Cuộc sống vẫn yên bình, nếu như tôi không nhận được tin Thư tự tử.
Cái bộ đạng yếu đuối làm tôi thấy khinh bỉ.
- Anh ơi em chết đi cho rồi, chứ để người khác nghĩ em là người thứ ba thì em còn mặt mũi đâu mà sống nữa.
...
Chuyện thì chẳng có gì đáng kể đâu, nhưng ngẫm lại thấy mẹ chồng làm hơi quá. Chuyện của hai mẹ con nó không biết thế nào đến tay mẹ chồng tôi. Rồi cái hôm đẹp trời ấy, trước cửa trường mầm non, bà đánh em túi bụi. Vừa đáng vừa kêu oai oái.
- Con ranh phá hoại gia đình người khác nhé, hôm nay bà dần cho mày chết, các cô các bác ra đây mà xem này,con trai tôi bị nó bỏ bùa, nó chơi ngải đấy, còn con dâu tôi khổ lắm ý, cứ bị con ranh này thuê người dọa đánh các cô ạ...
Vãi, mẹ chồng chém gió không biết ngượng mồm. Tôi nể mẹ vãi chưởng.
Úi giời, các bác các cô cứ gọi là tin răm rắp, túm tụm loạn cả lên. Mấy bà bán rau gần đấy cũng xúm xụm vào. Bán rau mà lại, mồm chả oang oang hết cả lên. Mỗi người làm cho một cậu cho sướng cái miệng.
- Trời ơi như thế là quả báo sớm đấy.
- Chơi ngải không sợ ngải quật hả con ranh.
- Xinh xắn thế kia mà lại giật chồng người khác, là hồ ly còn gì...
Đó, hôm đấy nhộn nhịp tưng bừng ghê.
Thế mà bây giờ, không khí ảm đạm, tôi ngồi mà chẳng biết nói gì.
Em yếu đuối ngồi dậy, để chồng mình đút từng thìa cháo. Gớm, mất có mấy giọt máu thôi mà làm màu gớm. Nào thì em đau lắm, cháo đắng lắm anh ơi, nghe thương kinh lên được ý.
Chồng tôi cũng nóng, đổ mẹ cháo đi, quát vào mặt bệnh nhân.
- Em lắm chuyện quá đấy. Cháo này Hà Anh vẫn ăn ngon lành, sao em cứ chê bai mãi thế. Vợ anh phải dậy từ sáng sớm nấu mang vào đây, không cảm ơn thì thôi, còn đỏng đà đỏng đảnh. Sức chịu đựng của anh chỉ có giới hạn, anh còn bao nhiêu công việc ngoài kia. Em tưởng anh rảnh để vào dỗ ngọt em lắm à?
Tôi cố nén cười, hai chữ "vợ anh" ngọt ngào đến lạ.
- Anh...anh...em...
- Thôi, em nằm xuống nghỉ đi, anh với Nhi về còn đón con.
Em biết làm gì nữa đây, chỉ biết gật đầu rồi yếu đuối nằm xuống.
Cho đến bây giờ, tôi mới thấy, mình thật lịch sự. Trước lúc ra về, tôi còn không quên nói tạm biệt em.
- Thế VỢ CHỒNG chị đi trước nhé!
Em vâng ngọt lịm rồi từ từ nhắm mắt.
Bé à, nhịn nhiều là phát điên đấy!
Chúng tôi đến trường đón Hà Anh và Bảo. Con bé biết Bảo sẽ về nhà cùng thì vui lắm. Anh gửi thằng bé qua đây, vì nếu không chẳng ai chăm sóc.
- Eo mẹ ơi Bảo xinh nhỉ, em có mấy cái răng xinh ơi là xinh ý. Người em thơm thơm ý mẹ nhỉ.
- Ừ.
Con bé thích lắm, dọc đường tíu tít với em mãi thôi.
Tôi nấu cho bọn trẻ bát cháo, xong xuôi thì tắm giặt. Thằng Bảo phải có người ru mới ngủ nên tôi đành vào ru nó. Công nhận thằng bé cũng ngoan, xa mẹ mà chả quấy gì nhiều. Xong xuôi tối mới trở về phòng.
- Hai đứa ngủ chưa em? - Anh nằm trên giường, nhắm mắt.
- Rồi, mà anh chưa ngủ à, mai anh đi làm sớm đấy.
- Anh đợi em.
Tôi chợt khựng lại. Câu nói này bình thường mà, cớ sao tôi lại bất ngờ đến thế.
- À...vâng...
- Cảm ơn em nhé!
- Về chuyện gì ạ?
- Vì chuyện chăm sóc Bảo.
- Ôi dào, tưởng gì, không sao, thằng bé cũng ngoan mà, so với Hà Anh ngày xưa thì nhàn chán.
- Nhưng anh vẫn muốn thưởng cho em.
- Thưởng gì, chồng hôm nay giở hơi à?
Anh kéo tôi vào lòng, cắn nhẹ vào cổ tôi. Anh ngẩng lên cười gian xảo.
- Thưởng vợ cái này nhé!
- Hâm à? Hôm nay không được, bọn trẻ mà thức dậy thì chết.
- Vợ bé bé mồm là được rồi.
Anh vừa nói vừa luồn tay vào trong áo tôi.
- Nào, buồn, bỏ ra...
- Thôi, chiều anh một tí.
- Buồn, bỏ ra đi, hihihihi...
Kết quả, con thỏ tôi đây đã bị hạ ngục trước sói!
Thằng bé tên Bảo này, kể ra chẳng giống anh nhiều lắm. Mà không, chẳng có điểm gì giống ba, kể cả mẹ cũng vậy. Ít ra phải được đi truyền tí gì đó của ba nó chứ. Như Hà Anh đây này, đứng bên cạnh ba thì đúng là Thế Anh phiên bản gái.
Hà Anh nói suốt này, như một cái máy không ngừng nghỉ. Nhìn là biết nó rất thích có em rồi, có đồ gì đều nhường hết cho Bảo.
Mà kể cũng lạ, tôi và chồng cứ làm đều đều, chẳng có biện pháp gì cả mà mãi vẫn không có động tĩnh gì, sốt ruột gần chết. Giá như bây giờ có thêm đứa trẻ con cho vui cửa vui nhà thì tốt biết mấy nhỉ?
Phen này chắc lại phải tìm cách dụ dỗ mới được.