Gió đêm từ từ, liều mạng muốn chen vào trong xe nhưng lại bị ngăn cản ở ngoài, siết chặt kính thủy tinh xe, đi theo một đường.
Xe dừng ở giao lộ, Nhiếp Văn Viễn nghiêng đầu, nhìn thấy cái gáy cháu ngoại trai dựa vào lưng ghế dựa, đôi mắt đảo qua lỗ tai trắng nõn, hai con mắt cậu đóng chặt, cánh mũi nhẹ nhàng vỗ, đã ngủ rồi.
Nhiếp Văn Viễn lấy từ trong túi áo khoác ra bao thuốc, hắn cúi đầu, để một điếu thuốc lên trên miệng, muốn cầm hộp diêm đốt lửa, lại nhíu nhíu mày nhét lại điếu thuốc vào trong hộp thuốc.
Trong xe rất im lặng, Nhiếp Văn Viễn nâng tay xoa trán, sau khi mi mắt nhắm vài giây thì mở ra, đáy mắt một mảnh thanh tỉnh.
Đã qua h rạng sáng, bà nội Ngô ngủ say như chết, không biết động tĩnh bên ngoài, nếu bà cụ biết Nhiếp Văn Viễn mang người trở về, không chừng sau nửa đêm sẽ có một người lải nhải lẩm bẩm, không có cách nào khác chợp mắt được.
Hoàng Đan cùng người đàn ông đổi giày rồi lên lầu, tiếng bước chân hai người đều không nặng, đi xuyên qua hành lang yên tĩnh, vào bên trong phòng ngủ.
Sau khi cửa đóng lại, Nhiếp Văn Viễn cởi áo khoác, áo len màu đen bị mặc trái lộ ra dưới ánh đèn
Hoàng Đan liếc liếc nhìn, vẫn quyết định không nói.
Nhiếp Văn Viễn tự phát hiện, hắn dường như không có việc gì cởi áo len ra rồi mặc lại, trên mặt không có một tia một hào xấu hổ và mất tự nhiên nào, như vậy thật sự quá mức vững vàng, giống như người mặc áo trái không phải là hắn mà là người khác vậy.
Hoàng Đan nhìn nhìn mặt người đàn ông, biết đối phương sẽ không giải thích chuyện đêm nay, cậu cũng không hỏi một chữ, theo ý muốn đến đón cậu là được rồi.
Đợi một lát phải ca hát, Hoàng Đan có chút căng thẳng, muốn uống nước cho thông cổ họng, “Cậu ơi, có nước không?”
Nhiếp Văn Viễn nói trên bàn có.
Hoàng Đan bưng ly trà Tử Sa lên, mở nắp uống trà, ly trà đã lạnh còn rất đậm nữa, trên đầu lưỡi cậu tràn ra hương vị đắng nghét, từng đợt từng đợt khuếch tán ra trong miệng, nhiệt độ hơi lạnh cả người đã bị áp chế bởi cảm giác đắng kia.
“Cậu ơi, con bắt đầu hát nha.”
Nhiếp Văn Viễn ngồi ở trên ghế, chân dài chồng lên nhau, tư thế tùy ý gật đầu.
Hoàng Đan nâng hai tay lên, rất chăm chú chỉ huy dàn nhạc cho mình, khi cậu hát từng câu chữ, đôi mắt đều nhìn thẳng tắp người đàn ông trên ghế.
Hát xong một âm cuối cùng, Hoàng Đan nghe người đàn ông nói,“Đi ra ngoài.”
Cậu sửng sốt một chút rồi đi ra, khi tới cửa quay đầu nhìn một chút, người đàn ông còn ngồi trên ghế, tư thế cũng không thay đổi, nhưng biểu cảm trên mặt có nhìn thế nào cũng không rõ cổ quái ở chỗ nào.
Không quá hai phút, Hoàng Đan được Nhiếp Văn Viễn gọi về phòng ngủ.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Hát lại lần nữa đi.”
Đối mặt với yêu cầu khó hiểu này, Hoàng Đan cũng không hỏi câu nào, chỉ bắt đầu lấy tay chỉ huy dàn nhạc, nghiêm túc chăm chú hát bài sinh nhật cho người đàn ông.
Lần thứ hai Nhiếp Văn Viễn kêu cháu ngoại trai nhỏ đi ra ngoài.
Hoàng Đan nheo mắt, người đàn ông có vấn đề, cậu không thể hỏi thăm thẳng thừng, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng ngủ,“Lục tiên sinh, tôi muốn biết Nhiếp Văn Viễn làm gì ở bên trong.”
Hệ thống,“Kiểm tra xem có ghi âm được bài hát sinh nhật chưa.”
Hoàng Đan,“……”
Không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng gọi trầm thấp, Hoàng Đan đẩy cửa đi vào.
Nhiếp Văn Viễn nâng chung trà lên uống nước, không biết nhớ tới cái gì đặt lại ly về trên bàn, ngay sau đó lại chạm lên miệng, làm chuyện kỳ quái, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, để người ta nhìn muốn cười, lại khuất phục trước uy nghiêm của hắn, chỉ có thể làm bộ như không phát hiện.
Hoàng Đan không nói lời nào, chỉ cách một chiếc bàn nhìn người đàn ông.
Nhiếp Văn Viễn uống xong ly trà lạnh, chờ quà sinh nhật của cháu ngoại trai nhỏ.
Hắn nhìn cháu ngoại trai nhỏ vòng qua bàn, từng bước đến đây, bước chân dừng ở trước mặt hắn, chóp mũi hắn có thêm hơi thở nhàn nhạt, rất sạch sẽ, khiến hắn nhớ tới mùi hương của rừng trúc sau cơn mưa.
Cháu ngoại trai nhỏ ngồi xổm xuống, ngước cổ nhìn mình bằng đôi mắt đơn thuần, hương vị trên người cậu là một kiểu sạch sẽ giống với mình vậy, khóe môi Nhiếp Văn Viễn nhếch lên cùng một chỗ, không nói một lời.
Hoàng Đan giữ chặt bàn tay lớn thô ráp của người đàn ông, áp mặt mình lên đó, môi dán vào trong lòng bàn tay hơi nóng của hắn, nhẹ nhàng hôn một cái.
Nhiếp Văn Viễn nhìn hai cánh môi của cháu ngoại trai, phân biệt ra cái gì, xác định bản thân không nghe lầm, cháu ngoại trai nhỏ của hắn đang nói “Cậu ơi, Tiểu Vu yêu ngài”.
Câu chúc phúc sinh nhật này dùng tới cách gọi kính trọng, Nhiếp Văn Viễn biết cháu ngoại trai nhỏ của mình không có suy nghĩ gì khác, chỉ biểu đạt một loại kính yêu, nhưng suy nghĩ hắn lại có rất nhiều, hắn đã ý thức được một ít vấn đề, suy nghĩ rơi vào bên trong hiện thực tàn khốc, bị bao phủ hoàn toàn, ăn mòn đến mục nát.
Hoàng Đan thấy người đàn ông không phản ứng thì hỏi,“Có phải đang ngẩn người không?”
Nhiếp Văn Viễn đưa mắt nhìn cháu ngoại trai nhỏ, hắn nửa khép mí mắt, đáy mắt có cái gì đang cuồn cuộn dữ dội, lại nhanh chóng lặng yên xuống, giọng điệu nhàn nhạt nói,“Tiểu Vu trưởng thành, sau này con có vừa ý cô gái nào thì nói với cậu một tiếng, cậu sẽ ra mặt lo liệu cho con.”
Hoàng Đan nói,“Được ạ.”
