Tôi Có Một Bí Mật

chương 32: chụt…chụt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi mặt trời vừa ló dạng, có hai người phụ nữ mang chậu gỗ đến bờ sông giặt quần áo cùng nhau nói chuyện gia đình thường ngày, một người nói lão quỷ nhà mình uống quá nhiều hất tung cả đồ đạc ở trong phòng lên hết, người còn lại nói tối qua mình không khỏe, chồng và con trai phải thức đêm ở bên giường canh chừng không dám ngủ.

Tuổi hai người phụ nữ kia nhìn cũng không khác nhau lắm,đều vì lo lắng kiếm sống cho các miệng ăn trong nhà nên ngày qua ngày sẽ thay đổi từng chút một.

Gió thổi cỏ lau nhẹ nhàng đung đưa từng vòng gợn sóng.

Hoàng Đan ngồi ở trên cỏ thay áo dài của Lưu Sở đưa cho,tuy rằng quần áo đã khô nhưng đó là hỉ phục màu đỏ nhìn rất chói mắt nên đi trên đường rất không thích hợp.

Lưu Sở ngồi một bên, tay cầm đao, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai người phụ nữ cách đó không xa đang nói chuyện về những người có tiếng ở trên trấn,nói qua nói lại nói đến bà chủ Đới.

Trong miệng của mấy người phụ nữ này bà chủ Đới ở trấn Việt Sơn luôn có những lời nói đả kích nhất định như không biết xấu hổ,hồ ly tinh ăn mặc lộ liễu,những người đó còn hoàn toàn kết luận nói chân của bà chủ Đời nhìn rất đẹp nên người đàn ông nào đến tửu lâu điều cũng sẽ lên giường với cô ta.

“Hôm qua cô có nghe gì chưa,lúc thiếu gia Tống gia đón dâu, họ Đới có đi đó,chao ôi,mặc một bộ sườn xám xẻ lên tới bắp đùi,lúc đi đường xoay cái eo nhìn còn lợi hại hơn,cô nói xem cô ta có biết xấu hổ không chứ?”

“Mặt mũi à, cô ta chắc chắn không cần mặt rồi, chẳng những không cần mặt mũi mà cô ta còn không có tim nữa, ai cũng biết ông chủ Trương có quan hệ một chân với cô ta,khi tửu lâu gặp khó khăn giúp đỡ cô ta rất nhiều, kết quả thì sao lúc ông chủ Trương chôn cất, cô ta cũng không thèm ló mặt, cái loại đàn bà này cuộc sống quá rối loạn, sớm muộn gì cũng sẽ nếm mùi thất bại.”

“Nói với cô chuyện này lúc ông chủ Trương bị mọi người vây đánh, tôi nhìn thấy cô ta đứng trên lầu Tây Phong nhìn xuống đó.

“Cô ta bạc tình bạc nghĩa thật đấy.”

“Aiiii, ông chủ Trương chết oan thật, tôi cho rằng ông ta là yêu quái, lúc ấy còn……..”

“Tôi cũng vậy,còn lấy đòn gánh đánh vào đầu ông ta nữa.”

“Thật khiến người ta sợ hãi,thôi không nói nữa.”

Hai người đàn bà nhanh chóng giặt xong quần áo sau đó rời đi, thân thể hoang mang như đã làm chuyện trái với lương tâm,giữa ban ngày đều sẽ sợ hãi.

Hoàng Đan như có suy nghĩ,bà chủ Đới rất có duyên với người khác phái,nhưng cô ta giống như không muốn dựng vợ gả chồng,chỉ muốn cùng người không có vợ ở một chổ uống rượu nói chuyện xưa gì đó thôi.

Ngày ông chủ Trương chết, Hoàng Đan tới chậm,đến sau Lưu Sở.

Cậu nhớ lại một chút,nếu ở bên cạnh đứng trên lầu Tây Phong thì có thể nhìn thấy rõ cả quá trình ông chủ Trương bị hành hung ngã vào trong vũng máu.

Lúc đó tình hình cực kỳ hỗn loạn, Hoàng Đan cũng không chú ý trên lầu Tây Phong có người hay không,ánh mắt cậu đảo qua người đàn ông, đối phương chắc có thể từ trong cuộc nói chuyện của hai phụ nữ nắm được một chút tin tức hữu dụng.

Lưu Sở chính xác là có thu hoạch.

Ngày đó hắn đi tìm bà chủ Đới,đối phương ở bên trong viện ngắm hoa,khi nhắc tới cái chết của ông chủ Trương như là nói đến một người không liên quan đến mình vậy.Lúc rời đi, Lưu Sở hỏi tỳ nữ của bà chủ Đới, đối phương nói bà chủ vẫn ở trong nhà không đi ra ngoài.

Tỳ nữ nói dối giúp bà chủ mình chuyện gì đó,hay là không biết gì thật?

Hoàng Đan hắt xì, gần tháng bảy nên nước sông không lạnh,cậu ngâm nước trong khoảng thời gian quá dài,thể chất lại không được tốt lắm nên bị cảm mạo mất rồi.

Lưu Sở không nhìn cậu:“Thay được chưa?”

Hoàng Đan nói:“Không được.”

Lưu Sở vẫn không nhìn:“Sao không được?”

Hoàng Đan nói:“Bình thường đều là Quyên Nhi mặc quần áo cho tôi, nút thắt này tôi cài không được.”

Trong lòng Lưu Sở tự nhiên nhóm lên ngọn lửa vô danh, hắn từ trong mũi phát ra một tiếng cười:“Người hơn hai mươi tuổi,còn cần người khác mặc quần áo cho mình? Hai bên vai không phải là cánh tay mà là hai vật dùng để trang trí à?”

Hoàng Đan buông mắt chăm chỉ cài nút.

Lưu Sở nghiêng mắt:“Sao không nói chuyện?”

Hoàng Đan nói:“Anh bao giờ cũng trào phúng tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Lưu Sở im lặng không nói một lời nào.

Hoàng Đan cài hết tất cả nút thắt sau đó sửa sang lại áo dài,cầm hỉ phục ở dưới đất đi về phía trước, nhìn thấy người đàn ông vẫn chưa rời khỏi, còn đang đứng chờ cậu dưới góc cây lê, người đó có đường nét bên mặt linh hoạt rõ ràng,thân hình lại rất uy mãnh cao lớn.

Có một người phụ nữ đi qua lén lút nhìn người đàn ông sau đó đỏ mặt rời đi, đi xa vẫn quay đầu lại nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Hoàng Đan đi không nhanh không chậm, ở thời đại này, phụ nữ có gia đình cùng người đàn ông khác có quan hệ mờ ám thì sẽ bị nhấn chìm xuống nước cho đến khi chết thì thôi,nhưng cho dù như vậy cũng sẽ có người vì tình yêu mà quên mình,còn có người cũng chỉ vì đam mê muốn thử một chút rồi sau đó cũng rơi vào dục vọng trầm mê không quay đầu lại được.

Phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình là chuyện con người còn sống nên làm,nhưng suy cho cùng chuyện đó không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.

Hoàng Đan đi qua:“Tôi đói bụng, đi ăn cái gì đi.”

Lúc này,nếu người có đầu óc bình thường sẽ biết đây là một bậc thang, nâng chân bước xuống là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra,mọi người vẫn là bạn bè tốt.

Nhưng Lưu Sở thì không, đầu óc hắn đã bị lừa đá, chẳng những không đi bậc thang đó,còn kiêu ngạo đứng lên:“Không phải không muốn nói chuyện với tôi sao?”

Hoàng Đan nói:“Tôi không nói chuyện với anh, tôi đang nói chuyện với mùi hôi trên cây.”

Lưu Sở vừa quay đầu thì thấy trên thân cây có một con côn trùng màu đen rất lớn,còn có mùi hôi, hắn lui về sau thật xa rồi rút đao ra.

Hoàng Đan mở miệng ngăn lại:“Chỉ là một con bọ thôi mà.”

Sát ý Lưu Sở đã quyết:“Không được,con côn trùng này chẳng những lớn mà còn rất khó ngửi, nhất định phải giết chết nó, cậu tránh ra đi.”

Hoàng Đan nói:“Con nít cũng không sợ côn trùng.”

Trên mặt Lưu Sở lóe qua một tia mất tự nhiên,hai bên tai đỏ ửng, hắn hừ lạnh:“Con nít ngã sấp xuống sẽ bò lên chạy tiếp, đại thiếu gia cậu thì sẽ quỳ rạp trên mặt đất khóc oa oa, một bên khóc còn một bên thì kêu đau.”

Hoàng Đan:“……”

“Được rồi,anh thắng, bỏ qua cho con bọ này đi, bây giờ đi ăn điểm tâm thôi.”

Lưu Sở ấn chuôi đao lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con bọ màu đen, lông mày nhọn nhíu chặt,vẻ mặt trông rất ác liệt.

Hoàng Đan nói:“Không đi thì thôi, tôi đi một mình,hẹn gặp lại.”

Cậu đi không bao xa, phía sau truyền đến tiếng kêu người đàn ông:“Tôi có nói không đi sao? Đi chậm một chút!”

Chợ buổi sáng vô cùng náo nhiệt,người bán hàng rong gánh hàng đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ nhiệt tình rao to,còn có nhà tự làm điểm tâm nhỏ để bán như bánh nướng,bán hoa quả, so với trong cửa hàng lớn thì rẻ hơn một chút.

Hoàng Đan và Lưu Sở xuất hiện bên trong một tiệm bán đồ ăn sáng ở phố Tây,họ gọi hai phần bánh bao màn thầu,bánh quẩy và sữa đậu nành.

Tối hôm qua hai người tiêu hao rất nhiều sức lực, sớm đã đói bụng.

Lúc này, thực khách trong cửa hàng rất nhiều,hầu như không còn chỗ ngồi.

Thời gian Hoàng Đan uống hai ngụm sữa đậu nành thì thu được rất nhiều ánh mắt thông cảm,nhìn cách mọi người phản ứng chắc là cảm thấy ngày thành thân hôm qua tân nương bỏ cậu chạy trốn,buổi sáng đi ra ăn điểm tâm còn mang theo hỉ phục trông thật đáng thương, trừ cái này chắc không còn khác gì chuyện.

Cậu suy đoán, hoặc là Quyên Nhi còn trong phòng cậu đóng cửa, lão bà bà và bọn hạ nhân cũng cho rằng cậu còn ở trong đó.

Còn không thì là chuyện tối hôm qua đã bị phát hiện,lão bà bà vẫn giữ được bình tĩnh không phái người gióng trống khua chiêng đi ra tìm cậu,muốn chờ cậu trở về từ từ tính sổ sau.

Hoàng Đan thu suy nghĩ lại,phát hiện người đàn ông đối diện vừa ăn bánh quẩy vừa nhìn lén mình.

Cậu bất ngờ nhìn qua, mặt người đàn ông đầy vẻ ngượng ngùng mắc cỡ.

Hoàng Đan cười một cái.

Lưu Sở nhìn phát ngốc,bánh quẩy trong miệng quên nhai nên bị nghẹn một họng.

Hoàng Đan nói:“Uống một chút sữa đậu nành đi.”

Lưu Sở ho khụ vài cái, sau đó uống mấy ngụm lớn sữa đậu nành mới đỡ một chút:“Tự nhiên cậu cười cái gì?”

Hoàng Đan sửng sốt, trong lòng lập tức hỏi:“Hệ thống tiên sinh, Lưu Sở nói tôi cười,mi có screenshot không?”

Hệ thống:“Đoạn cắt.”

Trước mắt Hoàng Đan xuất hiện hai bức hình,một là lần trước lúc chân Lưu Sở bị thương ở trong khách sạn nhảy lò cò một chân,cậu ở bên cạnh cười một cái,còn một cái là mới vừa rồi.

Cậu nhìn hình,thì ra đây chính là cười sao.

Lưu Sở nhấc một mí mắt,bát sữa đậu nành trong tay cũng nhoáng lên một cái:“Đại thiếu gia,tôi xin cậu,đừng cười như vậy trông rất giả đó.”

Hoàng Đan thu lại độ cong trên môi lại:“Tôi cũng có cảm thấy như vậy.”

Mô phỏng từ bản thân mình cũng không giống, có thể nên xuất phát từ nội tâm thì mới có cảm giác chân thật nhất.

Hai người không ai nhắc đến chuyện hôm qua.

Hình như đã có gì đó thay đổi nên cũng không cần nói ra,trong lòng đôi bên điều tự hiểu rõ.

Trên đầu lưỡi Hoàng Đan có vết thương vẫn còn đau một chút, môi dưới còn đến hai vết thương,đầu sỏ gây nên chuyện này ngược lại nhìn có vẻ rất sung sướng.

Cậu cắn một ngụm bánh bao, nhai từ từ rồi nuốt:“Thang bao lần trước rồi lần ở quán rượu, thêm lần này là tổng cộng bao nhiêu tiền,anh tính hết lại đi,tôi sẽ trả anh.”

Lưu Sở giương mạnh mắt, muốn thanh toán cho xong với hắn ư?

Hoàng Đan nói:“Anh là một bộ đầu, thu nhập không nhiều, còn phải tích góp tiền nữa, tôi không thể ăn không của anh được.”

Lưu Sở nhướn mày, đây là sợ hắn kiếm ít tiền sao?

Hoàng Đan nói:“Tôi không chê anh kiếm ít gì cả, tiền anh kiếm được đều dựa vào bản thân mình, mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều, tôi trở về cũng không có chuyện gì để làm, ăn mặc hiện tại đều chỉ có thể dựa vào trong nhà thôi.”

Mặt Lưu Sở quái dị, sao hắn nghĩ cái gì người này cũng biết hết trơn vậy?

Hoàng Đan nói:“Tôi đoán thôi.”

Mặt Lưu Sở run rẩy, đáy mắt hắn xẹt qua cái gì đó, khóe môi từ từ gợi lên:“Vậy cậu đoán lại thử xem, trong lòng tôi còn có cái gì?”

Hoàng Đan ăn bánh bao:“Tôi.”

Hô hấp Lưu Sở ngưng lại, ngay sau đó nghe thanh niên nói:“Anh hi vọng tôi nói đáp án này.”

“……”

Dường như không gian nhỏ yên tĩnh trên bàn bỗng nhiên được ngăn cách phân rõ giới hạn với những ồn ào khác trong cửa hàng.

Hoàng Đan và Lưu Sở không nói chuyện, ăn xong thì rời đi.

Bọn họ đi qua phố Tây, đến mấy cái ngõ nhỏ, đứng trước cửa sau của Tống phủ, không đi cửa lớn để che giấu tin tức,cũng có một chút mơ hồ ái muội không rõ ở trong đó.

Hoàng Đan nói:“Tôi về đây.”

Lưu Sở đột ngột mở miệng:“Về sau sẽ không…”

Hoàng Đan hỏi:“Cái gì?”

Lưu Sở quay đầu đi:“Không có gì.”

Hoàng Đan nhìn về phía người đàn ông, nửa ngày mím môi:“Nói phải giữ lời, nếu anh lại trào phúng tôi thì phải ôm côn trùng ngủ đó.”

Lưu Sở trừng qua:“Cậu thật độc ác.”

“……”

Hoàng Đan nói:“Miệng của tôi bị anh cắn đến như vậy, đợi một hồi bà nội hỏi, tôi không thể nói cho qua được.”

Lưu Sở nhướn mày:“Thì nói cậu tự mình cắn mình đi.”

Hoàng Đan nói:“Vậy bà nội hỏi tối hôm qua tôi giải quyết thế nào thì tôi nên trả lời sao đây?”

Đuôi mắt Lưu Sở treo ngược:“Ở nước ngoài không chỉ cái này à?”

Hoàng Đan nói:“Không có.”

Lưu Sở không nói gì một lát,kêu cậu nói đã ngâm nước một đêm để qua chuyện, vừa lúc còn có thể giải thích quần áo trên người.

Hoàng Đan nói,“Quyên Nhi tối hôm qua thấy được anh.”

Lưu Sở không đặt ở trong mắt:“Một người câm mà thôi,cô ấy cũng sẽ không nói chuyện.”

Hoàng Đan nói:“Đừng khinh thường người câm.”

Lưu Sở nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng nói:“Cậu dứt khoát đem chuyện đêm qua ném hết lên người tôi đi,tôi sẽ đến nói chuyện với lão phu nhân sau.”

Hoàng Đan nói không được, sẽ càng phiền toái:“Để tôi xem phản ứng của bà nội rồi sẽ tính toán sau.”

“Tối hôm qua vất vả anh rồi.”

Tâm Lưu Sở nói, hắn thật sự vất vả,chịu đựng rất vất vả, đến bản thân hắn cũng không nghĩ đến món ngon ở trước mắt, đưa đến miệng là có thể ăn, thế mà hắn chỉ liếm một cái, ngửi hương vị một chút, sau đó cứ như vậy mà phải cứng rắn nhịn xuống.

Hoàng Đan nói:“Cũng may mà anh đến.”

Nếu người đàn ông này không tới,cậu e là thật phải cùng với Quyên Nhi……

Thật sự là vô cùng may mắn.

Đối với Hoàng Đan mà nói,cậu đối với Quyên Nhi không có tâm tư gì khác,cũng không muốn thân thể của cô, dù thế nào cũng phải tự có trách nhiệm với bản thân mình, cũng là có trách nhiệm đối với cô ấy.

Lưu Sở vừa muốn nói chuyện, từ bên trong cửa sau mở ra.

Trước mắt Hoàng Đan lóe qua thân ảnh,người đàn ông đã không thấy.

Hạ nhân đổ tro hương thấy Hoàng Đan, tròng mắt trợn tròn:“Thiếu, thiếu gia?”

Hoàng Đan ừ một tiếng, lướt qua người đi vào cửa, thuận miệng hỏi:“Trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”

Hạ nhân ấp úng, nói Quyên nhi đang quỳ ở hoa viên, đã quỳ một đêm rồi.

Hoàng Đan nheo mắt,bước đi nhanh hơn,thẳng đến hoa viên.

Quản gia không biết từ nơi nào bay đến:“Thiếu gia, lão phu nhân đang đợi cậu ăn điểm tâm.”

Hướng đi của Hoàng Đan chuyển một cái, đi đến phòng trước.

Tống Nguyên thị ngồi phía trên,ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt hiền lành, không thấy một chút dị thường nào:“Trở lại rồi à.”

Hoàng Đan ngồi bên cạnh lão bà bà:“Bà nội,tối hôm qua cháu……”

Tống Nguyên thị đánh gãy cháu trai:“Ăn điểm tâm trước đi.”

Hoàng Đan đã ăn no,cậu nhìn một bàn bữa sáng phong phú, cuối cùng vẫn lựa chọn uống cháo cho dễ tiêu,đi tiểu là xong việc.

Hai bà cháu im lặng ăn điểm tâm, đem ba chữ “Ăn thì không nói” chứng minh thật triệt để.

Sau bữa cơm, Tống Nguyên thị bảo quản gia đi ra ngoài,gọi hạ nhân đem Quyên Nhi đến đây.

