Là show tạp kỹ được đánh giá cao với rating ngất ngưởng, trận chung kết mỗi năm một lần của《Quân Đoàn Ca Sĩ》có thể được xưng là bữa tiệc long trọng của showbiz, chỉ cần là kênh truyền thông có chút tiếng tăm thì đều đến góp vui.
Năm nay càng đông vui hơn, cách tận vài tiếng nữa mới diễn ra trận chung kết, nhưng lối vào của Phiên Thự TV đã chật cứng ống kính của giới truyền thông và fans, tầng tầng lớp lớp những cái đầu đen nhìn qua không thấy điểm dừng —— Thật ra bọn họ còn có dụng ý khác, ngoài việc muốn chứng kiến cảnh tượng ca vương năm nay ra đời, thì bọn họ lại càng muốn tóm được tin tức trực tiếp về chuyện tình cảm của Diên Hề.
《Quân Đoàn》mùa này còn là mùa đặc biệt hơn cả, vì Mạnh Bạch đã rút lui khỏi cuộc thi, nên việc tranh đoạt huy chương cũng đã mất đi ý nghĩa, hiện tại chỉ còn lại ba người, dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ có giải, vì vậy các ca sĩ đều ở trong trạng thái vô cùng tốt.
Ngoại trừ Trình Hề.
Từ đêm qua lúc tìm ekip chương trình đổi bài hát xong, cậu vẫn giam mình ở trong phòng, chẳng thiết tha ăn uống gì cả, mãi đến tận lúc cần makeup mới bước ra khỏi cửa phòng.
Triệu Tiểu Đào vội vàng xoay quanh: “Trình Nhi, cậu vẫn ổn chứ?”
“Không có chuyện gì đâu,” Trình Hề hơi giãn giãn bả vai: “Đi thôi.”
“Được, để anh ra cửa sau nhìn xem có paparazzi không đã.”
“Không cần, chúng ta đi cửa chính.”
Thấy Triệu Tiểu Đào còn chưa hiểu ý, Trình Hề bèn giải thích: “Chắc chắn sẽ có fans đến xem trận chung kết, có lẽ bọn họ đã đợi lâu lắm rồi, không thể để bọn họ chờ đợi vô ích được.”
Mặc dù rất sợ nghệ sĩ nhà mình sẽ bị chèn ép xô đẩy, nhưng Triệu Tiểu Đào hiểu quá rõ tính cậu, cứ đụng đến fans là khuyên không nổi, đành thở dài để cậu đi.
Đúng như dự đoán của Trình Hề, hai bên cửa chính của Phiên Thự TV tập trung rất nhiều con gái, có mấy cô còn vô cùng quen mặt, kể cả chị gái lén giấu chồng lấy tiền nuôi cậu cũng đến.
Mặc dù trận chung kết của《Quân Đoàn》có mở bán vé, nhưng không cho fan giơ khẩu hiệu hay tiếp ứng. Vì không muốn gây rắc rối cho idol của mình, Quả Cam không làm PJ gì cả, thấy Trình Hề vừa xuống xe bèn chạy chậm đến vây xung quanh cậu, không hề chen lấn xô đẩy.
Thậm chí Trình Hề còn phải đứng yên tại chỗ đợi một lát, thì mấy cô ấy mới kịp chạy tới, luôn miệng hỏi thăm:
“Trình Trình, chuẩn bị thế nào rồi, có lo lắng không?”
“Cục cưng của chị hôm qua ngủ không ngon à, vành mắt hơi đen rồi kìa.”
“Sau trận chung kết này nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt nha, em gầy lắm rồi!”
“Đêm nay sẽ makeup theo kiểu gì thế, chị rất thích phong cách mắt khói lần trước của em!”
Tất cả những câu hỏi đều là đang quan tâm cậu, chẳng có một ai nhắc đến chuyện tình cảm của cậu hay là Đào Thời Diên hết, cũng không có ai mắng chửi cậu. Ngay cả chị gái lần trước gào lên muốn cậu và Đào Thời Diên nhanh chóng kết hôn đi kia nữa, rõ ràng là fan CP nhưng cũng không nói gì.
Bọn họ đều cẩn thận từng ly từng tí một bảo vệ chuyện riêng tư và tâm trạng của cậu.
Khi công khai tình yêu, người mà Trình Hề cảm thấy có lỗi nhất chính là các fans, thế nhưng bây giờ nhìn qua có vẻ các cô ấy cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, mọi thứ vẫn như nó vốn có, tâm trạng bồn chồn rốt cục cũng bình tĩnh dần lại.
Lúc này giới truyền thông đã nhận ra cậu, bọn họ giống như đàn ong vỡ tổ ôm máy quay chạy qua đây. Trình Hề sợ đám đàn ông to lớn kia chèn ép fans của mình, nên vội vàng hét lên: “Đừng chen lấn, sẽ làm các cô ấy bị thương đó!”
Mà Quả Cam khi biết được giới truyền thông muốn săn tin tức về chuyện tình cảm của Trình Hề, vô cùng ăn ý quây thành một vòng, bảo vệ cậu ở giữa: “Không được đụng vào cậu ấy, bảo vệ nhóc Hề của chúng ta!”
“Đã nói mấy người đừng đẩy nữa, fans ở đây đều là con gái đó!”
“Vứt hết đống máy móc của mấy người đi, không được chụp mặt của nhóc Hề.”
“…………..”
Trình Hề bảo vệ Quả Cam, Quả Cam che chở lại Trình Hề, chỉ có giới truyền thông là chẳng thu hoạch được gì cả, bị vệ sĩ đẩy đi rồi lại bị Quả Cam đẩy về, cuối cùng một chút tin tức cũng không moi được, chỉ chụp được mấy bức ảnh còn chẳng rõ nét gì.
Mẹ ơi, làm truyền thông bây giờ cũng khó khăn quá đi QAQ!
Lúc Trình Hề bước chân vào hậu trường, thì một ca sĩ khác cũng lọt vào vòng chung kết là Bùi Tương đang makeup, Trương Cần thì makeup xong rồi, đang cầm phích nước đi lại xung quanh.
Nhìn thấy Trình Hề, Trương Cần cười híp mắt hỏi: “Thế nào, trạng thái không bị suy sụp đấy chứ?”
“Lúc đầu có hơi suy sụp,” Trình Hề rất thẳng thắn: “Sau đó đã ổn rồi ạ.”
Trương Cần trông lớn tuổi thế thôi, nhưng thực ra ông tiếp thu cái mới rất nhanh và hoàn toàn không bài xích tình yêu đồng tính. Ông vỗ vỗ vai Trình Hề: “Thằng nhóc cậu chọn bài hát hay chọn người đều không tệ, nhớ kỹ hai điều này: Giữ vững sơ tâm, biết cách quý trọng, tương lai sẽ tiến rất xa.”
Trình Hề vội vàng đứng lên: “Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, em hiểu ạ.”
An ủi Trình Hề xong, Trương Cần lại tiến đến an ủi Bùi Tương. Trình Hề lại tiếp tục tạo hình, vừa makeup vừa gửi tin nhắn cho Đào Thời Diên:
Trước khi quay《Quân Đoàn》, vì để ý chuyện của Mạnh Bạch, nên Trình Hề mới đổi ghi chú của Đào Thời Diên thành [Đầu Heo]. Bây giờ đã biết người ta chẳng có ý gì với Mạnh Bạch rồi, tiếp tục để [Đầu Heo] có vẻ không được hay cho lắm, vì thế Trình Hề mở ghi chú của đối phương ra ——
Đổi về ‘Diên’ cảm giác quá xa cách; Đổi thành ‘Ảnh đế Đào’ lại cảm thấy so với người yêu thì càng giống đối tác làm ăn hơn.
Đổi thành cái gì mới được nhỉ…..Trình Hề băn khoăn một lúc, cuối cùng quyết định cho họ Đào một cơ hội:
Dừng một chút, Trình Hề lại bổ sung:
Đối phương đáp vô cùng sảng khoái:
Đào Thời Diên đã làm vô số chuyện gây bất ngờ rồi, nên khi nhìn thấy đối phương nói ra địa điểm, trên mặt Trình Hề không có một chút ngạc nhiên nào cả. Cậu nói với stylits chờ mình một lát, rồi cầm điện thoại di động rời khỏi phòng hóa trang.
Quả nhiên, người kia đang đứng cạnh máy quay phim nói chuyện với đạo diễn, anh khoác một chiếc áo bành tô dài đến tận mắt cá chân, tay đút trong túi áo, khuôn mặt vừa sắc sảo lại vừa lóa mắt.
