Tướng quân và robot nhỏ của hắn ()
Robot rất ngoan, trông hoạt bát, hiếu động thế thôi nhưng rất nghe lời và hiểu chuyện.
Không ở trong túi của Tô Triết Ngạn thì chỉ ngồi trên đầu hắn nhiều chuyện thôi.
Nó tổng cộng mất tích hai lần, lần đầu tiên bị người ta trộm đi, lần thứ hai đột nhiên biến mất, trước khi đi còn túm đứt vài cọng tóc.
Đầu đau dữ dội, đến bây giờ Tô Triết Ngạn vẫn chưa phản ứng được là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vừa tìm kiếm giữa đám đông vừa nhỏ giọng gọi: “Tiểu Từ.”
Xung quanh rất ồn ào, không ai trả lời hắn.
Thỉnh thoảng có Alpha thò lại gần định gây rối, sau đó bị Tô Triết Ngạn đang nổi cơn thịnh nộ chém chết.
Có quá nhiều người ở đây và khắp nơi đều là Alpha đã giết đến đỏ mắt.
Hắn cầm dựa tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy robot, cả người còn bị dính đầy máu.
Tô Triết Ngạn bực bội mím môi, hắn biết ngay là không nên đặt robot trên đỉnh đầu mà.
Một hồi sau khi tìm thấy nó, nhất định phải buộc xích sắt treo trên người.
Tìm kiếm hơn một giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của robot đâu, như thể nó biến mất vào hư vô vậy.
Tô Triết Ngạn nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, một Alpha cầm gậy chạy ngang qua hắn, sau đó thì robot của hắn biến mất.
Tô Triết Ngạn im lặng một lúc, hai má đỏ bừng vì phẫn nộ.
Hắn chậm rãi thốt ra một câu: “Mẹ nó, A Từ lại bị trộm rồi!”
Cùng lúc đó, robot đang lang thang trong một con hẻm nhỏ.
Trái ngược với tưởng tượng của Tô Triết Ngạn, robot không phải bị người ta cầm lấy hay ngã xuống, Sở Thời Từ là bay đi.
Theo miêu tả của hệ thống, Alpha đã vung gậy quất cậu bay ra xa hàng chục mét.
Sau khi ngã xuống đất, vì tránh né đám đông hỗn loạn, cậu lại chạy về phía trước thêm mấy mét nữa.
Khu vực cậu đang ở thực sự nằm ngoài phạm vi tìm kiếm ưu tiên của Tô Triết Ngạn.
Nếu Tô Triết Ngạn không thay đổi ý nghĩ, cả đời này hắn cũng đừng hòng tìm được robot.
Sở Thời Từ định đi bộ trở lại nơi mà cậu bị đánh phủ đầu, và đợi Tô Triết Ngạn đón mình trong một con hẻm gần đó.
Trên đường đi tìm nam chính, hệ thống sợ cậu cảm thấy không thoải mái nên cùng cậu tán gẫu.
【Cậu túm trọc đầu mãnh rồi.】
"Có mười ba cọng tóc."
【Gom chúng lại cũng là bệnh rụng tóc đó.】
斑禿 (ban thốc): Cũng gọi là du phong, là chứng tóc rụng từng mảng.
Sở Thời Từ đưa tay ra, tám ngón tay bằng sắc múa may, "Ta nằm trên đỉnh đầu hắn nên nắm thưa ra.
Mi yên tâm đi, anh Ngạn của ta tóc dày lắm."
Các thị trấn của ngôi sao hoang vu đều do bọn tội phạm tự chủ thành lập, hoàn toàn không có cơ sở hạ tầng nào cả, và tất cả đều dựa vào ý thức cá nhân.
Để kinh doanh, cửa hàng sẽ lắp đặt một số đèn nhỏ trên đường chính.
Mà trong hẻm nhỏ không có gì cả, vào ban đêm, trời tối đen như mực.
