Nhưng dù như vậy, một vấn đề lại đến nữa: Vậy quy tắc chính xác thì phải làm sao?Có thể chắc chắn Hoàng Đào đã gặp được ma nơ canh kỳ lạ.
Bởi vì dựa theo tình huống mà Mẫn Tĩnh Di miêu tả, tiếng bước chân của Hoàng Đào đã dừng lại một lúc.
Có lẽ sau khi gặp ma nơ canh, cô ấy đã lựa chọn đứng im bất động tại chỗ nên mới xảy ra chuyện.Do dự một chút, Vương Kiến Quốc chủ động nói: “Có khi nào, chúng ta cần dựa theo sự tương phản với quy tắc sai lầm, cũng chính là vừa nhìn thấy ma nơ canh kỳ lạ thì lập tức chạy trốn không ngừng?”Anh ấy đã từng tham gia một quy tắc quái đàm, biết có một số quy tắc sai lầm vẫn có một số tác dụng nhất định, cũng có một số chỉ cần làm ngược lại với quy tắc sai lầm là được.Tô Dung cũng đã nghĩ đến điều này, nghe vậy gật đầu: “Không chứng chính là như vậy.”Hai người liếc nhau, mang theo khí thế thấy chết không sờn tiến về khu quần áo.Hai người chưa từng đến nơi này, vừa đến đã nhìn thấy những con ma nơ canh kia, thiếu chút nữa đã bị hoảng sợ, còn tưởng rằng vừa mới đến đây đã gặp điều quỷ dị.
Vẫn là Vương Kiến Quốc phản ứng trước: “Quần áo trên người những con ma nơ canh này đều vừa người, có lẽ không thành vấn đề.”Tô Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi, cẩn thận đi theo phía sau anh ấy đi vào trong.
Đi lại giữa những gian hàng quần áo kín không kẽ hở, ngoại trừ tiếng bước chân thì không còn chút âm thanh nào khác.
Tốc độ của hai người rất nhanh, cố gắng đi thật nhanh qua khu vực nguy hiểm này.Nhưng “Nó” đã mạnh mẽ hơn, hiển nhiên không thể để hai người được toại nguyện, chỉ trong một chớp mắt, cuối hành lang đột nhiên xuất hiện một con ma nơ canh hình thù quái lạ.Trên người nó mặc một cái áo có bốn tay ngắn, phía dưới là một cái quần đen có tám ống.
Tám ống quần tạo thành một vòng tròn, dường như bất cứ lúc nào xúc tua cũng có thể xuất hiện.Rõ ràng là một con ma nơ canh làm bằng nhựa tái nhợt không có mặt mũi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác một con người chân thật đang đứng ở đó.Nhìn thấy con ma nơ canh này, Tô Dung bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, xoay người lập tức bỏ chạy.
Vương Kiến Quốc theo sát sau đó, hành lang hẹp khiến anh ấy không có cách nào lướt qua cô gái đang chạy phía trước.Anh ấy chỉ cảm thấy có một hơi thở ấm áp kì lạ phía sau, giống như có thứ gì đó đang theo sát phía sau anh ấy.
Vương Kiến Quốc bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ đã làm sai rồi, vốn dĩ không nên xoay người chạy trốn.
Anh ấy muốn dừng chân nhắm mắt lại theo quy tắc, lại định quay đầu nhìn con ma nơ canh phía sau như thế nào.Nhạy bén nhận ra tiếng bước chân của Vương Kiến Quốc bắt đầu trở nên chậm chạp, trong lòng Tô Dung căng thẳng, cũng không quay đầu lại lên tiếng hỏi: “Anh Vương anh không sao chứ?”Tâm trí của Vương Kiến Quốc bị tiếng gọi này kéo về, anh ấy vội vàng nhanh chóng đuổi kịp Tô Dung: “Anh không có việc gì, mau chạy đi.”Hai người một đường chạy như điên, cuối cùng cũng chạy ra khỏi khu quần áo.
Tô Dung thở hổn hển, cười khổ một tiếng: "Lượng vận động ngày hôm nay còn nhiều hơn lượng vận động cả mùa hè của em đấy.”“Vậy có lẽ em phải rèn luyện nhiều hơn.” Vương Kiến Quốc nói, anh ấy cũng không quá mệt mỏi, nhìn cái cửa lớn kho hàng đang đóng chặt trước mặt: “Kho hàng ở ngay chỗ này.”.