Mí mắt Nhiếp Văn Viễn chợt vén lên.
Hoàng Đan nghênh đón ánh mắt đen kịt khác thường, cố ý nói,“Con gặp và thích một cô gái thì sẽ nói với cậu đầu tiên, có cậu ra mặt, người nhà cô gái ấy chắc chắn sẽ hài lòng, đến lúc đó con cùng cô ấy kết hôn sinh con, cùng nhau sống tốt hết một đời.”
Đường nét trên khuôn mặt Nhiếp Văn Viễn nghiêm nghị, phía dưới mắt có một bóng mờ, hắn ngồi không nhúc nhích, giống như một ông lão cô đơn lạnh lẽo lẻ loi trơ trọi chỉ có một mình vậy, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Ở trong lòng Hoàng Đan thở dài, không kích thích hắn nữa,“Lừa gạt cậu thôi, con không có vừa ý cô gái nào hết, sau này cũng sẽ không có.”
Mi tâm Nhiếp Văn Viễn nhíu thành chữ (川), cháu ngoại trai nhỏ nói dối rất vụng về, thế mà hắn lại tin.
Người ở một thời điểm nào đó, sẽ vô thức đi gần với một mặt có lợi cho mình, đó là một loại năng lực tự bảo vệ cho bản thân.
Hoàng Đan không nói thêm nữa, cho dù là kiểu hứa hẹn nào, đều cần phải trải qua thời gian gặm nhắm, xem xem có vẹn toàn không tổn hao gì không, hay là không giữ lại một manh giáp nào, cậu đứng lên, cong eo lưng ôm cổ người đàn ông,“Cậu ơi, buổi tối con muốn ngủ với cậu.”
Trong giọng nói Nhiếp Văn Viễn không nghe ra khác thường, toàn bộ thân mình lại cứng ngắc, giây lát đã khôi phục như thường,“Không được.”
Hoàng Đan không rời đi, cậu đưa tay ra phía sau, vuốt ve làn da sau gáy của người đàn ông,“Cậu có thói quen không ngủ cùng giường với người khác sao?”
Nơi này là điểm mẫn cảm của người đàn ông, Hoàng Đan đã sớm biết, cũng nhớ kỹ, sẽ không sai.
Hô hấp Nhiếp Văn Viễn trầm xuống, tay hắn cầm chặt cánh tay gầy nhỏ của cháu ngoại trai, giọng nói cực thấp, nhiều từ tính, cũng mang theo cảnh cáo rõ ràng,“Tiểu Vu.”
Hoàng Đan đứng lên, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, ngay cả tiếng ngủ ngon cũng không nói.
Nhiếp Văn Viễn dùng lực đè huyệt thái dương, mò không thấy thuốc trong túi quần, mới nhớ đến thuốc trong túi áo khoác, hắn đứng dậy tìm trong túi áo khoác, cầm thuốc và hộp diêm trong tay.
Đốt thuốc, Nhiếp Văn Viễn híp mắt lại hút một hơi, hắn hút một hơi đó có chút gấp nên bị sặc, khóe mắt theo sinh lý cũng đỏ lên.
Cửa đột nhiên mở ra, Hoàng Đan dựa vào vách tường, nhìn người đàn ông có hơi thở đang loạn cười,“Ngủ một mình rất lạnh, cậu ơi, cậu cho con làm ấm chăn cậu nha.”
Nhiếp Văn Viễn nhìn nụ cười trên môi của cháu ngoại trai, tầm mắt hắn hướng lên trên, nhìn vào đôi mắt trắng đen không rõ ràng kia, phát hiện ý cười rất chân thật, không có một tia giả dối hay nịnh bợ nào.
Trên đời này người hiểu Nhiếp Văn Viễn nhất, không phải là bà nội Ngô nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, cũng không phải chính bản thân hắn, mà là cháu ngoại trai nhỏ hiện tại này.
Hoàng Đan rửa mặt xong thì trèo lên giường phía trong tường, giũ cái chăn trong góc được xếp thành miếng đậu hủ ra, cậu nằm thẳng đi vào, đem kéo chăn đến trước ngực.
Tiếng nước rào rào trong phòng vệ sinh vẫn duy trì liên tục, Hoàng Đan ở trên xe đã ngủ một giấc, lúc này vẫn mệt rã rời, mí mắt cậu đang đánh nhau, kéo ra lại quấn lên.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng vệ sinh mới ngưng lại, Nhiếp Văn Viễn mang theo một thân hơi nước đi ra ngoài, người trên giường đã tiến vào mộng đẹp.
Giường là giường đơn, ngủ hai người sẽ chen chúc.
Nhiếp Văn Viễn vừa nằm trên đó không đến mười phút thì bò dậy, hắn đứng ở bên giường đốt điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống cháu ngoại trai nhỏ, nửa ngày từ từ cúi người, một hơi thuốc phun lên trên mặt ngây ngô non nớt đó.
Trong lúc ngủ mơ Hoàng Đan nhíu mày, tay để ra khỏi chăn, sờ sờ ở bên cạnh.
Nhiếp Văn Viễn ấn tắt thuốc nằm về vị trí ban đầu, cho tay kia đụng tới cánh tay mình, thân hình ấm áp dán lên, ôm lấy hắn.
Lại qua thêm mười mấy hai mươi phút, Nhiếp Văn Viễn lại ngồi dậy, lúc này hắn không xuống giường, mà kéo quần cháu ngoại trai xuống.
Đèn đầu giường đang mở, ngọn đèn ấm màu vàng, Nhiếp Văn Viễn dựa vào chút ánh sáng đó nhìn mông cháu ngoại trai, rất trắng, nhìn không ra dấu vết lúc trước từng bị đánh.
Khi hắn kịp phản ứng, tay mình đã đặt lên, ngón tay thô ráp đã vuốt ve xoa một chút, si mê dường như đang buộc chặt tay hắn.
Hoàng Đan không thoải mái cử động một chút,“Nhẹ thôi……”
Mày Nhiếp Văn Viễn gắt gao nhíu lại, không lấy tay ra, cũng không cử động nữa, hắn mơ hồ thở dài, nặng nề lại mê mang, khiến cho lòng người khó chịu.
Rạng sáng bốn giờ hơn, Hoàng Đan lên đi WC, cậu mơ mơ màng màng đứng ở bồn cầu giải quyết, đột nhiên cảm thấy cái gì, liền đưa tay lên hà hơi, trong miệng có mùi khói rất nhạt, thịt trên mông còn có chút đau, như đã từng bị bóp vậy.
Hoàng Đan làm bộ như không biết cái gì, cậu đi WC xong thì rửa tay rồi đi ra ngoài, bò về trên giường tiếp tục ngủ.
Sau khi Hoàng Đan ngủ, người bên cạnh đang nằm nghiêng bên ngoài Nhiếp Văn Viễn mở to mắt, hắn không quay đầu, chỉ cầm cái tay trên thắt lưng.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Hoàng Đan tỉnh lại, hơn phân nửa người đều ở trong lòng người đàn ông, cậu không thu tay chân về, mà ở bên trong khoảng cách ái muội đó ngáp một cái,“Cậu ơi, chào buổi sáng.”
“Ừ.”
Nhiếp Văn Viễn vén chăn xuống giường, mang dép lê đi về phía buồng vệ sinh, cái lưng cao ngất, nhịp bước trầm ổn, không ai biết cảnh tượng của người phía trước là đang như thế nào cả.
Hoàng Đan hướng về phía bóng lưng người đàn ông hỏi,“Cậu ơi, cậu có thấy quần áo con không?”
Nhiếp Văn Viễn không quay đầu,“Ở đầu chăn kia.”
Hoàng Đan ngẩn người,“À.”
Cậu thò tay đi vào, mò đến quần áo của mình, lông tơ âm ấm, chắc là được che lại một hồi lâu, không biết người đàn ông bỏ quần áo vào trong chăn lúc nào.
Trong phòng vệ sinh lại truyền ra tiếng nước, Hoàng Đan mặc quần áo rồi sắp xếp trên giường, chăn xếp thành một miếng đậu hủ rồi để vào trong góc.
Sau khi Nhiếp Văn Viễn đi ra thì khép hờ cửa lại,“Con đi xuống dưới lầu đánh răng rửa mặt đi.”
Hoàng Đan nói,“Đồ của con đều ở bên trong.”
Thái độ Nhiếp Văn Viễn rất kiên quyết, không cho từ chối,“Dưới lầu có đồ mới, kêu má Ngô lấy cho con.”
Hoàng Đan đi đến trước mặt người đàn ông, giống như con chó nhỏ giật giật mũi,“Cậu à, chúng ta đều là nam, buổi sáng cậu phải làm chuyện gì, con cũng sẽ làm như vậy mà.”
Nhiếp Văn Viễn liếc nhìn cháu ngoại trai nhỏ, tầm mắt bỗng nhiên lướt qua cậu nhìn về phía giường.
Hoàng Đan cũng nhìn qua,“Có thể chứ?”
Nhiếp Văn Viễn không keo kiệt, rất thẳng thừng cho đánh giá,“Không tệ.”
Hoàng Đan hỏi,“Cậu ơi, vậy hiện tại con có thể dùng buồng vệ sinh của cậu được không?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Không thể.”
Hoàng Đan,“……”
Dưới lầu đang tản ra hương vị của bữa sáng, bà nội Ngô ở trong phòng khách cầm chổi lông gà phủi bụi, bà cụ nghe được cửa cầu thang có tiếng bước chân thì liếc qua một cái, kinh ngạc đến chổi lông gà cũng rơi xuống đất.
“Tại sao cậu từ trên lầu đi xuống?”
Bước chân Hoàng Đan không ngừng,“Bà nội, chào buổi sáng.”
Bà nội Ngô nhặt chổi lông gà lên rồi đùng đùng nổi giận, lại kiêng dè nên phanh chân lại,“Hỏi cậu đó, đừng có giả bộ không nghe thấy.”
Sau lưng Hoàng Đan vang lên giọng nói,“Đến lúc sáng.”
Bà nội Ngô nghe Nhiếp Văn Viễn nói như vậy, bà cụ càng buồn bực,“Buổi sáng? Lúc nào? Hơn năm giờ dì đã dậy rồi.”
Nhiếp Văn Viễn không trả lời.
Bà nội Ngô cầm chổi lông gà để trong ngăn tủ dựa trong tường, mắt nhìn thanh niên nhỏ còn chưa rửa mặt, trên mắt còn dính ghèn,“Tiểu Vu, cậu tới bên này, mẹ cậu biết không?”
Hoàng Đan nói không biết, lúc ấy cậu định để lại tờ giấy, nhưng nghĩ nghĩ không để, mẹ nguyên chủ cũng chẳng quan tâm.
“Tờ giấy có ích lợi gì, lỡ như bị gió thổi bay thì sao?”
Bà nội Ngô tức giận nói,“Đứa nhỏ này cậu sao không để người lớn yên tâm được một chút hả?”
Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai nói,“Đi đánh răng rửa mặt đi.”
Hoàng Đan lập tức đi ngay.
Bà nội Ngô trừng trừng bóng lưng cậu, xoay mặt nói,“Văn Viễn, con không gọi điện thoại nói Hữu Hương một tiếng à?”
Nhiếp Văn Viễn nói,’’Chị ấy chưa gọi đến.”
Ngụ ý là, điện thoại không vang thì chứng tỏ Nhiếp Hữu Hương vẫn chưa phát hiện con trai không ở trong phòng, qua một lát ăn điểm tâm nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó sẽ gọi qua hỏi tình hình.
Nếu điện thoại vẫn không reo, chứng minh Nhiếp Hữu Hương hoàn toàn không lo lắng cho con trai nhỏ, hắn chủ động gọi qua, cũng không có ý nghĩa gì.
Bà nội Ngô không nói nữa.
Điểm tâm là cháo bát bảo thêm một chút đồ ăn kèm, còn có một bàn trứng gà luộc.
Tướng Hoàng Đan ăn rất tốt, thìa sẽ không chạm vào bát tạo ra tiếng vang, cậu không để ý đến tầm mắt đối diện đang nhìn chằm chằm mình, tự bóc vỏ trứng gà ăn.
Bà nội Ngô trừ ăn cơm và đồ ăn, sẽ để đôi đũa ở trong miệng ngậm một chút, bà cụ còn có một thói quen, chính là sẽ nhìn chằm chằm vào người khác, người càng khiến bà cụ không hài lòng thì càng nhìn chằm chằm hơn, khỏi cần biết là ăn cái gì, uống nước, hay nói chuyện làm việc, bà đều nhìn chằm chằm.
Hoàng Đan cảm thấy bà cụ rất lợi hại, cứ như vậy gắt gao theo dõi cậu, vậy mà còn có thể phát hiện Nhiếp Văn Viễn vừa ăn xong một bát cháo, kịp lúc yêu thương hỏi hắn ăn thêm một chén nữa không.
Với trình độ nhất tâm nhị dụng này, cậu không làm được.
Nhất tâm nhị dụng: làm nhiều việc cùng một lúc.
Nhiếp Văn Viễn nói không ăn.
Bà nội Ngô nói,“Không ăn cháo cũng được, phải ăn trứng gà, sáng sớm mới vừa nấu đó.”
Bà cụ sai bảo thanh niên chỉ lo cho mình,“Tiểu Vu, cậu bốc cho cậu của cậu một trứng đi.”
Hoàng Đan đang định ăn luôn nửa trứng gà trong tay thì có một bàn tay đưa về phía cậu.
Nửa trứng gà đó vào bụng Nhiếp Văn Viễn.
Hoàng Đan sợ bà cụ nhìn ra cái gì, cậu bình tỉnh quan sát, cũng may đối phương không có lộ ra cảm xúc khác, chỉ đơn thuần không hài lòng với một màn vừa rồi, cảm thấy niềm kiêu ngạo của mình quá thân thiết với côn đồ rồi.
Từng ngồi lao động cải tạo, phẩm hạnh một người sẽ bị phán tử hình, giống như đứa trẻ đó là kết hợp của mấy từ như xấu xa, rác rưởi, phế vật…..
Buổi sáng chưa đến chín giờ, Nhiếp Hữu Hương dẫn con trai con gái tới cửa, trong tay xách một cái rổ sinh trứng gà, hai kg thịt ba chỉ, long nhãn, mứt táo, một cây thuốc, hai bình rượu, hai cái bánh ngọt, còn có hai con gà sống, một trống một mái.
Rất nhiều đồ, Nhiếp Hữu Hương cũng hạ vốn gốc rồi.
Bà nội Ngô bận rộn đi nhận rồi để trên bàn trà, khách sáo bưng trà rót nước, trong miệng kêu’’Ngồi đi”, còn không quên lấy Wahaha cho Trần Phi Trần Tiểu Nhu uống.
Hoàng Đan chưa từng uống, cũng không biết bà cụ mua một lốc đặt ở trong phòng.
Mặt cậu co rút, nghĩ bà cậu này lúc còn trẻ nhất định rất giỏi, đối đãi người vai dưới lại thiên vị đâu ra đó rõ ràng, quang minh chính đại như vậy.
Nhiếp Hữu Hương dường như lúc này mới phát hiện bóng dáng con trai nhỏ, bà để ly nước xuống, làm bộ muốn nhéo lỗ tai con trai,“Thằng nhóc con, con đến chỗ cậu con lúc nào thế?”
Hoàng Đan trốn phía sau,“Buổi sáng.”
Nhiếp Hữu Hương còn muốn nói cái gì, nghe được cửa truyền đến tiếng Nhiếp Tú Cầm thì đi thẳng đến phòng bếp, cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Một mình Nhiếp Tú Cầm đến, bà mang ít đồ đến, cũng không đáng giá như Nhiếp Hữu Hương, trừ một sọt táo đỏ rực, thì là một cái áo lông tự mình may, một bộ áo len, màu sắc đều đậm, rất thích hợp cho Nhiếp Văn Viễn.
Nhiếp Hữu Hương nghe bà nội Ngô khen Nhiếp Tú Cầm khéo tay, nói đường may áo lông chặt chẽ, áo len đan rất khéo, sắc mặt bà không thể nào tốt được, bản thân không chú ý thước tấc quần áo Nhiếp Văn Viễn mặc, đối phương lại để ý như thế.
Ném rau cần tây trên tay xuống, Nhiếp Hữu Hương cười lạnh ở trong lòng, thật nhìn không ra, em gái bà bình thường rất yếu đuối, gió thổi đến thì gục, đụng một chút là khóc như lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu, thời điểm mấu chốt rất tài giỏi, tính toán nhỏ nhặt tốt hơn bà rất nhiều.
lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ngược lại cũng tốt, bà hao phí nhiều tiền như vậy, vài ngày trước là đã bắt đầu chuẩn bị, còn không bằng mấy công mấy lượng của mấy cuộn len tình cảm kia.
TV bên trong phòng khách mở ra, đang phát lại [ Không bao giờ nhắm mắt ].
Trần Tiểu Nhu một bên uống Wahaha, một bên xem TV, cô ta hỏi một tiếng, hỏi em trai mình,“Mày tới đây trước làm gì?Có cái gì muốn nói với cậu không muốn tụi tao nghe à?”
Hoàng Đan nói,“Ngủ không được nên tới đây.”
Trần Tiểu Nhu bật cười,“Anh, anh tin Tiểu Vu nói không?”
Trần Phi tựa vào trên sô pha xem báo, anh ta hình như có bệnh, tò mò đồ của cậu mình từng tiếp xúc, giống như chỉ cần bản thân cũng tiếp xúc thì sẽ cách phận địa vị của cậu mình càng gần hơn một bước.
Anh ta không trực tiếp trả lời, mà hỏi,“Từ nhà đến chỗ cậu rất xa, lái xe cũng phải hơn mười phút, xe đạp trong nhà vẫn còn, một chiếc cũng không thiếu, không biết Tiểu Vu làm thế nào mà tới đây được vậy?”
Trần Tiểu Nhu uống một ngụm Wahaha,“Đi bộ tới, Tiểu Vu cũng không có cánh.”
Hoàng Đan không nhìn hai anh em đang có giọng điệu quái gở nữa.
Nhiếp Tú Cầm lại đây chào hỏi ba đứa trẻ trên sô pha, bà hỏi đứa nhỏ nhất,“Tiểu Vu, cậu con đâu?”
Hoàng Đan nói đang nghe điện thoại ở trên lầu.
Nhiếp Tú Cầm có thể hiểu được,“Hôm nay là sinh nhật tuổi ba mươi sáu của cậu con, người gọi điện thoại ân cần thăm hỏi chắc là sẽ rất nhiều lắm.”
Bà ngồi phòng khách chưa đầy một lúc thì cũng đi đến phòng bếp, giúp đỡ chuẩn bị cơm trưa, trong lúc đó cũng không có trao đổi gì với chị gái Nhiếp Hữu Hương.
Ngày hôm nay, cãi nhau rất kỳ cục, vì tránh xảy ra một màn giống hôm kia, các bà vẫn không nên nói lời nào thì tốt hơn, tỉnh táo nhớ tới chuyện không thoải mái, cũng không có kết cục gì tốt.
Nhiếp Văn Viễn xuống lầu, bầu không khí bên trong phòng khách liền thay đổi, Trần Phi Trần Tiểu Nhu đang ngồi trên sô pha đều đàng hoàng đứng lên, không quái gở nữa, một đoan trang dịu dàng, một khiêm tốn có lễ, biểu hiện hai anh em không thể bắt bẻ được.
Trần Tiểu Nhu đứng lên,“Cậu ơi, con với anh con có thể đến phòng sách của cậu xem sách không?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Trên lầu có.”
Trần Tiểu Nhu sửng sốt,“Ở nơi nào?”
Nhiếp Văn Viễn ngồi vào trên sô pha,“Lên lầu phòng thứ hai bên trái.”
Trần Tiểu Nhu a một tiếng, ánh mắt ý bảo Trần Phi cùng cô ta lên trên lầu, Trần Phi đi theo.
Bọn họ đi vào gian phòng đó, phát hiện bên trong đặt một giá sách nhỏ, mặt trên đều đặt đầy sách, tất cả đều thích hợp cho tuổi bọn họ xem, trừ thiếu một ít tạp chí thiếu nam thiếu nữ, thì có đủ sách võ hiệp, thanh xuân, huyền huyễn, ngôn tình, linh dị.
Trần Tiểu Nhu rút ra một quyển ngôn tình lật lật,“Sao chỗ của cậu lại có mấy loại sách này? Em không có cách nào tưởng tượng dáng vẻ cậu xem mấy loại sách này, rất tức cười.”
Trần Phi đánh giá sách trên giá sách, anh ta không nói chuyện, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Tiểu Nhu đặt ngôn tình trở về, đổi bản tạp chí,“Anh, anh nói, nếu mấy cái này không phải cậu xem thì có thể là ai xem?”
Trần Phi đột nhiên mở miệng,“Ý của em là chuẩn bị cho Trần Vu sao?”
Anh ta phản bác theo bản năng,“Không thể nào đâu.”
Trần Tiểu Nhu cảm thấy vấn đề này rất hao tổn tế bào não, cô ta nhíu lông mày tinh tế lại,“Thôi đừng nghĩ nữa, tìm quyển sách giết thời gian đi, em không muốn phải ra ngoài đối mặt với cậu đâu, áp lực rất lớn, tay chân đều lạnh hết rồi, rất không được tự nhiên.”
Trần Phi không lên tiếng, qua một lát mới hỏi,“Tiểu Nhu, phòng này la cậu làm cho Trần Vu sao? Hay là hỏi bà nội Ngô một chút? Có lẽ bà ta sẽ biết chuyện gì.”
Trần Tiểu Nhu có chút không kiên nhẫn,“Anh, không phải nói không phải sao? Muốn hỏi thì anh đi hỏi đi, đừng quấy rầy em xem sách.”
Trần Phi nhấp miệng một chút,“Anh chỉ là cảm thấy Trần Vu thay đổi, cậu hiện tại rất thích nó, em cũng biết, lúc trước hoàn toàn không phải như vậy.”
Trần Tiểu Nhu nói,“Vậy thì thế nào?”
Trần Phi ngẩn ngơ, đúng vậy, vậy thì thế nào? Người không có bản lĩnh, cuối cùng vẫn không có gì làm.
Lòng ghen tị và oán giận ở trong lòng lại nổi lên, quấy rối đến anh ta không thế nào thoải mái được,“Tiểu Nhu, vì sao cậu tình nguyện để Trần Vu ở bên cạnh chỉ bảo, lại không tình nguyện cho anh một cơ hội có công việc?”
“Anh cũng không phải nhất định muốn làm chức lớn, chỉ muốn vào cơ quan đơn vị tốt nhất, để em và mẹ có thể nở mày nở mặt, vậy cũng không tốt sao?”
Trần Tiểu Nhu ngẩng đầu,“Anh, em cảm thấy, anh tự tin, ưu tú, cái gì cũng có thể làm đến tốt nhất, chuyện công việc cậu không nhúng tay vào thì thôi đi, anh tốt nghiệp đại học, cũng không phải không có cơ hội lựa chọn, trước mắt chọn một công việc nào đó, tích lũy kinh nghiệm cũng tốt rồi sau đó lại đề cập đến với cậu, nói cậu ấy có thể đổi cho anh đến đơn vị có phúc lợi tốt hay không.”
Trần Phi cười chua xót,“Nói thì dễ dàng, em nghĩ rằng anh không nghĩ đến sao, nhưng mấy bạn học của anh không phải thừa kế gia nghiệp thì là làm cán bộ, làm lãnh đạo nhỏ, em kêu anh làm từ cơ bản lên, khi anh nhìn mặt bọn họ, còn có mặt mũi gì nữa chứ?”
Trần Tiểu Nhu nói,“Anh, anh muốn đến Tân Thế Kỷ không?”
Trần Phi nói muốn chứ,“Hạng mục đó rất lớn, nghe nói tư nhân đầu tư không chỉ một người, cậu cũng là một trong số đó, còn có Vương Minh, với một số người khác nữa.”
Trần Tiểu Nhu nói,“Muốn em đi hỏi cho anh một chức vụ không?”
Trần Phi nói,“Con cần phải hỏi? Không có ai làm người tiến cử cho anh, anh đi chỉ có thể chuyển gạch, trộn xi măng cốt thép sống trên công trường thôi.”
Trần Tiểu Nhu không thể chịu đựng anh cô ta làm công nhân mặt xám mày tro như vậy được, cô ta thở dài nói,“Anh, nói là nói như vậy, nhưng trạng thái của anh hiện giờ cao không được thấp không chịu thì cũng không phải là một chuyện nữa rồi.”
Lời này tạc đến cột sống của Trần Phi, sắc mặt anh ta khó coi, không nói thêm một câu.
Không khí dưới lầu rất tốt, mắt Nhiếp Văn Viễn nhìn cháu ngoại trai ngồi ở trên ghế:’’Lại đây xem.”
Hoàng Đan từ trên ghế xuống, đi qua ngồi ở bên cạnh người đàn ông,“Cậu ơi, đổi kênh TV đi, con không thích xem cái này.” Nhìn tên phim truyền hình thôi đã thấy áp lực rồi.
Nhiếp Văn Viễn đưa điều khiển từ xa cho cậu,“Xem cái gì con thích đi.”
Hoàng Đan hỏi,“Cậu thì sao? Cậu muốn xem cái gì?”
Nhiếp Văn Viễn ngửa ra sau một ít,“Tiểu vu thích xem thì cậu cũng sẽ thích.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu bật các kênh TV từ đầu đến đuôi rồi lại quay lại, dừng ở tiết mục ca nhạc.
Ánh sao trên sân khấu chói sáng, người nam mặc đồ vest vừa nhảy vừa hát, động tác vũ đạo rất nhuần nhuyễn, giai điệu tiếng ca sang sảng vang lên.
Hoàng Đan không nói chuyện, Nhiếp Văn Viễn cũng không nói, hai người ngồi cùng nhau, có một loại cảm giác giống đôi vợ chồng già, nuôi thêm một con mèo, một con chó thì chính là một nhà hạnh phúc mỹ mãn.
Giữa trưa làm một bàn lớn đồ ăn, rất phong phú.
Nhiếp Văn Viễn ngồi ở phía trên, Hoàng Đan bên cạnh hắn để thuận tiện gắp đồ ăn ăn.
Theo lý thuyết, có người bề trên, chỗ ngồi không thể tùy ý, nhất là trong nhà người khác, nhất định phải giống Trần Phi Trần Tiểu Nhu như vậy, ngồi phía dưới người đứng đầu một nhà Nhiếp Văn Viễn.
Trong mắt bà nội Ngô, Hoàng Đan là đứa trẻ rất không lễ phép, rất không hiểu chuyện, hôm nay trong cuộc hội hợp này bà cụ cũng không muốn nói nhiều, nói nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy bà cụ này nhiều chuyện.
Hoàng Đan ngồi ở vị trí kia, Nhiếp Hữu Hương và Nhiếp Tú Cầm không hẹn mà cùng nhìn cậu, bao gồm Trần Phi và Trần Tiểu Nhu, một đám đều thấy không thể tin vào mắt mình được.
Phải nói có hơi bình tĩnh thì cũng là Nhiếp Tú Cầm, lúc trước bà có khoảng thời gian ở đây, đã từng thấy tình hình tương tự, chỉ là ngày hôm nay khác một chút thôi.
Không khí trên bàn là lạ.
Nhiếp Văn Viễn cầm lấy đôi đũa ăn rau, hắn vừa làm như vậy, không khí khôi phục lại bình thường.
Mọi người cụng ly rồi ăn phần của mình.
Nhiếp Hữu Hương nói nhiều, lúc này còn cố ý kéo bà nội Ngô xả đông xả tây, không để đối phương nói chuyện với Nhiếp Tú Cầm, đa số thời điểm bà điều khoe con trai con gái, khi xúc động còn khoa tay múa chân, bọt nước miếng bay loạn xạ.
Hoàng Đan và Nhiếp Văn Viễn im lặng không nói, hai người chỉ ăn cố định vài món thức ăn, ăn ý mười phần.
Trần Phi cách một lát thì nhìn họ, Trần Tiểu Nhu cũng vậy, bọn họ hình như muốn nhìn ra kết quả gì đó.
Hoàng Đan bắt giữ được tầm mắt Trần Phi, trong lòng cậu cảnh giác hơn nữa, âm thầm thu lại rất nhiều, bảo đảm không để bọn Trần Phi phát hiện được cái gì.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Hữu Hương nháy mắt cho con trai lớn.
Trần Phi cầm ra một tấm chữ ‘’Thọ’’(夀), cười nói,“Cậu ơi, chúc cậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Nhiếp Hữu Hương nói,“Tiểu Phi tự viết đó.”
Nhiếp Văn Viễn không tỏ thái độ, bà nội Ngô đầy mặt tươi cười đón nhận, nói đứa nhỏ này thật có lòng.
Trần Tiểu Nhu vẽ một bức tranh.
Lúc này cũng do bà nội Ngô nhận, nói cô ta đa tài đa nghệ, biết nhảy múa, còn biết vẽ tranh, tương lai sẽ có tiền đồ lớn.
Hoàng Đan cũng không lấy ra cái gì.
Bà nội Ngô sớm đoán được, cũng không biểu hiện bất ngờ gì, bà cụ gắp đồ ăn Trần Phi và Trần Tiểu Nhu, nhảy vọt qua Hoàng Đan.
Hoàng Đan không thích ăn, cho nên cũng không để ý.
Nhiếp Hữu Hương nhướn mi nháy mắt với con trai nhỏ, cũng sắp rút gân luôn rồi, đối phương cũng không thèm đáp lại, bà không thể không tự mình xuất mã, thét lên một bên với Nhiếp Văn Viễn, cầm ra một cái khăn tay,“Văn Viễn, đây là vòng ngọc cho con dâu gia truyền của họ Nhiếp, chờ em lập gia đình, em tặng lại cho vợ em.”
Dứt lời, Nhiếp Hữu Hương đưa khăn tay ra, lộ ra một cái vòng ngọc phỉ thuý màu xanh nhạt.
Nhiếp Văn Viễn nói,“Không cần.”
Nhiếp Hữu Hương nói,“Vòng ngọc này truyền từ đời này sang đời khác, ngụ ý cát tường, vợ em đeo lên, có thể mang đến vận may cho cô ấy.”
Nhiếp Văn Viễn nhận.
Nhiếp Hữu Hương nhìn hắn nhận vòng ngọc, trong lòng buông lỏng một hơi.
Bên kia, Hoàng Đan ngồi với Trần Phi Trần và Tiểu Nhu ăn táo, cậu vừa ăn vừa nói,“Em nghe nói Vương Minh phá sản rồi.”
Trần Phi nghiêng mắt,“Mày nghe ai nói?”
Hoàng Đan nói,“Quán bar.”
Trần Phi còn chưa nói, Trần Tiểu Nhu đã mở miệng,“Cái chỗ đó rất loạn, người ở đâu cũng có, mấy lời đó cũng có thể nghe à?”
Hoàng Đan nói,“Xưởng may của Vương Minh mở đều đã đóng cửa hết rồi.”
Trần Tiểu Nhu ném táo ăn chưa xong vào trong giỏ rác, bắt khăn giấy lau tay,“Vương Minh Vương Minh Vương Minh, ông ta có liên quan đến mày hả?”
Hoàng Đan nói,“Chị, hình như chị rất kích động.”
Trần Tiểu Nhu ném khăn giấy vào trong giỏ rác,“Tao không biết Vương Minh đó, tao là đang chê mày phiền, nghe gió nghe mưa, một chút năng lực phân rõ thị phi cũng không có, thật không biết bình thường cậu làm sao khai thông được cho mày? Ông ấy cũng thật có bản lĩnh.”
Trần Phi nhìn em gái một cái, anh ta cắn một ngụm táo lớn, trong miệng nhồi vào, cái gì cũng không nói.
Hoàng Đan không, cậu còn có lời nói,“Em còn nghe nói sau lưng Vương Minh đối nghịch với cậu, muốn đạp đổ cậu.”
Trần Tiểu Nhu đi.
Hoàng Đan hỏi người bên cạnh,“Anh, em nói gì khiến chị giận sao?”
Trần Phi ăn táo đến chỉ còn cái cùi,“Đừng hỏi tao, tao không biết gì hết.”
Hoàng Đan a một tiếng, cậu đứng dậy lên lầu, chuẩn bị nằm nghe nhạc một lát, cửa còn chưa đóng lại đã bị đẩy ra.
Trần Phi không đi đến, đứng ở cửa chất vấn,“Trần Vu, mày đến phòng của cậu làm gì?”
Hoàng Đan tự hỏi phải trả lời thế nào.
Trần Phi bỗng nhiên a một tiếng, hắn đẩy Hoàng Đan ra đi vào phòng, cầm lấy máy nghe cassette trên bàn hỏi,“Cái này của mày hả?”
Trừ cậu ra không có người khác, cậu của anh ta sẽ không nghe loại đồ chơi này.
Không bao lâu, máy cassette bị Trần Phi lấy xuống dưới lầu, còn gọi mẹ và em gái anh ta đến.
Hoàng Đan đứng ở một bên, cậu không nói lời nào, chỉ nhìn bọn họ.
Nhiếp Hữu Hương sờ sờ máy nghe cassette trên tay, bà không biết cái này, chỉ biết rất đắc,“Văn Viễn, sao em mua cho Tiểu Vu thứ quý như vậy chứ?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Không tốn tiền.”
Nhiếp Hữu Hương nói thì ra là người khác tặng, bà lại nói,“Nếu lần tới còn có người tặng, em cho Tiểu Phi với Tiểu Nhu nha, Tiểu Phi có thể nghe băng tiếng Anh học tiếng Anh, Tiểu Nhu thích nghe nhạc.”
Nhiếp Văn Viễn không trả lời tiếng nào.
Trước đây hắn đối xử bình đẳng, hiện tại hắn không tự nguyện, chỉ muốn cho một người, cái gì cũng chỉ một mà thôi.
Nhiếp Văn Viễn không lên tiếng, Nhiếp Hữu Hương cũng không cảm giác không được tự nhiên, bà nhìn con trai nhỏ mình, cảm thấy đối phương dùng cái này rất lãng phí, làm không tốt còn có thể vì bạn bè lêu lổng mà đem cái này bán, hoặc là cho người khác.
“Tiểu Vu, hay là con cho chị con dùng trước đi, con bé ở nhà buồn chán, nghe nhạc có thể khá hơn một chút.”
Hoàng Đan nói,“Con cũng thích nghe nhạc.”
Nhiếp Hữu Hương muốn nổi giận, Trần Tiểu Nhu nhíu mi nói,“Mẹ, đó là cậu cho Tiểu Vu, nếu Tiểu Vu thích nghe nhạc thì để em nó nghe nhiều một chút, không chừng lễ tết còn có thể hát cho chúng ta nghe nữa.”
Nhiếp Hữu Hương nói,“Em trai con có thể hát cái gì, quốc ca còn không biết hát.”
Trần Tiểu Nhu cười nói,“Không biết thì học, con không phải sinh ra đã biết múa, anh sinh ra đã biết chữ, cũng phải nhờ học tập mới có hôm nay mà.”
Trần Phi nói,“Tiểu Nhu nói rất đúng.”
“Máy nghe cassette này có thể sử dụng rất lâu, Tiểu Vu nghe nhạc nghe đến phiền, còn có thể đổi sang băng tiếng Anh, học tập nhiều thì có thể tìm được niềm vui trong đó.”
Nhiếp Hữu Hương nói,“Nó mà có thể được như vậy, mẹ con nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
“Tiểu Vu, con nghe anh chị con nói không, đừng làm hư thứ tốt này, nếu không thì xem mẹ dạy dỗ con thế nào.”
Hoàng Đan cảm thấy một gia đình này rất có ý tứ, không giống trong TV, bọn họ vừa nói, người khác cũng không chen miệng vào được.
Càng có ý thì bọn họ chỉ lo giễu cợt nối tiếp nhau, cũng không ai phát hiện luồng khí trên người của Nhiếp Văn Viễn đã thay đổi, sắc mặt cũng chìm xuống.
Nếu Nhiếp Văn Viễn trẻ lại mười tuổi, không chừng đã văng tục nổi giận rồi.
Thu Suy nghĩ lại, Hoàng Đan nói, “Được ạ, con sẽ nghiêm túc học tập, lấy anh chị làm tấm gương.”
Lời này vừa ra, mấy người ở đây đều nhìn qua, đều có tâm tư.
Nhiếp Tú Cầm lo lắng con gái ở bệnh viện, không ở lại nhiều nên đã rời đi,trước khi đi bà còn cho Hoàng Đan một chút kẹo, nói là trên đường đến đây gặp nhà người bạn đang cưới vợ cho con, cho bà chút kẹo cưới này.
Hoàng Đan toàn tiếp,“Cám ơn dì nhỏ.”
Nhiếp Tú Cầm sờ sờ tóc của cậu,“Tiểu Vu, con không thua kém ai cả, dì nhỏ biết con là một đứa trẻ ngoan.”