Trời hôm nay tuy không đổ mưa, cũng không phải mùa đông khắc nghiệt,nhưng cứng rắn quỳ trên mặt đất suốt một đêm, cho dù là người đàn ông khỏe mạnh cao lớn thô kệch cũng không thể nào chịu nổi.

Càng đừng nói đến một cô gái yếu đuối như vậy.

Quyên Nhi đi đường lảo đảo,có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Một tỳ nữ thấy cô đi chậm thì dùng sức nhéo lên thắt lưng một cái:“Nhanh lên, đừng để lão phu nhân phải chờ!”

Sắc mặt Quyên Nhi rất kém,mồ hôi lạnh phủ đầy trán,cô cắn răng,cứng rắn chống đỡ đi về phía trước.

Khi đến phòng, Quyên Nhi bị ấn quỳ xuống đất.

Hoàng Đan đứng lên, muốn đi đỡ dậy thì Tống Nguyên thị lạnh lùng nói:“Ngồi xuống.”

Cậu ngồi trở lại đi.

Tống Nguyên thị nói:“A Vọng, hạ nhân chính là hạ nhân,cháu đừng vì người không đứng đắn mà phá hủy quy củ ở trong nhà.”

Hoàng Đan nói:“Biết rồi ạ.”

Cậu hỏi:“Bà nội, Quyên Nhi đã làm gì sai mà bị bà phạt quỳ cả đêm vậy?”

“Đó là cái cô ta nên chịu.” Tống Nguyên thị uống một ngụm trà:“Hầu hạ không tốt chủ nhân của mình nên phải nhận trừng phạt.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Tống Nguyên thị buông chén trà xuống:“A Vọng, nói cho bà nội biết,tối hôm qua con không ở trong phòng mà cùng Lưu bộ đầu đi đâu?”

Hoàng Đan nhìn về phía Quyên Nhi.

Mặt Quyên Nhi tái nhợt lắc đầu, trong ánh mắt toát ra sự mãnh liệt bất an,như nói cho Hoàng Đan biết là không phải do cô nói.

Hoàng Đan thu hồi tầm mắt:“Ra bên ngoài qua đêm.”

Tống Nguyên thị hỏi rõ ngọn nguồn:“Là cô gái nào?”

Hoàng Đan sửng sốt, lão bà bà cho rằng Lưu Sở dẫn cậu đến thanh lâu:“Cháu ngâm ở dưới sông một đêm.”

Tống Nguyên thị biến sắc:“Cái gì?”

Hoàng Đan hắt xì một cái

Tống Nguyên thị nhanh chóng gọi quản gia đi mời đại phu:“A Vọng, cháu nghĩ thế nào vậy?”

“Bà nội thừa nhận chuyện tối hôm qua là suy nghĩ còn thiếu một chút,trước đó không hỏi ý kiến của cháu nhưng còn cháu thì sao,mọi người đều vì cháu chuẩn bị, cách giải quyết dễ dàng nhất cháu không muốn lại nhất định muốn đi đường tắt, cháu nói xem cháu có phải là bị ngốc không?”

Hoàng Đan liếc nhìn Quyên Nhi, trầm mặc không nói.

Tống Nguyên thị hỏi,“Tại sao tối hôm qua Lưu bộ đầu lại xuất hiện trong phủ.?’’

Đầu óc Hoàng Đan xoay chuyển:“Anh ta muốn đến ngọn núi để điều tra nên tới tìm cháu vì biết cháu có súng mang từ bên Tây Dương về, hi vọng cháu có thể đi cùng,còn có thể đảm bảo một chút.”

“Nhưng sau khi đi ra, cháu kêu Lưu bộ đầu dẫn cháu đến chỗ sông Giun, anh ta lên núi tới hừng đông mới đi xuống giúp cháu tìm quần áo thay lên người..”

Tống Nguyên thị nghe xong liền nói:“Về sau không được làm bừa như vậy nữa,không thể ngâm trong nước thời gian dài như vậy, rất tổn thương thân thể.”

Hoàng Đan lại hắt xì liên tục hai cái, nước mũi cũng chảy xuống, cậu lấy khăn chà xát:“Được ạ.”

“Cảm mạo rồi, lần tới nhớ kỹ một chút, làm gì cũng đừng để oan ức cho bản thân như vậy.” Tống Nguyên thị bỗng nhiên nói:“A Vọng, con lại gần đây một chút cho bà nội xem.”

Trong lòng Hoàng Đan rơi bộp một cái,thị lực lão bà bà không tệ đã phát hiện môi dưới cậu có vết thương.

Đúng lúc này, cửa phát ra tiếng ‘oành’, Quyên nhi té xỉu.

Hoàng Đan suy nghĩ, qua hai ngày nữa cho Quyên nhi một chút tiền để cô về quê, hoặc là đến bên ngoài, đi chỗ nào cũng đều tốt, đừng ở lại Tống phủ là được.

Cảm mạo phát sốt không phải bệnh nặng nhưng cũng rất khó chịu.

Cả người Hoàng Đan nóng lên, uống thuốc nằm trên giường, rất nhanh thì ngủ.

Mơ mơ màng màng, Hoàng Đan cảm giác có tay sờ trán mình,cậu muốn mở mí mắt nhưng rất vô lực, đấu tranh một chút, ngủ càng sâu hơn.

Bên kia,Tứ Mao bị Lưu Sở kêu đi đến nhà người bán hàng rong để điều tra một chút.

Anh ta không hiểu người bán hàng rong kia chết rồi,cũng không có ai để hỏi thì còn có thể điều tra được cái gì.

Khói núi lờ mờ, chim lạ gào thét,đi qua một đoạn đường núi ngoằn ngoèo cuối cùng cũng nhìn thấy vài căn nhà tranh nghiêng nghiêng ở dưới núi.

Trong thôn này chỉ có bảy tám gia đình làm ăn phá sản,Tứ Mao đi vào trong thôn,anh ta thông qua hỏi thăm, dễ dàng đến được nhà người bán hàng rong.

Hai cánh cửa gỗ mục nát ở giữa có treo ổ khóa rỉ sắt, hai bên cửa để mấy cái giỏ trúc xiêu xiêu vẹo vẹo,chắc là giỏ bình thường người bán hàng rong dùng để buôn bán.

Tứ Mao đi dạo một vòng qua cửa, không phát hiện được gì thì một lần nữa đi đến trước cửa, dùng lực đẩy đẩy cửa gỗ cũ nát,cửa gỗ lập tức lắc lư, phát ra âm thanh trầm thấp két giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ vậy.

Vậy mà cái khóa đồng rỉ sét kia rất vững chắc,Tứ Mao dùng lực đẩy vào cửa vài lần cũng không thể mở cửa ra, chỉ có thể bất đắc dĩ ở giữa khe cửa nhìn vào trong phòng một chút.

Trong phòng bày biện cực kỳ đơn sơ, xem ra người bán hàng rong sinh sống cũng không tốt, chỉ có thể duy trì bằng kiếm sống cơ bản,có lẽ là vì độc thân không cưới vợ nên trong nhà người bán hàng rong rất bẩn loạn, xem ra đã lâu không có dọn dẹp qua, các loại vật phẩm cũ nát chất đống lung tung, toàn bộ phòng ở tràn ngập một mùi khó ngửi.

Tứ Mao xoa xoa mũi,lúc chuẩn bị cẩn thận nhìn lại lần nữa thì cảm giác có người chụp vai trái mình, trong lòng giật mình,anh ta vội vàng quay đầu lại.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Đứng phía sau là một bác gái mặt đầy cảnh giác,có lẽ là bị thu hút bởi tiếng cửa anh ta đụng lúc nãy,đối phương chắc là coi anh ta là trộm muốn vào nhà ăn cắp đồ.

“Đại thẩm,tôi là bộ khoái trên trấn, đặc biệt đến điều tra nghe ngóng về cái chết của người bán hàng rong.”

Tứ Mao bĩu môi, trong nhà người bán hàng rong này tình hình nghèo rớt mồng tơi,nếu thật là kẻ trộm cũng tuyệt đối sẽ không đến trộm nhà này.

Bác gái thấy bộ khoái, buông lỏng một hơi, lại có chút lo lắng,bà ta là hàng xóm người bán hàng rong,vụ án đó ồn ào khiến lòng người trong thôn cũng hoang mang,cách nói nào cũng có.

Có nói người bán hàng rong là bị thú dữ trên ngọn núi cắn chết, còn nói là bị yêu quái ăn,mấy ngày trước lại còn truyền ra chuyện ông chủ Trương thành yêu quái bị đánh chết tươi nữa.

Năm nay quá tà dị rồi, làm bọn họ khi trời còn chưa tối đã đóng kín cửa trốn ở trong phòng không dám đi ra luôn.

Hiện tại bộ khoái trên trấn đã đến,bác gái biết chắc vụ án người bán hàng rong chết có thể sẽ sớm có kết quả,mà nói cũng kỳ quái,người mất tích thời gian dài như vậy thì chết,lúc được phát hiện chỉ còn mấy khúc xương thịt và hàng gánh kế bên mà thôi.

Thịt trên xương mặt còn không có thì ai biết có phải người bán hàng rong hay không.

Tứ Mao dò hỏi:“Đại thẩm, bà gặp người bán hàng rong lần cuối là lúc nào?”

Bác gái nghĩ nghĩ nói:“Hình như là vào khoảng ba tháng trước, cậu ta phơi chăn ở trước cửa, cụ thể ngày nào tôi cũng không nhớ rõ.”

“Dù sao tôi cũng nhớ khoảng thời gian đó người bán hàng rong rất cao hứng, nói là bằng hữu của cậu ta phát đạt được làm đầu bếp ở tửu lâu lớn,còn nói muốn mời cậu ta đi ăn cơm nữa.

“Cái gì?Đầu bếp của tửu lâu lớn?”

Trong lòng Tứ Mao nhất thời kinh ngạc, tửu lâu lớn ở trên trấn cũng chỉ có tửu lâu của bà chủ Đới mà thôi, những cái khác đều tiệm ăn nhỏ, bạn của người bán hàng rong chẳng lẽ là đầu bếp lúc trước cậu ta từng gặp qua sao?

“Đại thẩm,vậy mặt mũi của người bán hàng rong có gì khác với người địa phương không?’’

“Không có cái gì khác cả,thân thể người bán hàng rong không cao không thấp, giống cha cậu ta vậy, aiiii,cậu nhóc,nhìn cậu cũng rất cao đó, thế nào, cưới vợ chưa, mấy người giống các cậu bình thường làm dưới trướng của Huyện lão gia, các cô cái nhà bình thường sẽ không xứng đâu, con gái của em họ tôi……”

Bác gái nhìn về phía Tứ Mao bằng ánh mắt sáng lấp lánh, đánh giá trên dưới cẩn thận,thỉnh thoảng còn hài lòng gật đầu,Tứ Mao sợ tới mức vội vàng mở miệng đánh gãy.

“Bác gái, hay là chúng ta nói chuyện chính trước đi, bà nói vóc dáng người bán hàng rong cũng rất cao, vậy anh ta cao hơn tôi không?.”

Bác gái nói:“Cậu ta ở trong thôn cũng xem như là tương đối cao rồi,nhưng mà so với thằng nhóc cậu thì thấp hơn nửa cái đầu.”

Tứ Mao truy vấn:“Vậy anh ta có cái gì đặc biệt không?”

“Đặc biệt à? Không có.” Bác gái cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên vỗ tay một cái nói,“A, đúng rồi,khi còn nhỏ người bán hàng rong từng bị té xuống núi,chân trái cậu ta bị què đó.”

Tứ Mao nhớ kỹ,hỏi thêm một ít thứ khác nữa cũng không phát hiện được gì, cuối cùng vẫn mở cửa nhà người bán hàng rong, ở bên trong cẩn thận tìm tòi một lúc,hít một bụng tro bụi,đen mặt rời thôn.

Trở về thị trấn, Tứ Mao đem chuyện hỏi thăm được hai năm rõ mười nói hết cho Lưu Sở.

Lưu Sở kêu anh ta đi gọi lão Phùng.

Từ khi ông chủ Trương chết đi rồi sống lại sau đó lại chết đi trong tay các thôn dân, bộ xương vốn được đặt trong quan bị dời đi nhường lại vị trí cho ông chủ Trương thật.

Lưu Sở không có chổ nào để đành phải đặt trong phòng mình.

Không bao lâu, lão Phùng đến,cùng Lưu Sở lần thứ ba đối mặt bộ xương và cái đầu này,mỗi một lần cảm giác đều rất khác nhau, phân tích ra kết quả cũng thế.

Lão Phùng mang theo bao tay đặt đầu nghiêng qua hai bên cao thấp trái phải mà nhìn, sau đó nặn từng khúc xương xem xét.

Đây là do Lưu Sở đưa ra yêu cầu.

Lão Phùng tuy rằng là kiểm nghiệm viên nhưng lại có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng,có thể thấy hắn và người này đối lập nhau hoàn toàn.

Lão Phùng có manh mối,nói là xương chân người chết có một khúc bị bóp méo rất nhỏ,Lưu Sở điều tra người mất tích ở trên trấn,còn sống hoặc đã chết đem ra so sánh với bộ xương này, bài trừ ra được ra một kết luận chủ nhân bộ hài cốt này chính là người bán hàng rong.

Hắn nhìn đầu khô quắt đã hoàn toàn thay đổi này,suy cho cùng cũng chưa từng thấy hình dạng khi còn sống của người bán hàng rong cho nên trì hoãn lâu như vậy mới điều tra ra được.

Lão Phùng tháo bao tay xuống:“Tốt rồi,vụ án cuối cùng cũng có manh mồi.”

Lưu Sở nói:“Manh mối cái gì? Tôi cảm thấy bí ẩn ngày càng nhiều thì có?”

Hắn tự mình nói:“Có người giết chết bán hàng rong, đem xương cốt anh ta bỏ vào tửu lâu, lại mang ông chủ Trương đi,vậy động cơ gây án là gì?Còn bộ da và giày thêu hoa,có thể cũng nên suy đoán đó không phải là Lý quả phụ mà là người khác không?”

Lão Phùng nói:“Đừng hỏi tôi,tôi chỉ có thể nối liền với người chết thôi.”

Lưu Sở tiếp tục nói:“Giết người có rất nhiều cách, vì sao muốn lột da tước thịt, rút gân lóc xương? Là có thâm thù đại hận gì sao?”

Lão Phùng đội mũ dạ:“Cậu từ từ suy nghĩ đi.”

Lưu Sở ở trong phòng đợi một lát, gọi thủ hạ đem xương cốt và đầu cầm đi chôn cất.

Hắn một mình đi đến một chỗ.

Trong một con hẻm trấn Nam, nơi này tổng cộng có ba hộ gia đình, đầu bếp và mẹ ông ta điều ở đây, theo Lưu Sở điều tra biết được, đầu bếp vốn không phải người trên trấn, sau khi ông ta ở lại tửu lâu làm việc mới có tiền mua nhà ở trên trấn này sau đó dẫn mẹ mình từ ở quê xa xôi đến đây sinh sống.

Lần trước đến đây, Lưu Sở không chú ý, lần này đánh giá một lượt tường nhỏ gạch xanh,bên trong còn có dây leo uốn lượn ra bên ngoài, tuy không phải nhà giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ mặc.

Tửu lâu của bà chủ Đới làm ăn lớn, buôn bán rất tốt,cô ta đối xử với người làm rất hào phóng, cho nên dù là tiểu nhị ở dưới cũng được thơm lây theo.

Lưu Sở kéo động vòng sắt trên cửa, không qua bao lâu,một bà bà tóc trắng với ánh mắt thăm dò mở cửa, nghi hoặc hỏi:“Tìm ai?”

Lần trước khi Lưu Sở đến, đầu bếp để cho mẹ về phòng nên không gặp mặt, hắn nói:“Lão nhân gia, tôi là bộ đầu trên trấn, có một số việc muốn đến hỏi con trai bà.”

Bà bà vừa nghe bộ đầu, trên mặt lộ ra một tia thấp thỏm,“Bộ đầu lão gia, con trai tôi phạm tội gì sao?”

Lưu Sở nói,“Không phải, lão nhân gia,bà không cần lo lắng, tôi có chuyện muốn hỏi thăm ông ấy một chút thôi”

Bà bà yên lòng:“À, được, Ngưu Đản, bộ đầu lão gia đến tìm, mau ra đây đi.”

Nghe tiếng gọi của mẹ, đầu bếp rất nhanh từ trong phòng hoang mang rối loạn đi ra:“Lưu bộ đầu,cái gì tôi biết, lần trước đều nói hết tất cả cho ông rồi, không có nửa lời nói dối nào đâu.”

“Tôi lần này vì một người khác mà tới.”

Lưu Sở ngồi trên một băng ghế dưới mái hiên: “Khoảng thời gian trước người bán hàng rong bị mất tích sau đó được tìm thấy ở trên núi,ông có quen người đó không?”

Đầu bếp nói,“Bán hàng rong? Không biết,cả ngày tôi ở trong nhà bếp tửu lâu làm việc, bận rộn đến chân không chạm đất,cũng không có được bao nhiêu bằng hữu, loại xui xẻo kẻ nghèo hèn như vậy tôi làm sao có thể quen biết được.”

Lưu Sở nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, cảm giác biểu hiện đầu bếp rất bình thường, không hiện ra nửa điểm cổ quái và căng thẳng như trong dự đoán.

Hắn vuốt hoa văn trên vỏ đao, chẳng lẽ chuyện Tứ Mao điều tra lần này là sai, đầu bếp và người bán hàng rong không hề quen biết?

Nhưng bác gái cung cấp thông tin cũng không có lý do gì mà ngụy tạo chứng cứ cả.

“Bộ đầu lão gia, đến uống trà đi,nhà chúng tôi chỉ là hộ nhỏ,mua không nổi lá trà, chỉ có thể mời bộ đầu lão gia uống bát nước giếng,xin ngàn vạn đừng ghét bỏ.”

Mẹ của đầu bếp dùng một bát vỡ đựng nước mang tới,sau khi Lưu Sở tiếp nhận bát nước, bà bà cũng ngồi trước mặt bộ đầu.

“Cũng nhiều người nói bà chủ Đới hào phóng,giúp cho chúng tôi vượt qua những ngày tháng tốt đẹp,bà chủ Đới đúng thật sự là người tốt, đáng tiếc mắt ông trời bị mù, người tốt không bao giờ được tốt đẹp, tửu lâu xảy ra án mạng làm cho buôn bán của Đới không biết về sau sẽ thế nào.”

Hiện tại biết con trai mình không phạm tội,bà bà cũng yên tâm cùng Lưu Sở nói tới chuyện lập nghiệp bình thường.

Bà bà này là người tốt thật, tửu lâu ngừng kinh doanh,bà bà không lo lắng cho công việc của con trai mình mà lại lo lắng cho bà chủ Đới.

