Không cần hỏi cũng biết tin nhắn của Đào Thời Diên được copy từ đâu.
Hơn nữa copy được một nửa đã bị đứt mất, nên mới phải chia ra làm hai tin nhắn.
Trình Hề có cảm giác bị xúc phạm không hề nhẹ, bèn hung dữ ấn tắt điện thoại. Nhưng hai giây sau, lại mở khóa màn hình ra.
Đào Thời Diên: “….”
Vậy mà hạnh phúc ấy hả? Vậy sau này có thể thường xuyên mở xem group mà bà nội kéo mình vào.
Trình Hề cố gắng tiếp tục tìm đề tài, cậu nhìn nồi canh nấm có thể gọi là trong suốt ở trước mặt, tự thôi miên nói:
Đi vắng một tuần, studio còn tồn một đống dự án cần quyết sách, Đào Thời Diên nhìn cái tin nhắn thiếu dinh dưỡng kia một lát rồi không trả lời lại nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Triệu Tiểu Đào – người bị hại nặng nề nhất đang gỡ miếng ruột vịt từ trên tóc mình xuống, chán nản nói: “Trình Nhi, cậu ôm điện thoại nói chuyện với ai đấy, có niềm vui mới nên quên anh rồi đúng không?”
Cảm thấy họ Đào không muốn trả lời nữa, Trình Hề bèn để điện thoại xuống, nghiêm túc nói: “Đang nói chuyện với một tên khốn.”
“Thôi đi, theo anh thấy thì là nhân tình của cậu thì có, thế nên mới nói chuyện vui vẻ như vậy… không đúng, rùa không thể có dê được, rùa đẻ trứng mà.”
(chỗ này bạn Hề dùng từ王八犊子 (Tên khốn), trong đó 王八 là rùa, 犊子 là con dê/con nghé. Còn ý Triệu Tiểu Đào là phải dùng từ王八蛋 (tên khốn), 王八 là rùa, 蛋 là trứng, hai từ này đều dùng để chửi người)
“….”
Ăn lẩu xong, khi đã cơm nước no nê, đưa Trình Hề về tới cửa nhà, thì Triệu Tiểu Đào vỗ bụng rời đi.
Trình Hề ở khu biệt thự phía nam Tùng Giang, trên khu đất rộng chỉ xây chín tòa nhà, điều kiện khá tốt, mỗi lần đến đây Triệu Tiểu Đào toàn phải hét lên “Lạc đường rồi lạc đường rồi”.
Trình Hề mở cửa lớn của biệt thự ra, lập tức nhìn thấy… có một người ở trong đó.
Là một người đàn ông, hơn tuổi, phong thái hiên ngang, nhìn kỹ thì khuôn mặt có hơi giống cậu.
Trình Hề run lên, bất đắc dĩ mở miệng: “Sao cha lại tới đây?”
“Cha là cha của con,” vẻ mặt của Trình Lập Quốc rất nghiêm nghị: “Không thể tới đây à?”
Đương nhiên là có thể, căn biệt thự trị giá triệu này là ông mua mà.
“Vào trong rồi nói chuyện.” Trình Hề nói.
Từ cửa lớn biệt thự vào đến cửa nhỏ có một đoạn hành lang gấp khúc rất dài, hai cha con im lặng bước đi. Lúc đi đường Trình Lập Quốc luôn nhìn thẳng về phía trước, nên không phát hiện ra cây anh đào trong vườn hoa đã kết một tầng quả nặng trĩu.
Bước vào phòng khách, hai cha con ngồi xuống ghế sô pha. Trình Hề lấy một chai nước soda ra: “Chỗ con không có trà, cha uống tạm cái này đi.”
Trình Lập Quốc không đụng vào chai nước, mà đi thẳng vào vấn đề: “Tuần sau là ngày giỗ của mẹ con, con về nhà tới nghĩa trang cùng cha.”