Hoàng Đan nhìn theo Nhiếp Tú Cầm đi ra ngoài, cậu trở về phòng khách, tiếp tục trải nghiệm cái gì gọi là đối nhân xử thể khôn khéo của người nhà nguyên chủ, khẩu xà tâm phật.
Buổi tối Hoàng Đan không quay về.
Nhiếp Hữu Hương muốn kéo con trai nhỏ đi, nhưng bà nhìn Nhiếp Văn Viễn như vậy, không biết có phải ảo giác không, hình như rất không vui, bà vừa thất thần, cũng lười để ý.
Con trai nhỏ là do bà sinh ra, thân thiết với Nhiếp Văn Viễn một chút, đối với bà không có chỗ nào không tốt cả.
Vừa nghĩ như vậy, Nhiếp Hữu Hương gọi con trai và con gái, ba người cưỡi xe đạp về nhà.
Hoàng Đan xem xong hai tập phim hoạt hình [ Thủy Hử truyện ] thì đi làm mỳ thọ cho Nhiếp Văn Viễn, cậu cũng ăn một chén, hai người cùng nhau ăn mì.
Bà nội Ngô đến phòng bếp, xem xem trong nồi nước lèo, bà cụ nhịn không được bắt đầu lải nhải,“Sao không để cho tôi một chút?”
Hoàng Đan nói,“Bà nội, con từng hỏi bà, bà nói không ăn mà.”
Không phải cơm, nếu nấu nhiều bị dính lại không có cách nào ăn được, cậu không thể lãng phí, cho nên đã đi gõ cửa hỏi bà nội Ngô trước rồi.
Bà nội Ngô không nói gì ném cái nắp vào trong nồi, căng mặt trở về phòng.
Hoàng Đan,“……”
Cậu bóp ngón tay, lấy lòng người già thật sự rất khó, bởi vì cậu phát hiện, bản thân mình thật sự không thể phân biệt được câu nào thật câu nào giả cả.
Nếu hỏi Lục tiên sinh, nhất định sẽ thông được, nhưng tích phân của cậu đang thiếu đến đáng thương, một lần cũng không đủ dùng.
Nhiếp Văn Viễn vớt sạch sẽ một sợi mì cuối cùng, uống hết nước canh,“Không cần để ở trong lòng.”
Hoàng Đan nói,“Biết ạ.”
Nhiếp Văn Viễn xắn tay áo lên,“Con lên lầu trước đi.”
Hoàng Đan nhìn người đàn ông thu dọn bát đũa chuẩn bị rửa, cậu dựa vào cửa,“Cậu ơi, cậu thật là đẹp trai.”
Bát trong tay Nhiếp Văn Viễn vừa trượt, xém chút nữa đã rơi xuống đất.
Đầu sỏ gây nên tội đã không còn thấy bóng dáng.
Nhiếp Văn Viễn ra ngoài một chuyến, hắn trở về đưa một túi to cho cháu ngoại trai nhỏ.
Hoàng Đan buông sách trong tay xuống,“Đây là cái gì?”
Nhiếp Văn Viễn cởi nút áo khoác, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, mí mắt không nâng một cái,“Ăn đi.”
Hoàng Đan đưa đầu nhìn vào bên trong, có Wahaha, kẹo sữa thỏ trắng, chocolate nhân rượu, mứt quả hồng, sữa lúa mạch, còn có kẹo đậu phộng, khóe mắt cậu co rút, không thể nào ăn hết được.
“Cậu ơi, con không thích ăn đồ ăn vặt thế này.”
Nhiếp Văn Viễn nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi, trong ánh mắt nhìn cháu ngoại trai không có không kiên nhẫn, giống như không cảm thấy đang cố tình gây sự,“Vậy con muốn ăn cái gì?”
Hoàng Đan mím môi, cậu biết chỉ cần cậu nói thì người đàn ông sẽ mua đến trước mặt cho cậu,“Con thích kẹo sữa thỏ trắng.”
Nhiếp Văn Viễn không nói gì.
Ngủ một giấc tỉnh lại, trong miệng Hoàng Đan cũng có thêm mùi khói, cậu tiếp tục giả vờ không biết.
Chờ ngày nào đó cậu không giả vờ nữa thì có thể hù người đàn ông rồi.
Vào ngày thứ ba trận tuyết đầu tiên rơi xuống thành phố T, Trần Phi tìm được một công việc, ngồi văn phòng cùng với mấy ông chú lớn tuổi, nói sẽ viết báo cáo, không cần làm những chuyện khác.
Ngày đi làm đó, vẻ mặt Trần Phi như ăn trúng phải phân.
Hoàng Đan không hiểu rõ, tốt xấu gì cũng không dãi nắng dầm mưa, tiền lương cũng rất tốt, tại sao Trần Phi còn không vừa lòng?
Một sinh viên vừa tốt nghiệp, không có bất cứ kinh nghiệm làm việc nào, trong tay có một cái bằng cấp thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
Trần Phi hiển nhiên không có suy xét đến vấn đề đó, hoặc là nói anh không muốn nghĩ đến phương diện đó, đi theo một đường trưởng thành của anh ta là tiếng vỗ tay khen ngợi, từ nhỏ đến lớn vẫn đều rất ưu tú, dẫn đến tư tưởng anh ta cao ngất, không thể khom lưng cúi đầu, phải nâng cao đầu mà nhìn cuộc đời.
Nhiếp Hữu Hương giúp con trai lớn sửa sang lại áo vest mới, mặc vào là thể diện, bà vỗ vỗ phía sau lưng con trai lớn,“Giống cậu con vòng eo phải thẳng tắp lên, có tinh thần một chút.”
Trần Phi vừa nghe hai chữ cậu này, mặt quay lại một chút, cái gì cũng không ăn đã mặc áo khoác, cầm túi công văn đạp tuyết đi ra ngoài.
Tâm trạng Nhiếp Hữu Hương tàm tạm, công việc của con trai lớn không như mong muốn, Văn Viễn cũng vẫn không ra mặt, nhưng ông Mã nói không sai, phải cởi lừa sau mới tìm ngựa, tốt hơn đứng dậm chân một chỗ.
Huống hồ con gái cũng về Đoàn Văn Công rồi, sang năm có hội diễn toàn quốc hội diễn, có tên con bé trong danh sách nữa.
Nhiếp Hữu Hương nhìn con trai nhỏ đang tìm khoai núi bên trong cháo,“Anh con đi làm, chị con cũng đến Đoàn văn công, con thì sao, tính toán thế nào? Tiếp tục lăn lộn ngày qua ngày à?”
“Mẹ đang bực bội đó, con nói con đi, chịu khó chạy đến chỗ cậu con, thân thiết như hai cha con vậy, sao không kêu cậu ta tìm cho con một công việc? Tuy rằng trong khoảng thời gian này lục tục có vài công nhân nghỉ việc hàng loạt, nhưng nhà máy Hồng Tinh cũng chưa từng nghe có ai nghĩ việc cả.”
Trong miệng Hoàng Đan có khoai núi, cậu ăn chậm nuốt xong mới nói,“Năm sau con vào Tân Thế Kỷ.”
Nhiếp Hữu Hương nghe không hiểu ngay,“Tân Thế Kỷ nào?”
Hoàng Đan nói,“Chỉ có một Tân Thế Kỷ thôi.”
Nhiếp Hữu Hương không dám tin, thiếu chút nữa rớt cái bát xuống bàn,“Con không lừa mẹ chứ?”
Hoàng Đan nói không có.
Nhiếp Hữu Hương lập tức hỏi một hơi chức vị, tiền lương bao nhiêu một tháng, có bao ăn ở không.
Hoàng Đan nói làm việc công trường.
Nhiếp Hữu Hương nhướn mày,“Không phải cậu con giới thiệu vào à?”
Hoàng Đan lắc đầu.
Nhiếp Hữu Hương để đôi đũa lên bàn, sức lực vui mừng vừa rồi cũng không còn,“Sao con không nói một lần, phân ra nhiều câu làm gì? Làm mẹ con mất công vui vẻ một hồi, còn tưởng rằng con trai nhỏ của mẹ có thể vào đó làm đầu lĩnh chứ.”
Bà cằn nhằn mấy câu, nói con trai nhỏ ngốc, không kêu cậu mình tìm công việc thoải mái một chút.
Hoàng Đan tự yêu cầu đến công trường, nguyên nhân có hai, một là không muốn hai anh em Trần Phi và Trần Tiểu Nhu tìm cậu gây phiền phức, biết cậu ở công trường, bọn họ sẽ không kiêng dè, hai là lúc trước Lưu Toàn Võ phụ trách vận chuyện vật liệu xây dựng trên công trường, có lẽ cậu đến đó có thể hỏi thăm ra mấy thông tin.
Ăn xong điểm tâm, Hoàng Đan đeo khăn quàng cổ cưỡi xe đạp đến bệnh viện, gió như dao sắt cắt đến trên mặt, rất đau, cằm Hoàng Đan hướng vào trong khăn quàng cổ, khi đến bệnh viện đôi mắt đều hồng, nước mắt cũng bị gió rét làm khô lại, tay giống như trên mặt, một mảng lạnh giá.
Hoàng Đan tìm chỗ để xe rồi đến tầng ba bệnh viện, đi trước phòng bệnh Lưu Toàn Võ, gã ta vẫn đang treo một hơi, không tỉnh lại.
Cha Lưu rót nước cho Hoàng Đan,“Bên ngoài rất lạnh, uống nhanh hai miếng nước ấm cho ấm lại đi.”
Hoàng Đan bưng ly thổi thổi,“Bác Lưu, bác sĩ có nói chú Toàn Võ bao giờ tỉnh không?”
Khuôn mặt tràn đầy khe rãnh của cha Lưu phủ đầy tang thương và ưu sầu,“Bác sĩ nói bác nghe cũng không hiểu lắm, bác chỉ biết là phải xem ý trời thôi.”
Hoàng Đan nói,“Đừng quá lo lắng, người tốt sẽ gặp việc tốt.”
Cậu nói câu này là muốn thử một chút xem ông lão có biết cái gì không, biểu cảm của đối phương không có bất cứ thay đổi nào, xem ra đối với chuyện của con trai thứ hai, ông lão hoàn toàn không biết gì cả.
Rời khỏi phòng bệnh Lưu Toàn Võ, Hoàng Đan đến thăm Chu Vi Vi, khi cậu đến, sửng sốt một chút.
Chu Vi Vi đang múa trước cửa sổ, cô mặc áo len ôm người, quần dài cùng màu, tóc đen dài không có giống bình thường tản ra như vậy, mà là được thắt một bím tóc thật dài, còn có kẹp tóc màu hồng nhạt, giống như một con bướm đang tung cánh, nhẹ nhàng bay múa.
Hoàng Đan ở trước mặt Chu Vi Vi không nhìn thấy loại hơi thở xám trắng của cái chết, tuyệt vọng nữa, cô tràn ngập tinh thần phấn chấn của thanh xuân, rất nhiều màu sắc,“Dì nhỏ, chị họ vẫn tốt chứ?”
Nhiếp Tú Cầm lắc đầu,“Không tốt, chỉ là trạng thái hôm nay không tệ, chắc do có tuyết rơi, chị họ con cũng rất thích mùa đông, mỗi một mùa tuyết rơi điều đi ra ngoài lăn quả cầu đắp người tuyết.”
Hoàng Đan đối với cách nói này hơi hoài nghi,“Chị họ, chị có thể nhận ra em là ai không?”
Chu Vi Vi không đáp lại, cô còn nhảy múa, bím tóc sau lưng theo vũ động của cô mà lắc lư, vẽ ra độ cong xinh đẹp ở giữa không trung.
Hoàng Đan nhìn thấy Chu Vi Vi chuyển động tác là cười một cái, nụ cười đó treo ở trên mặt tái nhợt như tờ giấy, có vẻ có chút quỷ dị khó nói thành lời.
Rất đột ngột, Hoàng Đan hỏi,“Dì nhỏ, chị họ biết chuyện chú Toàn Võ ở phòng bên cạnh không?”
Nhiếp Tú Cầm buông mắt dọn dẹp, đem bó hoa hồng bỏ vào trong bình:’’Lần trước con từng nói rồi, có nhớ không?”
“Đúng, con từng nói.”
Ánh mắt Hoàng Đan đi theo hình dáng thon gầy kia, như có suy nghĩ.
Nếu không phải người Nhiếp Văn Viễn xuất hiện ở trong phòng bệnh, Hoàng Đan còn nhìn Chu Vi Vi nhảy múa, cậu là người ngoài nghề, dùng thân phận người đi đường bên ngoài bình luận, nền tảng vũ đạo Trần Tiểu Nhu chính xác rất mạnh, nhảy cũng rất đẹp, nhưng cô ta còn kém xa Chu Vi Vi, kém hơn một chút, phải hình dung đó chính là ở cảm giác thoải mái.
Hoàng Đan ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy một chiếc xe xa xa, cậu bước nhanh đi lên trước, mang theo một thân hơi lạnh ngồi vào phía sau.
Rét lạnh bị ngăn trở ở ngoài, Hoàng Đan lấy khăn quàng cổ trên cổ xuống, chà chà tay nói,“Cậu, sao cậu lại tới đây?”
Nhiếp Văn Viễn nói,“Phải đến thành phố khác hai ngày, con đi cùng cậu đi.”
Hoàng Đan sửng sốt,“Hôm nay sao?”
Nhiếp Văn Viễn ừ một tiếng,“Muốn lấy gì thì về sắp xếp một chút.”
Hoàng Đan đem bỏ tay vào trong túi, cậu bình tĩnh nói,“Không cần lấy, có thiếu gì thì cậu sẽ mua cho con.”
Nhiếp Văn Viễn,“Ừ.”
Hoàng Đan bóc ra kẹo thỏ trắng ra ăn, từ đêm đó sau khi cậu nói mình thích ăn kẹo thỏ trắng, người đàn ông liền mua cho cậu một gói lớn, có thể ăn đến mùa xuân năm sau cũng không hết, đáng sợ nhất là ăn xong vẫn còn rất nhiều.
Di động Nhiếp Văn Viễn vang, hắn nhắm mắt nhận điện thoại, cúp lại có, trong tay đang có chuyện quan trọng gì đó.
Hoàng Đan không quấy nhiễu, cậu im lặng ăn kẹo, ngẫu nhiên xem xem cảnh tuyết bên ngoài.
Tài xế thỉnh thoảng xem kính chiếu hậu một chút, cảm giác giữa cậu cháu hình như có gì đó không đúng, không giống khoảng thời gian trước, cụ thể không chỗ nào thì lại không nói được.
Ông nghĩ, có lẽ do mình nghĩ nhiều rồi.
Hoàng Đan làm sao cũng không ngờ đến, buổi tối cậu và Nhiếp Văn Viễn đi đến thành phố khác, Lưu Toàn Võ đã chết.