Đối với lời của mẹ vừa nói, đầu bếp một bên giống như có chút bất mãn, mở miệng khuyên can:“Mẹ, đừng nói nữa, về phòng đi,người ta là bà chủ Đới có rất nhiều tiền, một chút tổn thất đối với người ta không tính là cái gì đâu,không cần mẹ phải bận tâm đến.”

Một bên Lưu Sở uống nước, một bên âm thầm quan sát hai mẹ con này, đầu bếp ngày thường nhìn như rất ủng hộ bà chủ Đới, nhưng hôm nay từ cách nói chuyện của ông ta,thái độ đối với bà chủ Đới có chút kỳ quái.

Bà chủ Đới xua nay nổi tiếng phong tao, có người ghét cũng có người bảo vệ,tỉ như này bà bà này đang lo lắng thay cho cô ta, Lưu Sở bất động thanh sắc mà nhìn.

Phong tao: cử chỉ dáng dấp thanh tú đẹp đẽ.

Nhưng mà việc gấp bây giờ là đầu bếp và người bán hàng rong có thật sự quen biết hay không.

Nhìn phản ứng trước mắt của đầu bếp thì ông ta thật sự không quen người bán hàng rong.

Lưu Sở đem tầm mắt chuyển qua trên người mẹ của đầu bếp:“Lão nhân gia, không biết hai người đến từ thôn nào?”

Đầu bếp giống như muốn nói cái gì, bà bà đã trước mở miệng,“Chúng tôi ở thôn Hoàng Thạch.”

“Thôn Hoàng Thạch? Rất gần với thôn của người bán hàng rong.”

Lưu Sở lại nhìn chằm chằm đầu bếp, muốn nhìn xem trong mắt ông ta có thay đổi biên hóa gì không, sau đó hắn thất vọng, đầu bếp vẫn không có gì dị thường.

“Bộ đầu lão gia cậu có điều không biết, người sống trên núi như chúng tôi từ nhỏ mệnh đã khổ,núi lớn ngăn cách liên lạc với bên ngoài, có vài người một đời cũng không thể rời núi lớn đó, thôn bên cạnh cách nhau đến vài ngọn núi,nếu không có chuyện gì lớn, chúng tôi rất ít lui tới với nhau.”

Một bên bà lão than thở, bàn tay đầy lốm đốm cầm khăn lau mắt,như là người miền núi như con trai bà có thể làm việc được ở một tửu lâu lớn như vậy thật sự đã trải qua rất nhiều đau khổ vậy.

Đầu bếp quay đầu,“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?

Lưu bộ đầu tới chỗ này là có chuyện quan trọng, mẹ có thể nói chuyện có ích chút được không?.”

Bà lão bị con trai gào lên, uất ức bĩu môi:“Mẹ không nói,không nói nữa.”

Lưu Sở nhướn mày.

Sau khi bà bà đi, đầu bếp nhìn Lưu Sở cười gượng,“Lưu bộ đầu xin lỗi nha, mẹ tôi có tuổi, thích lải nhải.”

“Không có việc gì, người già điều như vậy.”

Lưu Sở buông xuống bát nói:“Nếu ông không quen người bán hàng rong vậy tôi xin cáo từ trước.”

“Tôi vốn muốn tìm người giúp anh ta nhận thi thể, đáng thương thật, người bán hàng rong này đến bạn bè thân thích gì cũng không có ai, bây giờ chết rồi xương cốt bị người ta đặt ở tửu lâu, một người đến giúp đỡ chôn cất cũng không có.”

Đầu bếp rất là cảm thán:“Aiii, đáng thương thật…… Chúng tôi là dân vùng núi đã định sẵn một đời này phải chịu tội rồi.”

Ánh mắt Lưu Sở lóe qua tia u tối, đầu bếp này nhất định biết hắn sau lần đó sẽ còn quay lại,nên đã sớm suy nghĩ cách để đối phó với hắn.

Ngay từ đầu,đối với nghi vấn của Lưu Sở đầu bếp đều trả lời rất hợp tình hợp lý, chỉ tiếc thái độ của ông ta đã bình tĩnh quá mức.

Người trên trấn trên chỉ biết người bán hàng rong khi được tìm thấy chỉ có mấy khúc xương thịt và gánh hàng hóa và được phát hiện ở trên núi,ngoài ra không có xương cốt gì, cũng chẳng có tửu lâu nào cả.

Vừa rồi Lưu Sở cố ý nói một câu, đầu bếp cẩn thận mấy cũng có sai sót, để lộ ra sơ hở trước mặt hắn.

Đầu bếp cũng không có một tia sửng sốt và nghi hoặc,như vậy chỉ có thể chứng minh ngay từ đầu ông ta đã biết bộ xương kia là của bán hàng rong.

Cứ như vậy,tất cả điều có thể liên hệ với nhau, bán hàng rong chết nhất định có liên quan đến người bạn đầu bếp này, thậm chí rất có khả năng là đầu bếp mời bán hàng ăn cơm là lấy cớ để lừa bán hàng rong đến tửu lâu, sau đó sát hại anh ta.

Đương nhiên mấy cái này là Lưu Sở trước mắt suy đoán ra thôi, cụ thể đầu bếp đóng vai trò nhân vật nào trong vụ án đó thì phải tiếp tục điều tra mới biết được.

Đợi đến khi Lưu Sở lại một lần nữa đến nhà đầu bếp thì người đã cũng đã chết,còn chết ngay trong phòng mình.

Thi thể Đầu bếp bị một phân ra làm hai, nửa người trên trên mặt đất, bộ phận từ phần eo trở xuống không biết tung tích.

Lão Phùng nói:“Nửa người trên của người chết chỉ có một miệng vết thương ở phần eo,Tiểu Lưu cậu xem,xung quanh miệng vết thương da thịt đều nát hết, không phải do vũ khí gây ra.”

Lưu Sở trầm ngâm nói:“Là bị cắn sao?”

Lão Phùng nói:“Không thể xác định.”

Hắn nhìn quét một vòng nói:“Mặt đất trong phòng, vách tường,và bàn ghế không có một giọt máu,chứng minh người chết bị cắn từ phía trước, máu cũng bị hút cạn.”

Lưu Sở nói:“Là người quen làm sao? Thừa dịp chưa chuẩn bị thì xuống tay?”

Lão Phùng nói,“Lần trước đã nói với cậu rồi,chuyện người sống đừng hỏi tôi”

Lưu Sở khép mi tâm:“Tôi cho rằng đầu bếp sẽ có hành động gì đó nên đã phái người ở xung quanh trông coi,không ngờ vẫn xảy ra chuyện.”

Lão Phùng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Sắc mặt Lưu Sở không dễ nhìn:“Vụ án này liên quan đến rất nhiều người.”

Vừa tìm được một chút manh mối, nói đứt là đứt.

Sợi dây đầu mối đầu bếp này không thể sử dụng được nữa,đành phải bỏ đi thôi.

Lưu Sở tìm kiếm xung quanh trong phòng,ở vị trí khác nhau phát hiện ra mấy sợi lông màu xám đen của động vật:“Lão Phùng,ông nhìn xem này.”

Lão Phùng tranh thủ liếc nhìn:“Người chết nuôi con gì à?’’

Lưu Sở nhíu mày, hắn đến hai lần, không nghe thấy tiếng của con vật nào, thủ hạ cũng chưa từng báo qua cho hắn biết.

Lão Phùng và Lưu Sở liếc nhau, đều cùng nghĩ đến một loại khả năng.

Toàn thân con yêu quái kia có bộ lông dài đến đây ăn đầu bếp chỉ còn lại nửa người trên là vì đã ăn trước nửa người dưới no rồi nên không ăn nữa sao? Hoặc là tạm thời để trong phòng, đợi khi đói bụng thì đến ăn tiếp nữa sao?

Lưu Sở cầm mấy sợi lông, hai mắt híp híp,thủ pháp gây án này, nhìn trước mặt như một vụ án giết người nhưng trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác cổ quái,giống như có người cố ý tạo ra mục đích là vu oan cho con yêu quái đó vậy.

Cái chết của đầu bếp, tuy rằng Lưu Sở che giấu tình hình của thi thể, nhưng vẫn dẫn tới nhiều người trên trấn vay lại xem,bà chủ Đới bị Tứ Mao gọi tới,cô ta đứng trong đám người coi như chuyện không liên quan đến mình, cũng không nhìn người khác chỉ trỏ.

Tứ Mao nói:“Bà chủ Đới,bà không vào xem sao?”

Bà chủ Đới hôm nay vẫn mặc sườn xám màu xanh nhạt,so với bình thường thì mộc mạc hơn nhiều, dáng người vẫn rất xinh đẹp,cô ta nhìn Tứ Mao,đôi mắt như tơ:“Tiểu bộ khoái à,tôi là một cô gái,nhìn thấy máu sẽ gặp ác mộng đó.”

Tứ Mao ngơ ngác.

Bà chủ Đới cười ra tiếng,“Tiểu bộ khoái,cậu thật đáng yêu.”

Mặt Tứ Mao đỏ bừng.

Người xung quanh mắng một cái, mắng bà chủ Đới không biết xấu hổ, đầu bếp tửu lâu đã chết như vậy,mà cô ta còn ở trước cửa nhà người ta trêu chọc đàn ông nữa chứ.

Hậu sự của đầu bếp là Lưu Sở giúp đỡ xử lý,ý của bà bà là muốn nâng quan tài về nhà hạ táng,lá rụng về cội.

Lưu Sở kêu Tứ Mao tìm xe ngựa chở quan tài từ thị trấn đến nông thôn, muốn đi hết một đoạn đường thì trên đường có lẽ chỉ được nghĩ ngơi một chút thôi.

Ngày xuất phát,bầu trời u ám mờ mịt.