Động tác lau tay của Trình Hề chợt khựng lại: “Chiều hôm đó con mới bay về Tùng Giang, chắc là không kịp đâu. Hơn nữa con là người của công chúng, bất cứ lúc nào cũng có paparazzi theo đuôi, đi muộn một chút sẽ tốt hơn, tránh để bọn họ làm phiền mẹ.”
Lời nói của cậu nửa thật nửa giả, Trình Lập Quốc lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đương nhiên nghe ra cậu đang kiếm cớ, không muốn đi cùng mình.
“…Được,” Trình Lập Quốc thở dài, ông đứng lên nói: “Vậy thắp hương xong con về thẳng nhà nhé, dì Viên cứ nhắc con mãi.”
Dì Viên là bảo mẫu của nhà họ Trình, Trình Hề được bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, hai người rất thân thiết với nhau, cậu gật đầu: “Gần đây con sẽ tranh thủ về thăm dì ấy.”
Trình Lập Quốc nhíu mày, con trai nói về, nhưng không nói là ngày đó quét mộ xong sẽ về, tương đương với việc đang lòng vòng từ chối.
Rõ ràng vẫn chưa qua thời kỳ phản nghịch.
“Tiểu Hề, con không còn là trẻ con nữa,” Trình Lập Quốc không vui: “Cũng nên học được cách hiểu chuyện rồi, cha không…”
“Cha không có nhiều thời gian để quản con.” Trình Hề nghiêm mặt giúp ông nói hết những lời còn lại.
Trình Lập Quốc nhíu chặt chân mày: “Thái độ của con là sao đấy?”
“Thái độ bình thường.” Trình Hề lập tức nói.
Mấy năm nay, không phải là Trình Lập Quốc không thử nói chuyện với con trai, nhưng lần nào cũng kết thúc bằng một cuộc cãi vã hoặc là bỏ mặc nhau.
Ông rất đau đầu: “Tiểu Hề, con thông cảm cho cha đi.”
“Con nghĩ là mình chưa gây ra chút phiền phức nào cho cha cả.”
“Con hiểu ý của cha mà,” giọng Trình Lập Quốc không kiên nhẫn: “Con nghe lời cha một chút, cha bận lắm.”
Nghe thấy hai chữ “bận lắm”, tâm trạng đang tốt của Trình Hề lập tức rơi xuống đáy vực.
Từ nhỏ đến lớn, câu mà Trình Lập Quốc nói nhiều nhất chính là “bận lắm”, lúc những đứa trẻ khác nắm tay cha mẹ tới trường học, Trình Lập Quốc đang bận, lúc những đứa trẻ khác vui vẻ ăn tiệc với cha mẹ, Trình Lập Quốc đang bận, lúc những đứa trẻ khác bị cha mẹ dạy bảo không được xem ti vi quá nhiều, Trình Lập Quốc cũng đang bận.
Ông ấy lúc nào cũng bận.
“Nếu đã bận,” Trình Hề cố gắng đè ép cảm xúc của mình xuống: “Thì cha mau quay về làm việc đi.”
Trình Lập Quốc cúi gằm mặt: “Con cứ muốn đối chọi với cha đúng không?”
“Không, con cũng bận lắm, nên chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Nói chuyện kiểu gì đây? Trình Lập Quốc giận dữ, gọi một tiếng: “Trình Hề!!”
Không thể phủ nhận, Trình Lập Quốc rất uy nghiêm. Âm cuối vang vọng trong phòng khách, làm trái tim Trình Hề run lên.
Ngọn núi phủ đầy tuyết mang tên cảm xúc lập tức sụp đổ, cậu xỏ hai tay đang run rẩy vào trong túi quần, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Những quả anh đào chín rục rụng xuống đất, nước ứa ra, đỏ chói.
“Cha, cha có nhớ cây anh đào này là bài tập thực hành của con vào năm nào không?”
Trình Lập Quốc sửng sốt.
“Nếu như không phải vì cha bận, thì năm tuổi con đã không bị lừa bán đi rồi.”
Vì mẹ mất sớm, nên lúc còn bé, mong ước lớn nhất của Trình Hề là được ăn cơm cùng với cha mình.
