiến hắn có thể liếc nhìn một cái ở trong đám người như thế, giống như một ngôi sao sáng nhất, sẽ không bao giờ có.
Lưu Phong thấy thế đụng hắn vai,“Cậu giấu lúc nào mà tôi không biết, cũng không cho tôi một điếu.”
Trần Việt cúi đầu lấy bật lửa ấn lạch cạch ra ngọn lửa, hắn đốt xong thuốc thì khép hờ mắt hút một hơi, rồi đưa bật lửa và thuốc lá cho Lưu Phong.
Lưu Phong nói vẫn là thuốc tốt,“Nói cậu nghe nè, lòng con gái rất khó đoán, có gì thì thà hút thêm hai điếu thuốc, nghĩ xem hôm nay ăn cái gì còn thực tế hơn.”
Trần Việt chưa từng đoán lòng con gái, cũng không muốn đoán, hắn chỉ muốn đoán lòng Hoàng Đan, đoán được rồi chiếm được, thật là tốt biết bao.
Hai ngày nay Trần Việt rất mâu thuẫn, một bên hắn cảm thấy Hoàng Đan không xem bức thư tình đó cũng tốt, như vậy còn có thể duy trì hiện trạng, cứ trêu chọc đối phương như bình thường, tiếp tục không tốt, cũng không xấu như vậy, tự lừa gạt bản thân chưa từng xảy ra cái gì.
Nhưng một bên hắn lại rất không cam lòng, muốn dũng cảm thêm một lần, cho dù bị từ chối xem như biến thái, thậm chí bị méc với thầy giáo, dẫn đến hắn bị toàn trường kỳ thị, bị trường học yêu cầu nghỉ học, cũng không muốn tương lai hối hận vì bản thân mình từng yếu đuối lùi bước như thế.
Trần Việt giữ yên lặng hút thuốc, nếu hắn thổ lộ trước mặt, rất có thể ngay tất cả các bạn học cũng không làm được, mày hắn gắt gao nhăn lại, trong lòng loạn thành một nồi cháo.
Vẫn nên phải dũng cảm một lần, một lần là được.
Nói đến cùng, Trần Việt không muốn lần đầu tiên thích một người, ngay cả một câu nói thích cũng không dám nói, hắn cảm thấy hiện tại bản thân không nói, thời gian càng dài, người càng lớn lên, lại càng không dám nói.
Lưu Phong đột nhiên nói,“Tiêu rồi, tôi nghe được tiếng thầy chủ nhiệm nói chuyện, chạy mau đi!”
Trần Việt lập tức hồi thần, dụi thuốc đứng dậy chạy cùng y về lớp học.
Khi thầy Ngụy lên lầu ngửi thấy được mùi khói, còn rất nồng, chắc chắn người vừa trốn đi rồi, ông nói với cô giáo bên cạnh,“Mấy đứa trẻ bây giờ còn nhỏ mà không lo học hành gì cả.”
“Thời kỳ phản nghịch đó mà, ai cũng có, chỉ là do phương thức biểu hiện khác nhau mà thôi.”
Cô giáo bình tĩnh hơn ông rất nhiều,“ Trần Việt lớp thầy thật khiến chúng tôi rất bất ngờ, sau khi trò ấy vào trung học chẳng những không gây chuyện giống lúc học cơ sở, đối chọi với giáo viên, dẫn theo một đám người đến đánh nhau với lớp khác, mà thành tích còn tăng cao, có phải biết yêu rồi không?”
Thầy Ngụy nghe vậy thiếu chút nữa đạp hụt một bậc thang, ông đứng vững thân mình nói,“Không thể nào đâu?Quà nữ sinh nhét cho trò ấy rất nhiều, nhưng tôi chưa từng nghe trò ấy quen với nữ sinh nào hết.”
Cô giáo không cho rằng như vậy,“Thầy có nghĩ tới chưa, mỗi lần Trần Việt đều đếm ngược từ dưới lên, chứng minh trò ấy không để ý đến danh hiệu thành tích trong học tập, ánh mắt người khác thế nào, đánh giá ra sao trò ấy đều không quan trọng, trừ khi trò ấy thích một học sinh giỏi, đối phương không để ý đến trò ấy, trò ấy thì lại muốn cố gắng chứng tỏ để đối phương nhìn thấy bản thân mình.”
Thầy Ngụy nhíu mày, ông có cách thức chú ý học sinh của bản thân mình, tin tức đại đa số đều rất chính xác,“Theo tôi được biết, không ít nữ sinh có thành tích tốt hâm mộ Trần Việt.”
Làm một người từng trải, thầy Ngụy có thể hiểu rõ đó là một loại tâm lý gì, các cô càng giỏi, sự kỳ vọng của giáo viên và cha mẹ đối với các cô lại càng cao, hối thúc cũng càng lớn.
Cứ như vậy, các cô sẽ sinh ra hiếu kỳ với người ngoại tộc như Trần Việt, cũng hâm mộ dáng vẻ tự do tự tại, không sợ trời không sợ đất của hắn, lại thêm cái vẻ ngoài kia, cũng không kỳ quái một chút nào.
Cô giáo nói,“Nhưng không phải toàn bộ.”
Thầy Ngụy nghe cảm thấy rất đáng tin, trong lòng ông gõ vang cảnh báo, không lo lắng cho Trần Việt, chỉ lo lắng cho nữ sinh được đối phương thích kia.
Yêu sớm ảnh hưởng lớn đến thế nào, không ai có thể có thể liệt kê từng câu ra được, nhưng nhất định là xấu nhiều hơn tốt, theo kinh nghiệm dạy học mấy năm nay của thầy Ngụy mà nói, chỉ cần là yêu, có thể cùng nhau tiến bộ cũng không ít nhưng nắm tay nhau lùi bước còn nhiều hơn.
Thầy Ngụy và cô giáo tách ra, ông đi bên trái, tiến vào từ cửa sau lớp học.
Trong mười giây thầy Ngụy đi vào, ồn ào trong lớp học gần như đã không còn, có một hai người phản ứng chậm chạp còn đang lắc lắc cổ nói chuyện phiếm, sau khi phát hiện liền lập tức ngồi thẳng thân mình, không cần nhìn cũng biết mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh, sợ muốn chết rồi.
Khi thầy Ngụy đi ngang qua bên cạnh bàn Trần Việt thì nhìn thêm một cái, ông không nói gì, chầm chậm đi đến trên bục giảng bắt đầu lên lớp.
Hoàng Đan thỉnh thoảng cúi đầu chép bài, tâm tư đã bay xa, đêm đó cậu đã điền nhiệm vụ, cũng hoàn thành, nhưng cậu chưa rời đi, vẫn còn ở lại trong quá khứ.
Mấy lần xuyên việt trước, Hoàng Đan đều có thể có thu hoạch, làm phong phú thêm trải nghiệm cuộc sống này, lần này cũng giống vậy, cậu cho rằng đã kết thúc, lại không ngờ là không phải.
Sẽ có điều gì đang chờ đợi để thổi rớt bụi bặm che ở trên mặt cậu, phơi bày ra ở khoảng thời gian trong quá khứ này?
Thầy Ngụy kêu Hoàng Đan lên làm bài, cậu không có phản ứng, thất thần trắng trợn, lần đầu tiên ngoại lệ, người trong lớp học cảm thấy quá mới mẻ, một đám rướn cổ nhìn lên.
Trần Việt phía sau chống đầu, ánh mắt cũng thổi đến nơi đó.
Thầy Ngụy đang muốn đi xuống bục giảng trực tiếp gõ bàn, Khương Long đã lén lút bóp đùi Hoàng Đan một cái, Hoàng Đan nhất thời hồi thần, cậu liền từ chỗ ngồi đứng lên.
Nhìn dáng vẻ học sinh, mày thầy Ngụy nút thắt lại, thân thiết hỏi,“Có phải có chỗ nào khó chịu không?”