Bà bà kéo tay Lưu Sở,một hồi nước mắt nước mũi nói cám ơn bộ đầu lão gia, còn nói ngọn núi so với thị trấn thì tốt hơn, lúc trước kêu con trai ở lại quê sinh sống mà nó lại không nghe, nhất định muốn đến thị trấn, kết quả mới vừa tốt lên được mấy năm mạng cũng không còn,lại chết không toàn thây nữa chứ, cũng không biết đã đắc tội với thần tiên nào mà lại đối với con trai bà như vậy.

Lưu Sở trấn an vài câu:“Lão nhân gia,lúc con trai bà gặp chuyện,có ai từng đến thăm nhà bà không?”

Bà bà nói không có.

Lưu Sở đã phái người trông coi bốn phía, biết hướng đi mỗi ngày của đầu bếp,có đi ra ngoài hay không, đi ra ngoài làm gì, ở bên ngoài gặp những ai, làm cái gì,mấy thủ hạ đều sẽ báo hắn, hắn sở dĩ hỏi như vậy là muốn nghe được đáp án khác, thế nhưng lại không có.

Khi phu xe đỡ bà bà lên xe ngựa, bà bà bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này:“Đúng rồi,bộ đầu lão gia, trước một ngày Ngưu Đản xảy ra chuyện có ra ngoài buổi tối, nói là đi gặp một người quan trọng.”

Mày Lưu Sở động động:“Có nói là gặp ai không?”

Bà bà lắc đầu, nói không có:“Nửa đêm canh ba nó mới trở về.”

Khóe miệng Lưu Sở nhẹ nhàng kéo một cái, một đầu bếp nấu cơm làm sao lại qua mặt được thủ hạ của hắn đi ra ngoài rồi quay trở về không một tiếng động như vậy chứ?Người quan trọng sẽ là ai đây?

Nhìn theo xe ngựa rời đi, Lưu Sở đi đến chỗ bà chủ Đới

Hắn cũng có phái người ở xung quanh theo dõi, lúc đi đến thì thấy huynh đệ đang ngồi xổm bên trong con hẻm, nhắm hai con mắt,đầu dựa tường ngủ.

Lưu Sở đá một cước qua:“Tôi kêu cậu đến nhìn người,cậu lại chạy đến đây ngủ?”

Bộ khoái bị đá giật nảy mình nghiêng sang một bên,vội vàng từ mặt đất bò lên:“Lão Đại,em lúc nào cũng nhìn thẳng cái cửa đang đóng đó, nguyên buổi sáng không có ai đi qua hết.”

Lưu Sở tức giận nói:“Hai con mắt cậu điều nhắm như vậy,khi tôi tới cậu còn không biết gì,có người đến nhà đó hay không cậu có thể nhìn thấy được à?”

Bộ khoái cười ngượng ngùng, gãi gãi cái gáy nói:“Em vừa ngủ gật một chút thôi mà.”

Lưu Sở cười rộ lên:“Bây giờ tôi cho cậu về ngủ, gọi Tứ Mao đến đây.”

Bộ khoái rùng mình một cái:“Lão Đại,anh cho em thêm cơ hội đi,em cam đoan không sơ suất nữa!”

Nói xong,cậu ta không nhịn được ngáp một cái, nước mắt chảy ra.

Mặt Lưu Sở tối đen:“Còn không mau đi!”

Bộ khoái nhanh chóng chạy.

Lưu Sở đập vòng cửa,tỳ nữ bà chủ Đới mở cửa:“Lưu bộ đầu.”

Lưu Sở hỏi chuyện đêm mười lăm đó.

Tỳ nữ nói đêm đó thân thể chủ nhân không thoải mái,cô ta đem cơm tối đặt ở cửa qua một hồi đến xem, đồ ăn vẫn còn chỗ đó.

Lưu Sở đối với này tỳ nữ mà nói rất bán tín bán nghi, lần trước khi ông chủ Trương chết,bà chủ Đới ở trên lầu các, tỳ nữ lại trả lời đối phương không ra ngoài.

“Cô vào báo bà chủ cô một tiếng nói tôi đã đến.”

Tỳ nữ trở lại, buông mắt nói:“Lưu bộ đầu,bà chủ tôi còn chưa thức dậy.”

Lưu Sở nhìn mặt trời:“Trễ một chút tôi lại đến.”

Buổi chiều hắn quay lại cũng không gặp người, tỳ nữ nói bà chủ đã đi ra ngoài.

Tứ Mao nói không thấy được.

Lưu Sở hỏi:“Cậu chắc chắn là một khắc chưa từng rời khỏi đây?”

Tứ Mao nói không,đầy mặt chột dạ:“Lão đại,em bị tiêu chảy, rời khỏi một lát.”

“……”

Lưu Sở đi lại trên trấn, sắc trời dần dần trầm lắng, hắn không gặp được bà chủ Đới,không biết đã đi chỗ nào rồi.

Không qua vài ngày, bà chủ Đới thuê đầu bếp mới, tửu lâu khai trương một lần nữa.

Nhóm thân hào nông thôn đều đi quà mừng.

Tống Nguyên thị không đi,bà không nhìn đến,chẳng qua chỉ là bà chủ quán rượu thôi không xứng với thể diện của bà.

Hoàng Đan nói hết toàn bộ lời hay ý đẹp với lão bà bà thì bà mới đồng ý cho cậu đi đến tửu lâu, sau khi cậu từ bờ sông trở về cứ đúng giờ thì uống thuốc nên đã hết sốt, nhưng vẫn còn chảy nước mũi và ho khan khiến cho giọng nói khàn khàn.

Bà chủ Đới quan tâm hỏi:“Tống thiếu gia,cậu có sao không?”

Hoàng Đan ngửi được mùi nước hoa, hô hấp càng thêm khó chịu,cậu nắm chặt quyền,trên môi ho khan.

“Khí trời càng ngày càng nóng,muốn nóng đến chết người luôn, sao cậu lại bị nhiễm phong hàn vậy?”Bà chủ Đới nói:“Theo tôi thấy, hay là đi tìm đại phu Tây Dương xem một chút đi, Tống thiếu gia,cậu ho như vậy đối với cổ họng không tốt đâu.”

Hoàng Đan khoát tay, mùi trên người cô gái này quá nặng khiến cậu muốn buồn nôn,còn tưởng đã nôn luôn rồi chứ.

Toàn bộ người trên trấn điều biết, bà chủ Đới thích đàn ông có bề ngoài tốt cho nên tự nhiên càng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hoàng Đan.

Bên trong ánh mắt Hoàng Đan tìm tòi nghiên cứu:“Bà chủ Đới, tôi đối với nước hoa cũng có chút hiểu biết, không biết trên người bà đang phun là nước hoa loại nào vậy?”

Bà chủ Đới nói trên cái chai viết một chuỗi ký tự mà cô ta không biết:“Rất dễ ngửi.”

Hoàng Đan nói:“Tương đối gay mũi.”

Bà chủ Đới vẫn cười,một chút cũng không để ý câu đánh giá đó:“Đó là Tống thiếu gia không cẩn thận ngửi đó,cậu ngửi lại đi.”

Hoàng Đan ngừng thở:“Bà phun nhiều lắm.”

Tay trái bà chủ Đới nắm tay phải, cười duyên một trận:“Tống thiếu gia vậy là không hiểu được rồi,nếu phun ít sẽ không có mùi gì hết, phun nhiều một chút cả ngày sẽ giữ lại được nhiều hương thơm.”

Hoàng Đan,“……”

Ngoài cửa chạy vào hô lên:“Diệp lão gia đến –”

Cha Diệp đến mặc một bộ áo khoác ngoài màu đen, cổ tay áo cùng vạt áo đều dùng sợi màu vàng tơ thêu lại,khí sắc ông rất kém cỏi, ngày thành thân đó con gái ông bỏ chạy, đến giờ vẫn chưa tìm được, tâm tình muốn tốt cũng không tốt được.

Thiếu một chút đã thành con rể và cha vợ, Hoàng Đan cùng cha Diệp đối mặt nhau đều có một chút xấu hổ.

Cha Diệp đưa lễ vật tới cửa, dù sao việc này là lỗi của con gái gây ra ồn ào huyên áo trên trấn, hai nhà đều thành trò cười lớn, Tống gia không có truy cứu đã là rộng lượng lắm rồi.

“Hiền chất, con bị bệnh?”

Hoàng Đan nói chỉ là có chút ho khan.

Cha Diệp nói:“Có xem đại phu chưa?Chu đại phu đường An Hòa là người quen của bá phụ, muốn bá phụ sai người mời đến bắt mạch cho con không?”

Hoàng Đan nói:“Không cần, cám ơn bá phụ.”

Diệp phụ vỗ vai Hoàng Đan:“Hiền chất, có tin tức Lam Lam, nhất định phải nói một tiếng với bác.”

Hoàng Đan nói:“Được ạ.”

Cậu không rõ ràng tình hình của Diệp Lam,có lẽ còn ở trên trấn này,hoặc có lẽ đã sớm rời đi, mặc kệ là tình hình nào,chắc chắn cũng sẽ không đến tìm cậu.

Lúc trước khi Diệp Lam quỳ xuống đất cầu xin cậu đã nói đó là lần cuối cùng nhờ cậu giúp đỡ.

Cha Diệp đưa lễ vật cho quản sự tửu lâu là một tượng Kim Phật.

Bà chủ Đới vừa thấy thì yêu thích không buông tay,nói khoảng thời gian này tửu lâu bị nhiễm xui xẻo,phía sau có kim phật tọa trấn, tiểu quỷ cũng không dám đế quậy phá:“Diệp lão gia,làm ngài tốn kém rồi.”