Mỗi lần đến giờ cơm, bé Trình Hề sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bưng bát đợi tiếng còi ‘bíp bíp” của ô tô —— điều này có nghĩa là Trình Lập Quốc đã về.
Lúc này dì Viên sẽ nói: “Cục cưng ăn cơm trước đi, đợi cha về, bụng của cục cưng đã đói đến mức xẹp lép rồi.”
‘Con không đói,” bé Trình Hề che cái bụng đang kêu ọt ọt của mình: “Con muốn ăn cơm cùng cha cơ.”
Tiếc là, số lần cậu đợi được đã ít lại càng ít hơn.
Trừ chuyện ăn cơm ra, cậu còn một nguyện vọng lớn nhất —— là muốn tới công viên trò chơi cùng cha.
Nguyện vọng này cuối cùng cũng thành hiện thực vào ngày tết thiếu nhi lúc cậu lên tuổi, có lẽ là do dì Viên nhắc quá nhiều lần, Trình Lập Quốc không nghe nổi nữa, nên đã dành một ngày để đi cùng cậu.
Ngày đó Trình Hề mặc một bộ quần áo mới, trên lưng đeo cặp sách mà mình thích nhất. Trong cặp có hai quả táo nhỏ, hai gói bánh Vượng Vượng, hai gói thạch. Cậu một phần, cha một phần.
Vào công viên trò chơi, người qua người lại rất đông đúc, cậu rụt rè nắm lấy tay cha, cha cũng nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu.
Bàn tay của cha rất rộng, rất ấm.
Nhìn thấy quán nhỏ bán chong chóng, cha còn mua cho cậu một cái chong chóng nhiều màu sặc sỡ. Là cái lớn nhất đắt nhất ở đó, những đứa trẻ nhìn thấy cậu, đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía cậu.
Bé Trình Hề cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng chưa được mấy phút, chiếc điện thoại phiền phức của cha đã đổ chuông.
Ông kéo cậu qua một bên nghe máy, lúc đang nói chuyện chợt buông lỏng tay cậu ra, để giảm bớt tiếng ồn nên đã quay lưng về phía cậu.
Nói thêm một lát nữa, trước mặt bé Trình Hề bỗng tối sầm lại.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm trong ngôi nhà gạch của vùng nông thôn rồi.
Để ngăn cậu chạy trốn, người mua cậu đã nhốt cậu vào một căn phòng, rồi khóa cửa lại.
Căn phòng rất tối, giường chiếu lại cứng, tiểu thiếu gia được nuông chiều mà lớn lên da mỏng thịt mềm, nên cấn người không ngủ được.
Đến tối, rắn rết côn trùng bò qua bò lại, cậu ôm gối rồi vùi đầu vào đó, không dám nghe không dám nhìn gì cả, trong tay vẫn siết chặt cái chong chóng kia.
Phải, dọc đường bắt cóc cậu, bọn buôn người dùng hết mọi cách, đánh có, gỡ tay cậu ra cũng có, nhưng không thể làm cho cậu buông tay.
Cậu không thể buông được.
Trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cha.
Nửa năm sau, dưới áp lực của tập đoàn Trình thị, vụ án đã được phá thành công, Trình Hề được cứu đi suốt đêm. Trong lúc hỗn loạn, chong chóng không biết đã bị vứt ở đâu.
Còn cả anh trai nhỏ của cậu nữa, anh trai ở bên cạnh cậu hơn buổi tối, cũng gấp gáp như vậy, không có một lời từ biệt, lạc mất nhau trong biển người.
Bị kéo vào vòng xoáy hồi ức, Trình Hề thất thần không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần, thì sắc trời đã gần hoàng hôn rồi.
Trong căn biệt thự chỉ còn lại một mình cậu.
Như ước nguyện của cậu, Trình Lập Quốc đã rời đi.
Tới phòng vệ sinh rửa mặt, Trình Hề vùi mình trên ghế sô pha, muốn tập luyện vũ đạo một lát, nhưng cảm thấy chẳng có chút sức lực nào cả.
