Tôi Coi Các Người Như Anh Em

chương 33: chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Như Đỗ Cửu đoán trước, mới nhìn y một phát Mạnh tam gia quả thật thấy ghê tởm rồi, nét mặt khó có thể miêu tả được.

"Tìm tôi làm gì?" Đỗ Cửu tựa như không nhận ra được bản thân có bao nhiêu lôi thôi, còn cố ý chùi chùi cái tay đen sì lên cửa sổ mấy cái.

Gân xanh trên trán Mạnh tam gia nhảy nhảy, cố nén cảm giác khó chịu, buộc bản thân dời tầm mắt lên mặt y: "Lên xe.

"

Đỗ Cửu mặt mày đề phòng: "Làm sao? Anh muốn lôi chuyện cũ ra nữa à? Quy củ giang hồ chuyện nào ra chuyện nấy, anh đừng có mà chơi xấu!"

Mạnh tam gia nhắm mắt: "Đừng để tôi phải nói hai lần.

"

Đỗ Cửu thấy tình hình không ổn, đành kéo cửa đi lên xe ngay: "Cuối cùng thì anh tìm tôi làm gì chứ?"

"Khoảng cách.

" Mạnh tam gia đưa tay vẽ một đường trên không, "Giữ cái khoảng cách này, không được vượt qua ranh giới chính giữa.

"

Đỗ Cửu quay đầu trợn mắt: "Anh yên tâm đi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không tới gần anh lấy một bước, được chưa!" Có giỏi thì tới cùng cũng đừng tới gần y đi!

"Nói đi, muốn gì? Tôi nói anh biết, anh vẫn nên hết hy vọng đi, anh Cố sẽ không thích anh đâu!"

Hỏi một đằng Mạnh tam gia lại đáp một nẻo: "Thích ăn gì?"

Đỗ Cửu ngạc nhiên đưa tay ra tự chỉ vào mình: "Anh! là muốn mời tôi ăn cơm?" Tình hình gì thế này?

"Món Quảng Đông? Giang Tô? Hay đồ cay Tứ Xuyên?"

Nghi ngờ trên mặt Đỗ Cửu chuyển thành cực kỳ đề phòng: "Rốt cuộc thì anh muốn gì?" Nói sao thì bọn họ cũng là tình địch mà, đột nhiên lén ăn cơm với hắn sau lưng anh Cố thì cũng quá là kỳ cục.

"Hay là cậu muốn tôi mời Cố Bạch Thu tới đi cùng?"

Mạnh tam gia nhàn nhạt nói một câu dập tắt băn khoăn của y, Đỗ Cửu lập tức vỗ đùi: "Không cần! Tôi đi ăn với anh!" Ăn cơm thì ăn thôi, có thể có chuyện gì chứ, dù sao đâu phải y trả tiền, cũng chả mất mát gì!

Y nghiêm mặc khụ một cái: "Thấy anh chân thành tha thiết cầu xin như vậy nên tôi mới đồng ý đấy.

" Tròng mắt y đảo đảo, khóe môi thoáng nở nụ cười xấu xa, "Tôi muốn ăn gì cũng được đúng không?"

Mạnh tam gia liếc mắt nhìn tới nhìn lui trên mặt y: "Đúng.

"

Đỗ Cửu bỗng chốc cười cong cả mắt: "Đây là anh nói đấy nhé, tôi muốn ăn tôm hùm đất, BBQ, còn có, ừm,! lẩu, đúng rồi, là lẩu!"

Mạnh tam gia nhíu mày, y chạy nhanh cướp lời trước: "Chính anh đã nói cái gì cũng được mà, không thể đổi ý đâu! Nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!"

Mạnh tam gia bặm môi, lòng dâng lên cảm giác tự làm bậy không thể sống, muốn đổi ý nhưng khi nhìn thấy ánh mắt toát ra đắc ý và gian xảo của thiếu niên lại nuốt xuống lời đã tới bên miệng, ra hiệu cho tài xế: "Theo lời cậu ấy đi.

" Giọng điệu dường như quá mệt mỏi, thở dài không thiết tha yêu đương gì nữa.

Đỗ Cửu cười trộm trong lòng một hồi.

Dĩ nhiên dựa theo trình độ làm màu của Mạnh tam gia thì thật sự không thể nào dẫn y đi ăn quán lề đường, cuối cùng chọn một quán ăn gia đình, theo yêu cầu của Đỗ Cửu gọi tôm hùm đất, BBQ cùng với một cái lẩu – toàn bộ đều chỉ là phần ăn một người.

Đỗ Cửu vì khiến Mạnh tam gia ghê tởm mà trước khi ăn cơm còn không rửa tay, định trực tiếp đeo bao tay vào rồi ăn luôn.

Gân xanh trên trán Mạnh tam gia sắp nổ tới nơi, quăng cái nĩa rầm phát lên mâm, nhắm mạnh mắt lại: "Đi rửa tay, đừng để tôi nói lần thứ hai!"

Đỗ Cửu thấy hắn thật sự nổi giận thì biết chừng mà dừng lại, lầm bầm đứng dậy: "Tôi tự mình ăn chứ có phải cho anh ăn đâu, tôi còn chưa cảm thấy dơ mà anh! "

Mạnh tam gia quét mắt nhìn sang khiến y cứng đờ ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi rửa tay.

Rửa xong tay trở lại thấy trên ghế có thêm một bộ quần áo, là áo thun trắng kiểu dáng tương tự áo y đang mặc, nhưng mà nhìn đường may cùng chất vải thì rõ ràng cao cấp hơn nhiều.

"Thay.

" Mạnh tam gia hất hất cằm bảo y.

Đỗ Cửu cầm lên giũ ra nhìn: "Cho tôi sao?" Liếc thấy nhãn hiệu hai mắt sáng rực, cái hiệu này y biết, mấy cậu ấm cô chiêu trong lớp đều mặc của nhà này, bạn cùng bàn y mỗi lần nhắc tới đều hâm mộ ghen tị muốn chết, tuy ngoài mặt y không để ý nhưng thật ra trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ.

Nhưng y không định tạo thêm gánh nặng cho Cố Bạch Thu, một cái áo thun này thôi đã bằng mấy tháng lương của anh.

"Cho tôi! thật sao?" Y thấp thỏm hỏi, lớn tới từng này lần đầu y nhận được đồ giá trị như vậy, còn muốn đắt tiền hơn cả máy tình và điện thoại Cố Bạch Thu mua cho khiến y có chút không dám tin, lại có hơi nghi bóng nghi gió, không ai tự dưng đi tặng đồ giá trị tới vậy cho người khác, chắc chắn là sẽ muốn đòi lại thứ gì.

Mạnh tam gia ghét bỏ nhìn áo thun dơ bẩn trên người y: "Thay cái giẻ lau trên người cậu ra nhanh cho tôi, tôi không muốn bị làm ảnh hưởng tới tâm trạng ăn uống của mình.

"

Thật sự chỉ là do tật ở sạch tác oai ngại bẩn thôi à? Đỗ Cửu nửa tin nửa ngờ nhìn nhìn áo thun lại nhìn nhìn Mạnh tam gia, chần chừ nói: "Anh thật sự không có ý gì khác sao? Không phải định mua chuộc tôi nói tốt cho anh với anh Cố đấy chứ? Tôi cho anh hay, anh dẹp ý tưởng đó đi, tôi không nhận hối lộ của anh đâu, tôi tuyệt đối sẽ không nhường anh Cố cho anh!"

Tuy miệng nói vậy nhưng tay lại ôm lấy áo thun không buông.

"Đi thay.

" Mạnh tam gia khép mắt không muốn nhìn y, nhìn thêm nữa hắn sẽ không kiềm chế được mà ra tay đánh y mất, "Đừng để tôi phải nói tới lần thứ hai.

"

"Được rồi!" Đỗ Cửu biết điều nghe theo, vui mừng đi thay quần áo mới, đi được hai bước không nhịn nổi quay đầu lại nhắc, "Mấy lời vừa rồi anh nói tận ba lần kia đấy.

"

Mạnh tam gia: Mang súng ra đây!!!

Vệ sĩ A: Manh động là ma là quỷ, bình tĩnh đi lão đại!!!

Đúng là hàng hiệu có khác, Đỗ Cửu thay xong quần áo bỗng dưng tự thấy giá trị bản thân thăng lên mấy bậc, còn đẹp trai ra không ít, vui vẻ rạo rực ngó trái ngó phải vào gương rồi lại không kiềm được móc điện thoại ra chụp hai tấm làm kỷ niệm, lỡ đâu cơm nước xong xuôi anh lớn bắt y thay ra thì sao.

Trở lại bàn ăn, rốt cuộc Mạnh tam gia cũng chịu nở nụ cười đầu tiên từ lúc gặp nhau tới giờ: "Không tồi.

"

Đỗ Cửu được khen vểnh mặt, vô thức giương cằm lên: "Tất nhiên rồi!" Nói thế nào thì y cũng là hotboy cơ đấy!

Ánh mắt Mạnh tam gia dừng trên mặt y, ý cười nơi khóe môi thật lâu không tan.

Phải đợi một lúc thì nước lẩu mới sôi, Đỗ Cửu mang bao tay vào ăn tôm hùm đất trước, tôm hùm đất xào cay mặc kệ là ở thế giới nào đều là mỹ vị trần gian.

Ăn một lúc hết con, chần chừ một lát y mới lột một con bỏ vào cái chén không, đẩy đẩy sang phía đối diện lầm rầm nói: "Cho anh.

"

Mạnh tam gia sửng sốt nhướng mày: "Cho tôi?"

Mặt Đỗ Cửu hiện ra một chút rối rắm: "Ừm.

"

Rõ ràng Mạnh tam gia không ngờ tới, lần nữa ngó nghiêng y.

Đỗ Cửu bị hắn nhìn tới ngứa ngáy cả người, có hơi xấu hổ bực tức: "Cho anh thì anh ăn đi.

Sao nhiều chuyện vậy hả!"

"Anh đừng hiểu lầm!" Y giải thích, "Tôi chỉ bày tỏ lòng biết ơn thôi, mặc kệ thế nào thì anh cũng mời tôi ăn cơm còn tặng quần áo cho tôi, tôi cũng không phải hạng người không biết điều, chuyện của chúng ta chuyện nào ra chuyện đó.

"

Tính tình Cơ Tiểu Cửu tuy có hơi thô lỗ nhưng không có nghĩa là cậu không có giáo dục, có lẽ do vừa sinh ra không bao lâu đã mất đi cha mẹ, sau đó lại tới phiên anh trai nên sâu bên trong thật ra là một người cực kỳ thiếu tình thương.

Nên chỉ cần người khác tốt với cậu ba phần thì cậu sẽ không kìm được mà trả lại mười phần, bạn bè chỉ là tiện tay cho cậu đồ đạc mang bừa theo cậu cũng sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ mua thứ tốt hơn nữa trả lại.

Tính tình như vậy sống ngoài xã hội thật ra có hơi thiệt thòi, nhưng trước mắt dù hoàn cảnh hay xuất thân của cậu vẫn xem như đơn giản, cũng không phải bươn chải kiếm sống, đặt trên người một học sinh thì nhiều nhất cũng chỉ có thể nói một câu đứa nhỏ này quá chân thành.

Bản thân Cố Bạch Thu cũng mang loại tính cách chấp nhận trả giá này, cho nên mới cảm thấy Đỗ Cửu như vậy không có chỗ nào sai.

Mạnh tam gia từ hành động nhỏ này đã nhìn thấu được bản chất ấy, nhưng mà –

Hắn buông dao nĩa xuống: "Nếu muốn bày tỏ lòng biết ơn thì có phải nên nói một tiếng cảm ơn với tôi hay không.

"

"Tôi đã lột tôm cho anh rồi mà!" Đỗ Cửu chỉ chỉ con tôm trong chén, có hơi khó hiểu, y đã dùng hành động báo đạp rồi, làm sao còn đi so đo một tiếng cảm ơn vậy chứ.

Mạnh tam gia nhìn y.

Đỗ Cửu khẽ mở miệng, cuối cùng không được tự nhiên nói nhanh: "Cảm ơn.

"

Mạnh tam gia bày ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy: "Nhớ kỹ, đối với chuyện người khác tặng đồ cho mình thì có đôi khi chỉ cần nói một câu cảm ơn ngay lúc đó, so với đợi tới sau này mới đi tìm chuyện khác báo đáp sẽ nhẹ lòng hơn.

"

"Ừm.

" Đỗ Cửu gật đầu theo bản năng, gật xong mới kịp nhìn lại, đây là y vừa mới bị dạy dỗ đấy à? Một anh lớn đút cho y bát canh gà cho tâm hồn mang tên làm thế nào để trở thành một người đàn ông chân chính?

"Chuyện này không cần anh nói, tôi tự biết!" Y mạnh miệng.

"Tất nhiên.

" Mạnh tam gia gắp con tôm y lột lên, lời nói và hành động đều rất mẫu mực, "Tôi cũng phải nói một tiếng cảm ơn với cậu, cảm ơn.

"

"Không cần.

" Đỗ Cửu lúng túng đáp lại, không nhịn được dùng ánh mắt lạ lẫm đánh giá Mạnh tam gia mấy cái, cái này thật không giống với anh lớn trong suy nghĩ của y.

Quá nửa tiệc, y cuối cùng cũng không nhịn nổi mở miệng hỏi: "Rốt cuộc hôm nay anh tìm tôi làm gì?"

Mạnh tam gia đã ăn xong từ sớm, nhìn Đỗ Cửu đảo đảo cái lẩu, mùi vị cay nồng khiến hắn có hơi không thoải mái nhưng vẫn nhịn xuống, nghe vậy nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Nói thật thì ngay cả hắn cũng không biết bản thân tại sao lại đi tìm y, nhiều năm như vậy lần đầu tiên hắn có thể chạm vào người khác một cách bình thường, vậy nên hắn có hơi không biết phải làm sao, có thứ cảm giác không biết nên đối xử thế nào với người kia rồi lại nhịn không được tìm tới cửa.

Trong lòng Đỗ Cửu đương nhiên biết là vì sao nhưng Cơ Tiểu Cửu không thể nào đoán ra được, y chỉ có thể thử đoán mò: "Anh muốn tôi giúp anh chấp nối với anh Cố à?"

Nếu phỏng theo chuyện xảy ra hôm đó mà đoán thì chắc chắn Cố Bạch Thu sẽ không để ý tới Mạnh tam gia nữa, cho nên rất có khả năng hắn muốn y giúp đỡ.

Mạnh tam gia không lên tiếng.

Đỗ Cửu lắc đầu, trên mặt xuất hiện đề phòng: "Không thể nào! Tôi nói cho anh biết, chuyện này thật sự không có cửa đâu, anh Cố là của tôi, tôi sẽ không nhường anh ấy cho anh!"

"Cậu?" Mạnh tam gia khoanh tay tựa ra sau, ánh mắt châm chọc, "Cậu chắc chứ? Có cần tôi gọi điện thoại giúp cậu xác nhận với anh Cố của cậu không?"

Đỗ Cửu bị chọc trúng chỗ đau, lập tức châm chọc lại: "Dù sao thì cứ cho là không phải tôi cũng chả đến lượt anh! Anh Cố cùng lắm chỉ coi trọng mặt anh thôi, không có mặt thì cái gì anh cũng không phải, hơn nữa chính anh cũng lừa anh Cố đấy thôi, không phải à?"

Thật ra Mạnh tam gia lại không thấy tức giận, ngược lại híp mắt hỏi: "Ai nói tôi muốn tiếp tục theo đuổi Cố Bạch Thu?"

Đỗ Cửu sửng sốt, có ý gì đây?

"Nhìn không ra được sao?" Mạnh tam gia nhìn vào mắt y, "Rất rõ ràng, tôi đang theo đuổi cậu mà.

"

Đỗ Cửu bị sặc dầu cay lên tận mũi, xộc thẳng lên đầu khiến mặt mày dúm dó cả lại, chộp lấy cái ly tu cạn nước mới hết khó chịu.

"Anh nói cái gì?" Y không nghe lầm chứ?

Mạnh tam gia gật đầu như thể chuyện thường: "Cậu không nghe lầm, tôi nói tôi muốn theo đuổi cậu.

"

"Cái này càng không thể!" Đỗ Cửu bật dậy đập bàn một cái, "Anh nên dập tắt hy vọng ngay lúc này đi, tôi sẽ không đồng ý, cũng tuyệt đối sẽ không thích anh!"

Mạnh tam gia nhướng mày, lại giương mắt cười cười như thể "miễn em vui là được", đứng lên: "Được rồi, hết giờ mời khách, để tôi đưa cậu về nhà.

"

Đỗ Cửu lập tức thở phào, cầm lấy quần áo dơ, mặt mày đứng đắn nói: "Loại chuyện đùa thế này làm ơn đừng tùy tiện nói nữa, nếu như bị anh Cố nghe thấy hiểu lầm thì phải làm sao.

"

Mạnh tam gia tựa như không thèm để ý đáp: "Cậu thích Cố Bạch Thu tới vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi!" Nhắc tới Cố Bạch Thu hai mắt Đỗ Cửu sáng cả lên, "Từ nhỏ anh Cố đã chăm sóc tôi, đối với tôi tốt khỏi bàn, tôi! " nói tới đây đột nhiên im bặt, "Mấy cái này không thể nói với anh được, anh Cố tốt thế nào chỉ mình tôi biết là đủ.

"

Mạnh tam gia thoáng nhìn y đầy ẩn ý, cũng không hỏi thêm nữa.

Xe tới dưới lầu, Đỗ Cửu vẫy vẫy với Mạnh tam gia: "Tuy rằng không biết cuối cùng tại sao anh lại mời tôi ăn cơm, nhưng! " Ngập ngừng chốc lát lại nói, "Cảm ơn anh.

" Đương nhiên chủ yếu vẫn là cảm ơn vì quần áo trên người.

Mạnh tam gia không đáp lời, chỉ gật đầu với y.

Đỗ Cửu hất hất cằm nhấn mạnh: "Nhưng mà tôi vẫn phải nói rõ với anh, anh hối lộ tôi cũng vô ích thôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường anh Cố cho anh đâu!"

Mạnh tam gia nhắm mắt ra hiệu cho tài xế: "Lái xe.

"

"À, xém chút thì quên.

" Đỗ Cửu thò đầu vào từ cửa sổ xe, "Tôi cũng có đồ muốn tặng anh đấy, ở ngay trong túi áo bên trái, hy vọng anh sẽ thích, (^_^)/~~ bái bai!" Nói rồi nhanh chân chạy biến lên lầu.

Mạnh tam gia sửng sốt đưa tay vào túi áo, chạm tới một thứ trơn ướt, khựng lại một chút mới dùng hai ngón tay kẹp ra, thấy được một cái bao tay ăn tôm hùm đất dính đầy dầu mỡ.

Mạnh tam gia: Súng! Đưa súng cho tôi!!!

Vệ sĩ A: "Lão đại ơi bình tĩnh đi!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio