TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

chương 21: long chủng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm mở mắt ra, Trình Hề nhìn bản thân mình đang nằm ngang trên Long sàng, rồi lại nhìn người đàn ông đang nghiêng người dựa vào giường Quý phi kia, cực kỳ chột dạ rón rén chạy trốn.

Trước khi đi còn không quên đắp cho Đào Thời Diên một cái chăn.

Về Trữ Tú Cung đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong, Tiểu Hồng đã vội vã chạy vào: “Trình tú nữ, sao người vẫn còn rề rà ở đây!”

Trình Hề vừa uống nước vừa nói: “Hình như cô đang nói lại lời thoại hôm qua.”

“….” Tiểu Hồng đọc lời thoại chẳng kèm chút tình cảm nào giống như một cái máy: “Cuộc săn bắn sắp bắt đầu rồi, đây là cơ hội tốt để người lộ diện, đừng nghĩ từng gặp qua một lần là hoàng thượng sẽ nhớ người, nhanh đổi xiêm y rồi đi theo nô tì đi.”

Nói xong cô nàng ném cho cậu một bộ đồ.

Được thôi, tối qua đã ngủ một giấc thật no nên giờ tinh thần rất thoải mái, Trình Hề không thèm so đo với ekip chương trình chết tiệt nữa, cậu lười biếng mặc đồ vào, rồi theo Tiểu Hồng tới khu vực săn bắn để làm việc.

Cái gọi là khu vực săn bắn được xây dựng ở bên ngoài khu vực quay phim, là một khu rừng rộng lớn được bao quanh bởi lưới điện cao thế.

Bên ngoài khu vực săn bắn có một cái đài quan sát rất cao, Thái hậu đang ngồi ngay ngắn trên đài quan sát, mỉm cười nói: “Thời tiết hôm nay rất đẹp, hay là chúng ta nhân cơ hội này tổ chức một cuộc thi săn bắn nhé?”

Đến rồi đến rồi! Lần kiểm tra đánh giá thứ hai đến rồi!

“Quy tắc rất đơn giản, ai săn được nhiều con mồi thì người đó thắng,” Thái hậu nhìn Đào Thời Diên và Hứa Lệ Sơ đang ngồi bên cạnh mình: “Bệ hạ và thái tử cũng sẽ cùng tham gia. Các con, cố lên nhé, hãy biểu diễn phong thái vương triều《Hành trình》của chúng ta đi!”

“Tôn nhi sẽ không làm nhục sứ mệnh!” Hứa Lệ Sơ trả lời rất vang dội.

Nói là săn bắn, thực ra để qua được khâu thẩm định, ekip chương trình không thể thực hiện mấy cảnh săn bắn động vật đầy máu me được. Bọn họ treo những tấm nhựa hình chim muông ở sau gốc cây, giấu giữa bụi cỏ và trên các cành cây, mũi tên chuẩn bị cho khách mời cũng là cao su hút đầu, bắn trúng ‘con mồi’ thì sẽ hút vào, không làm người khác bị thương.

Sau khi trình bày xong cốt truyện, ekip chương trình dắt sáu con ngựa tới. Trong số những người này, Đào Thời Diên, Hứa Lệ Sơ, Vương Tử Hàn là diễn viên, nên từng học cưỡi ngựa để đóng phim.

Mạnh Bạch xem ra cũng biết, Trình Hề khi còn bé cũng từng học kỹ thuật cưỡi ngựa. Chỉ có Thẩm Ý nhìn yên ngựa, vẻ mặt hơi bối rối.

“Thùng thùng thùng ——”

Tiếng trống trận vang lên, thấy tất cả khách mời đều lên ngựa, Thái hậu hạ lệnh, mọi người lập tức điều khiển ngựa chạy vào trong rừng!

Trình Hề cũng đi, nhưng đi được một nửa lại vòng về điểm xuất phát: “Chị Ý, chị không biết cưỡi ngựa đúng không.”

Câu nói của cậu là câu khẳng định, không phải câu hỏi, Thẩm Ý ngớ ra: “Ừ, chị biết lên ngựa thôi, chứ không biết cưỡi. Nhưng không sao đâu, chị đã là tần rồi, cậu không cần phải quan tâm đến chị, đi săn bắn đi.”

Trình Hề vốn cũng chẳng có ý định tập trung săn bắn, nên cậu lắc đầu, rồi bắt đầu dạy cô những ý chính của việc cưỡi ngựa.

May mà Thẩm Ý thông minh, hơn nữa vì cân nhắc đến an toàn cơ thể cho các khách mời, ekip cũng chỉ chọn những chú ngựa thấp ngoan ngoãn, mười mấy phút sau, Thẩm Ý đã có thể điều khiển ngựa chậm rãi bước đi.

“Chắc được rồi đấy, nào, để em dẫn chị đi một đoạn.” Trình Hề dùng một tay nắm dây cương của mình, một tay khác nắm dây cương của Thẩm Ý.

“Vậy chị không khách sáo với cậu nữa,” Thẩm Ý hỏi: “Đúng rồi, sao tối qua cậu không về Trữ Tú Cung?”

Trình Hề nói như chuyện đương nhiên: “Em bị gọi đi thị tẩm mà.”

“….”

Thẩm Ý dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cậu: “Tối qua quay xong cảnh cậu vào Dưỡng Tâm Điện, thì ekip chương trình cũng kết thúc công việc luôn mà, đừng nói là cậu không biết chứ.”

Trình Hề sửng sốt.

Rốt cục cậu cũng nhớ ra là lạ ở chỗ nào rồi —— trong đại điện của Dưỡng Tâm Điện hoàn toàn không có VJ và máy quay, chứng tỏ ekip chương trình đã kết thúc công việc thật rồi.

Mà tên hoàng thượng chết tiệt kia còn bắt cậu hành lễ, còn bắt cậu tự xưng là ‘nô tì’, rồi còn sai bảo cậu hầu hạ tắm rửa nữa.

….. Đờ mờ, bị người ta lừa rồi!

Trình Hề ở trong lòng điên cuồng mắng Đào Thời Diên, nhưng cậu không thể kể cho Thẩm Ý nghe được, kể xong rồi biết giấu mặt vào đâu. Cậu bèn kiếm cớ rời đi.

Đúng lúc Thẩm Ý cũng muốn thử cưỡi ngựa bắn cung, nên ở lối rẽ của cánh rừng, mỗi người đi mỗi ngả.

Có lẽ Trình Hề điên cuồng mắng chửi trong lòng đã bắt đầu có hiệu quả, nên lúc Đào Thời Diên đang tìm kiếm con mồi, bỗng nhiên có một mũi tên bay lạc về phía anh.

Thái tử điện hạ vẫn luôn vây quanh bên cạnh phụ hoàng để tìm cơ hội nịnh nọt, thấy vậy bèn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông chắn trước mặt phụ hoàng. “Bụp” một tiếng, cánh tay cô bị mũi tên cao su cắm chặt vào.

“Phụ hoàng…” Hứa Lệ Sơ che cánh tay trái bị bắn trúng: “Người không bị hoảng sợ chứ ạ?”

Đang có VJ ở đây, Đào Thời Diên chỉ có thể phối hợp diễn kịch cùng cô: “Không, thái tử không tệ, Tiểu Lộc Tử, tuyên thái y.”

“Nếu phụ hoàng thấy nhi thần làm không tệ…. thì có thể ban Trình tú nữ cho nhi thần xem như phần thưởng được không ạ?”

Tà tâm của Hứa Lệ Sơ vẫn chưa chết.

Đào Thời Diên nhíu mày: “Trẫm đã sủng hạnh Trình tú nữ rồi.”

Thái tử điện hạ nằm bẹp dí ở Đông cung đọc sách không biết gì cả: “….”

Gì vậy trời? Cô không nghe nhầm chứ, sủng hạnh?

Là kiểu sủng hạnh mà cô nghĩ ấy hả?

Đào Thời Diên xem nhẹ ánh mắt phức tạp của cô: “Đây là lần thứ hai ngươi mơ ước phi tử của trẫm, là chê đầu mình nằm trên cổ quá lâu phải không?”

“Nhi thần biết tội!” Hứa Lệ Sơ lập tức xin tha: “Xin người cứ coi như nhi thần đang nói bậy đi ạ!”

Đào Thời Diên không nhịn được mà xua tay.

“Tạ ơn phụ hoàng tha chết.” Hứa Lệ Sơ chạy rất nhanh, còn chẳng để lại một làn khói.

Bên cạnh rốt cục cũng yên tĩnh, Đào Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, thả chậm tốc độ dẫn ngựa đi thong thả.

Giữa chừng gặp được những khách mời khác mấy lần, trong giỏ trúc của mọi người đều có con mồi bằng nhựa. Chỉ có Trình Hề là hai tay trống trơn, nhìn thấy anh còn hất cằm lên, huênh hoang giục ngựa rời đi.

Xem ra hành vi bắt nạt người ta đã bị lộ rồi, Đào Thời Diên đau đầu xoa xoa ấn đường.

Không lâu sau, Hứa Lệ Sơ đã đi rồi lại vòng trở về, cười hì hì chắp tay với anh: “Phụ hoàng, người hãy xem thu hoạch của nhi thần đi, nhi thần chắc chắn sẽ không làm người mất mặt!”

Trong giỏ của cô phải có đến mười ba mười bốn con mồi bằng nhựa, Đào Thời Diên lạnh nhạt nói: “Đưa cho trẫm một nửa.”

Hứa Lệ Sơ: “Hở?”

Đào Thời Diên: “Ngươi không muốn cái đầu này nữa hả?”

“………Cho người cho người, người muốn bao nhiêu nhi thần sẽ đưa cho người bấy nhiêu!” Hứa Lệ Sơ rưng rưng dâng lên một nắm con mồi bằng nhựa.

Ai bảo trong tiêu chuẩn đánh giá thái tử có một hạng mục là mức độ vừa lòng của hoàng thượng chứ, hing!

Thời gian săn bắn kéo dài ba tiếng, lúc gần kết thúc, Trình Hề xách theo hai con mồi bằng nhựa vô cùng đáng thương đi về chỗ tập hợp.

“Rìiii Rìiiii—” Điện thoại rung lên hai tiếng.

Tên hoàng thượng chết tiệt ấy gọi cậu làm gì? Trình Hề nghi ngờ chạy tới, còn chưa kịp định hình tình huống, ngực đã bị nhét cho một đống đồ.

Cúi đầu nhìn kỹ, có miếng nhựa hình nai con, miếng nhựa hình gà rừng, miếng nhựa hình thỏ, miếng nhựa hình chim bồ câu…..

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người dúi cho cậu một đống đồ chỉ để lại một vệt bóng lưng vàng óng.

Trình Hề: “………”

Nghĩ rằng làm như vậy là tôi sẽ quên bẵng chuyện anh lừa tôi sao?

Hơn nữa cậu cũng không muốn có con mồi màaaaaaaaaaaaa!

Tuy nhiên thành tích của bản thân quá kém, cho dù có thêm vào một nửa này của Hứa Lệ Sơ, thì kết quả vẫn không đủ. Cuối cùng Mạnh Bạch với ưu thế tuyệt đối đã giành chiến thắng, Tiểu Quý Tử đứng tại chỗ đọc ý chỉ của Thái Hậu: “Hiện nay có Mạnh thị tú nữ Mạnh Bạch giỏi về cưỡi ngựa bắn cung, tư thế oai hùng, nên được thăng cấp lên thành tần, tước hiệu là ‘Bạch’.”

Mạnh Bạch mừng rỡ phát điên: “Đa tạ Thái hậu.”

Nghe thấy vậy, mọi người đều mang vẻ mặt khác nhau, Thẩm Ý thì thở dài – cô lại mọc ra thêm một đối thủ cạnh tranh rồi.

Xem chừng cần phải vạch ra một con đường thăng cấp thật tốt rồi, Thẩm Ý vừa suy nghĩ vừa xoay người, trong lúc vô tình lại thoáng liếc thấy thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ đang đứng bên bìa rừng, vẻ mặt đau khổ, quả thực có thể gọi là như cha chết mẹ chết.

“……..Thái tử, người làm sao vậy?” Thẩm Ý tò mò: “Vừa nãy hoàng thượng không khen ngợi người sao?”

Hứa Lệ Sơ khóc huhu: “Ý tần, ngươi có nhìn thấy con mồi của Trình tú nữ không.”

“Nhìn thấy, sao vậy?”

“Đó vốn là của ta huhuhuhu! Ta có đánh dấu ký hiệu!”

Thẩm Ý có hơi không hiểu được.

Cô hỏi: “Sao con mồi của người lại chạy tới trong giỏ của Trình tú nữ vậy?”

Hứa Lệ Sơ nghiến răng: “Phụ hoàng nói muốn nó, ta không đưa thì sẽ chặt đầu ta.”

“Người chọc Đào Thời Diên à?”

“Đúng vậy,” Hứa Lệ Sơ ngượng ngùng nói: “Ta thèm muốn cơ thể của Trình tú nữ.”

“………” Được thôi, đúng là đến chết không đổi.

Thẩm Ý chỉ có hai từ để miêu tả: “Đáng đời.”

Là hai cô gái duy nhất trong ekip chương trình, bọn cô rất thân với nhau. Nghe thấy Thẩm Ý mắng mình, Hứa Lệ Sơ nhào lên cù lét Thẩm Ý, hai người lập tức đùa giỡn ầm ĩ một trận.

Sau khi đùa giỡn vui vẻ xong, lúc yên tĩnh lại, Thẩm Ý khẽ nhắc nhở Hứa Lệ Sơ: “Sau này cô đừng tiếp tục có ý đồ với Tiểu Trình nữa.”

Hứa Lệ Sơ vô cùng tán thành, gật đầu: “Em phát hiện ra hình như thầy Đào đối xử rất tốt với Cam Nhỏ nhé, đi cứu cậu ấy này, cho phép cậu ấy gửi tin nhắn trên wechat lại còn lấy con mồi cho cậu ấy nữa….. shhh, cái cảm giác CP không giải thích được này là sao ấy nhở, tự nhiên em muốn ship zờ lờ!”

“Suỵt, đừng nói lung tung, Mạnh Bạch đang ở đây đó.”

“Nhưng thầy Đào lạnh nhạt với Mạnh Bạch lắm, hoàn toàn không để ý đến anh ta luôn… thật ra cũng không phải là không để ý đến anh ta, hình như ngoài Cảm Nhỏ, thì thầy Đào chưa từng để ý đến ai cả. Vừa nói thế thì em lại càng muốn ship hơn, lạnh lùng công chỉ đối xử tốt với một người huhuhu làm sao đây chị Ý, em muốn đeo kính màu vàng để nhìn mọi người!!!”

Mạnh Bạch đứng sau thân cây, cắn chặt răng, vẻ mặt như đưa đám.

Cuộc săn bắn dài ba tiếng đồng hồ tốn hơn một nửa sức lực, buổi chiều ekip chương trình không đưa ra những yêu cầu quá đáng nữa, mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày.

Đến tối, đài phát thanh chợt vang lên: “Chúc mừng Thẩm Ý, Mạnh Bạch được thăng cấp tần vị. Giai đoạn thứ hai của thâm cung hỗn loạn sẽ chính thức được tiết lộ —— ám đấu.”

“Bắt đầu từ hôm nay, mỗi đêm các phi tử sẽ tiến hành bỏ phiếu kín, không thu phiếu của người đã tử vong. Người nhận được nhiều phiếu nhất, nếu thân phận là tần trở lên, thì sẽ bị hạ xuống một cấp; nếu là tú nữ, ngày hôm sau trực tiếp bị tuyên bố tử vong; nếu số phiếu bằng nhau, thì có thể duy trì tình trạng hiện tại. Giờ sẽ bắt đầu đếm ngược trong vòng năm phút, năm phút sau sẽ tiến hành lần bỏ phiếu tử vong thứ nhất.”

Cho dù hiện thực hay là phim truyền hình, đều có không ít phi tử và hoàng tử chết vì cung đấu. Bởi vậy sau khi loa phát thanh kết thúc, khách mời chỉ hơi ngạc nhiên rồi tiếp tục nghỉ ngơi.

Giống như loa phát thanh nói, năm phút sau, staff của ekip chương trình ôm thùng bỏ phiếu bước vào Trữ Tú Cung.

Trình Hề viết tên Mạnh Bạch.

Không sai, chính là Mạnh Bạch. Từ lúc chương trình bắt đầu quay cho đến giờ, Mạnh Bạch luôn nhằm vào cậu. Không thèm để ý tới là vì cãi đi cãi lại với loại người như Mạnh Bạch rất hạ giá, chứ không phải là cậu rộng lượng không tính toán.

Bỏ phiếu xong, một đêm chẳng có ai nói gì nữa.

Sáng sớm, Trình Hề đang mơ màng ngủ, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra. Cậu dụi mắt, có hai người mặc đồ của hắc bạch vô thường đứng ở cửa, cậu thoáng chốc bị giật mình!!

“Diêm Vương muốn ngươi chết vào buổi sáng, ai dám giữ ngươi đến tối!! Trình tú nữ, hãy nhanh thay y phục đi theo chúng ta, ngươi đã bị chết vì bệnh ho lao!”

Cậu bị bỏ phiếu chết rồi?

Trình Hề do dự một lát rồi lập tức phản ứng lại —— chắc chắn Vương Tử Hàn và Mạnh Bạch cùng bỏ phiếu cho cậu rồi!

Nói thật, nếu bị mất quyền thi đấu vì những nguyên nhân khác, cậu hoàn toàn có thể chấp nhận được, dù sao thì bản thân cậu cũng chẳng muốn làm phi tử cho tên hoàng thượng chết tiệt kia.

Nhưng bị Mạnh Bạch và Vương Tử Hàn kết hợp đâm sau lưng làm cậu chết, thì bực bội quá đi mất.

Giờ hắc bạch vô thường đã tìm đến cửa rồi, làm sao đây… Trình Hề chậm chạp bò xuống giường, rồi bỗng nhiên nhớ tới một thứ.

Cậu chạy tới trước tủ, rút một tấm thẻ từ trong ba lô ra. Hắc bạch vô thường nhìn thật kỹ, đó là phần thưởng của quán quân trạm đầu tiên —— thẻ buff may mắn!

Hắc vô thường hỏi: “Trình tú nữ, ngươi có chắc chắn sử dụng thẻ buff may mắn ở phân đoạn này không?”

“Dùng,” Trình Hề nói: “Ta sắp chết rồi, giờ mà không dùng thì sau này cũng chẳng dùng được nữa.”

Hắc vô thường: …. Cũng phải nhỉ.

“Được, chúng ta biết rồi.” Hắc bạch vô thường xoay người rời đi.

Hai mươi phút sau, loa lớn vang vọng toàn bộ hậu cung:

“Sau nhiều lần kiểm tra của thái y, tú nữ Trình Hề không bị bệnh lao, mà là do hỉ mạch nên chẩn đoán sai.”

“Chúc mừng tú nữ Trình Hề thành công mang thai long chủng, một nước đi vào lòng người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio