Ở khách sạn làm bài tập cùng Phó Hàn Chu một ngày.
Tô Vân Cảnh làm xong của mình, còn bổ túc cho Phó Hàn Chu những kiến thức mà cậu bỏ sót.
Đến buổi tối, Tô Vân Cảnh về nhà lấy một bộ quần áo để thay, nói với Quách Tú Tuệ rằng muốn ngủ lại nhà bạn cùng lớp.
Trước đây nguyên chủ đã từng ngủ ở nhà bạn, Quách Tú Tuệ cũng không nói thêm gì nhiều.
Tô Vân Cảnh không ở nhà ăn cơm tối, cùng Phó Hàn Chu chọn một quán lẩu tự phục vụ nhỏ.
Ở quán lẩu, thấy có người đang hút thuốc, dường như Tô Vân Cảnh nhớ tới điều gì đó, nói với Phó Hàn Chu: “Hút thuốc không tốt, sau này không được hút.”
Hơi nước của nồi lẩu dày đặc trước mặt của Phó Hàn Chu, đuôi mắt hơi hiện nét ửng đỏ, tựa như hoa hải đường nở rộ dưới ánh trăng rằm.
Dưới bầu không khí ồn ào ở nơi này, cậu vẫn giống như cậu ấm giàu sang phú quý, tuấn tú kiêu ngạo.
Hàng mi dài của cậu hơi khép lại, lông mày tuấn tú nhăn lại như có tâm sự: “Trước đây không ngủ ngon, tâm tình lúc nào cũng thấy khó chịu, cho nên mới phải hút một điếu, sau này sẽ không hút nữa.”
Tô Vân Cảnh rất hài lòng, múc cho cậu một muôi tôm nõn bỏ vào nồi đun nước dùng.
Phó Hàn Chu chờ tôm nõn chín, vớt lên, chấm một chút vào nước chấm rồi bỏ vào trong miệng.
Môi của cậu bị hơi nóng bốc lên làm đỏ bừng.
Răng cắn con tôm nõn màu trắng, khi yết hầu chuyển động làm bật lên một vẻ gợi cảm không thể tả.
Tô Vân Cảnh phát hiện nhóc cool ngầu nhìn thật sự rất đẹp, không phải đẹp bình thường, mà là vô cùng đẹp.
Bảo sao sau này lại là ngôi sao lớn, siêu hot, chạm vào là bỏng tay.
Thấy Tô Vân Cảnh nở nụ cười khó hiểu, Phó Hàn Chu hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
Tô Vân Cảnh nhúng miếng lá sách bò, nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy giá trị nhan sắc của cậu rất cao, nếu như mai này làm ngôi sao, không biết sẽ làm bao nhiêu cô gái nhỏ mê mệt nữa.”
Đối với bề ngoài của mình, thật ra Phó Hàn Chu không có cảm giác gì quá lớn.
Được Tô Vân Cảnh thẳng thắn khen một câu như thế, đột nhiên cậu cảm thấy, dáng dấp dễ nhìn cũng rất tốt.
Ít nhất khiến Tô Vân Cảnh bằng lòng nhìn.
Cậu sẵn lòng cho Tô Vân Cảnh nhìn.
Sau khi ăn uống no nê, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu quay về khách sạn, một trước một sau đi tắm sạch mùi lẩu trên người.
Khoan khoái dễ chịu nằm dài trên giường, Tô Vân Cảnh cảm thấy cuộc sống thật viên mãn.
Trong bóng tối, bỗng nhiên Phó Hàn Chu mở miệng: “Ngày mai cậu sẽ đón sinh nhật với tôi sao?”
“Chỉ cần cậu đã nghĩ xong muốn quà tặng gì, tôi sẽ lập tức mua cho cậu.” Tô Vân Cảnh im lặng bồi thêm một câu: “Tuyệt đối đừng quá đắt.”
Bây giờ cậu vẫn là học sinh, tuy rằng trong nhà không thiếu tiền, cũng cho siêu nhiều tiền tiêu vặt nhưng Tô Vân Cảnh luôn cảm thấy vẫn không nên quá lãng phí.
“Ngày hôm nay còn là sinh nhật một người khác.” Giọng nói lành lạnh của Phó Hàn Chu chậm rãi truyền đến trong bóng đêm, không hiểu sao có một loại trống vắng.
Trong lòng Tô Vân Cảnh bỗng vang lên tiếng lộp bộp.
Giọng nói không tự chủ hơi khàn lại: “Còn ai nữa?”
Thật ra cậu biết Phó Hàn Chu đang nói đến ai, chính là Lục Gia Minh, thân phận trước của cậu.
“Người bạn quen khi còn bé.” Phó Hàn Chu nói.