Cha Diệp nói:“Bà chủ Đới khách khí.”

Bà chủ Đới và cha Diệp nói chuyện phiếm, không nhắc tới tên Diệp Lam, ngược lại nhắc tới bà hai của ông là Bạch Oanh, hỏi khi nào rảnh thì đánh mạt chược.

Sắc mặt cha Diệp có vài phần thay đổi nhỏ:“Cô ấy ở nhà chăm sóc con trai.”

Bà chủ Đới nói,“Lần trước tôi gặp thấy bà hai dù đã sinh ra được thằng nhóc trắng trắng mập mạp mà vẫn còn xinh đẹp như vậy, Diệp lão gia thật có phúc khí đó nha.”

Cha Diệp trả lời qua loa, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.

Hoàng Đan không đi, đứng ở bên cạnh quan sát, chờ cậu bắt được con yêu quái đó, nhất định phải tặng cho đối phương một giải thưởng nhân vật chính xuất sắc, đối phương có kỹ xảo diễn xuất kỹ càng tỉ mỉ như vậy không nhận giải thưởng này thật là quá đáng tiếc.

Sắp đến giờ mở tiệc tửu lâu vô cùng náo nhiệt, tầng một tầng hai tầng ba đều đặt bàn tiệc,với thân phận cha Diệp thì chỗ ngồi của ông là ở tầng ba.

Cha Diệp vừa đi lên chưa được một lúc, Triệu lão sư đến, bên cạnh mang theo môn sinh tâm đắc nhất.

Thư sinh nề nếp phép tắc đi theo lão sư,cậu ta nhìn thấy Hoàng Đan, mặt liền đỏ ửng lên.

Hoàng Đan làm bộ như không thấy.

Triệu lão sư nói với bà chủ Đới:’’Nhiều năm về trước khi tửu lâu khai trương, tôi có viết cho bà hai cậu đối,bà có nhớ không?”

Bà chủ Đới mờ mịt đầy mặt.

Hoàng Đan như có suy nghĩ,bà chủ Đới trước mặt có rất nhiều điểm đáng nghi.

Cậu đem toàn bộ hiểu biết và tin tức về bà chủ Đới sắp xếp lại một chút.

Bà chủ Đới và ông chủ Trương có quan hệ một chân,ông chủ Trương mất tích ở tửu lâu của cô ta,bên trong phòng còn xuất hiện một bộ xương không rõ lai lịch, ngày ông chủ Trương gặp chuyện không may,cô ta chỉ đứng một bên xem,gần nhất là đầu bếp tửu lâu mới vừa chết,ngay sau đó rất nhanh đã tìm người mới thay vào vị trí đó.

Người lúc trước rất khôn khóe còn hiện tại trí nhớ rất kém.

Mỗi lần xuất hiện trên người đều nồng nặc mùi nước hoa, là do thật không hiểu gì về thời trang, người giàu có đang hoang phí đồ vật hay là đang che giấu mùi gì đó ở trên người?

Người bị nghi ngờ thứ hai vốn là lão bà bà, sau này Hoàng Đan lại cảm giác không phải, cậu còn đang do dự giữa ba người Lưu Sở, Triệu lão sư,cha Diệp, cuối cùng thì để cha Diệp lên phía trên.

Bởi vì cha Diệp trong mắt người trên thị trấn là một người cha yêu thương con gái cho dù là quật ba thước cũng muốn tìm được người,ông không có một điểm đáng ngờ nào,không hề có chuyện gì liên quan đến yêu quái cả, cho nên mới khiến Hoàng Đan nghi ngờ.

Không khí có chút đông cứng lại.

Thấy bà chủ Đới không phản ứng, Triệu lão sư xấu hổ:“Không nhớ cũng không sao, hôm nay tôi lại viết một đôi cho bà.”

Bà chủ Đới cười:“Vậy phải cám ơn rồi.”

Cô ta kêu người tiếp nhận câu đối trong tay thư sinh, còn mong rằng thư sinh liếc nhìn mình một chút:“Triệu lão tiên sinh,dáng người học sinh này của ông tốt vô cùng nha.”

Triệu lão sư ho khụ một tiếng, ánh mắt ý bảo thư sinh rời đi,như sợ học sinh mình sẽ chui vào sườn xám của bà chủ Đới vậy.

Thư sinh cúi đầu đi,qua bên cạnh Hoàng Đan, nhỏ giọng kêu:“Đại thiếu gia.”

Hoàng Đan:“Ừ.”

Cậu để ý thấy lỗ tai thư sinh đỏ ửng.

Thư sinh không đứng tại chỗ, Triệu lão sư kêu anh ta ra chỗ khác rồi hỏi Hoàng Đan:“Bà nội cậu đâu? Không tới à?”

Hoàng Đan nói không có.

Triệu lão sư chắp tay sau lưng cùng một người chào hỏi, quay đầu lại nhìn Hoàng Đan nói:“A Vọng,cậu nói xem trong thiền phòng nhà cậu có bị phép thuật gì không,sao lại câu luôn hồn bà nội cậu đi rồi, ngày nào cũng ở trong đó,không sợ mốc meo sao?”

Hoàng Đan nói:“Thời tiết rất khô ráo, sẽ không mốc meo đâu.”

Triệu lão sư:“……”

Hoàng Đan lộ ra biểu tình kỳ quái:“Nhưng mà,thời gian gần đây bà nội niệm kinh ngày càng nhiều.”

Triệu lão sư nói:“Cũng không phải,tôi thấy bà nội cậu niệm kinh riết bị hỏng đầu óc luôn rồi.”

Lão thổi râu trừng mắt:“Nhiều năm trước tôi đã nói với bà ấy rồi, thần linh không thể xen vào chuyện thiên hạ,làm sao quản được nhiều như vậy, cầu thần không bằng tự cầu mình,bà ấy nghe như gió thoảng bên tai,cho rằng niệm hai câu kinh thì có thể được như mong muốn, nào có chuyện tốt như vậy chứ.”

Hoàng Đan ho khan vài tiếng:“Lão sư,bà nội con có phải có chuyện gì giấu con hay không?”

Triệu lão sư cười, nói không có.

Hoàng Đan nheo mắt, muốn mở miệng, phía sau truyền tới giọng nói kích động của bà chủ Đới, không cần quay đầu xem cũng biết trên mặt cô ta nhất định là đang cười ra hoa.

Bà chủ Đới giống như thiếu nữ xinh đẹp ở bên cạnh Lưu Sở.

Tầm mắt Lưu Sở bị chắn, hắn đẩy người đàn bà trước mặt ra:“Bà chủ Đới, nơi này của bà nhiều người đến như vậy, bà không cần đi tiếp đãi à?”

Bà chủ Đới tiếp cận trước mặt Lưu Sở:“Có tiểu nhị rồi.”

Lưu Sở lại gạt người sang một bên, hắn muốn nhìn thiếu gia nào đó, không muốn nhìn người khác.

Không hề thích bà chủ Đới, cũng từng muốn đem hai tròng mắt cô ta cạy xuống, sau đó nhét vào cổ áo cô ta, để ở bên trong lăn luôn qua vài vòng cho bõ ghét.

Bà chủ Đới và Lưu Sở chưa nói được hai câu thì đã bị thiếu gia tiền trang dính lên người.

Tiểu nhị tửu lâu, quản sự điều bận rộn chân không chạm đất,tiếp đón khách tiến vào, dẫn đến chỗ ngồi tốt, không ai chú ý tới mặt sau góc cột có hai người đàn ông đang đứng.

Lưu Sở thấp giọng nói:“Tôi và đàn bà họ Đới kia không có quan hệ gì cả.”

Hoàng Đan nói:“Biết.”

Lưu Sở nghe thanh niên ho khan:’’Là đêm đó rơi xuống bờ sông?”

Hoàng Đan:“Ừ.”

Lưu Sở khom lưng xuống,ghé sát đầu vào một chút:“Em mở miệng ra để tôi xem xem cổ họng em có bị sưng không.”

Hoàng Đan ngửa ra sau mở miệng.

Lưu Sở cúi đầu, mắt đối mắt với thanh niên,thấy đối phương đang nhìn thẳng mình,như là hoàn toàn tin tưởng nên hắn có chút ngượng ngùng, sau đó mặt căng lên:“Nhắm mắt lại đi.”

Hoàng Đan nói:’’Không phải anh muốn xem cổ họng thôi sao?Liên quan gì đến nhắm mắt?”

Lưu Sở ác thanh ác khí:“Kêu em nhắm thì cứ nhắm đi, đừng nhiều lời!”

Hoàng Đan không nhắm mắt, bị một bàn tay rộng lớn che khuất,mặt cậu được nâng lên, bên tai nghe giọng người đàn ông:“Sưng lên.”

“Tôi uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ tốt thôi.”

Lưu Sở lấy bàn tay ra:“Uống thuốc ở đâu?Uống rồi sao còn sưng thành như vậy?”

“Bà nội mời đại phu kê đơn.”

Hoàng Đan cảm giác bản thân mình uống nhiều thuốc quá, lão bà bà chỉ có một cháu trai nên xem như bảo bối vậy,cậu mà căng thẳng hắt xì một cái mạnh như muốn đòi mạng thì sẽ khiến cho tất cả người trong phủ điều hoảng hốt cả lên.

Lưu Sở nhìn mặt thanh niên, lúc này mới chưa đến mười ngày không gặp, sao lại gầy đi như vậy:“Tôi cũng ngâm nước trong sông vậy, sao lại không có chuyện gì?”

Hoàng Đan nói:“Lưu bộ đầu,anh là người luyện võ,anh không thể sánh như vậy được.”

Lưu Sở nhếch miệng cười,“Thiếu gia, em quá yếu.”

Hắn bóp mặt thanh niên:“Nha hoàn của em, tên cái gì Quyên Quyên, sao lại không dẫn theo bên người?”

Người đàn ông nhắc tới, Hoàng Đan lại buồn bực, hai ngày trước cậu gọi Quyên Nhi vào trong phòng,đưa một chút tiền cho cô ấy nhưng Quyên Nhi không chịu đi,nhìn biểu hiện đó như là muốn chết cũng phải chết ở Tống phủ vậy.

“Cô ấy tên Quyên Nhi, không phải Quyên Quyên.”

Lưu Sở khinh thường:“Không có gì khác nhau.”

Hoàng Đan nói:“Lão sư đang đợi,tôi qua đó.”

“Quay về, tôi còn chưa nói xong đâu.”

Lưu Sở đè vai thanh niên lại, khom lưng nói:“Lần trước em nói với tôi chuyện mấy người bị lột da, lóc xương có điểm gì khác nhau đó, em còn đưa tôi cái ví dụ.”

Hắn cười nói:“Tôi đã điều tra ra, bộ xương ở tửu lâu là của người bán hàng rong.”

Hoàng Đan:“A.”

Lưu Sở nhướn mày:“Đại thiếu gia, em không cảm thấy bất ngờ sao?”

Mặt Hoàng Đan không có biểu cảm nào:“Bất ngờ chứ.”

Lưu Sở:“……”

Hoàng Đan dùng giọng tùy ý hỏi:“Là ai giết đầu bếp?”

Lưu Sở túm túm cổ áo sơmi của thanh niên:“Chưa tìm được, mấy ngày này tôi phải điều tra hối hả ngược xuôi nên không đến tìm em được.”

Hoàng Đan có chút thất vọng, cho rằng còn có thể nghe được thêm một chút tiến triển của vụ án.

Giọng nói của Lưu Sở có vài phần uất ức, rất khó chịu:“Nhưng tại sao em không đến tìm tôi?”

Hoàng Đan nói:“Tôi ho không hết, bà nội không cho tôi ra ngoài, lần này là tôi lấy cả mặt mũi của Tống gia ra bà mới chấp nhận cho đi đó”

“Tạm thời tin em một chút.” Lưu Sở lấy ngón trỏ gãi mặt thanh niên một chút:“Tôi và em đều không phải là con nít, cho nên phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình đó nha.”

Hoàng Đan hỏi hắn:“Hành vi gì?”

Khóe môi Lưu Sở cười nhạo:“Đại thiếu gia, buổi tối hôm đó em vừa ôm vừa hôn tôi, sao nào, tiện nghi đều cho em chiếm sạch hết cả rồi, em định bội tình bạc nghĩa với tôi à?”

Hoàng Đan đầy mặt không nói nổi:“Không phải anh không có hứng thú với tôi sao?”

Lưu Sở không đáp mà hỏi lại:“Tống Vọng, em du học trở về, đàn ông và đàn ông…có thể không?”

Hoàng Đan há mồm, miệng bị bịt kín.

“Tuy rằng kiểu quan hệ này người đời không chấp nhận được, cũng sẽ không được tôn trọng, nhưng mà tôi biết em có thể tiếp nhận, tôi có thể cảm giác được, đúng lúc, hiện tại tôi cũng đã có thể tiếp nhận, cho nên chúng ta hãy phát triển mối quan hệ này lên thêm một bước nữa đi.”

Lưu Sở nói bên tai thanh niên nói:“Tôi đếm tới năm, en không từ chối là đồng ý nha.”

Trong tiếng nói phát ra sự căng thẳng khó nén.

Hoàng Đan chớp chớp mắt, anh che của miệng tôi thì tôi còn có thể nói được cái gì? Dù anh đếm tới một vạn, đối với tôi cũng không có gì khác nhau.

Không có tính chất mà có thể kiên quyết như vậy? Người bình thường chắc sẽ không làm được đâu?

Hắn cảm thấy bản thân mình đã xem nhẹ thứ gì đó.

Lưu Sở cắn hắn lỗ tai cậu:“Tôi bắt đầu đếm đây.”

Hoàng Đan đau nhăn mày lại.

Lưu Sở đếm xong, lộ ra một miệng răng trắng, cười vô cùng đắc ý:“Được rồi.”

Hoàng Đan gỡ được bàn tay trên miệng mình xuống thì làn môi ấm áp của người đàn ông áp tới, lấp kín lại hết âm thanh trong cổ họng.

Một lát sau, Hoàng Đan đẩy lồng ngực người đàn ông ra, bị cắn vài phát nên đau rồi khóc.

Đôi mắt Lưu Sở đen bóng, ánh mắt nóng rực, hắn cười lưu manh xấu xa,“Đại thiếu gia, miệng của em cắn đầu lưỡi của tôi, không để tôi đi ra nha.”

Nói xong lại hôn tiếp.

Hoàng Đan ho lên, Lưu Sở mới buông cậu ra, đặt tay ở sau lưng vỗ vỗ.

Lưu Sở cúi đầu, hai tay bàn bưng mặt thanh niên vuốt ve:“Lúc tôi hôn, em rất vui đúng không, tôi có thể cảm giác được.”

Hoàng Đan giữ chặt tay người đàn ông:“Anh đừng sờ tôi, đau.”

Lưu Sở lắc đầu nói:“Đại thiếu gia của tôi, khắp thiên hạ này không ai yếu ớt bằng em đâu.”

Hoàng Đan vừa khóc nên ánh mắt vẫn còn đỏ, lúc này nước mắt vẫn còn đọng lại trong mắt, rồi rơi xuống một giọt hai giọt, thành hai hàng chảy thẳng xuống gò má cậu.

Trong nháy mắt Lưu Sở sững sờ,chân tay hắn luống cuống lau nước mắt cho thanh niên: “Được rồi…được rồi, em không yếu ớt, là tôi không có văn hóa, không biết dùng từ, đừng khóc, hay là đánh tôi đi,đánh trên mặt nè.”

Hoàng Đan đẩy người đàn ông ra,lấy khăn đã xếp lại tung ra lau mặt, ở trong lòng cậu nói:“Hệ thống tiên sinh, lần trước mi nói gần đây ra nhiều sản phẩm mới, trong đó có loại nào làm tê liệt thần kinh đau đớn không?”

Hệ thống:“Xin lỗi, Hoàng tiên sinh, để tại hạ kiểm kê cúc hoa linh tồn kho, chờ một lát lại thương lượng với ngài.”

Hoàng Đan nhân cơ hội nói:“Có thể đưa tôi một ít trước không?”

Hệ thống:“Tại hạ sẽ cố hết sức’’

Hoàng Đan nói:“Cám ơn.”

Cậu thấy người đàn ông nhìn mình chằm chằm, trong mắt có hối hận, tự trách, đau lòng, tất cả đều rõ ràng:“Tôi sợ đau, bây giờ không sao rồi.”

Lưu Sở thở ra một hơi, dỗ dành một người thật không dễ dàng, toàn bộ phía sau lưng hắn đã ướt sũng, thật muốn mạng người ta mà:“Sờ cũng không được hả?”

Hoàng Đan nói:“Tay anh rất thô.”

“……” Lưu Sở xem xem lòng bàn tay:“Trở về có thời gian tôi mài vết chai này một chút.”

Hoàng Đan nói:“Đừng mài.”

Lưu Sở nhìn chằm chằm thanh niên, đây là thích vết chai trên tay hắn sao, còn vô cùng thích nữa, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước:“Không mài vậy em sẽ không cho tôi sờ.”

Hoàng Đan nói:“Tôi không cho thì anh không sờ sao?”

Lưu Sở cười xấu xa.

Có tiếng gọi quản sự tửu lâu truyền đến mời Hoàng Đan ngồi vào vị trí.

Lưu Sở giữ chặt Hoàng Đan:“Hôn tôi một cái rồi đi ra ngoài.”

Hoàng Đan khàn giọng nói:“Vừa rồi hôn rất nhiều lần.”

Lưu Sở le lưỡi để lộ răng ra:“Đó là tôi hôn em, hiện tại đổi em hôn tôi.”

Chụt một tiếng vang lên, môi Hoàng Đan rời môi hắn, mũi chân một lần nữa chạm mặt đất.

Lưu Sở mò eo cậu, ghé vào lỗ tai nói:“Buổi tối hôm đó em gọi tên tôi, tay ôm cổ tôi hôn lấy hôn để, còn cắn tôi nữa, nói em muốn, lúc nào thì làm lại lần nữa?”

Hoàng Đan nói:“Không có lần sau đâu.”

Lưu Sở:“……”

Hắn cho mình lớn miệng, nói mình là quân tử gì đó, giờ thì tốt rồi…

Miệng Hoàng Đan co rút.

Mấy lầu đồng loạt khai tiệc,mùi rượu và thức ăn cùng âm thanh ồn ào trên bàn rượu hòa lẫn vào nhau.

Lưu Sở cũng ở tầng ba,sự chú ý của hắn thủy chung đều đặt ở trên người thanh niên.

Tiệc rượu đến một nửa, Hoàng Đan đi nhà xí phía sau viện.

Lưu Sở uống hai ly rượu,thấy người còn chưa trở về, hắn đang muốn xuống lầu tìm,thì nhìn thấy Tứ Mao kích động chạy đến:’’Làm sao?”

Tứ Mao không còn chú ý đến giọng nói:“Lão đại, không xong rồi, không thấy Tống thiếu gia đâu nữa!”

Lưu Sở lập tức lấy đao, bước nhanh xuống lầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio