Lúc xuống xe, Trình Hề mới chợt nhận ra, cả đoạn đường này cậu cứ cắm mặt vào điện thoại nhắn tin với Đào Thời Diên suốt, rồi bỏ quên Lục Hành Chỉ bên cạnh mình, rất mất lịch sự.
Thế là cậu bèn vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh Lục nha, ban nãy em bất ngờ nhận được một chú mèo con, hơi kích động, nên quên nói chuyện với anh!”
“Mèo con? Đào Thời Diên tặng cho em à?”
Trình Hề gật đầu liên tục, không thể giấu nổi nụ cười trên mặt: “Vâng vâng, Thất Nguyệt nhà anh ấy —— một em mèo vàng vừa sinh xong, nên tặng cho em một con.”
“Anh nhớ lúc còn bé em cũng rất thích thú cưng, nên lúc nào cũng tới nhà dì Lưu ngắm mèo,” Lục Hành Chỉ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như em thích, anh cũng có thể tặng cho em. Mèo hay chó tùy em chọn, hoặc là cả hai luôn cũng được.”
Trình Hề cảm thấy câu này của anh Lục cứ là lạ, giống như đang tranh giành cái gì đó vậy.
Nhưng trên đời này có rất nhiều thứ đều phân chia thứ tự đến trước đến sau, đã có… Niên Niên rồi, cậu chẳng thể nào dành tình cảm tương đương cho em thú cưng khác được nữa, chuyện này chẳng công bằng với em thú cưng khác chút nào.
“Cảm ơn anh, anh Lục, nhưng em có một con là đủ rồi. Bao giờ đón nó về nhà, em sẽ dẫn nó đi thăm anh nha.”
Vì tâm trạng tốt, nên giọng của Trình Hề rất mềm mại, cuối cùng còn bỏ thêm một chữ ‘nha’. Lục Hành Chỉ không nhịn được mà nhớ lại, hình như mười mấy năm rồi cậu ta chưa từng nhìn thấy Trình Hề như vậy.
Sau khi được giải cứu từ vùng núi về nhà, Tiểu Hề trở nên im lặng, hướng nội hơn. Nếu như cảm thấy ai đó có thể làm mình tổn thương, cậu sẽ bày ra nanh vuốt của mình trước.
Giống như phủ lên cho mình một lớp vỏ cứng có gai, trước khi chạm được vào bên trong cậu, thì đã bị đâm đến mức máu me đầy người, mình đầy thương tích.
Mà giờ, cậu đang từng chút, từng chút xé lớp vỏ của mình ra, để lộ lớp thịt mềm mại ban đầu.
Lục Hành Chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên đỉnh đầu cậu, giọng nói rất dịu dàng:
“Trời nổi gió rồi, em vào nhà đi.”
Những lời nói và việc làm của Lục Hành Chỉ đêm nay rất khác với mọi ngày, hình như đã có vài thứ thay đổi, nhưng Trình Hề không thể nói rõ được là cái gì.
Cậu không nghe lời cậu ta vào nhà ngay, mà cố ý đứng ở cổng, nhìn chiếc xe của Lục Hành Chỉ dần rời xa khỏi tầm mắt mình. Khi con người ta lớn lên, có rất nhiều người bạn thuở ấu thơ sẽ biến mất trong biển người mênh mông, nhưng anh Lục vẫn ở đó, vẫn đối xử tốt với cậu như xưa, đây là món quà mà ông trời ban cho cậu, cậu rất cảm động và biết ơn.
tháng chạp, Trình Hề bị gọi về công ty để quay một video chúc Tết ngắn cho fans hâm mộ. Triệu Tiểu Đào bảo stylist mặc cho cậu một bộ đường trang đỏ rực, cầm hai dây pháo trong tay, vừa dùng b-box mô phỏng tiếng pháo vừa nói những lời chúc tốt lành, trông ngốc không chịu nổi.
(Đường trang: trang phục đời Đường)
Quay video chúc Tết xong, Triệu Tiểu Đào dẫn ekip mở một cuộc họp cuối cùng của năm, lên kế hoạch cho hoạt động sau khi quay xong 《Liệp Nhật》, nhân tiện lập kế hoạch cho việc sản xuất đĩa đơn và album thứ hai luôn.
Album đầu tiên là sản phẩm của gần hai năm trước, phong cách nên được đổi mới rồi. Trình Hề vẫn đang ở trong đoàn phim, không thể tham gia vào việc sản xuất, nhưng ít nhất đưa ra ý kiến trong việc chọn ca khúc cũng không thành vấn đề. Nếu có năng lượng, có thể chuẩn bị vũ đạo trước, như vậy có thể tiết kiệm thời gian một cách tốt nhất.
Có hai lễ trao giải bài hát dự kiến tổ chức vào tháng ba, tháng bốn, so với lúc mới debut, ngồi trước ti vi nhìn tiền bối nhận giải thưởng, lần này Trình Hề rất muốn trải nghiệm cảm giác được đứng trên đó.
Buổi sáng xử lý xong chuyện công việc, buổi chiều Trình Hề đến nghĩa trang nói chuyện với mẹ một lúc, rồi đến trung tâm thương mại mua quà tết. Dì Viên, Triệu Tiểu Đào, anh Lục, chú Lục, Lâm Tuyết Phong, Thang Vũ Khuynh, Đào Thời Diên đều có phần. Hứa Lệ Sơ, Thẩm Ý, Vương Hàn ở vùng khác, nên Trình Hề đã mua quà ký gửi đi cho bọn họ trước rồi.
Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, bước ngang qua một quầy hàng hiệu, cậu cứ đi qua đi lại hai vòng giữa tầng một và bãi giữ xe, cuối cùng cắn răng đi vào mua hai cái áo len.
Lúc xách theo bọc to bọc nhỏ về nhà, cậu bất ngờ nhận được điện thoại của dì Viên. Cũng giống như mấy năm trước, dì khuyên cậu về biệt thự ăn tết.
Mỗi lần từ chối bà, Trình Hề đều cảm thấy rất áy náy: “Dì Viên, xin lỗi, năm nay con vẫn quyết định đón Tết ở biệt thự. Dì đừng gấp, mấy ngày nữa con về thăm dì.”
“Haiz, Tiểu Hề, bốn năm rồi con không về nhà ăn Tết. Đừng nói là dì, mà cha con cũng muốn ăn bữa tiệc tất niên với con đó!”
Cha cậu? Trình Lập Quốc?
Trình Hề không nhịn được mà tự giễu: “Dì Viên, dì đừng lấy cha con ra làm cái cớ. So với việc ở bên con, ông ấy càng muốn ăn tiệc tất niên ở công ty hơn.”
“Thằng nhóc này nói gì thế.” Dì Viên nói: “Năm nào ông Trình cũng bảo dì gọi điện kêu con về, sao lại không nhớ con được chứ?”
Trình Hề sửng sốt.
Hằng năm… Trình Lập Quốc đều bảo dì Viên gọi cậu về thật ư?
“Vậy,” Trình Hề mím môi: “Sao ông ấy không tự tìm con, không phải dì lừa con đấy chứ?”
“Cho dù ông ấy đích thân tới tìm con, con cũng không nghe lời ông ấy. Lần trước ngày giỗ của bà chủ, ông ấy bảo con về nhà đi chung với nhau, không phải ban đầu sống chết gì con cũng không đồng ý đó sao?”
….. Đúng vậy, nếu như Trình Lập Quốc gọi điện tới, cậu sẽ chỉ nghĩ là cha lấy lệ cho xong chuyện, hoàn thành nghĩa vụ của người cha một cách tượng trưng mà thôi.
Một lát lâu sau, Trình Hề mới nặn ra một chữ ‘Vâng’.
Nếu đã quyết định không đón Tết ở biệt thự, thì cũng không cần phải tổng vệ sinh ở bên này. Trình Hề tự dọn dẹp hết đống mì gói và đồ uống đã hết hạn sử dụng, nghe bản demo mà nhạc sĩ gửi cho mình rồi góp ý ở trong group chat, thấm thoắt, bầu trời đã tối đen.
Đánh răng rửa mặt xong, đã đến lúc phải đi ngủ, nhưng cậu lại chẳng buồn ngủ chút nào. Không phải là vì chứng mất ngủ, mà là vì Niên Niên.
Rõ ràng vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Niên Niên, nhưng một khi đã thừa nhận ‘Niên Niên là mèo của mình’, thì cậu đã không nhịn được mà bắt đầu cảm thấy nhớ nó rồi. Muốn biết nó ăn có ngon không, ngủ có ngon không, đã lớn lên thêm chút nào hay chưa.
Thế là Trình Hề lại tìm ảnh và video ra, định ngắm một lát cho đã ghiền rồi tắt đèn. Chỉ là lúc mở ảnh ra, cậu mới phát hiện mình không có ảnh chụp riêng của Niên Niên. Video và ảnh mà Đào Thời Diên gửi đều là ảnh chụp chung, càng ngắm trong lòng lại càng ngứa ngáy, chẳng đã ghiền chút nào cả.
Hay là….
Trình Hề trở mình nằm sấp trên gối đầu, gửi một cái meme:
Hai phút sau,
Trả lời cậu là một lời mời gọi video, Đào Thời Diên chê gõ chữ phiền phức, nên trực tiếp gọi video qua luôn.
Trình Hề cúi đầu nhìn bộ áo ngủ mà mình mặc hôm nay, ngầu quá đê. Rồi lại nhìn kiểu tóc trên màn hình, hơi rối nhưng chẳng ảnh hưởng đến nhan sắc chút nào, xong mới yên tâm ấn nút chấp nhận.
Mạng ở khu biệt thự hơi yếu, nên điện thoại bị lag một lát mới xuất hiện hình ảnh. Ở màn hình bên kia, Đào Thời Diên đang ngồi dựa vào đầu giường, anh đeo một cái kính gọng đen, tay cầm một quyển sách.
Làn da dưới ánh sáng lạnh của đèn tường tạo nên cảm giác lạnh lẽo giống như đồ sứ, phối hợp với kính mắt, tự nhiên trông rất cấm dục.
Người ta thường nói ngắm người đẹp dưới ánh đèn, hình ảnh này thực sự…. rất đẹp, Trình Hề bèn rụt lại trong chăn.
Nghe thấy tiếng ma sát, Đào Thời Diên biết video đã được kết nối. Anh để sách xuống, tháo kính ra, xoa bóp sống mũi: “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì,” Trình Hề nói: “Làm phiền đến việc đọc sách của anh rồi, anh đọc tiếp đi.”
“Đọc xong rồi, cậu nói đi.”
“Thì là….” Trình Hề hơi ngại vì làm phiền người ta: “Em muốn một bức ảnh chụp riêng của Niên Niên, sau này những lúc nhớ nó thì có thể lấy ra ngắm.”
Chỉ vì chuyện này?
Giờ đã sắp h rồi, vì xem một bức ảnh của mèo con mà không chịu ngủ, thích đến vậy luôn à?
Đào Thời Diên liếc nhìn màn hình, cậu nhóc đang rụt lại trong chăn, chỉ để lộ cái đầu quả dưa nhỏ xíu. Có lẽ mới dụi mắt, nên đôi mắt một mí hơi ửng đỏ, con ngươi đen bóng, toát ra ánh sáng chờ mong.
………. Được rồi.
“Giờ này có lẽ tụi nó ngủ rồi, để tôi xuống xem thử.”
Vừa nói, Đào Thời Diên vừa xỏ giày xuống đất. Theo sự lắc lư của camera, Trình Hề phát hiện ra trong phòng của Đào Thời Diên có một giá sách lớn chiếm cứ cả bức tường, trên đó chứa đầy sách liên quan đến diễn xuất, phim ảnh vv.vv…
Ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng để áo quần, Trình Hề tò mò nhìn vào bên trong, thoáng chốc bị hai cái giá trưng toàn đồng hồ phiên bản giới hạn chói mù mắt.
Tiếp đó, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, và một giọng phụ nữ vang lên: “Diên Diên, muộn lắm rồi, sao con chưa ngủ?”
Là khẩu âm điển hình của vùng sông nước Giang Nam, chắc là hơi có tuổi rồi, nên nghe rất dễ gần.
Đào Thời Diên ‘vâng’ một tiếng: “Con tới phòng thú cưng.”
“Mèo lúc nào ngắm chả được, khó khăn lắm mới về nhà được một lần, con nghỉ ngơi đi mà. ”
“Không phải con muốn ngắm,” Đào Thời Diên dừng một lúc rồi nói: “Có người thèm đến mức không ngủ được, con đi chụp cho người đó một bức ảnh.”
Trình Hề: “………”
Người thèm đến mức không ngủ được lại rụt sâu vào trong chăn.
Từ đoạn nói chuyện trên có thể đoán ra được, người phụ nữ đó hẳn là mẹ của Đào Thời Diên. Nghe thấy con trai muốn chụp ảnh cho người khác, bà chợt cảm thấy hứng thú, bèn ném câu hỏi ra liên tục: “Ai thế? Nam hay nữ? Quen lúc nào? Có đẹp không? Tết có dẫn về đây không?” Đào Thời Diên không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, mà tăng nhanh bước chân xuống lầu.
Phòng thú cưng nằm bên trái phòng bảo mẫu ở dưới tầng một, bật đèn lên, mấy nhóc kia thực sự đã ngủ rồi. Đào Thời Diên chỉa camera về phía Niên Niên: “Ngắm đi.”
Trình Hề vừa điên cuồng chụp màn hình vừa hỏi: “Liệu có đánh thức tụi nó không?”
“Không đâu, tụi nó ngủ say như chết.” Đào Thời Diên ngồi một bên ổ mèo, cầm điện thoại thật chặt, cho cậu nhóc ngắm một lần thật no nê.
Chụp gần mấy chục tấm, Trình Hề hài lòng, cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi người Niên Niên: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Ngắm mèo xong rồi, nhưng Trình Hề vẫn chưa tắt video. Hôm nay bận quá, cậu vẫn chưa liên lạc với Đào Thời Diên, giờ hơi muốn…. tiện thể nói chuyện với anh luôn.
Nhưng ‘nói chuyện’ là kỹ năng mù của Trình Hề, cậu vắt hết óc, nhạt nhẽo khen: “Niên Niên đáng yêu quá đi à.”
“Nếu như cậu muốn ngắm,” Đào Thời Diên nói: “Thì sau này mỗi ngày tôi sẽ bớt thời gian gọi video với cậu.”
“Thật ạ?” Trình Hề nuốt nước miếng: “Có làm lỡ thời gian của anh không?”
“Chỉ cần cậu không ngắm quá lâu là được.”
Mỗi ngày có thể nhìn thấy Niên Niên nóng hổi, đúng là quá mộng ảo! Trình Hề đương nhiên đồng ý, cậu gật đầu như gà mổ thóc.
Chủ đề đầu tiên kết thúc, hai người đều không nói thêm gì nữa, bầu không khí hơi lúng túng. Trình Hề tiếp tục vắt hết óc: “Đúng rồi, ban nãy là dì à?”
“Ừm, là mẹ tôi.”
“Sao anh không trả lời câu hỏi của dì.” Trình Hề tò mò.
“ Không vì sao cả.”
Sau khi dừng lại mấy giây, Đào Thời Diên lại nói tiếp: “Bà ấy nghĩ cậu là người yêu của tôi.”
Người….. người yêu?!
Tim Trình Hề bỗng nhiên đập bịch bịch.
Cậu là con trai, Đào Thời Diên cũng là con trai, sao mẹ Đào lại nghĩ hai người họ là người yêu được chứ?
Chẳng lẽ xu hướng tình dục của Đào Thời Diên là đồng tính như lời đồn đang lan truyền bên ngoài ư?
Nhưng mà, cho dù Đào Thời Diên là đồng tính thật, thì chắc cũng sẽ thích kiểu nhu nhược như Mạnh Bạch nhỉ? Sự chênh lệch giữa cậu và Mạnh Bạch cách xa nhau tít tắp, vừa không làm người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, mắt cũng chẳng to, chắc chắn không phù hợp với thẩm mỹ của đối phương.
Nên, có lẽ Đào Thời Diên sẽ không thích cậu đâu.
Rút ra kết luận này, tự nhiên Trình Hề hơi bực bội. Cậu mím môi vò loạn mớ tóc rối trên trán, nhìn lại mới phát hiện ra, có lẽ ban nãy tim tự nhiên đập bịch bịch, nên không khống chế được đôi tay, chẳng biết đã tắt video từ lúc nào rồi.
Thôi, tắt rồi thì thôi vậy. Đồng hồ sinh học của Đào Thời Diên là h đi ngủ, làm phiền người ta từ nãy đến giờ đã là quá đáng lắm rồi.
Với lại —— Trình Hề chợt nhận ra, cậu hoàn toàn không cần phải đoán Đào Thời Diên có thích mình hay không!
Đào Thời Diên thích ai thì thích, chả liên quan gì đến cậu cả! Diên Hề chẳng qua chỉ là CP do fans nghĩ ra mà thôi, nếu như ngày nào đó bị tách ra….. thì cứ tách thôi, chả sao cả.
Trình Hề phiền muộn tắt đèn ngủ.
Còn Đào Thời Diên bên kia điện thoại vẫn ngồi bên ổ mèo không nhúc nhích. Anh chờ mấy phút, sau khi xác nhận đối phương đã tắt video đang gọi với mình đồng thời không có ý định gọi lại nữa, mới cực kỳ tỉnh táo hiểu ra, trong lòng cậu nhóc, vị trí của mình chỉ là công cụ hình người có thể ngắm mèo mà thôi.
Ngắm xong là cất bước chạy thẳng, cực kỳ vô tình.
Mấy con mèo vàng đang nằm ngủ trong ổ, bụng nhỏ phập phồng, đúng là cực kỳ đáng yêu. Đáng yêu đến mức làm người ta hơi… ghen.
Đào Thời Diên khẽ nhíu mày, anh giơ ngón trỏ ra nhẹ nhàng gõ đầu Niên Niên: “Tao quen cậu ấy nửa năm, dựa vào cái gì mà không quan trọng bằng mày chỉ mới quen được một ngày?”
Tác giả có lời muốn nói:
Diên cưa: Ngay cả mèo mà tôi cũng ghen.