Đúng rồi —— cậu chợt nhớ ra, Alekseyevich Ostrovsky từng nói, cách tốt nhất để làm bản thân mình thoải mái đó là làm người khác không thoải mái.
Trình Hề vội vã đi tìm Đào Thời Diên!
Ộp pa trả lời cực nhanh.
Đào Thời Diên nhìn hai câu mà đối phương vừa gửi đến, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đó.
Đào Thời Diên nhìn câu này xong, bèn trượt lên lịch sử tán gẫu sáng nay, rốt cục cũng phát hiện ra lạ ở chỗ nào.
Không có dấu! không có ~, lại càng không có đủ loại emo xấu xí.
Chắc là tâm trạng không tốt.
Đợi một lát không nhận được câu trả lời, Trình Hề biết đối phương đã thành công bị mình làm cho mắc ói, cậu càng nhàm chán hơn, nên định đi lên phòng tập trên lầu để tập nhảy.
Kết quả vừa bò dậy, điện thoại lại vang lên tiếng chuông thông báo rất khác thường.
Trình Hề: “!!!”
Họ Đào gọi thoại làm gì thế!
Chẳng nhẽ gõ chữ nói không lại, nên định gọi điện battle với cậu sao?!
… Không sao, chuyện nhỏ ý mà, Trình Hề xoa mặt, hung dữ ấn nghe máy.
“Alo?”
“Tôi đây.” Giọng của anh vang lên ở đầu bên kia, qua xử lý của dòng điện lại càng trầm thấp và từ tính hơn, cực kỳ êm tai.
“Em biết,” Trình Hề xác nhận: “Anh ấn nhầm à?”
Giọng nói khàn khàn, âm điệu trầm thấp, Đào Thời Diên đưa ra kết luận: “Không. Cậu không vui đúng không?”
Nghe thấy vậy, Trình Hề bỗng chốc không biết phản ứng lại như thế nào, không hiểu vì sao Đào Thời Diên có thể phát hiện ra cậu không vui. Cũng không hiểu ý đồ trong câu hỏi của đối phương.
Cậu kiếm cớ: “Em đang vui lắm, có lẽ là đói bụng, nên tạo thành ảo giác nói chuyện không có sức lực đó.”
Đào Thời Diên “Ừ” một tiếng: “Nhà cậu ở đâu?”
Làm gì? Muốn tới cửa PK à? Trình Hề không tìm được manh mối, nên báo địa chỉ của bảo vệ.
Sau đó điện thoại bị cúp máy.
Trình Hề im lặng một lát, rồi đi lục tung phòng đựng đồ lên, tìm được một cây vợt tennis có vẻ đánh người cực kỳ đau cầm ra.
Nhưng vợt tennis không phát huy được tác dụng, cơ mà bốn mươi phút sau chuông cửa lại thực sự vang lên, người đến không phải là Đào Thời Diên, mà là ông chú bảo vệ.
“Chào cậu, đồ ăn của cậu viết sai địa chỉ, nên đưa đến cổng.”
Đầu óc Trình Hề mơ hồ.
Cảm ơn ông chú bảo vệ xong, Trình Hề cầm một cái túi đựng đầy đồ ăn vào. Cậu biết tên nhà hàng trên hộp đồ ăn, là một nhà hàng tư nhân rất nổi tiếng ở Tùng Giang.
Cậu nhớ món ếch xào sả ớt và cá Thanh Giang hấp ở đây không tệ, vừa cay vừa nóng, cực kỳ đã ghiền.
Tâm trạng tốt lên một cách vi diệu, ôm sự chờ mong, Trình Hề chạy bịch bịch tới phòng ăn, rồi mở nắp hộp thức ăn ra.
Mở hộp đầu tiên, súp nấm với bắp cải luộc.
Mở hộp thứ hai, súp nấm và đậu bắp luộc.
Mở hộp thứ ba, súp nấm với cải thìa luộc.
Mở tất cả ra, thứ khác biệt duy nhất là cải ngồng.
Trình Hề: “…”
Trình Hề:
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Tiểu Hề tự làm tự chịu