Đèn trạng thái trên đầu Sở Thời Từ phát ra ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng chiếu sáng con đường.
Hệ thống bắt đầu tìm cái gì đó để nói chuyện, tán gẫu với cậu.
【A Từ, cậu phát hiện ra mình là gay từ khi nào?】
"Cấp ."
【Nhỏ thế á? Gặp được bạn nam mình thích à, bạn cùng lớp?】
"Không phải bạn cùng lớp, mà là một anh trai lớn hơn ta vài tuổi.
Anh ấy đã cứu ta, ta có chút tình cảm khác với anh ấy."
Hệ thống hứng thú,【Cứu cậu?】
"Ta trốn khỏi nhà và ngủ trên ghế đá trong công viên, có hai tên đàn ông hỏi ta có muốn đến nhà họ uống rượu không.
Ta bảo họ cút, họ kéo ta vào rừng cây.
Anh ấy đột nhiên xuất hiện, đấm hai người kia mấy cú rồi kéo ta chạy.
Nghe bụng ta kêu, anh ấy còn dắt ta vào một quán ven đường ăn mì xào."
【Sau đó thế nào? Hai ngươi yêu sớm?】
"Không, ta chỉ gặp anh ấy một lần thôi.
Chỉ biết rằng da của anh ấy rất trắng, ít biểu cảm và không thích nói chuyện lắm."
【Da trắng, lại còn là một tên đầu gỗ, giống nam chính ghê.】
Hệ thống nói xong bèn tự cười trước, đùa giỡn với cậu:【Cậu lấy nam chính làm thế thân hả?】
Sở Thời Từ cạn lời nhìn nó, "Ta cũng không biết mình có thích anh ấy không, mà cũng có thể ta là gay bẩm sinh.
Anh Ngạn tốt với ta như vậy, ta không vô lương tâm đến mức xem hắn là thế thân đâu."
Hệ thống chỉ là nói nhảm, vì vậy cười haha chuyển đề tài,【Mối tình đầu của cậu có thể đi dạo trong công viên vào buổi tối, chắc chắn anh ấy gần đó.
Cậu không đến công viên tìm anh ấy à?】
"Ta nhập viện, sau khi xuất viện thì không tiện đi lại, nên không đến công viên được."
Hệ thống hỏi cậu vì sao lại nhập viện, Sở Thời Từ không hé răng.
Sau đó, khi được hỏi bất kỳ câu hỏi nào, cậu đều tránh né.
Đang hỏi giữa chừng thì hệ thống đột nhiên nghe thấy âm thanh giá trị sức sống giảm xuống.
【Giá trị sức sống -, giá trị sức sống hiện tại là điểm.】
【Giá trị sức sống -, giá trị sức sống hiện tại là điểm.】
Nhìn vào hai lời nhắc trên bảng điều khiển, hệ thống tự vả vào miệng mình.
Tô Triết Ngạn tuột giá trị sức sống có lẽ là do không tìm thấy robot, trong lòng rất khổ sở.
Về phía Sở Thời Từ, đều tại cái miệng của nó.
Chắc là câu hỏi nào đó đã đâm vào tim Sở Thời Từ rồi, suýt chút nữa đã bị đâm thành số âm.
Hệ thống bắt đầu nhớ lại mấy câu mình vừa hỏi.
【Quan hệ của cậu và ba mẹ không tốt hả?】
【Cậu thích học lắm đúng không?】
【Cậu có bạn thân nào không?】
Bây giờ ngẫm lại, e rằng đây là ba câu hỏi trí mạng.
Sở Thời Từ trông vẫn rất bình tĩnh, nhưng hệ thống không dám hỏi lung tung nữa, bắt đầu kể chuyện cười cho cậu nghe.
Có tiếng bước chân từ cuối con hẻm yên tĩnh truyền đến, Sở Thời Từ theo bản năng che đi đèn trạng thái và trốn vào một góc.