Máy móc thiết bị nằm ngổn ngang đầy trên mặt đất, cần phải cẩn thận để không giẫm lên chúng, Trình Hề bắt buộc phải giảm tốc độ lại. Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, Đào Thời Diên nghiêng đầu qua nhìn về phía Trình Hề ——
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau đó, cho dù đã ở bên nhau nửa năm rồi, nhưng nhịp tim của Trình Hề vẫn không ngừng vì đối phương mà đập bang bang.
“Cận thận chút,” Đào Thời Diên giơ tay về phía cậu, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: “Đừng để vấp ngã.”
Trình Hề theo phản xạ vô thức nắm lấy bàn tay rộng lớn kia, Đào Thời Diên nhẹ nhàng kéo cậu đến bên cạnh mình. Đến khi cậu đã đứng vững vẫn không chịu buông tay ra, mà còn trực tiếp đan chặt mười ngón tay với nhau.
Rất nhiều đôi mắt đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Trình Hề hơi xấu hổ, bèn nhỏ giọng thương lượng: “Anh buông tay em ra trước đã.”
“Không buông,” thái độ của Đào Thời Diên vô cùng ngang ngược: “Chúng ta bây giờ là quan hệ yêu đương được mọi người thừa nhận, không cần phải giấu giấu diếm diếm.”
Trình Hề: “………..Nhưng đây là nơi công cộng.”
Đào Thời Diên hỏi đạo diễn: “Ở Phiên Thự TV của mấy người cấm hai người đặc biệt yêu nhau không được hẹn hò ở nơi công cộng à?”
“Mời mời mời, cậu cứ tự nhiên đi,” đạo diễn chép miệng: “Coi cái mùi tình yêu nồng nặc khó ngửi này đi, tôi không muốn ở lại đây nữa, tôi đi trước vậy.”
Quay phim: “Bụng không còn chỗ để ăn cơm tró nữa, tôi cũng đi trước đây.”
Thu âm: “Này mấy người đi rồi còn tôi thì sao, ở lại làm bóng đèn à…. Thôi, chờ chút, tôi đi cùng với!”
Trình Hề: “……….”
Đào Thời Diên, dùng sức của một mình mình show ân ái đuổi hết toàn bộ đàn ông trong ekip chương trình đi, đúng là lengend never die.
Toàn bộ staff đã chạy hết rồi, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn hẳn. Còn một lúc nữa mới phải diễn tập, Trình Hề dắt Đào Thời Diên đi đến phía sau vách ngăn bằng gỗ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Sau này tới tìm em thì chú ý một chút, đừng….ưm…..”
Kết quả còn không để cho cậu nói hết câu, Đào Thời Diên đã chặn luôn cái miệng của cậu lại.
Hai phút sau, Trình Hề lau vệt nước bên khóe môi, cả người vẫn đang mơ mơ màng màng, toàn bộ mọi chuyện vừa rồi đều lạc trong hư vô.
Kế sách đã thực hiện được, Đào Thời Diên nhân dịp hỏi luôn: “Sao em không trả lời weibo của tôi?”
Trình Hề suy nghĩ vài giây, rồi mới hiểu được ý của đối phương là gì. Từ nhỏ đến giờ, cậu luôn là một đứa bé không được người ta thích, sợ bản thân mình lúc gặp người lớn biểu hiện không tốt, nên kiếm cớ từ chối: “Em, em phải hỏi cha em đã thì mới biết có thể về nhà cùng anh được không.”
“Nếu như em không muốn để bác trai cô đơn một mình, thì có thể về nhà ăn Tết trước, đến mùng hai hoặc mùng ba gì đó tôi tới đón em,” Đào Thời Diên vẫn không chịu bỏ qua: “Đúng lúc tôi tìm được hai chai rượu rất phù hợp với bác trai, mang đến tặng ông ấy luôn.”
Xem ra là không trốn được rồi, Trình Hề bất đắc dĩ “Ừm” một tiếng.
Thấy anh bạn nhỏ đã đồng ý, nụ cười trên mặt Đào Thời Diên lại chân chó hơn mấy phần. Lúc này Trình Hề chợt nhớ ra mục đích đi tìm Đào Thời Diên, nên hỏi: “Đúng rồi, anh muốn đổi ghi chú là gì thì nhanh nói với em, đổi xong em còn phải quay về diễn tập nữa.”
“Đưa điện thoại di động cho tôi, tôi tự đổi.”
Trình Hề có dự cảm không tốt, nhưng hai ngày nay bị hành động của tên đàn ông chết tiệt này làm cho rất cảm động, nên sau khi do dự một chút, vẫn đưa điện thoại di động cho Đào Thời Diên.
Ngón tay của Đào Thời Diên gõ gõ rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã đổi xong ghi chú. Trình Hề lấy điện thoại lại xem thử, thì thấy trên trang thông tin cá nhân chình ình hai chữ sáng chói.
—— Ông xã.
Đào Thời Diên nắn nắn lòng bàn tay của cậu: “Tôi dẫn em về gặp người lớn trong nhà là để cho bọn họ biết người chung sống cả đời sau này của tôi là ai, chứ không phải xin bọn họ đồng ý. Bọn họ không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của tôi, tôi đã nhận định muốn ở bên em, thì sẽ ở bên em cả đời, em hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả.”
Dừng một lát, Đào Thời Diên lại nói tiếp: “Vì thế loại bỏ khả năng ngăn cản của bọn họ, làm tròn lên, chúng ta chỉ còn thiếu một tấm giấy chứng nhận kết hôn nữa là trở thành bạn đời hợp pháp. Mà ở nước ngoài đăng ký kết hôn không tốn tiền, nên lại làm tròn thêm một tí nữa, thì chúng ta đã là bạn đời hợp pháp, em có quyền lợi gọi tôi là ông xã rồi.”
Anh khều khều cằm Trình Hề: “Nào, Chong Chóng Nhỏ, gọi một tiếng cho tôi nghe xem nào.”
Nghe vậy, cảm giác căng thẳng khi sắp phải gặp người lớn biến mất chẳng còn lại một mống, tim Trình Hề bị câu “đã nhận định muốn ở bên em, thì sẽ ở bên em cả đời” níu chặt rồi lại buông ra, sau đó lại níu chặt lại, lồng ngực căng phồng mang theo cảm giác hơi chua xót.
Đoạn đường này khó khăn đến mức nào chỉ có bọn họ mới biết.
Trình Hề cắn môi, định há miệng gọi theo lời Đào Thời Diên nói. Kết quả còn chưa kịp thốt ra, lại đột nhiên nhận ra cách làm tròn này……có vẻ như làm tròn hơi lố rồi.
Đờ mờ chẳng khác gì há miệng chờ sung cả!
“Anh mơ đi!” Trình Hề thụi mạnh cho Đào Thời Diên một cú, rồi đỏ mặt chạy thẳng về phòng hóa trang.
Quy trình diễn ra vòng chung kết của《Quân Đoàn》cũng không khác mọi năm nhiều lắm, đầu tiên là các thí sinh tham gia thi đấu bốc thăm để xác định thứ tự biểu diễn, sau đó là phần trình diễn của những ca sĩ đã bị loại, cuối cùng mới đến phần thi đấu thực sự.
Mạnh Bạch đã rút lui rồi nên tất nhiên không thể biểu diễn, không biết có phải do hổ thẹn với Trình Hề hay không mà Triệu Vân Thanh cũng báo là có việc bận đột xuất không tới tham gia được, còn lại tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.
Năm nay vẫn có những ca sĩ không có tiếng tăm dựa vào《Quân Đoàn》để trở mình, cũng có những ca sĩ chưa được công nhận thông qua《Quân Đoàn》để chứng minh bản thân —— ví dụ như Trình Hề. Bên ngoài showbiz thường xuyên có câu “Nổi ít thì dựa vào thực lực, đại bạo thì dựa vào vận may”, câu nói này có thể không đúng hoàn toàn, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, nó thật sự là biểu hiện khác của việc chỉ có chuẩn bị đầy đủ mới làm được việc lớn.
Không còn cạnh tranh, phần trình diễn của các ca sĩ khác cũng không cần phải cân nhắc đến hiệu ứng nữa, hầu hết mọi người đều hát ca khúc của chính mình, biến đêm sinh ra ca vương thành một buổi concert nhỏ.
Sau một đoạn mở đầu hòa bình, khói thuốc súng bắt đầu tràn ngập, chiến trường chân chính rốt cục cũng thật sự bắt đầu.
Vận may hôm nay của Bùi Tương không được tốt cho lắm, bốc thăm được số thứ tự đầu tiên; Trương Cần thứ hai; ngược lại vận may của Trình Hề không tệ, rút được thứ tự biểu diễn cuối cùng.
Chỉ còn lại ba phần biểu diễn, vì thế mọi người đều không ở trong phòng chờ nghỉ ngơi nữa mà đồng loạt đứng đợi ở bên cánh gà, chuẩn bị đến lượt lên sân khấu hát. Có thể nhìn ra Bùi Tương đang hơi căng thẳng, nên Trương Cần an ủi: “Tương Tương, đừng tạo gánh nặng tâm lý cho mình, huy chương đồng cũng rất tốt mà!”
Bùi Tương là một ca sĩ nữ đến từ Đài Loan, giọng nói nhỏ nhẹ: “…………Thầy Trương, thà anh đừng an ủi em còn hơn.”
Nói xong, Bùi Tương giận dỗi liếc Trương Cần một cái rồi bước lên sân khấu.
Cô chọn một bài hát kinh điển của Pháp, độ khó cao nhưng cô kiểm soát nó vô cùng tốt, có thể thấy được cô đã rất nỗ lực. Chỉ một bài hát, đã nhận được phản hồi tốt từ ban giám khảo bình chọn công khai và giới truyền thông.
Trạng thái của Trương Cần lại vô cùng thoải mái, những bài hát cũ của ông được cái biên lại vẫn mang đầy hương vị. Lão tướng ra trận vẫn lợi hại như vậy, cho dù không cần dùng quá nhiều kỹ thuật, nhưng những thăng trầm và cảm giác tang thương tích tụ qua từng năm tháng cũng đủ làm rung động lòng người.
Lúc quay về hậu trường, Trình Hề và Bùi Tương đồng thanh: “Chúc mừng thầy Trương.”
“Shhh —— hai người đàng hoàng lại cho tôi!” Trương Cần giả bộ tức giận trợn tròn mắt, sau đó lập tức quay sang Trình hề: “Cố lên nhé, Tiểu Hề.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đến phiên cậu ra trận, Trình Hề hít sâu một hơi, dưới sự cổ vũ của hai người kia bước từng bước một lên bậc thang tiến vào sân khấu.
Debut hai năm, cậu đã tham gia vô số bữa tiệc lớn nhỏ, cũng tự mình mở concert riêng, trong nước cũng có mà nước ngoài cũng đã đi qua rồi. Đối với cậu mà nói, sân khấu là nơi quen thuộc nhất.
Thế nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này.
Ánh đèn ở ngay phía trước, cậu vén rèm sân khấu lên, nắm chặt tay bước ra chính giữa sân khấu. Lúc vừa dừng lại, phía dưới lập tức vang lên tiếng huýt sáo trêu chọc và từng tràng pháo tay, men theo ánh đèn, cậu tìm được Đào Thời Diên đang ngồi ở trong hàng ghế khán giả.
—— Vị trí ở sau cùng của khán phòng, nếu như không phải cố ý tìm kiếm, thì hoàn toàn không thấy được.
Tầm mắt của Trình Hề ngắn ngủi rơi trên người đối phương hai giây rồi lập tức dời đi, ánh mắt của Đào Thời Diên cũng rất bình tĩnh, người ngoài nhìn vào, có thể sẽ thấy bọn họ chẳng hề giống như một đôi đang yêu nhau nồng nhiệt.
Nhưng trên thực tế, nếu đã đúng người rồi, thì thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ cần một ánh mắt mà thôi.
Không giống như trang phục tỉ mỉ của những vòng trước, hôm nay Trình Hề mặc rất tùy ý, áo len, quần bò và giày thể thao. Bên dưới có người đoán mò: “Đừng bảo là do đoán chắc mình sẽ xếp thứ ba, nên định bình sứt chẳng sợ mẻ đấy chứ.”
Cũng có người đoán khác: “Tôi nghĩ có lẽ là hài lòng với xếp hạng hiện tại rồi nên mới tùy tiện như vậy. Ông nói tên Mạnh Bạch gì đó có ngu không chứ, rút lui khỏi cuộc thi rồi ngồi chồm hổm trong tù, cuối cùng lại tác thành cho kẻ địch, chậc chậc, ngu thật ấy.”
Người đoán kiểu gì cũng có, mỗi người nói một kiểu, mãi đến tận khi Trình Hề giơ micro lên, mọi người mới vỡ lẽ.
—— À, thì ra anh chàng này lại quay về đường cũ à!
Đúng vậy, không sai, Trình Hề đã đổi bài hát mang đậm phong cách Trung Quốc thành một bài hát Hip-Pop. Bài hát này được cậu viết trong lúc rảnh rỗi khi trước, nhưng vào đêm qua lúc quyết định đổi bài hát, đến chiều nay trước khi tới Phiên Thự TV mới vội vã viết lời bài hát.
Bởi vì không có thời gian để chau chuốt tác phẩm, nên thành phẩm làm ra có hơi thô sơ. Nhưng khoảnh khắc khi Trình Hề mở miệng, mọi người đều không nhịn được mà dán chặt hai mắt lên người cậu.
Phần đầu của bài hát là một đoạn rap:
“Năm , tôi sinh ra mang theo tội lỗi
Sự có mặt của tôi có nghĩa là kết thúc của một câu chuyện khác;
Tôi chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt của mẹ qua những bức ảnh
Hạnh phúc gia đình là gì, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được.
Đồng hành với những nghi hoặc, tôi cứ thế sống suốt năm cùng những gập ghềnh trắc trở.
Một lần vô ý, bị người khác đưa đến một nơi xa lạ
Sợ hãi, dơ bẩn, chửi rủa đánh đập, tối tăm, những hình ảnh ấy đến giờ vẫn không dám nghĩ lại
Sự xuất hiện của anh ấy, đã mang đến tia sáng đầu tiên cho cuộc đời tôi…..”
Từ nhỏ đến giờ, Trình Hề chưa bao giờ thổ lộ với ai về quá khứ của mình, ngay cả Đào Thời Diên cũng tự suy đoán mới biết được mẹ Trình Hề mất là do khó sinh, sinh nhật của Trình Hề chính là ngày giỗ của mẹ.
Mọi người đều nghĩ xuất thân của cậu tốt, gia cảnh giàu có, tình yêu và sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió, nói cậu vừa sinh ra đã được ông trời ưu ái. Nhưng ai có thể ngờ được, ở một góc độ khác, cậu còn chật vật và khổ sở hơn những đứa trẻ bình thường khác vô số lần chứ?
Thật ra lúc quyết định tham gia《Quân Đoàn》, cậu đã có ý tưởng viết quá khứ của mình thành một bài hát, nhằm kêu gọi mọi người trong xã hội chú ý nhiều hơn đến những vụ án buôn người.
Nhưng mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian bị giam trong căn phòng nhỏ tối tăm, nỗi sợ hãi lại lan tràn khắp cơ thể giống như một con giòi ăn sâu vào trong xương, những cơn đau đầu luôn khiến cậu khó mà đi vào giấc ngủ hằng đêm —— chứng mất ngủ nguyên phát có thể khuếch trương tất cả những ảnh hưởng mà nguyên nhân phát bệnh mang đến.
Thế nên cậu đành buông tha cho ý nghĩ đó, mà chọn cách quyên góp tiền giống như trước đây, đồng thời lan tỏa đến fans hâm mộ để thu hút sự chú ý của mọi người.
Mà yếu tố khiến cậu thay đổi là vì được bước vào trận chung kết đối mặt với hàng trăm triệu khán giả, hiệu ứng chống buôn người chắc chắn sẽ mạnh hơn so với vòng đấu loại trực tiếp.
Điều thứ hai, là vì Đào Thời Diên tuyên bố sẽ mở livestream kể lại chuyện từng xảy ra giữa hai người bọn họ.
Giống như trong dự đoán của cậu, rating của《Quân Đoàn》hôm nay đã phá vỡ kỷ lục do chính nó lập ra vào năm ngoái, lượng người xem nằm ngoài sức tưởng tượng.
Cuối bài hát, cậu lại một lần nữa nhấn mạnh sự chú ý đến các vụ án buôn người. Sau đó đi đến phía trước sân khấu cong mắt cười với người đang ngồi ở gần cuối khán đài:
“Cảm ơn sự xuất hiện của anh trong cuộc đời em, cảm ơn vì đã bao năm trôi qua, em vẫn có thể làm Chong Chóng Nhỏ của anh.”
“Đào Thời Diên, anh không cần phải vội vã mở livestream. Một đời dài lắm —— câu chuyện của chúng ta có thể từ từ kể cho mọi người nghe.”