Hoàng Đan muốn nói không có, sẽ bị người khác xem là nói dối, bởi vì mặt cậu trắng bệch, mắt đỏ, cậu đành phải gật đầu.
Thầy Ngụy lập tức để Khương Long đi với Hoàng Đan đến phòng y tế.
Những người khác đều đang châu đầu ghé tai, học sinh giỏi có khác, bị khó chịu thì được đến phòng y tế ngay, đơn xin phép cũng không cần viết.
Thầy Ngụy ném đầu phấn viết lên trên bục giảng, vỗ vỗ tay nói,“Đều đang nói chuyện gì đấy? Lớn tiếng một chút, để tôi cùng tham dự nữa.”
Lớp học lập tức im lặng.
Lòng Trần Việt đã đi ra ngoài cùng với Hoàng Đan, hắn xoay bút mấy lần, tức giận ném lên trên bàn.
Ánh mắt thầy Ngụy đảo qua,“Không muốn nghe giảng thì đi ra ngoài.”
Một chữ cuối cùng của ông vừa vọt ra, nguyên người Trần Việt đã ra khỏi lớp học.
Sao lại có loại ảo giác học sinh đang buồn ngủ, bản thân mình đưa cho nó cái gối vậy nhỉ? Toàn bộ cơ mặt thầy Ngụy co rút.
Trần Việt đi nhanh mấy bước đã xuống lầu, vừa chạy vừa tìm Hoàng Đan, phát hiện cậu không đến phòng y tế, mà là đi về phía ký túc xá, thì dừng lại thở ra một hơi.
Mẹ nó, căng thẳng đến sắp thành bệnh tim luôn rồi.
Hoàng Đan đến ký túc xá, vừa vào cửa đã đến nhìn tấm áp phích trên tường.
Khương Long nhìn theo tầm mắt cậu, bĩu môi nói,“ Báu vật của Trần Việt đó, đụng không cho đụng, nói cũng không được nói.”
Hoàng Đan không ngồi ở trên giường Khương Long, cậu đứng, mắt vẫn dừng ở bên trên tấm áp phích.
Khương Long muốn để Hoàng Đan đến giường cậu ta nằm một lát, cậu ta chưa nói hai câu, bên trong ký túc xá đã thêm một người,“Bị thầy chủ nhiệm đuổi ra ngoài à.”
Trần Việt hung tợn,“Cậu không nói câu nào, không ai nói cậu câm đâu.”
Khương Long trừng liếc hắn, quay đầu nhìn Hoàng Đan nói,“Tôi đi tiểu một cái nha.”
Trong ký túc xá chỉ còn lại Hoàng Đan và Trần Việt, bọn họ có thể xác ngây ngô giống như nhau, tính tình, ký ức, từng trải lại có độ chênh lệch rất lớn.
Hoàng Đan muốn ra bên ngoài, Trần Việt vào bên trong, thân thể hai người không cẩn thận đụng vào nhau, cái này là tiếp xúc bình thường giữa các nam sinh, không có gì lớn cả.
Phản ứng trên mặt Trần Việt rất bình thường, tim đập lại không kiềm chế được lỡ mất một nhịp, hắn đột nhiên cảm thấy uất ức, rồi nổi giận với cái xô nhựa vô tội.
Hoàng Đan không nói chuyện.
Trần Việt nắm lan can, đã đánh mất suy nghĩ lên giường ngủ rồi, hắn ‘Này’ một tiếng,“Mắt cậu sao đỏ như con thỏ vậy hả?”
Hoàng Đan vẫn không có phản ứng gì.
Trần Việt tức đến cắn sắp nát hàm răng rồi, hắn giễu cợt, dáng vẻ làm bộ như không để ý,“Không nói thì thôi.”
Ngay sau đó giày trên chân bị đá đi thật xa.
Hoàng Đan xoay người nhìn Trần Việt.
Trần Việt giống một con nhím đang xù lông,“Cậu nhìn cái rắm chứ nhìn, chưa từng thấy đẹp trai à?”
Hoàng Đan nói,“Tâm trạng cậu không tốt.”
Trần Việt nghe vậy thì sửng sốt, rất rõ sao?
Hoàng Đan nói,“Rất rõ.”
Lúc này Trần Việt không chỉ ngây người, còn rất giật mình, đệt, tại sao cậu ấy biết mình suy nghĩ cái gì thế này?
Khóe miệng Hoàng Đan giật giật,“Đều ở trên mặt cậu.”
Hiện tại chắc là phải nói Trần Việt đang sợ hãi, vậy hành vi ngu ngốc bình thường của tôi, có lẽ nào cũng bị nhìn ra luôn rồi chứ?
Sẽ không đâu, nếu như bị nhìn ra, Hoàng Đan sẽ không nói chuyện như vậy với hắn.
Hoàng Đan thu hết mọi cảm xúc biến hóa của Trần Việt vào trong mắt, cậu dụi dụi mắt, đi qua mở ngăn tủ của mình, lấy ly nước ở bên trong súc nước, rồi lấy bình nước của Khương Long rót một ly.
Trần Việt nhìn lén, một khi phát hiện Hoàng Đan nhìn thì sẽ xoay qua một bên, qua một lát lại tiếp tục nhìn cậu.
Hoàng Đan làm bộ như không biết.
Thầy Ngụy nhân lúc thời gian rảnh tìm mấy giáo viên nói chuyện của Trần Việt, giáo viên ngữ văn đưa bài thi lần trước đưa cho ông xem.
“Đề văn là “Ước mơ”, yêu cầu không dưới chữ, lúc ấy khi tôi đi đến trước bàn Trần Việt, nhìn thấy trên bài thi của trò ấy có một câu, giấc mơ của tôi…… Nơi này lược bớt chữ.”
Giáo viên ngữ văn bất đắc dĩ cười cười,“Sau này khi chấm bài thi tôi phát hiện trò ấy đã đổi lại, ít nhất thì thái độ đàng hoàng hơn một chút.”
Thầy Ngụy lật bài thi qua, hàng đầu tiên của bài văn đã được gạch đi, phía sau có viết một đoạn nói – Ước mơ của tôi là có thể mua được một tòa lâu đài ở nước ngoài, có rất nhiều cây cối xung quanh, bên trong có một vườn hoa hồng, có hồ, có cỏ, còn có công chúa của tôi.
Giáo viên ngữ văn truyền đạt nụ cười bằng ánh mắt, là một người rất hòa nhã,“Dù chỉ là ước mơ, có can đảm, rất tốt, tuy rằng số lượng từ còn lâu mới đủ, nhưng cái này còn tốt hơn câu lượt bớt chữ kia.”
Thầy Ngụy xem lại đoạn đó, nội tâm tình cảm đứa nhỏ này rất phong phú, tính cách không xấu, chỉ có điều rất lười biếng, không có mục tiêu phấn đấu, nếu có……
Cái này còn phải chờ có, thì mới biết được là hình dáng gì.
Công chúa của Trần Việt nữ sinh nào đây? Thầy Ngụy loại trừ từ từ ở trong lòng, phát hiện ai cũng không giống, ông lại bị nhức đầu.
Hai ngày sau đến phiên Hoàng Đan trực nhật, cậu quét dọn vệ sinh từ sau ra trước.
Có học sinh thích nhổ nước miếng, dưới đất bên cạnh chỗ ngồi ướt một mảng lớn.
Hoàng Đan thấy như vậy, ngay lập tức lấy chổi đảo qua, quét mấy cục giấy quà vặt rác rưởi linh tinh này kia một đường đi lên phía trước, gom chung lại một chỗ.
Trần Việt không đi, ngồi ở bên ngoài góc hẻo lánh, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn ghế di chuyển, hắn muốn đi vào giúp đỡ, rất muốn, nhưng hắn không đi, sợ bản thân nhịn không được đụng chạm Hoàng Đan.
Hai người ở một mình, cái xúc động ma xui quỷ khiến đó nhất định sẽ chạy ra.
Cũng giống như năm đó vậy, Hoàng Đan ở trong hành lang nghe được Trần Việt lầm bầm lầu bầu.
Hoàng Đan đứng ở tại chỗ, Trần Việt nói bao lâu, cậu nghe bấy lâu.
Trung tuần tháng tư nghênh đón đại hội thể dục thể thao.
Hoàng Đan bù trừ lẫn nhau không có thể lực vận động nên không cảm thấy hứng thú, cũng không muốn thử, cậu sợ đau, cho nên bài xích theo bản năng.
Nam sinh thảo luận bọt nước miếng bay loạn xạ, nữ sinh bình tĩnh hơn nhiều, đại bộ phận đều không muốn tham gia, có người là do tế bào vận động không phát triển, có người đơn giản là vì xấu hổ.
Dù sao đến lúc tham gia bất cứ môn nào, cũng đều có rất nhiều người nhìn.
Trần Việt là át chủ bài của lớp, với chiều cao và tinh thần thể xác của hắn, không tham gia hai môn cũng không được.
Đại diện môn thể dục cầm bảng báo danh đi tìm Trần Việt,“Cậu ghi danh chạy mét, lại thêm nhảy cao, hoặc là nhảy xa, cậu thấy vậy được không?”
Trần Việt cười nói,“Cần để tôi tham gia hết các môn luôn không?”
Đại diện thể dục cũng cười,“Vậy thì không được, không ít môn đều tiến hành đồng thời, cậu không có thời gian rời đi được, tôi cho cậu xem mấy cái……”
Giọng nói cậu ta ngưng bặt, lúc này mới ý thức được Trần Việt đang châm chọc.
Trần Việt còn cười,“Tôi không tham gia cái nào hết.”
Đại diện môn thể dục mở to hai mắt, đầy mặt khiếp sợ,“Tại sao chứ?”
Trần Việt đặt một cái chân lên bàn,“Tâm trạng bố không tốt, không nhìn ra được ư?“
Đại diện môn thể dục,“……”
Chuyện Trần Việt không tham gia đại hội thể dục thể thao được truyền ra trong lớp, phản ứng mọi người rất lớn, hắn không tham gia, vậy cơ hội cầm hạng cũng thấp hơn nhiều rồi.
Khương Long nói xong xong rồi,“Trần Việt không chạy thì không ai có thể chạy, lớp chúng ta lấy cái gì để đấu với lớp khác đây?”
Hoàng Đan nói,“Tại sao phải đấu?”
Khương Long không còn gì để nói, rồi chép chép miệng một cái,“Tôi phát hiện cậu có một điểm rất giống Trần Việt, hai ngươi đều rất thờ ơ với vinh dự tập thể, cái này có sai không?”
Cậu ta lại tái phát tật xấu lảm nhảm,“Gặp nhau là duyên, một lớp là một tập thể, chuyện lớn của lớp chúng ta, chúng ta nhất định phải cùng tiến cùng lùi.”
Mày Hoàng Đan động động, Khương Long nói đúng một điểm, vinh dự tập thể là thứ Trần Việt khinh thường, cậu không coi trọng, thực ra là giống nhau.
Khương Long nhìn Hoàng Đan không nói lời nào thì nhanh chóng giải thích,“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng tức giận nha.”
Hoàng Đan không tức giận, cậu nhớ lại đại hội thể dục thể thao năm đó, ngay từ đầu Trần Việt đã có thái độ này, cuối cùng vẫn tham gia mét, còn lấy được hạng nhất.
Chạng vạng ngày đó, Trần Việt bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng, tiến hành giáo dục tư tưởng một chọi một với hắn.
Thầy Ngụy đi thẳng vào vấn đề,“Đại hội thể dục thể thao lần này trò không muốn tham gia sao?”
Trần Việt cũng không giả vờ với ông, “Đúng ạ.”
Thầy Ngụy đánh giá hắn từ trên xuống dưới một trận,“Lý do là tâm trạng không tốt?”
Trần Việt nói,“Là như vậy.”
Dáng vẻ thầy Ngụy tràn trề yêu thương,“Sao tâm trạng không tốt thế? Trò nói ra đi, thầy sẽ cho trò mấy lời khuyên hữu ích.”
Trần Việt nhếch miệng,“Thầy ơi, ý tốt của thầy em xin nhận bằng cả tấm lòng.”
Thầy Ngụy uống một ngụm trà,“Còn biết ba hoa, chứng minh tâm trạng không xấu đến nỗi nào, là chạy mét và tiếp sức mét, hoặc là mét, trò chọn một để tham gia đi.”
Trần Việt nhướn mày,“Còn bắt buộc nữa à?”
Thầy Ngụy thở dài,“Thầy không phải bắt buộc, là đang tăng cường thêm cảm giác vinh dự tập thể cho trò đó.”
Ông đứng lên vỗ vỗ bả vai học sinh,“Biết nhiều khổ nhiều, chỉ có trò mới chạy được m thôi, thầy thấy được lợi thế của trò mà.”
“……”
Trần Việt về lớp học, từ tiếng bàn tán của mọi người biết được Hoàng Đan cũng báo danh tham gia một môn ném tạ, tâm trạng của hắn liền tốt lên ngay.
Mở đại hội thể dục thể thao chứng tỏ không cần lên lớp, không cần nghe giáo viên dông dài, các lớp hết sức phấn khởi, về phần viết cảm nhận chữ sau khi xem, nói sau đi.
Trần Yến viết băng rôn cổ vũ, cô viết xong thì để cho Hoàng Đan sửa lại, nộp lên được thông qua ngay.
Khẩu hiệu là mấy cán bộ trong lớp nghĩ, tổng cộng ba người suy nghĩ, toàn lớp bỏ phiếu, số phiếu cao nhất là – lớp năm lớp năm, tinh thần không thể đỡ, lớp năm lớp năm, tuyệt đối không thua ai!
Ngày đại hội thể dục thể thao đó, các lớp đều tập hợp ở trên sân thể dục, bọn họ mặc đồng phục, ngực đeo huy hiệu trường, mỗi người một lá cờ nhỏ, đầy mặt hưng phấn.
Hiệu trưởng lên bục phát biểu, các học sinh hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm gái đẹp tìm trai đẹp, không ai nghe cả.
Cho đến khi giọng nói hiệu trưởng cất cao, nói đại hội thể dục thể thao chính thức bắt đầu, chúc các lớp lấy được thành tích tốt, mọi người mới cùng vỗ tay hô to.
Môn thi đấu thứ nhất là chạy một trăm mét, tiếng loa phóng thanh thông báo người dự thi đến đường đua chuẩn bị.
Hình như người lãnh đạo của Lưu Phong phất tay ý bảo, y lấy được thành tích hạng nhì, lớp năm đã mở đầu rất tốt rồi.
Có một số học sinh giỏi mang bài tập đến trên sân thể dục, bọn họ không tham gia môn nào, lại càng không chú ý tình huống lớp được điểm, năm đó Hoàng Đan không làm như vậy, nhưng cậu lại ôm thái độ chuyện không liên quan đến mình.
Lần này cậu tham gia, bởi vì Khương Long nói thể cảm nhận cái gì đó quan trọng, còn nói đời người phải không ngừng trải nghiệm mới được.
Hoàng Đan nghĩ tới xuyên việt, cũng nghĩ đến cậu trở về quá khứ, cậu quyết định trải nghiệm thử một lần.
Việc nhỏ này chắc chắn sẽ không xảy ra thay đổi gì lớn.
Khi Hoàng Đan ném tạ, Trần Việt ở trong đám người cổ vũ cho cậu, cậu nhìn thấy được bóng dáng của đối phương, tay vừa trượt đã ném trật, không lấy được hạng nào.
Trần Việt nhìn thấy mày thiếu niên nhăn lại, môi cũng mím, hắn có chút đau lòng, không sao cả, đừng buồn, miễn sao có tham dự là được rồi.
Sớm biết đã đưa bảo hộ cổ tay cho cậu ấy rồi, hai tay Trần Việt đút túi, bóp chặt ngôi sao năm cánh ở giữa hai ngón tay, không chút để ý vuốt ve, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn bóng dáng kia.
Lưu Phong haha cười,“Tụi tôi đánh cược, nói Hoàng Đan không lấy được hạng, kết quả tụi tôi thật sự đoán trúng rồi”
Trần Việt nghiêng mắt,“ Không phải cậu còn tiếp sức mét sao? Không cần đi làm nóng người à?”
Lưu Phong mắng thô tục,“Đừng nói nữa, người cầm gậy thứ nhất là trái bí lùn Khương Long đó, cậu ta có thể chạy cái rắm!”
Đối diện Khương Long kéo kéo đồng phục Hoàng Đan,“Tôi cảm thấy Lưu Phong đang mắng tôi đó.”
Hoàng Đan nâng mí mắt nhìn qua.
Lưu Phong dựng thẳng lên ngón tay với cậu, bị Trần Việt kéo cổ áo lôi đi.
mét là môn áp cuối, đại diện các lớp cử ra đều là kiện tướng thể dục thể thao.
Hai bên đường đua đều đứng đầy người, tự cổ vũ tình thần cho vận động viên lớp mình, không riêng như thế, bọn họ còn ùn ùn giảm thế mạnh của các lớp khác.
Thanh xuân tràn ngập sức sống, phảng phất như một con ngựa vằn đang chạy không ngừng về phía trước, cũng rất là ngây thơ đáng yêu.
Trần Việt cởi áo khoác đồng phục, nữ sinh xung quanh đều tràn đầy sự chờ mong, chỉ muốn đi được vào trong lòng của hắn.
Hoàng Đan nói chuyện với Khương Long, ánh sáng trước mắt tự nhiên tối sầm lại, đồng thời trên đầu cũng trầm xuống, cậu lấy áo khoác kia xuống, trong tầm mắt là bóng lưng nhanh nhẹn của Trần Việt.
Mặt Khương Long đầy buồn bực,“Bên cạnh nhiều người như vậy, tại sao cậu ta lại ném đồng phục cho cậu chứ? Các cậu cũng chẳng quen biết gì hết mà.”
Hoàng Đan đặt áo khoác Trần Việt vào bên trong khuỷu tay, năm đó cũng có chuyện này, cậu chuyền tay ném lại cho lớp trưởng.
Trần Yến cười hì hì,“Thiếu gia, nếu cậu không phải hoa khôi trường, các cô gái cũng nhất định sẽ nôn nóng muốn gả cho cậu.”
Hoàng Đan,“……”
Tay Trần Yến che ở bên miệng nhỏ giọng nói,“Chỗ cậu hướng chín giờ là hoa khôi lớp hai, cô ta đối với Trần Việt là vừa gặp đã yêu, đối với cậu cũng vừa gặp đã yêu, nghe nói cả ngày cô ta đều buồn phiền nên để Trần Việt làm bạn trai cô ta, hay là để cậu làm bạn trai cô ta, nếu có thể một vợ hai chồng, cô ta nhất định sẽ lấy luôn cả hai.”
Hoàng Đan nói,“Cậu không thích cô ta.”
Mặt Trần Yến đỏ lên, đôi mắt cũng mơ hồ không chắc,“Tôi đâu có, cậu đừng nói bậy!”
Đúng là cô không thích, bởi vì đối phương rất ra vẻ, tự cho là đúng.
Hoàng Đan không nói gì nữa.
Thể lực nam sinh mười mấy tuổi khác nhau rất nhiều, có vừa gầy vừa nhỏ, có vừa cao vừa khỏe mạnh.
Trần Việt lại có nhiều hơn hai kiểu đó, hắn lưu manh, cũng rất đẹp trai, các nam sinh khác rất không thích hắn, lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Theo một tiếng súng vang, tất cả mọi người giống như mũi tên nhọn bay đi.
Một vòng hai vòng, Trần Việt chạy không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối đều giữ vị trí ở giữa, ai cũng có thể nhìn ra được, hắn rõ ràng không dốc hết toàn lực.
Người có tiếng tăm như vậy, hot boy của trường, người chú ý càng nhiều, hiện tại bọn họ đều có suy nghĩ, có người cảm thấy hắn cố ý hấp dẫn sự chú ý người khác, có người cảm thấy do chân hắn bị đau, tóm lại chính là đang bị khó chịu.
Cũng có người lo lắng muốn chết, nhịn không được chạy lên cùng hắn, một phen nước mũi cổ vũ cho hắn.
Lớp năm nổ tung một nồi, bọn họ chưa từng nghĩ tới Trần Việt sẽ có vấn đề gì.
“Lưu Phong, cậu biết Trần Việt bị sao không?”
“Không biết.”
“Không phải quan hệ các cậu rất tốt sao? Chuyện cậu ta cậu phải……”
“Phải cái gì mà phải, tôi cũng chẳng phải con giun ở trong bụng cậu ấy!”
“Cậu ta mà không chạy thì sẽ không kịp đâu.”
Lưu Phong phát giận,“Mẹ nó, đùa cái gì thế, mắt mọc trên mông à? Không phải cậu ấy vẫn đang chạy sao?”
Y chửi mát, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Việt trên đường đua, người anh em ơi, người ta nói không sai đâu, cậu nhanh chóng đi, đừng có giỡn nữa mà anh đẹp trai, nếu không thật sự đúng là không còn kịp đâu.
Khi đến một vòng cuối cùng, Trần Việt nhìn thấy đích đến có thêm một người, hắn nghi ngờ bản thân nhìn lầm nên chớp chớp mắt, từng giọt mồ hôi rớt xuống, tầm nhìn mơ hồ lại rõ ràng, chờ hắn nhìn lại, người đó vẫn còn đứng đó.
Không nhìn lầm!
Trần Việt lau mồ hôi trên má, hắn vui vẻ nhếch miệng cười, móa, hắn đúng là thích thiếu niên thật rồi.
Kế tiếp tất cả mọi người cùng nhau nhìn thấy Trần Việt đột nhiên tăng tốc, hắn vượt qua từng người một, tốc độ càng lúc càng nhanh, như là muốn bay lên.
Không khí lớp năm biến đổi cao vút, mặt bọn họ đỏ bừng, xả cổ họng lớn tiếng kêu to,“Trần Việt cố lên! Trần Việt cố lên!”
Trước Trần Việt còn có hai người, hắn thở dốc một hơi rồi lại một hơi, trái tim trong lồng ngực nhảy lên kịch liệt, bên tai ong ong, cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, toàn bộ thế giới chỉ còn lại một người.
Đó là người hắn thích, chào đón hắn ở vạch đích cuối cùng.
Phải nhanh thêm một chút, mồ hôi trên mặt Trần Việt đổ như mưa, đôi mắt lại đen bóng vô cùng, bên trong có một ngọn lửa đang rực cháy, linh hồn hắn cũng nóng dần lên.
Tim lớp năm nhảy tọt lên cổ họng, không phải bám chặt người bên cạnh, thì là siết hai tay, bọn họ ở kêu trong lòng, vượt qua đi! Vượt qua đi!
Lưu Phong ở bên trong mọi người ngừng thở, vài giây sau, bọn họ la to, tiếng hoan hô kích động vang lên tận mây xanh.
Trần Việt là người đầu tiên chạy đến đích, hắn không ngừng, thẳng tắp chạy vội đến thiếu niên hắn thích…