Mấy tên Alpha kéo một Alpha gầy yếu vào con hẻm nhỏ, bắt đầu làm những việc mà trẻ vị thành niên không nên xem.
Sở Thời Từ đối mặt với vách tường, di chuyển ra ngoài từng chút một.
Trên đỉnh đầu đột nhiên có người ủa một tiếng, một Alpha đứng nhìn không tham chiến vươn tay nhặt cậu lên.
“Đại ca, có con robot nè.”
Một người khác cầm lấy Sở Thời Từ ném lên ném xuống, “Đầu nó có một cái lỗ to, là phế phẩm.
Mày nhặt thứ rác rưởi này làm gì, mày xem nó có nhúc nhích đâu.”
Nói xong, hắn tiện tay ném con robot xuống đất.
Sở Thời Từ - người vừa rồi còn giả chết, lập tức bật bánh xe ra sau khi rơi xuống đất và chạy như bay, để lại mấy tên Alpha đứng nhìn nhau tại chỗ.
Đợi khi rẽ vào một con hẻm khác, cậu mới vịn tường thở hổn hển.
Cậu đưa tay sờ sờ đầu, quả nhiên sờ được một cái lỗ rõ to.
"A thống, sao mi không nói cho ta biết."
【Tôi nói với cậu thế nào, nói đầu cậu có lỗ hả? Thế không phải là đang chửi cậu sao?】
Tuy nói như vậy, nhưng thực ra là hệ thống không dám nói cho cậu biết, sợ đả kích đến cậu.
Nó có chút cảm khái, nhớ lại mình đã càn rỡ thế nào khi chưa kiểm tra giá trị sức sống của ký chủ.
Sở Thời Từ tốt tính, lúc nào cũng cười hì hì và chưa bao giờ nổi giận.
Sở Thời Từ sờ cái lỗ trên đầu, khẽ lẩm bẩm "phế phẩm".
Hệ thống đang cảm thán thời gian vui vẻ vĩnh viễn không còn nữa, vừa mở giao diện ra nhìn, giá trị sức sống đã tuột xuống con số tròn trĩnh.
Hệ thống: Đệt.
Anh Ngạn! Anh Ngạn cứu mạng!
……
Lâu rồi Tô Triết Ngạn mới tức giận như vậy.
Trong đám đông hỗn chiến, hắn tìm được người đàn ông cầm gậy và yêu cầu gã giao con robot bị trộm ra.
Người nọ không những không giao mà còn động tay động chân với hắn.
Đám Alpha xung quanh cũng tới quấy rối, có kẻ sờ eo hắn, có kẻ xé quần áo của hắn.
Hắn phải mất một thời gian để hạ gục đám người đó mới được tự do.
Tô Triết Ngạn nắm lấy cổ áo của người đàn ông, “Robot của tao đâu.”
Gã ngẩn người, lau vết máu trên mặt, “Robot gì, em không biết, đại ca à em sai rồi!”
Tô Triết Ngạn sờ soạng trong quần áo của gã một lúc, đúng là không tìm được.
Những người khác cũng lục soát qua, đều không có.
Tô Triết Ngạn ném người đàn ông xuống đất, “Mày làm mất nó, đi kiếm.”
Ánh mắt lạnh lùng quét qua đám Alpha nằm ngổn ngang trên mặt đất, “Tao tha cho tụi mày một mạng không phải là để tụi mày nằm ngây người ở đây.”
Người đàn ông lật đật bò dậy, nhìn Beta trước mặt.
Rõ ràng là thấp hơn gã một cái đầu, cũng thanh mảnh và gầy hơn Alpha.
Nhưng đôi mắt xanh kia lại như rãnh sâu hun hút.
Nhìn thôi đã thấy khiếp rồi.
Bị Tô Triết Ngạn cầm dao uy hiếp, đám Alpha vừa chủ động chạy đến cửa lập tức tản ra đi tìm robot ở những con hẻm khác nhau.
Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng Beta kia không tìm được con robot cỡ lòng bàn tay, không có nghĩa là không tìm được người sống.
Đường phố vẫn ầm ĩ, Tô Triết Ngạn đứng trên con đường chính, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Nếu vẫn không tìm thấy, vậy đợi vài ngày để sương mù hình thành.
Khi sương mù bao phủ thị trấn, tất cả những người sống sẽ trốn trong nhà.
Lúc đó đường phố vắng tanh, sẽ dễ tìm hơn.
Dù là bắt Alpha ở chợ đêm làm cu li hay tìm người trong sương mù đều cực kỳ nguy hiểm.
Người trước sẽ bị tra tấn đến chết, người sau sẽ bị quái vật ăn thịt.
Tô Triết Ngạn cúi đầu nhìn con dao đẫm máu, một món đồ chơi máy móc thôi mà, hắn hà tất để ý như thế.
Đi mua một con mới là được, có gì đâu phải căng thẳng.
Trong cuộc đời hắn không chỉ có robot.
Trong ba ngày nữa, quân đội đế quốc sẽ tấn công ngôi sao hoang vu.
Đến lúc đó sẽ xảy ra hỗn chiến, đi đến khu vực không xác định trên bản đồ lại càng khó khăn hơn.
Nếu không xuất phát đúng giờ vào ngày mai, hắn sẽ không thể đến địa điểm mục tiêu trước khi cuộc chiến bắt đầu.
Tô Triết Ngạn nhắm mắt lại, tiềm thức nói cho hắn biết rằng có một thứ quan trọng được cất giấu ở đó.
Hắn không nhớ rõ nó là cái gì, nhưng phải đi một chuyến.
Tìm kiếm đến tận nửa đêm, đám Alpha lần lượt trở về, tất cả đều lo lắng và thận trọng nói rằng mình không tìm thấy.
Tô Triết Ngạn không nói lời nào, ánh mắt rơi vào cửa hàng đồ chơi cách đó không xa.
Hắn đi vào và yêu cầu một con robot mới, hắn bỏ nó vào túi áo trước ngực rồi lại đặt nó lên đỉnh đầu.
Bất kể tư thế nào, cảm giác đều không đúng.
Khi Tô Triết Ngạn đánh nhau, ông chủ đã theo dõi toàn bộ quá trình, thấy hắn đến thì thái độ cực kỳ tốt, “Quý khách, không phải chơi như vậy.
Có cái nút, ấn xuống thì robot sẽ chạy.”
Ông chủ vừa nói vừa thị phạm, con robot bắn ra bánh xe và chạy tới chạy lui trên bàn.
Nó còn biết hát và xiếc ảo thuật nữa, cao cấp hơn con kia của hắn nhiều.
Ông chủ ra lệnh cho con robot lăn lộn làm vẻ đáng yêu, thản nhiên nói: “Đây là robot đời thứ ba, đồ chơi cũ không ai muốn.
Nếu cậu mua thì tôi sẽ bán rẻ cho cậu.
Nó rất dễ nuôi, cho nó ăn ba loại dầu vô cơ là được rồi.
Tôi bao cài đặt giọng nói luôn, có giọng loli, shota, ngự tỷ và thiếu niên, cậu chọn một cái đi.”
Nói xong, phát hiện khách hàng hồi lâu không nói gì, ông chủ bèn giương mắt nhìn, Beta trước mặt vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như cũ, chỉ là vành mắt lại hơi đỏ lên, bên trong còn mơ hồ có một tầng hơi nước.
Máu của Alpha vẫn còn dính trên mái tóc vàng của hắn, ông chủ dù có tham lam cỡ nào cũng không dám nghĩ bậy.
Ông ta điều chỉnh hệ thống giọng nói thành giọng thiếu niên, con robot nhảy nhót chạy đến trước mặt khách hàng rồi nói với giọng trong trẻo và hoạt bát: “Chào buổi tối! Bạn có thể đặt tên cho tôi!”
Con robot chưa kịp nói xong thì nước mắt đã rơi xuống đầu nó.
Ông chủ cho rằng có hi vọng, nhưng Tô Triết Ngạn lại lau mặt và quay người rời đi.
Ông chủ chán nản.
Bước vào cửa hàng của mình với con dao trên tay và cả người bê bết máu, đòi một con robot đời thứ ba.
Thử đi thử lại, ngay cả chỗ để đồ chơi cũng nghĩ đến rồi, còn rơi nước mắt vì con robot nữa, kết quả chỉ xem mà không mua?
Ông chủ cất con robot đi, chậc, kẻ lập dị.
Cùng lúc đó, Sở Thời Từ đang lang thang trong con hẻm nhỏ.
……
Rất nhiều Alpha ùa vào con hẻm nhỏ, giống như đang tìm thứ gì đó.
Sở Thời Từ trốn đông trốn tây, sợ bị bọn họ phát hiện.
Chạy mãi đến nửa đêm, cậu cũng mệt lả vì chạy.
Trên đường vẫn còn rất nhiều người, cậu hoàn toàn không tìm thấy Tô Triết Ngạn.
Sở Thời Từ trở lại nơi mình đi lạc, ngồi bó gối trong bóng đen ở đầu hẻm ngẩn người.
Lúc này, cậu thấy mình như một đứa trẻ bị lạc, đang chờ cha mẹ đến đón ở nơi lạc đường.
Sở Thời Từ sờ sờ cái lỗ trên đầu, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ.
Ba mẹ đã không đến đón cậu trong quá khứ.
Có khi nào bây giờ Tô Triết Ngạn cũng không cần cậu hay không?
Dù sao thì đầu cậu cũng có một cái lỗ, lại còn là một gánh nặng đã bị ném đi hai lần mà.
Nhưng hệ thống nói đây chỉ là một thế giới nhỏ mà thôi, khi giá trị sức sống của nam chính đủ điểm, cậu sẽ có thể rời đi.
Hệ thống cảm thấy trạng thái của cậu không đúng,【Anh Ngạn của cậu chắc chắn là đang tìm cậu, trước đây khi cậu bị trộm, hắn đã đi tìm cậu mà.】
"Trước đây là trước đây, bây giờ hắn không cần ta."
【Ai nói thế, cậu lấy kết luận từ đâu vậy?】
"Hắn chắc chắn không cần ta, giống như những người đó."
【??? 】
Hệ thống phát hiện ký chủ cực kỳ chán nản, hiện tại đã sụp đổ rồi.
Cách đó không xa, một tên Alpha lững thững đi tới, hắn bị đánh đến mặt mũi bầm tím và sưng vù.
Vừa nhìn thấy Sở Thời Từ, hắn liền kinh ngạc thốt lên: “Ông tìm thấy rồi! Đù má, tìm thấy rồi! Không cần chết nữa!”
Sở Thời Từ bị người nọ xách lên và cầm trong tay chạy như điên suốt quãng đường.
Đám người xung quanh hô to reo hò, như thể gặp được một sự kiện vui vẻ gì đó.
Sở Thời Từ hoang mang, đợi đến khi Alpha cầm cậu chạy cuối cùng cũng dừng lại, cậu bị đưa đến một đôi tay tái nhợt.
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến từ trên đầu, “Mi lại làm dơ mình rồi.”
Sở Thời Từ che đầu và nhìn lên, Tô Triết Ngạn dính đầy máu, trên mặt còn có một vết thương nông.
Trái tim của Sở Thời Từ dường như đã đập trở lại, ngay cả tinh thần của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt xanh ấy vẫn tĩnh lặng như nước, hờ hững nhìn cậu.
Cậu đang định mỉm cười với hắn thì nghe thấy một giọng nói chế nhạo.
“Chợ đêm đối với ta rất nguy hiểm, mi đừng có gây rắc rối cho ta.
Nếu còn chạy lung tung, ta sẽ không cần mi nữa.”
Nụ cười của Sở Thời Từ đông cứng trên mặt, cậu im lặng gật đầu.
Hệ thống nhìn toàn bộ quá trình, liếc nhìn bảng điều khiển không nói nên lời.
Mất rồi tìm lại được, giá trị sức sống của nam chính tăng lên .
Đám Alpha bị Tô Triết Ngạn bắt làm cu li tự giác hoàn thành nhiệm vụ, thấy hắn không ngăn cản, chúng lập tức giải tán.
Tô Triết Ngạn vừa định tìm một khách sạn để ở thì hắn chợt chú ý tới con robot cứ che đầu lại.
Hắn mở tay Sở Thời Từ ra, trên cái đầu vốn nhẵn nhụi của con robot xuất hiện một lỗ lớn.
Lớp sơn trên người còn bị bong ra, trông tả tơi, so với lần trước thê thảm hơn rất nhiều.
Tô Triết Ngạn đem Sở Thời Từ đến cửa hàng đồ chơi, vài phút sau, hắn trở ra với con robot rực rỡ hẳn lên.
Mãi đến khi Tô Triết Ngạn chuẩn bị đi ngủ, Sở Thời Từ vẫn ỉu xìu.
Hắn đặt con robot cạnh gối, nằm nghiêng và nhìn nó chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Tô Triết Ngạn nhịn không được nhíu mày nói: “Mi bị gì vậy.”
Sở Thời Từ vẫn im lặng.
“Đói bụng?”
“Ở đây có cửa hàng đồ chơi, nếu mi cảm thấy không thoải mái, ta mang mi đi sửa.”
“A Từ, trả lời ta.”
Món đồ chơi ngày xưa hỏi gì đáp nấy, nghe lời và hiểu chuyện giờ cứ như một người khác.
Tô Triết Ngạn duỗi ngón tay ra, robot cũng không ôm hắn.
Hắn cười khẩy rồi trở mình, giả vờ ngủ, một lúc sau lại quay lại.
Con robot của hắn vẫn nằm bất động trên gối, chọc kiểu gì cũng không phản ứng, rõ ràng ông chủ đã nói rằng các linh kiện bên trong vẫn bình thường.
Cái lỗ đã được sửa rồi, sơn cũng đã vá lại rồi, rốt cuộc sao lại thế này.
Tô Triết Ngạn xoa robot, suy nghĩ hồi lâu, chợt nghĩ đến một khả năng.
Hắn cầm Sở Thời Từ trong tay, nghẹn nửa ngày, cứng ngắc nói: “Lừa mi thôi, sẽ không không cần mi.
Mi lạc bao nhiêu lần cũng không sao cả, ta vẫn sẽ tìm thấy.
Chuyện mi túm rụng tóc, ta cũng tha thứ cho mi.
Nếu mi không thích thế giới bên ngoài, ta sẽ mang mi trở về khoang con nhộng.
Không thoải mái ở đâu cứ nói với ta, ta dẫn mi đi khám bệnh.”
Không biết qua bao lâu, Tô Triết Ngạn cảm thấy con robot trong tay mình bắt đầu rỉ dầu.
Tô Triết Ngạn yên lặng quan sát một lúc, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt đầu robot.
Sau khi chắc chắn rằng Sở Thời Từ đã khôi phục, hắn mới nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Một âm nhắc nhở vang lên trong không gian hệ thống.
【Giá trị sức sống +, giá trị sức sống hiện tại là điểm.】
Có lẽ là bởi vì tối nay quá mệt mỏi, Tô Triết Ngạn nằm mơ.
Trong giấc mơ, hắn trước tiên tìm được Sở Thời Từ, đang định mang robot về nhà rửa sạch sẽ, robot đột nhiên nhảy dựng lên khóc lóc, nói "Anh không cần tôi, tôi không đi theo anh đâu."
Tô Triết Ngạn ở trong giấc mơ điên cuồng giải thích, nhưng hắn không giỏi bày tỏ cảm xúc của mình, sau đó robot lại mất tích, hắn tìm nó trong giấc mơ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Triết Ngạn viết nhật ký trên bàn trong phòng dành cho khách với quầng thâm dưới mắt.
【Thứ tư, trời nắng.
Tức chết rồi, mình sắp tức chết rồi.
Mình không giận A Từ, mình giận bản thân mình.
Tại sao không biết lựa lời, làm nó hoảng sợ, mình phải dỗ nó.
Dỗ cũng dỗ không xong, mà không dỗ lại thấy khó chịu.】
【Mình đặc biệt gọi nó là A Từ, nó không đếm xỉa, mình biết ngay Tiểu Bạch mới là tên hay.
Nó còn chưa tỉnh, mình lo lắng cái gì.
Đều tại Công nghệ Vĩnh Sinh, nếu bọn họ không làm ra những chuyện đó, mình cũng sẽ không đi đến khu vực chưa xác định.
Không cần rời khỏi khoang con nhộng khoang, A Từ cũng sẽ không gặp vấn đề về tâm lý.】
Trên giường có tiếng động rất nhỏ, Tô Triết Ngạn mặt không đổi sắc nhìn qua.
Sở Thời Từ duỗi người, vẫy tay với hắn, “Anh Ngạn! Chào buổi sáng!”
Tô Triết Ngạn lãnh đạm liếc nó một cái, quay đầu lại tiếp tục viết nhật ký,【Khôi phục rồi, thật tốt.】
Hai tiếng nhắc nhở đánh thức hệ thống, nó nó ngái ngủ nhìn vào bảng điều khiển.
【Giá trị sức sống +, giá trị sức sống hiện tại là .】
【Giá trị sức sống +, giá trị sức sống hiện tại là .】
Thời gian không còn nhiều, Tô Triết Ngạn thu dọn đồ đạc và mang theo Sở Thời Từ đi đến thị trấn tiếp theo.
Dọc đường cả hai nhìn thấy một ít quần áo rách nát, xét về phong cách thì hẳn là người của Công nghệ Vĩnh Sinh.
Hàng trăm tiểu đội của bọn họ đã lần lượt tiến vào vùng hoang dã và đang thăm dò khu vực chưa xác định ở phía đông nam.
Eo Sở Thời Từ bị buộc một sợi xích, đầu còn lại được buộc vào cánh tay của Tô Triết Ngạn.
Cậu giật nhẹ dây xích, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Trên đường đi hai người cũng không trải qua quá nhiều khúc chiết, và đã đi tới khu vực chưa xác định được miêu tả trên bản đồ trước khi quân đội đế quốc tấn công ngôi sao hoang vu đúng lúc.
Đó là một cánh đồng cằn cỗi, một cái khoang con nhộng đang nằm đó một mình.
Nó tương tự như cái Tô Triết Ngạn đã sử dụng trước đây, nhưng nó cũ hơn và phủ đầy bụi.
Khi cửa khoang được mở ra, tro bụi ập thẳng vào mặt.
Sở Thời Từ nắm lấy sợi xích lắc tới lắc lui, thò đầu nhìn vào bên trong.
Chờ lớp bụi tan đi, khung cảnh bên trong khoang con nhộng lộ ra.
Bên trong nhét đầy đá đen, dưới lớp đá đen là một đống giấy.
Có thể mơ hồ nhìn thấy những từ trên giấy qua những khoảng trống giữa các viên đá.
Nét chữ ngay ngắn, đẹp đẽ và vuông vức, là nét chữ của Tô Triết Ngạn..