Ngôi sao hoang vu nhiều sương mù, đêm nay lại nổi lên sương mù.
Từ khi sương mù bao phủ thành phố, Sở Thời Từ đã không thể cử động nữa.
Trên mặt Tô Triết Ngạn không có bất kỳ phản ứng nào, mang theo cậu đi tới đi lui.
Trên đường phố thỉnh thoảng có tiếng la hét, cửa sổ bị gió thổi đập mạnh khiến người ta không tài nào ngủ được.
Sở Thời Từ đang cùng hệ thống phân loại manh mối đã biết, Tô Triết Ngạn trở mình vài lần trên giường, cuối cùng lạnh mặt ngồi dậy.
“Dưới lầu vẫn luôn có người nói chuyện, ồn quá.”
Hắn dừng một chút, sờ đầu Sở Thời Từ, nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu Từ, ta đi xem thử, mi không được phép phát ra âm thanh đâu đấy.”
Sở Thời Từ:?
A Từ, Tiểu Bạch? Cậu có nên cảm thấy may mắn khi nam chính ghép tên lại đã không ghép thành A Tiểu Bạch Từ không?
Khoảng thời gian ở ngôi sao hoang vu, Tô Triết Ngạn đặc biệt nhạy cảm với giọng nói của con người.
Quái vật cùng lắm là ăn hắn thôi, nhưng con người sẽ làm nhục và tra tấn hắn, khiến hắn sống không bằng chết.
Bất kể giọng của con quái vật lớn đến đâu, hắn vẫn có thể ngủ thiếp đi.
Nhưng một khi xung quanh có tiếng người thì dù nhỏ cỡ nào, hắn cũng không thể ngủ được.
Tiểu Từ không tính, nó là người nhân tạo.
Mặc dù nó thích đàn ông, nói năng cũng lẳng lơ.
Nhưng trong lòng Tô Triết Ngạn, nó là một con robot đơn thuần và đáng yêu.
Sở Thời Từ bị Tô Triết Ngạn nhét vào túi trước ngực, theo hắn tới cầu thang.
Bị sương mù ảnh hưởng nên tất cả các sản phẩm công nghệ đều bị lỗi.
Đại sảnh ở tầng một của khách sạn đặt một vài ngọn nến, và ông chủ đang nói chuyện phiếm với năm người.
Dưới ánh nến, Sở Thời Từ có thể nhìn rõ quần áo của bọn họ.
Bộ vest đen được cắt may khéo léo với những họa tiết vàng ở ngực và cổ tay áo.
Con rắn quấn quanh quả táo, bọn họ là người của Công nghệ Vĩnh Sinh.
Thị lực của Tô Triết Ngạn tốt hơn cậu nhiều, hắn đã sớm lặng lẽ trốn vào trong góc.
Pheromone của Alpha trôi trong không khí, bọn họ dường như rất quen thuộc với ông chủ.
Mấy người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, trông thư giãn và thoải mái.
Một rương rượu thấy đáy, mọi người đều có chút say.
Ông chủ thở dài, “Dạo này làm ăn càng ngày càng khó, bọn tội phạm bị lưu đày toàn là Alpha.
Con mẹ nó, mở khách sạn đâu có kiếm ra tiền bằng nhà thổ.
Đám Alpha đó chẳng hiểu cái gì gọi là phát triển lâu dài cả, tháng trước có một Beta đến, mới được hai ngày đã chơi chết rồi.”
Người của Công nghệ Vĩnh Sinh nhìn nhau, hai người có sắc mặt không tốt ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa.
Ba người khác lại hứng thú, người đàn ông tóc vàng đưa lưng về phía cầu thang nói: “Bọn này có người nhân bản, BO đều có.
Nếu được giá tốt, anh em tôi sẽ đưa cho ông anh hai Omega người nhân bản.
Thành viên của nhóm nhạc nữ nổi tiếng, người tình trong mộng của vô số người luôn.”
Gã còn chưa nói xong đã bị một người cắt ngang.
Ngồi bên phải là một người đàn ông da ngăm, hắn đặt ly rượu xuống thật mạnh, “Tụi mày có biết ghê tởm không? Lăn lộn với bọn tội phạm như thế nào là việc của người ta, đừng có lôi người nhân bản vào!”
Người đàn ông tóc vàng uống say, chỉ vào người phản đối trào phúng, “Sao hả, đụng đến dây thần kinh của mày à? Suýt chút nữa quên mất, hai đứa mày cũng là người nhân bản.
Ở xã hội cũ, tụi mày đều là nô lệ.
Người nhân bản bị ông đây chơi chết đếm không xuể, đánh chết bên đường cũng không bị phạt.
Để tao nói cho tụi mày biết, cái thứ được sản xuất hàng loạt như tụi mày có tư cách gì mà đòi nhân quyền!”
Lời này hoàn toàn chọc giận người đàn ông da ngăm, hắn cầm chai rượu ném vào đầu gã tóc vàng, một người nhân bản tóc đen khác cũng hùng hổ đứng lên.
Năm người lao vào đánh nhau, ông chủ ở bên cạnh làm bộ làm tịch can ngăn.
Miệng thì nói "đừng đánh nữa, có gì từ từ nói" nhưng tay lại đưa dao vào giữa cuộc chiến, ước gì bọn chúng chém chết nhau.
Tô Triết Ngạn trốn ở trong góc, ánh mắt rơi vào vũ khí của bọn họ, chuẩn bị một hồi đen ăn đen.
(của một nhân vật phản diện) để làm điều bẩn thỉu với một nhân vật phản diện khác.
Mấy người vừa đánh vừa mắng, từ cuộc đấu khẩu của họ, Sở Thời Từ nắm bắt được một ít tin tức.
Năm người này đếm thăm thành phố vào đêm khuya là để điều tra sự bất thường ở phía đông nam.
Có tin đồn rằng sẽ xuất hiện một cái hố sâu ở đâu đó ở phía đông nam sau màn sương mù.
Trong hố có thứ gì đó khiến ngôi sao hoang vu trở thành nấm mồ của công nghệ.
Ở nơi hoang vu, càng ít người càng an toàn.
Công nghệ Vĩnh Sinh đã cử một trăm đội năm người tiến vào vùng hoang dã theo từng đợt.
Bọn họ là nhóm đầu tiên, chuẩn bị tiếp tục khám phá sau khi sương mù đi qua.
Đánh tới hiện tại, phía dưới đã chia thành hai phe.
Ba nhân loại chiến đấu với hai người nhân bản, đúng lúc này đột nhiên có chuyện bất ngờ xảy ra.
Gã tóc vàng móc ra một cái hộp từ trong ngực, lấy viên đá màu đen và ném nó về phía người đàn ông đối diện.
Người đàn ông không kịp né tránh, thân thể nhanh chóng hòa tan, ngã xuống đất gào thét.
Vài giây sau, hắn biến thành một đống cát.
Ông chủ khiếp sợ trợn tròn mắt, chạy ra sau tủ trốn.
Một người nhân bản tóc đen khác nhanh chóng lùi lại, “Sao mày dám dùng đá đen, đây là hàng cấm đó!”
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu và nói lắp bắp: “Với nhân bản đương nhiên là hàng cấm, nhưng tao là người.
Cậu Tả Đình cho tao, mỗi người bọn tao đều có một viên.
Mày thật sự cho rằng chúng ta là đồng đội hả? Hôm nay nếu mày chết, tao báo lại với công ty, ngày mốt sẽ sản xuất ra một mày mới.
Đến lúc đó, mày thậm chí không nhớ lần trước mình đã chết như thế nào, trong đầu chỉ có "Công nghệ Vĩnh Sinh vạn tuế!" mà thôi”
Người nhân bản tóc đen tức giận đến đỏ cả mặt, hắn liếc nhìn đống cát trên mặt đất, xoay người bỏ chạy lên lầu hai.
Dưới lầu truyền đến từng trận cười vang, ba nhân viên nhân loại lần lượt móc ra đá đen và ném lên trên.
“Lưu Kình Long, mày kiên cường lắm mà! Trốn cái gì, xuống đây đánh nhau với tụi tao!”
Lưu Kình Long ủ rũ chạy lên trên, mới chạy được vài bước đã bị ai đó bịt miệng kéo vào trong phòng.
Người nọ đè hắn vào tường, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Đừng nhúc nhích, trên người ta cũng có đá đen.”
Lưu Kình Long lập tức thành thật.
Sương mù tan đi một chút, Sở Thời Từ đã có thể cử động.
Cậu ngồi trên đầu của Tô Triết Ngạn và nhìn cái ót của người nhân bản một cách đồng tình.
Tô Triết Ngạn lạnh lùng nói: “Chuyện hồi nãy là sao.”
Lưu Kình Long căng chặt cơ thể, “Đá đen sẽ nhanh chóng phân hủy cơ thể của người nhân bản, không, không chỉ người nhân bản.
Đã chuyển đổi giới tính hoặc bước ra từ kho ấp trứng, đều không thể chạm vào đá đen.”
“Phía đông nam có thứ gì?”
“Không biết.
Mẹ kêu chúng tôi đi điều tra.”
“Ta chỉ nghe nói về mẹ của Robot,”
“Eve - người sáng lập thương hiệu cũng là mẹ của chúng tôi, là bà ấy cho chúng tôi sinh mệnh.
Bà ấy không thích quản lý công việc, nhưng là người cầm quyền thực sự của công ty.”
Tô Triết Ngạn khẽ nhíu mày, “Bà Hạ đã qua đời từ lâu rồi.”
“Mẹ còn sống, mày không được trù bà ấy.”
“Bà ấy đã bị trí tuệ nhân tạo ám sát vào hai mươi năm trước rồi, cha ta phục mệnh điều tra việc này, ngươi không lừa được ta đâu.”
Lưu Kình Long tức giận thoát khỏi trói buộc, xoay người lại, “Nếu mày còn nói lời thô lỗ với bà, tao liều chết cũng sẽ giết mày! Bà ấy đang sống rất khỏe mạnh, tuần trước còn tham gia một buổi diễn thuyết cơ mà!”
Nghe người nhân bản bảo vệ Eve, trong đầu Sở Thời Từ chợt hiện ra giọng nói của Alpha kia.
"Trong đầu mày chỉ có Công nghệ Vĩnh Sinh vạn tuế mà thôi!"
Sau lưng nổi lên một trận ớn lạnh, cậu không khỏi rùng mình.
Tô Triết Ngạn nói rằng Công nghệ Vĩnh Sinh sẽ trực tiếp cấy ký ức vào những người nhân bản, mà cũng có thể nghe thấy trong lời của Alpha rằng công ty sẽ tẩy não những người nhân bản để khiến họ trung thành với công ty và người sáng lập Eve.
Người nhân bản chính là những con rối trong tay Công nghệ Vĩnh Sinh, có thể điều khiển theo ý muốn.
Thỉnh thoảng có những cuộc xung đột quy mô nhỏ nhưng thực tế hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của công ty.
Nếu đã như vậy, tại sao cuộc bạo động của người nhân bản gây chấn động đế quốc lúc trước lại có thể xảy ra?
Trừ phi tổ chức bạo động vốn dĩ không phải người nhân bản, mà là Công nghệ Vĩnh Sinh.
Hoặc, là Eve "chết rồi sống lại"..