Hiếm thấy nhóc cool ngầu tình nguyện nói chuyện quá khứ với cậu, mặc dù cậu biết rõ ràng quá khứ kia nhưng đối với Phó Hàn Chu mà nói, đây là một cách thể hiện sự tín nhiệm.
Cho nên Tô Vân Cảnh không nói câu nào, kiên nhẫn chờ đợi cậu ấy nói xong.
Kết quả, bảy, tám phút trôi qua, sự kiên trì của Tô Vân Cảnh hóa thành hư không, tới khi cậu sắp cho rằng Phó Hàn Chu đã ngủ rồi.
Thực sự không nhịn được nữa, Tô Vân Cảnh liền hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu ấy chết.”
Tiếng nói rất nhỏ, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tản đi.
Trong lòng Tô Vân Cảnh vô cùng đau xót, tiếp tục chờ câu sau của cậu.
Lại đợi thêm bảy, tám phút nữa, Tô Vân Cảnh nhướng mày: “Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Tô Vân Cảnh: Ha?!
Cậu ở cùng nhóc cool ngầu hơn nửa năm, chỉ đổi lại hai câu đánh giá ngắn như vậy sao?
Tô Vân Cảnh nhìn về phía Phó Hàn Chu.
Phó Hàn Chu nằm thẳng ở bên cạnh cậu, hai mắt hẹp dài khép lại, sống mũi thẳng tắp, đôi môi thanh tú.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, Tô Vân Cảnh không biết cậu đang suy nghĩ gì.
Chợt Phó Hàn Chu nghiêng người sang, quay về phía cậu, cơ thể cuộn tròn như trẻ con vậy, đầu hơi đưa về phía trước, tựa vào trên vai Tô Vân Cảnh.
Tư thế rất khát cầu người khác bảo vệ.
Tô Vân Cảnh ngẩn người, dường như cảm nhận được sự lạc lõng yếu đuối của cậu, chóp mũi chua xót khó chịu được.
Cậu hắng giọng một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình thường.
Giọng Tô Vân Cảnh như một ông già đã có tuổi: “Ngủ duỗi thẳng chân ra, cậu thế này không tốt cho sự phát triển của xương cốt.”
Phó Hàn Chu rất nghe lời, duỗi thẳng chân ra.
Giữa hai người bọn họ không có thứ gì ngăn cách, Phó Hàn Chu lại đến gần Tô Vân Cảnh, như sắp dính vào trên người cậu.
Có lẽ là đau lòng khổ sở.
Quan hệ ngày đó tốt như vậy, cậu lại đột nhiên qua đời, dựa theo tính cách của nhóc cool ngầu thì sẽ rất khó chịu, dù sao trước đây cũng ỷ lại cậu như vậy.
Tô Vân Cảnh vỗ vỗ lưng của cậu ấy, nhẹ giọng an ủi: “Đều đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa.”
Phó Hàn Chu chậm rãi mở mắt ra, hàng lông mi dài nhọn lướt qua cạnh cổ của Tô Vân Cảnh, làm cậu cảm thấy ngứa ngáy tê tê dại dại.
Cậu ấy nắm lấy vạt áo của Tô Vân Cảnh, vùi bản thân vào cổ của cậu.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, cả thắt lưng và cánh tay Tô Vân Cảnh đều đau nhức.
Tối hôm qua bị Phó Hàn Chu ôm chặt cứng, chỉ có thể duy trì một tư thế, bây giờ cử động tay chân, đầu khớp xương đều kêu rắc rắc cả lên.
Phó Hàn Chu mím môi để Tô Vân Cảnh nhéo nhéo cánh tay, cậu ấy không khống chế được, sau khi ngủ sẽ vô thức dán vào người Tô Vân Cảnh.
Có lẽ là bởi Tô Vân Cảnh quá ấm, còn cậu thì lại quá sợ lạnh.
Ăn bữa sáng xong, cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng khôi phục lại từ trạng thái nửa chết nửa sống.
“Cậu đã nghĩ kỹ muốn quà tặng gì chưa?” Tô Vân Cảnh lắc lư cánh tay phải, hỏi.
Phó Hàn Chu nói ra một món quà sinh nhật giản dị không màu mè: “Tôi muốn một cái xe đạp.”
Tô Vân Cảnh còn tưởng rằng cậu ấy nói tới loại xe đạp địa hình ngầu ngầu.
Hoàn toàn không ngờ rằng, thứ nhóc cool ngầu muốn thật ra lại là loại xe đạp thông thường này.
Giá cả cũng rất hợp lý, rẻ tiền hơn xe địa hình không ít.
Nhìn nhóc cool ngầu đang kiểm tra xem ghế sau có kiên cố không, Tô Vân Cảnh khéo léo chọn từ: “Thật ra, cậu cũng không cần thiết tiết kiệm tiền cho tôi như thế.”
Phó Hàn Chu không nhìn cậu, hỏi ông chủ cửa hàng: “Chiếc này bao nhiêu tiền?”
