Đào Thời Diên luôn làm việc rất dứt khoát, anh ghét nhất là dây dưa dài dòng. Nên bắt đầu từ giờ phút hiểu ra mình thích Trình Hề, anh bèn quyết định phải theo đuổi Trình Hề.
Nhưng không còn là thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi đầu chỉ chăm chăm dính chặt vào người mình thích nữa, anh có thể nhận ra gần đây Trình Hề không muốn để ý đến mình, nếu như tùy tiện ra tay, không chừng sẽ làm mọi thứ rối tung lên hết.
Anh phải thay đổi thái độ mà Trình Hề dành cho mình từng chút một, và cũng phải nghĩ cách bảo vệ được Trình Hề. Dù sao thì bọn họ cũng là người đồng tính, tình yêu ‘khác loài’ này chưa hẳn đã được thế tục chấp nhận.
Một đêm không ngủ, sáng hôm sau ngay khi một tia sáng vừa ló ra từ phía chân trời, anh đã gọi điện cho Trương Tĩnh: “Hỏi Triệu Tiểu Đào xem hôm nay bay chuyến mấy giờ, rồi mua lại vé máy bay cùng chuyến với cậu ta, tốt nhất là mua được ghế bên cạnh Trình Hề.”
Trương Tĩnh đột ngột bị đánh thức từ trong mơ nhìn điện thoại của mình, rồi nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy mờ mịt.
—— Không phải chứ, anh lớn, giờ mới h sáng chứ mấy! Triệu Tiểu Đào đã ngủ dậy chưa?
Anh bắt em đi hỏi ma à??!!
Nhưng thân là giai cấp chủ nghĩa tư bản bóc lột, Đào Thời Diên sẽ không quan tâm đến chuyện này. Giao việc xong, anh ném điện thoại di động qua một bên, tới phòng tắm gột đi mùi thịt nướng còn lưu lại trên người.
Lại không biết thực ra giờ phút này Trình Hề cũng đang tỉnh.
Nhưng không phải vì chứng mất ngủ, mà là có người đăng ảnh cậu và Thẩm Ý đi dạo phố lên mạng.
Biết eo Thẩm Ý có vết thương cũ, dọc đường Trình Hề rất quan tâm đến cô, cậu xách túi mua sắm, mua đồ uống, chọn nước hoa cho cô, đồng thời cống hiến cánh tay giúp cô thử số màu son, có mấy góc nhìn cực kỳ thân mật.
Tại lễ hội âm nhạc Châu Á, những bức ảnh trang phục tua rua của cậu đã vượt ra khỏi fandom trong tư thế đáng xấu hổ, giờ là thời điểm mức độ phổ biến trên mạng lên cao nhất. Nhờ sự giúp sức của lễ hội âm nhạc châu Á, vị trí đầu tiên trên hotsearch đã treo lên mấy chữ lớn sáng loáng —— Trình Hề Thẩm Ý tình yêu chị em bị phơi bày.
…… Phơi bày cái đéo ấy, đúng là khó mà thuyết phục được!
Quan trọng nhất là có không ít cư dân mạng đang hít drama vào lúc sáng sớm, phần bình luận dưới bức ảnh sắp ầm ĩ đến ngất trời:
[Thẩm Ý giỏi vãi, lớn tuổi rồi mà vẫn ăn được cỏ non nhỏ hơn mình tuổi, ]
[Nam nữ ở bên nhau cứ phải là yêu đương à? Hai người thân thiết với nhau cùng ra ngoài chơi thì sao? Tôi không tin mấy người chưa từng đi dạo phố cùng bạn khác giới, có dám cược với tôi không, ai nói dối thì vào lò hỏa thiêu!]
[Hai người chỉ là bạn tốt thôi, từ lúc bắt đầu quay 《Hành trình》 quan hệ đã rất tốt rồi, mọi người đừng hiểu lầm, đợi bọn họ làm sáng tỏ đi ]
[Đừng nói là chị tui không hẹn hò với em giai Trình Hề, cho dù có hẹn hò thì sao chứ? Cái gì gọi là trâu già gặp cỏ non, chị ấy đẹp có tiền có tư bản có thể cua được tiểu thịt tươi, đến phiên mấy người GATO à?]
[Chậc chậc chậc, cậu thịt tươi nào đó có thể thay đổi tật xấu sáp hết người này đến người kia không, lần này định mượn Thẩm Ý để nổi tiếng à]
[Thẩm Ý sinh ngày tháng năm , thuộc mệnh hỏa, tính cách mạnh mẽ, sự nghiệp suôn sẻ, rất hợp với Trình Hề….]
Con gái tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn một chút sẽ bị nói thành trâu già gặm cỏ non, còn con trai mà tìm vợ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi thì người khác sẽ khen là có bản lĩnh, nhìn bình luận của cư dân mạng, Trình Hề rốt cục cũng biết xã hội này đối xử với phụ nữ tồi tệ như thế nào.
Hơn nữa chỉ cần xuất hiện scandal, thì bên nữ sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn bên nam, kể cả việc ngoại tình, hầu hết mọi người đều sẽ mắng tu ét đây chứ không phải là tra nam.
Đương nhiên tu ét đây đáng ghét, nhưng tại anh tại ả tại cả hai bên, chẳng lẽ tra nam không sai à? Không nên bị trừng phạt à?
Cơn giận vọt lên đến đỉnh đầu, Trình Hề nhăn mặt bùm bùm gõ chữ, định làm sáng tỏ scandal, tiện thể mắng mấy anh hùng bàn phím kia vài câu.
Nhưng chưa đợi cậu đăng lên, Triệu Tiểu Đào đã gọi điện tới.
“Trình Nhi, anh không đánh thức cậu đấy chứ?”
“Không,” Trình Hề nói: “Em nhìn thấy hotsearch rồi, đang định trả lời.”
“Đừng đừng đừng, nhanh dừng tay thu hồi bản lĩnh cao cường của cậu lại!” Triệu Tiểu Đào vội vàng nói: “Cậu không cần phải bận tâm đến việc này, anh đã bàn bạc với ekip của Thẩm Ý rồi, đợi đến lúc lượng truy cập vào buổi sáng nhiều nhất, hai bên sẽ cùng đăng weibo, giờ đừng vội, đỡ hỏng việc.”
Nghe thấy vậy, lúc này Trình Hề mới phản ứng lại, scandal không phải là chuyện của một người, mà hai bên cần phải bàn bạc để giải quyết, mình mà trả lời vớ vẩn dễ chữa lợn lành thành lợn què lắm.
Hành vi ban nãy của cậu quá thiếu cân nhắc, quá kích động, không chừng sẽ mang tới phiền toái lớn hơn nữa cho Thẩm Ý, may mà Triệu Tiểu Đào ngăn cậu lại đúng lúc.
Đã có Triệu Tiểu Đào toàn quyền xử lý, thì Trình Hề chẳng cần phải bận tâm nữa, cậu xóa đống chữ vất vả mãi mới gõ ra được đi, chui vào lại ổ chăn định nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mới vừa nằm xong, weibo bỗng nhiên nhảy ra một thông báo:
Người follow đặc biệt @Đào Thời Diên: Đừng nói bậy, tôi cũng ở đó //@Vua Giải Trí: Tình yêu chị em của Trình Hề Thẩm Ý bị phơi bày, bạn thấy sao? [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Nhìn chằm chằm màn hình, Trình Hề sửng sốt mất mấy giây.
Đào Thời Diên đang…… giúp bọn họ làm rõ scandal ư?
Mới sáng sớm, hóa ra người này đã dậy rồi, còn share weibo của blogger, xem ra còn dễ kích động hơn cả cậu nữa, đầu óc Trình Hề mơ hồ.
Mà fans hâm mộ cũng bị hành vi mê hoặc của Đào Thời Diên đánh thức, dưới weibo lập tức trào ra một đống lớn đảng tu tiên:
[Ảnh sốt ruột rồi Ảnh sốt ruột rồi Ảnh sốt ruột rồi Ảnh sốt ruột rồi Ảnh sốt ruột rồi]
[Diên cưa, người đàn ông h sáng dậy châm ngòi tí drama]
[Hahahahaha trong lòng ảnh đế Đào nghĩ: Hề Hề là của tôi, không thể có scandal với bất cứ ai, tuyệt đối không thể!]
[Chỉ cần làm sáng tỏ thật nhanh, phá CP vĩnh viễn không đuổi kịp tôi ]
Trình Hề: “…………”
Không thể đoán ra được đối phương muốn giở trò gì, Trình Hề im lặng một lúc lâu. Bỏ chế độ follow đặc biệt của Đào Thời Diên, cậu ném điện thoại qua một bên rồi nhắm mắt lại.
Nhưng nhờ sự đáng tin cậy của Đào Thời Diên, scandal cũng bị sụp đổ sau khi weibo này được đăng tải, fans của Thẩm Ý và Trình Hề thẳng tắp sống lưng: [Gì mà tình yêu chị em chứ, rõ ràng là buổi tụ họp của dàn khách mời trong 《Hành trình》 mà?!!]
Bớt được một chuyện, Trình Hề và Triệu Tiểu Đào yên tâm nghỉ ngơi đến tận gần trưa, rồi rốt cục cũng lên đường khởi hành về nước.
Triệu Tiểu Đào vừa gửi hành lý vừa lải nhải: “……..Anh và ekip của Thẩm Ý bận rộn cả một buổi sáng, kết quả lại chẳng có ích gì, vừa bực mình mà lại vừa buồn cười, cậu nghĩ ảnh đế Đào muốn gì?”
“Không rõ nữa,” Trình Hề thấy chẳng có gì quan trọng: “Có lẽ cũng sốt ruột giúp chị Ý giống em, nên mới kích động như vậy.”
“Kích động? Anh ấy debut bao nhiêu năm rồi, bản thân còn có phòng làm việc, chắc chắn biết làm thế nào mới có hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa anh ấy còn chẳng thèm quan tâm đến scandal của mình, thế mà thảnh thơi đi làm sáng tỏ giúp người khác à? Hoàn toàn không giống như cậu nghĩ đâu.”
………..Đúng nhỉ.
Thích sao thì cứ vậy đi, Trình Hề im lặng, không muốn thảo luận về vấn đề này nữa.
Gửi hành lý của mình xong, Triệu Tiểu Đào bắt đầu gửi hành lý cho Trình Hề, anh ta càng lải nhải nhiều hơn: “Tiểu tổ tông của anh ơi, anh bảo cậu mua ít một chút thì cậu không nghe, nhiều đồ thế này thì gửi đến đời nào!”
Trình Hề xấu hổ, bèn bắt tay chuyển vali cùng anh ta: “Khó khăn lắm mới có cơ hội đi shopping, không mua nhiều một chút thì cảm thấy rất thiệt thòi. Còn đôi Off white x LV và đôi AJ màu vàng đen em muốn mua mà không mua được nữa kìa, không thì còn nặng hơn thế này cơ.”
“Được được, vậy thì anh phải cảm ơn cậu vì không mua giày nhỉ…. Ơ?” Triệu Tiểu Đào bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng Trình Hề: “Ảnh đế Đào, trùng hợp ghê, anh cũng về giờ này à.”
Nghe thấy vậy, sống lưng của Trình Hề cứng đờ. Cậu xoay người, nhìn thấy Đào Thời Diên đang đứng cách mình không xa, anh đã thay bộ quần áo khác, nhưng vẫn trang bị mắt kính và khẩu trang như ngày hôm qua.
……….Anh ấy đến lúc nào vậy, có nghe được cuộc trò chuyện của mình và Triệu Tiểu Đào không nhỉ?
Trình Hề hơi lúng túng, cậu nhắm mắt gật đầu rồi tiếp tục chuyển vali của mình, lòng thầm nghĩ lát nữa lên máy bay là ổn.
Tiếc là trời không chiều lòng người, sau khi đăng ký tìm được chỗ của mình, Trình Hề trơ mắt nhìn Đào Thời Diên đi đến, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Trùng hợp ghê.” Đào Thời Diên nói.
Trình Hề liếc anh một cái: “Đúng là rất trùng hợp, nhưng sao em nhớ hôm qua anh nói là phải về phòng làm việc?”
Phòng làm việc của Đào Thời Diên ở tỉnh bên cạnh Tùng Giang, chung một thành phố với nhà họ Đào. Đào Thời Diên hờ hững nói: “Lịch trình bị thay đổi đột ngột…. cậu nhớ rõ lời tôi nói quá nhỉ.”
“………..” Trình Hề cạn lời chẳng muốn nói thêm gì nữa.
Để tránh mắt to trừng mắt nhỏ với Đào Thời Diên, máy bay vừa cất cánh Trình Hề đã đắp thảm, nhắm mắt lại. Ban đầu cậu định giả vờ ngủ, nhưng năm phút sau, hơi thở của người bên cạnh mang theo cơn buồn ngủ tới, làm cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thật.
Nhưng hôm nay vận may không tốt, gặp gió to nên máy bay lắc lư rất dữ, một lát sau cậu đã bị đánh thức. Trở mình định ngủ tiếp, tấm thảm theo động tác của cậu mà trượt xuống, không biết bị rơi ở chỗ nào rồi.
Lười chẳng muốn nhặt lên, cậu gập chân lại chẳng thèm nhúc nhích. Nhưng lại lập tức nghe thấy tiếng vải vóc ma sát vào nhau —— Đào Thời Diên cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lên người cậu thay cho tấm thảm đã bị rơi.
Trình Hề căng cứng người, lông mi run rẩy, rõ ràng điều hòa trong khoang máy bay mở rất thấp, nhưng trán cậu lại đổ một tầng mồ hôi.
“Nóng à?” Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“…………” Trình Hề mím môi giả vờ ngủ.
Thấy cậu không nói gì, người bên cạnh giúp cậu lau mồ hôi, lòng bàn tay quét qua mí mắt, động tác cực kỳ dịu dàng.
Cơ thể Trình Hề càng căng cứng hơn, cậu nắm chặt nắm đấm nhỏ. Ban nãy còn mơ mơ màng màng, giờ thì cơn buồn ngủ đã bị quét sạch sành sanh luôn rồi.
Nhưng cậu không thể mở mắt ra được, mở mắt ra sẽ nhìn thấy Đào Thời Diên, nhìn thấy Đào Thời Diên thì phải nói chuyện, nói chuyện sẽ phá vỡ hàng rào mà mấy ngày nay cậu vất vả xây nên.
Cậu từng chút từng chút dịch về phía sau, cố gắng rời xa tầm mắt của đối phương. Một giây trước khi đụng phải thành máy bay, phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp.
“Trình Hề, kỹ thuật giả vờ ngủ của cậu rất tệ.”
Một bàn tay rộng lớn đặt trên sống lưng cậu: “Tôi vỗ lưng cho cậu, ngủ đi.”