“Cậu thành tâm muốn thì tôi sẽ nói giá cả thật sự, hai trăm sáu.” Ông chủ nhanh mồm nhanh miệng: “Tôi thấy các cậu đều là học sinh, yên tâm, sẽ không đòi hỏi các cậu.”
Phó Hàn Chu: “Ghế ngồi này có vững chắc không?”
Ông chủ nở nụ cười: “Chắc chắn vững chắc, hai đứa trẻ lớn các cậu ngồi một chiếc thế này cũng không có chút xíu sự cố nào.”
Chân dài của Phó Hàn Chu chùng xuống, ngồi vào chỗ lái xe, quay lại nói với Tô Vân Cảnh: “Lên xe.”
Tô Vân Cảnh:...
Vừa nhìn là biết một cậu ấm nhà giàu.
Là học sinh nghèo khó, từ trung học cơ sở, Tô Vân Cảnh đã đạp xe đạp đi học, ghế sau không biết đã từng chở bao nhiêu chàng trai.
Cái này vốn không cần dùng thử, nhất định không thành vấn đề.
“Đi lên đi.” Phó Hàn Chu vẫn ở bên cạnh giục cậu.
Được rồi được rồi.
Tô Vân Cảnh rất nể mặt ngồi lên.
Phó Hàn Chu đạp xe đạp, chở Tô Vân Cảnh dạo quanh một vòng, bóp phanh xe, đôi chân dài chống xuống mặt đất.
Sau khi xe đạp dừng hẳn, Phó Hàn Chu hỏi: “Ngồi có thoải mái không?”
“Tạm được.” Khẳng định không thoải mái bằng ngồi ô tô, ngồi thứ này thời gian dài sẽ thành mông thép.
“Vậy thì chiếc này đi.” Phó Hàn Chu chuẩn bị muốn trả tiền: “Bao nhiêu tiền, hai trăm sáu phải không?”
Ông chủ hí ha hí hửng chạy tới: “Đúng, hai trăm sáu. Haiz, bán giá này cũng không kiếm được tiền của cậu đâu.”
Tô Vân Cảnh đè lên ngón tay đang lấy tiền của Phó Hàn Chu, vô cùng hào phóng nói: “Ngày hôm nay là sinh nhật cậu, chiếc xe này, tôi thanh toán.”
Vừa mới ra vẻ rộng rãi với Phó Hàn Chu xong, Tô Vân Cảnh chính thức ép giá với ông chủ: “Hai trăm sáu quá đắt, một trăm rưỡi.”
Phó Hàn Chu:...
Ông chủ:...
Ông chủ xua xua tay: “Không thể lấy được giá này, xe đạp này của tôi không phải loại không chính hãng, đây là hiệu lâu đời, tôi bán hai trăm sáu cho cậu cũng không có lãi.”
Tô Vân Cảnh cười ha hả nói: “Ông chủ, mục đích ông mở cửa hàng kinh doanh là để kiếm tiền, làm sao có thể bán giá lỗ vốn được chứ?”
“Chúng ta đừng đùa giỡn nữa, thế này đi, cho ông thêm mười đồng, một trăm sáu.”
Tô Vân Cảnh cò cưa qua lại với ông chủ một lúc lâu, cuối cùng dùng giá một trăm tám mươi lăm mua chiếc xe đạp này.
Thật ra Tô Vân Cảnh không biết mặc cả nhưng trước đây cậu từng mua xe đạp với bố cậu, vẫn còn biết rõ giá thị trường của xe đạp thời kỳ này.
Đúng là ông chủ thấy hai người các cậu còn trẻ tuổi, cho nên nâng giá lên cao hơn.
Một trăm tám mươi lăm ông ta cũng không thể lỗ vốn, cũng không phải người ngu, ai lại thật sự bán lỗ vốn bao giờ.
Tô Vân Cảnh trả tiền, nhận lấy xe đạp từ trong tay Phó Hàn Chu, nhanh nhẹn quay đầu lại: “Hôm này là sinh nhật cậu, tôi chở cậu, cho cậu hưởng thụ đãi ngộ của một cậu chủ nhà giàu.”
Khóe môi Phó Hàn Chu khẽ cong lên.
Bàn tay thon dài giữ chặt eo của Tô Vân Cảnh, cậu ngồi xuống ghế sau của xe đạp, đôi chân dài làm biếng buông xuống.
Bởi vì quá dài, bắp chân bất đắc dĩ gập lại một chút.
Tô Vân Cảnh đạp xe đạp, chở Phó Hàn Chu đi qua từng phố lớn ngõ nhỏ.
Gió lạnh đầu mùa đông thổi qua bên tai, tóc bị thổi loạn tùy ý tung bay trong gió.
Đã lâu Tô Vân Cảnh không đạp xe đạp, cũng lâu rồi không chở ai, thật đúng là gợi lên hồi ức không ít kỷ niệm thời niên thiếu.
“Cậu chỉ muốn một chiếc xe đạp thôi sao?” Tô Vân Cảnh hơi nghiêng người hỏi Phó Hàn Chu.
Tay Phó Hàn Chu đặt trên vòng eo rắn chắc của Tô Vân Cảnh, tuy rằng cách lớp vải dày nhưng vẫn có hơi ấm truyền đến lòng bàn tay của cậu.
Tâm trạng của cậu rất tốt, khẽ “ừm” một tiếng.
Tiếng “ừm” kia bay thoáng qua, rồi tan vào trong gió, theo gió lạnh thổi về bốn phương.
Khóe mắt Tô Vân Cảnh trông thấy phía trước có một quán trà sữa, ánh mắt sáng lên, có phần nóng lòng muốn thử.
“Cậu uống trà sữa không?” Tô Vân Cảnh lim môi dưới.
Nhắc tới thật xấu hổ, cậu là một anh chàng vô cùng thích uống trà sữa trân châu, như có chứng ám ảnh thích nhai viên trân châu nhồi bột bên trong, cảm giác vô cùng thoải mái.
Còn Phó Hàn Chu thì không thích toàn bộ đồ ngọt, bao gồm cả thứ trà sữa dinh dính sền sệt.
Nhận ra sự vui vẻ trong lời nói của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu hỏi cậu: “Cậu muốn uống vị gì?”
“Vị thường là được, muốn cốc cỡ vừa.” Tô Vân Cảnh hãm phanh dừng xe lại.
Không đợi tới khi dừng hẳn, Phó Hàn Chu liền xuống khỏi ghế sau xe đạp, đôi chân dài thản nhiên bước đi mua trà sữa vị thường cho Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh chống một chân xuống, chờ đợi Phó Hàn Chu trở lại.
Khoảng thời gian này quán trà sữa vẫn vắng người, rất nhanh Phó Hàn Chu đã cầm cốc trà sữa vị thường cỡ lớn quay lại.
Cắm ống hút vào trong cốc trà sữa, Phó Hàn Chu tự tay đưa cho Tô Vân Cảnh.
Nhân lúc còn nóng, Tô Vân Cảnh nhanh chóng hút một hơi, miệng ậm ờ hỏi: “Cậu không uống à?”
Có lẽ cô gái gái bán trà sữa thấy vẻ ngoài Phó Hàn Chu ưa nhìn, cho nên cho rất nhiều trân châu.
Phó Hàn Chu lắc đầu: “Tôi không uống hết được đâu, uống chung cốc với cậu đi.”
Tô Vân Cảnh không cảm thấy có gì không ổn, lại hút thêm hai ngụm lớn, hút không ít viên trân châu ra, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Đưa trà sữa lại cho Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhai viên trân châu, tựa như thủy thủ ra sức ăn rau chân vịt, hăng hái phấn chấn.
Phó Hàn Chu ngồi vào ghế sau xe, Tô Vân Cảnh đạp chân một cái, gió bên tai lại thổi mạnh.
Phó Hàn Chu cầm cốc trà sữa nóng hổi.
Khi xe đạp dừng ở cột đèn giao thông đầu đường, từ phía sau Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu đưa tới bên miệng cậu.
Tô Vân Cảnh cảm thấy Tiểu Phó phục vụ rất đúng lúc, ánh mắt mang theo ý cười nhìn xuống, hút một ngụm trà sữa lớn.
Đèn xanh sáng lên, Phó Hàn Chu thu tay về.
Cậu nhìn ống hút hơi ẩm ướt, cúi đầu ngậm xuống, nhã nhặn hút một ngụm.
Chất lỏng ấm áp lẫn mùi sữa thơm trượt vào trong cổ, rất ngọt, rất ngọt.
Để Tô Vân Cảnh đạp mười phút, đôi chân dài của Phó Hàn Chu chống xuống mặt đất, làm Tô Vân Cảnh đạp có chút vất vả.
“Hửm?” Tô Vân Cảnh quay đầu hỏi Phó Hàn Chu.
“Có mệt không?” Phó Hàn Chu hỏi.
“Vẫn ổn.”
“Trà sữa sắp lạnh rồi.”
Tô Vân Cảnh nhanh chóng thoái vị nhường chức: “Vậy cậu đạp một lúc đi, tôi phải uống hết nó, lạnh rồi uống sẽ không ngon nữa.”
Phó Hàn Chu đổi vị trí với Tô Vân Cảnh.
Tô Vân Cảnh ung dung thoải mái ngồi ở ghế sau xe, hút trà sữa trân châu của cậu, hết sức hài lòng.
Lưng của Phó Hàn Chu rất rộng, gió lạnh thổi vào phía trước, vành tai bị gió thổi đã hơi ửng đỏ lên.
Tô Vân Cảnh đưa tay sờ thử, quả nhiên là lạnh băng.
Cậu đặt cốc trà sữa ở bên tai Phó Hàn Chu, dùng tay che lỗ tai còn lại của cậu.
“Kiếp trước cậu là khối băng đấy à?” Tô Vân Cảnh nhịn không được bèn nói ra.
Giọng nói chậm rì rì của Phó Hàn Chu từ phía trước truyền đến: “Vậy có thể kiếp trước cậu là cây đuốc.”
“Đặc biệt khắc cậu?” Tô Vân Cảnh nhướng mày.
Tại sao cậu cảm thấy, nhóc cool ngầu đến để khắc cậu?
Phó Hàn Chu cười cười không nói gì.
Không chỉ có lỗ tai Phó Hàn Chu lạnh, phần gáy lộ ra cũng như được chạm khắc từ băng.
Đúng lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ thể thao, trên người mẫu trong tủ kính quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ có in chữ cái.
Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu dừng lại, dẫn cậu vào cửa hàng mua thêm cho cậu một cái khăn quàng cổ.
Đi từ trong cửa hàng ra, Tô Vân Cảnh bảo Phó Hàn Chu ngồi ở phía sau, cậu sẽ đạp.
Phó Hàn Chu quấn khăn quàng cổ đỏ, theo lời Tô Vân Cảnh nói, hôm nay là sinh nhật cậu, mua đồ màu đỏ sẽ may mắn.
Khăn quàng cổ rất dài, quấn hai vòng trên cổ Phó Hàn Chu rồi mà đuôi vẫn buông xuống đến ngực.
Phó Hàn Chu ngồi trên ghế sau xe, nhìn đoạn cổ thon dài vươn ra khỏi cổ áo của Tô Vân Cảnh.
Cậu tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng một đầu vào cổ Tô Vân Cảnh, một đầu khác quấn trên cổ mình.
Tô Vân Cảnh không sợ lạnh như Phó Hàn Chu, đạp xe đạp một lúc, thậm chí cậu còn hơi nóng.
“Tôi không lạnh.” Tô Vân Cảnh muốn tháo khăn quàng cổ nhưng người phía sau đột nhiên thắt chặt.
Tuy không chặt đến nỗi thở không ra hơi nhưng cũng có chút khó chịu.
Một tay Phó Hàn Chu thắt chặt khăn quàng cổ, một tay thăm dò vào vạt áo của Tô Vân Cảnh.
Tay cậu lạnh lẽo, tựa như đã ngâm trong hồ nước lạnh vậy, sờ lên hõm eo của Tô Vân Cảnh.
Mặc dù cách một lớp giữ ấm nhưng Tô Vân Cảnh lại vẫn bị độ lạnh của cậu làm giật mình.
Tô Vân Cảnh hít một hơi khí lạnh: “Quá trớn rồi nha.”
Phó Hàn Chu đặt trán lên lưng của Tô Vân Cảnh, cúi đầu nở nụ cười.
Ý cười lan tràn từ lng nguc, tràn đến cổ họng.
Bởi vì vui vẻ mà cậu cười đến mức hai vai cũng hơi run lên.
Tô Vân Cảnh bị cậu kề sát, có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động của cậu.
Tô Vân Cảnh hiếm khi thấy nhóc cool ngầu cười vui vẻ đến thế, còn tưởng rằng bởi vì thực hiện được trò đùa dai nên cậu mới phấn chấn như vậy.
Sự vui vẻ lan truyền rất nhanh, trong lòng Tô Vân Cảnh cũng không nhịn được mà phấn chấn lên: “Có phải cậu để tôi yên một chút là toàn thân không dễ chịu không?”
Phó Hàn Chu không nói gì, ngón tay lặng lẽ nắm chặt chiếc khăn màu đỏ.
Cậu nhếch khóe miệng, ý cười trong ánh mắt như gợn sóng lay động mặt nước.
Tôi buộc chặt cậu rồi.
Hôm nay là sinh nhật của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nghĩ rằng dù gì cũng nên mua cho cậu một cái bánh gato để ăn mừng, vậy là dừng lại trước một tiệm bánh gato.
Vừa định xuống xe liền phát hiện mình bị khăn quàng cổ quấn chặt.
Cậu còn nghĩ Phó Hàn Chu chỉ quàng cho một mình cậu thôi, ai biết nhóc cool ngầu lại một mình quấn hai vòng, sau đó thiếu đạo đức trói hai bọn họ vào một chỗ, còn buộc thắt nút nữa.
Tô Vân Cảnh:...
Ấu trĩ đến mức này, Tô Vân Cảnh cũng coi như được mở mang tầm mắt.
Nút buộc quá chặt, Tô Vân Cảnh mân mê nửa ngày mới cởi được ra, sau đó vào tiệm mua cái bánh ga-tô lớn cỡ bàn tay.
Phó Hàn Chu không thích ăn đồ ngọt, hai phần ba chiếc bánh đều bị bỏ vào trong bụng của Tô Vân Cảnh.
Hai người bọn họ cũng không vội vã quay về, cứ chậm rãi đạp xe, thấy quán ăn nhỏ nào muốn ăn sẽ dừng lại mua một chút.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, hai người thay nhau đạp, coi như rèn luyện thân thể.
Đạp xe đạp lang thang đến ba giờ chiều, Tô Vân Cảnh nhận được cuộc gọi của Quách Tú Tuệ.
Tô Vân Cảnh theo bản năng liếc nhìn Phó Hàn Chu, cầm điện thoại di động đi sang bên cạnh nghe điện thoại.
Điện thoại vừa nối máy liền truyền đến giọng nói của Quách Tú Tuệ: “Từ Từ, bây giờ con vẫn đang ở nhà bạn sao?”
“Không phải, hiện giờ con đang ở bên ngoài.”
“Tiểu Phó có gọi điện thoại cho con không? Hôm nay là chủ nhật đấy, ngày mai thằng bé sẽ tới trường học, không phải cũng nên đến đây trước một ngày sao?”
Tô Vân Cảnh không ngờ rằng Quách Tú Tuệ lại quan tâm chuyện này, cũng đã nói dối rồi, cậu chỉ có thể tiếp tục làm cho trọn vẹn.
“Ờm, máy bay của cậu ấy khoảng bảy, tám giờ tối hôm nay mới đến ạ.”
Dường như Quách Tú Tuệ rất để ý hai người các cậu có liên lạc hay không, lại xác thực với Tô Vân Cảnh lần nữa: “Là thằng bé gọi điện thoại nói cho con, hay là tự con hỏi?”
Tô Vân Cảnh cảm thấy hỏi câu này có chút kỳ quái, cân nhắc một chút rồi nói: “Là cậu ấy gọi cho con.”
Bên kia im lặng mấy giây rồi mới có tiếng truyền tới: “Bảy, tám giờ đến, vậy bây giờ thằng bé vẫn chưa lên máy bay phải không? Con gọi điện thoại cho Tiểu Phó, bảo thằng bé là máy bay hạ cánh thì cứ tới đây.”
Tô Vân Cảnh sợ Phó Hàn Chu đến, người trong nhà đều xấu hổ: “Con nói với cậu ấy rồi, bảo cậu ấy ở khách sạn, ngày mai trực tiếp đến trường học luôn.”
Quách Tú Tuệ: “Chuyện ở trường cứ bình tĩnh, Tiểu Phó vừa mới chuyển trường đến, chưa quen cuộc sống chỗ này, cứ ở nhà vài ngày trước đã, chuyện sau này để sau lại nói.”
Tô Vân Cảnh có chút khó hiểu.
Rốt cuộc thái độ nhận sai của Phó Hàn Chu đêm hôm đó tốt đến mức nào, mới có thể khiến cho Quách Tú Tuệ nói ra những lời này?
Cúp điện thoại trong tâm trạng phức tạp, Tô Vân Cảnh nhìn Phó Hàn Chu đang ở bên cạnh.
Cậu bước tới, đi quanh Phó Hàn Chu một vòng, xem xét kỹ lưỡng cậu từ trên xuống dưới một lần.
Đối với hành vi không thể hiểu nổi của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu rất thoải mái với cậu, đứng tại chỗ để cậu tùy ý nhìn.
Tô Vân Cảnh suy nghĩ, rốt cuộc nhóc cool ngầu có kỹ xảo nhận sai đặc biệt gì mà có thể khiến sau khi cậu mắc phải sai lầm lớn như vậy mà vẫn có thể nhận được sự tha thứ của mọi người.
Tô Vân Cảnh không đè ép được nghi ngờ trong lòng, hỏi cậu: “Hôm đó cậu đã nói gì với ông bà nội tôi vậy?”
Phó Hàn Chu: “Không nói gì, chỉ nói cho bọn họ sự thật thôi.”
Tô Vân Cảnh nhướng mày không tin tưởng lắm, không thể đơn giản như vậy chứ?
“Bà nội tôi nói, bảo cậu ở nhà tôi vài ngày, chờ một thời gian nữa rồi nội trú sau, cậu thấy thế nào?” Tô Vân Cảnh hỏi cậu.
“Tôi không có ý kiến gì, cũng tốt.”
Nhìn Phó Hàn Chu không hề thấy kinh ngạc với tin tức này, Tô Vân Cảnh cảm thấy trong chuyện này khẳng định có mờ ám, cậu ra sức quan sát Phó Hàn Chu, muốn tìm ra đầu mối.
Thái độ của Quách Tú Tuệ thay đổi hơi nhanh, Tô Vân Cảnh luôn cảm giác trong đó có chuyện gì mà cậu không biết.
Tô Vân Cảnh chỉ có thể hỏi Phó Hàn Chu: “Hôm đó cậu thật sự không nói những lời khác sao?”
Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, từ từ nói: “Tôi nói với bọn họ, từ nhỏ tôi đã không có mẹ, bố tôi bận rộn công việc không có thời gian ở cùng tôi.”
“Sau khi hiểu kỹ về cậu, thấy hai chúng ta thật sự rất giống nhau, cho nên rất hối hận khi làm những chuyện kia, không nên làm cậu tổn thương, cũng không nên đưa thân phận của cậu ra ánh sáng.”
Con ngươi Tô Vân Cảnh khẽ run, cả người đều sắp nổ tung.
Con mắt sâu đen nhánh của Phó Hàn Chu phản chiếu rõ ràng vẻ kinh ngạc của Tô Vân Cảnh.
“Sao vậy, tôi nói sai à?” Ánh mắt Phó Hàn Chu khóa chặt trên người Tô Vân Cảnh: “Chẳng lẽ không phải bởi lý do này nên cậu mới luôn đối xử với tôi tốt như vậy ư?”
Yếu hầu Tô Vân Cảnh trượt lên trượt xuống, thốt ra một câu: “Đúng là lý do này.”
Dựa theo lẽ thường mà nói.
Phó Hàn Chu vạch trần Văn Từ là con trai của Văn Yến Lai trong hôn lễ, gây ra khó xử lớn như vậy, nếu đổi lại là nguyên chủ, nhất định cậu sẽ muốn đánh cho Phó Hàn Chu một trận.
Cũng may người ở đây là Tô Vân Cảnh, dù đã hiểu Phó Hàn Chu rồi nhưng vẫn bị hành động tàn nhẫn của Phó Hàn Chu dọa sợ.
Có một quãng thời gian, Tô Vân Cảnh đã muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Muốn nghe theo sự sắp xếp của Văn Yến Lai, ngoan ngoãn quay về Hành Lâm học hành, trong vòng một hai năm không liên hệ cùng Phó Hàn Chu.
Nhưng rồi sau đó, cậu lại vô tình phát hiện tình hình tinh thần của Phó Hàn Chu nặng thêm.
Cậu do dự một thoáng, nhưng rồi vẫn chủ động sáp lại gần, muốn xem thử bản thân có thể giúp đỡ hay không.
Cậu có cảm tình đối với Phó Hàn Chu, cho nên sẽ không đành lòng nhìn cậu chà đạp bản thân mình như vậy.
Nhưng thân phận bây giờ của Tô Vân Cảnh là Văn Từ.
Cậu không thể quan tâm Phó Hàn Chu nhất được, càng không thể nào trở thành bạn với cậu.
Nếu không phải do Phó Hàn Chu thì thân phận con riêng của cậu cũng không thể nào bị bại lộ.
Nhưng bây giờ Phó Hàn Chu đã tìm một cái cớ cho hành vi của Tô Vân Cảnh.
Hai người bọn họ đều lớn lên trong gia đình có khuyết điểm, cả hai có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trên người đối phương.
Cho nên cùng chí hướng, sưởi ấm lẫn nhau.
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, không có chút khuyết điểm nào.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của Văn Yến Lai và Quách Tú Tuệ thì chuyện đó lại biến thành chuyện lớn.
Tô Vân Cảnh trở thành bạn với Phó Hàn Chu, điều đó chứng minh rằng trông bề ngoài thì có vẻ Tô Vân Cảnh đã tiếp nhận chuyện con riêng này, nhưng thực chất lại không hề tháo gỡ được khúc mắc.
Có điều, chuyện này cậu lại không thể nói ra với mọi người, Phó Hàn Chu có bối cảnh gia đình giống cậu, là con đường duy nhất để trút hết tâm tư tích tụ.
Hiện tại ở trong con mắt của Văn Yến Lai và mọi người, Tô Vân Cảnh trông có vẻ vân đạm phong khinh.
Thật ra nội tâm lại có trăm nghìn vết thương, canh cánh trong lòng vì thân thế của mình.
Cuối cùng Tô Vân Cảnh cũng đã biết vì sao ngày ấy Văn Yến Lai lại nóng nảy như thế, vì sao Quách Tú Tuệ lại quan tâm tới quan hệ của cậu với Phó Hàn Chu như vậy.
Hóa ra là nhóc cool ngầu đã vô tình đào ra một cái hồ rồi.
Đột nhiên Tô Vân Cảnh nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.
Rốt cuộc là Phó Hàn Chu mèo mù vớ phải chuột chết, hay là cậu cố ý nói như thế với Quách Tú Tuệ?
Tô Vân Cảnh nghi ngờ không rõ, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
“Cậu thật sự biết mình sai rồi sao?” Tô Vân Cảnh nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, giọng nói có chút không xác định được.
Hiện tại Tô Vân Cảnh cực kỳ lo lắng, giờ phút này Phó Hàn Chu không phải nhóc cool ngầu, mà chính là Nữu Hỗ Lộc Hàn Chu, một Nữu Hỗ Lộc Hàn Chu đang diễn Cung Tâm Kế với cậu.
(: Nữu Hỗ Lộc thị là một gia tộc thời Mãn Thanh)
Phó Hàn Chu cụp mắt xuống, ánh mắt bình thản thanh thuần: “Ừ, về sau tôi sẽ không phản đối bố tôi kết hôn với bà ấy nữa.”
Việc Tô Vân Cảnh không thích cậu làm, cậu cũng sẽ không làm.
Nghe nói như thế, Tô Vân Cảnh mới thoáng an tâm: “Vậy về nhà thôi.”
Bởi vì Phó Hàn Chu đã giải thích tình cảm hữu nghị giữa hai người bọn họ, nên tình tiết đã xảy ra đảo ngược lớn.
Ngay cả Văn Yến Lai ban đầu có thái độ cương quyết, vậy mà giờ bà ấy cũng không có ý kiến gì đối với chuyện Phó Hàn Chu vào ở trong nhà nữa.
Không phải là bà ấy không bài xích Phó Hàn Chu nữa, mà là không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Trước đây bà ấy hiểu biểu hiện của Tô Vân Cảnh bao nhiêu, hiện tại liền khiến người ta lo lắng tình trạng tâm lý của cậu bấy nhiêu.
Quách Tú Tuệ liên tục hỏi quan hệ của cậu và Phó Hàn Chu, nhưng thật ra là muốn dò xét ý nghĩ thật sự của Tô Vân Cảnh.
Thậm chí Văn Yến Lai còn từng tới gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý nói cho bà ấy biết, quan hệ của Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu càng tốt thì chứng tỏ cậu càng ghét bỏ gia đình vốn có.
Thời khắc bí mật con riêng bị vạch trần, Tô Vân Cảnh có tâm lý bị người nhà lừa gạt phản bội.
Loại lừa dối này làm cho cậu có tâm lý phản nghịch, thậm chí sinh ra tâm tình ỷ lại kỳ lạ với Phó Hàn Chu.
Bác sĩ tâm lý nói rất phức tạp, dùng rất nhiều từ chuyên môn.
Thật ra tổng kết lại chỉ có một câu, sự tín nhiệm hiện tại của cậu đối với Phó Hàn Chu, nhiều hơn sự tín nhiệm đối với người nhà.
Bị bác sĩ tâm lý hù dọa như vậy, người trong nhà đều cảm thấy cứ để cho Phó Hàn Chu ở trong nhà sẽ tốt hơn.
Ít nhất hai đứa trẻ đều ở ngay trong tầm mắt, làm chuyện gì bọn họ cũng đều biết.
Tô Vân Cảnh:...
Sau khi hiểu rõ vướng mắc trong lòng của Quách Tú Tuệ và mọi người, Tô Vân Cảnh âm thầm cạn lời rất lâu.
Cậu không hề phản nghịch, cậu thật sự rất hiểu cho Văn Yến Lai, bao gồm chuyện bà ấy không cho Phó Hàn Chu ở trong nhà.
Nhưng cũng bởi vì cậu quá thể hiện sự cảm thông, ngược lại có vẻ có vấn đề.
Tuy rằng đánh bậy đánh bạ nhưng lại thành công để Phó Hàn Chu chuyển vào ở trong nhà.
Hiện tại cho dù Tô Vân Cảnh muốn giải thích, cậu cũng không thể nào mở miệng.
Cậu giải thích quan hệ giữa mình với nhóc cool ngầu tốt đến vậy kiểu gì đây?
Sớm biết sẽ thế này, trước đây lúc Phó Hàn Chu đến, cậu không nên dẫn vào nhà mới phải.
Ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện liên tiếp như thế này?
Tô Vân Cảnh đau đầu, bây giờ khiến cậu giống như người có bệnh tâm lý vậy.
Phó Hàn Chu lại rất bình tĩnh, dáng vẻ ‘đã đến rồi thì ở lại’.
Thật ra cậu càng muốn cùng Tô Vân Cảnh nội trú ở trường,
Như vậy khi tan học, Tô Vân Cảnh sẽ không đưa Giang Sơ Niên về nhà nữa, còn cùng làm bài tập gì đó.
Nhưng tạm thời Tô Vân Cảnh không đến ký túc xá trong trường, Phó Hàn Chu chỉ có thể ở tại nhà họ Văn với cậu.