Tối qua lăn lộn như vậy, quả nhiên không ngoài dự đoán, Phó Hàn Chu bị cảm rồi.
Bệnh kiều nhà người ta là loại mang tâm lý phản xã hội, không biết đúng sai phải trái. Tô Vân Cảnh cảm thấy vị bệnh kiều này của cậu, chỉ có ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.
Chính là yếu ớt hay bị bệnh.
Phó Hàn Chu chỉ bị cảm nhẹ, cổ họng hơi khàn, ho, không có tinh thần chứ không hề phát sốt.
Sau khi uống thuốc cảm xong, Phó Hàn Chu ở yên trong phòng cả một ngày thì đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn bắt anh uống thuốc thêm một ngày nữa.
Hai ngày bị cảm này, Tô Vân Cảnh vẫn ngủ cùng một giường với anh. Nhóc cool ngầu sợ lây bệnh cảm cho Tô Vân Cảnh nên vẫn luôn đeo khẩu trang.
Buổi tối khi dựa vào Tô Vân Cảnh ngủ anh sẽ đeo hai lớp khẩu trang, vậy nên sau khi khỏi bệnh, vành tai liền bị khẩu trang cấn đỏ lên.
Tô Vân Cảnh bóp chóp tai Phó Hàn Chu, kiểm tra vành tai cho anh.
Nhìn vùng da bị cấn đỏ bừng kia, Tô Vân Cảnh nhất thời không biết nên nói gì mới tốt: “Em thấy không nên gọi anh là Chu Chu, đổi tên anh thành Kiều Kiều luôn cho rồi.”
Sao lại yếu ớt đến mức này chứ?
Phó Hàn Chu nằm bò trên gối, hơi hé mắt liếc Tô Vân Cảnh một cái, bởi vì bị cảm luôn thích ngủ nên bên phía đuôi mắt nằm nghiêng đã bị sưng húp thành mắt hai mí.
Lúc anh nhìn Tô Vân Cảnh thế này, hai nếp nhăn nho nhỏ liền giống như cánh hoa phượng vĩ nở rộ, thấp thoáng đầy ý cười trong đó.
Phó Hàn Chu nghiêng người qua, để lộ ra vành tai còn lại, Tô Vân Cảnh cũng cúi đầu nhìn một cái.
Giỏi ghê nhỉ, vành tai bên này còn đỏ hơn nữa.
Khi ngủ Phó Hàn Chu có thói quen nằm nghiêng kề vào Tô Vân Cảnh, bên tai phía bên này bị đè dưới gối nên còn bị cấn hơn cả bên kia.
Tô Vân Cảnh lấy kem lô hội ra bôi lên cho nhóc cool ngầu yếu ớt này.
Đóng nắp kem lô hội lại, Tô Vân Cảnh vừa định bỏ vào hộp thuốc thì đã bị Phó Hàn Chu d xuống dưới thân.
Tô Vân Cảnh ngã lên giường, cánh tay của Phó Hàn Chu đặt ngay bên eo cậu, vùi mặt vào hõm vai cậu.
Tô Vân Cảnh bị xem như gối ôm cảm thấy không vui: “Này này này, làm phiền bạn nhỏ này ngoan ngoãn nằm lại trên gối đi được không?”
Phó Hàn Chu nằm trên vai Tô Vân Cảnh mà cười: “Không được.”
Tô Vân Cảnh trêu ghẹo anh: “Anh lớn chừng nào rồi hả? Có trẻ con không cơ chứ?”
“Bảy tuổi.” Khóe môi Phó Hàn Chu hơi nhếch lên.
Anh chỉ ngây thơ, làm nũng với một mình cậu, cũng chỉ muốn Tô Vân Cảnh đau lòng cho một mình anh thôi.
Nghe Phó Hàn Chu nói đến cái tuổi bảy tuổi này, Tô Vân Cảnh nhịn không được nhớ tới dáng vẻ năm anh bảy tuổi.
Không ngờ vừa chớp mắt mà đã qua hai mươi năm rồi.
Tô Vân Cảnh điều chỉnh lại tư thế nằm, kéo cái gối bên cạnh qua sau đó nằm lên trên cho mình thoải mái hơn một chút.
Sợ đè lên người Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu cũng không dám đem toàn bộ sức nặng đè lên người cậu, anh ôm hờ lấy Tô Vân Cảnh, hưởng thụ sự yên tĩnh khó được này.
Người đang đè bên trên có hô hấp bình ổn, Tô Vân Cảnh hơi động đậy cổ, muốn nhìn thử có phải anh đã ngủ rồi không.
Nhưng cậu vừa động, cánh tay Phó Hàn Chu liền thu chặt hơn một chút.
“Chưa ngủ à?” Tô Vân Cảnh lần nữa nằm bò lại trên gối, nhìn đồng hồ điện tử trên đầu giường: “Qua mấy ngày nữa chúng ta quay về đi.”
Phó Hàn Chu nghe thấy những lời này liền mở mắt ra, khóe môi cũng dần dần hạ xuống, mím chặt thành một đường thẳng.
Tô Vân Cảnh gối lên cánh tay mình nói: “Lần này may mà anh chỉ bị cảm nhẹ, nếu như bị bệnh cấp tính gì, nơi này lại không có bác sĩ, quá nguy hiểm.”
Thành phố lớn có chỗ tốt của thành phố lớn, ít ra cũng thuận tiện chữa trị, Tô Vân Cảnh chỉ sợ nhóc cool ngầu ở đây sẽ mắc phải bệnh nguy hiểm gì đó.
Cho dù có kêu máy bay trực thăng đến thì đi đi về về cũng làm lỡ không ít thời gian rồi.
Cậu nghĩ đợi qua được mốc thời gian ngày một tháng năm này sẽ cùng Phó Hàn Chu trở về.
Phó Hàn Chu không nói gì, đôi mắt ngày càng sâu thẳm hơn.
Biết nhóc cool ngầu đang nghĩ gì, Tô Vân Cảnh liền nghiêng người qua nhìn anh: “Em cũng đâu có chạy đâu, anh sợ gì chứ?”
Tô Vân Cảnh đột nhiên nhấc nửa thân trên của mình lên khiến cho Phó Hàn Chu đang đè trên lưng cậu cũng bị chấn động theo.
Giở trò ác ý xong, trong mắt Tô Vân Cảnh liền hiện lên ý cười: “Đẹp trai hơn anh thì không nhiều tiền bằng anh, người vừa đẹp trai vừa có tiền hơn anh vốn cũng chẳng được mấy người, bọn họ cũng không nhất định sẽ nhìn trúng em.”
“Vậy nên anh sợ gì chứ? Sợ em chạy theo ai hả?” Tô Vân Cảnh lại lắc vai mình một cái: “Nói chuyện đi.”
“Nói đi chứ Chu Chu, lại biến thành bé câm nữa à?”
Phó Hàn Chu ôm lấy Tô Vân Cảnh, đè chặt cái người không an phận này dưới thân mình.
Cả nửa ngày sau anh mới phát ra một tiếng “Ừm”.
Tuy dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện nhưng ít nhất cũng đã đồng ý rồi, Tô Vân Cảnh thuận tay vuốt lông cho anh: “Nếu anh không có lịch trình gì thì mỗi ngày hai chúng ta đều sẽ ở lì trong nhà.”
Tô Vân Cảnh bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này: “Khi về em sẽ dọn đến sống ở chỗ của anh, trả lại căn nhà đang ở cho Sơ Niên.”
“Nhưng mà chúng ta công ra công, tư ra tư, trong thẻ ngân hàng của em chẳng có đồng nào, lại còn nợ hai tháng tiền lương của phòng làm việc nữa đó.”
Tô Vân Cảnh chọc chọc Phó Hàn Chu ở sau lưng mình: “Anh không được keo kiệt, một tháng ít nhất phải trả cho em tiền lương, phải cho em cả năm bảo hiểm lao động và tiền lương tích lũy.”
“Lỡ ngày nào đó anh chán em rồi đá em đi, mà em chẳng có đồng nào thì chỉ có thể lên cầu vượt uống gió tây bắc thôi.”
“Không có anh, em ngay cả chỗ ở cũng không có, anh nói xem anh quan trọng đến mức nào chứ?”
Tô Vân Cảnh nửa thật nửa giả trêu đùa khiến tâm trạng Phó Hàn Chu tốt hơn không ít.
Có điều anh vui không phải vì Tô Vân Cảnh nói anh quan trọng, mà là vì Tô Vân Cảnh luôn bằng lòng dỗ dành anh vào lúc tâm trạng anh không tốt.
Khóe miệng Phó Hàn Chu hơi cong lên, thanh âm trầm thấp: “Đều cho em hết, tiền anh kiếm được đều cho em.”
Cho dù Tô Vân Cảnh muốn gì, anh cũng đều bằng lòng cho cậu.
Thấy tâm trạng của anh tốt hơn, Tô Vân Cảnh cũng vui vẻ theo, cậu lười biếng nói: “Đem anh cho em là được rồi, cho em một Phó Hàn Chu luôn luôn vui vẻ.”
“Được.”
Phó Hàn Chu vùi mặt vào hõm vai Tô Vân Cảnh, cảm nhận sự ấm áp của cậu.
Tô Vân Cảnh biết Phó Hàn Chu không muốn quay về là vì hai lần rời đi của cậu khiến anh không có cảm giác an toàn.
Vì muốn an ủi nhóc cool ngầu, mấy ngày nay Tô Vân Cảnh gần như luôn cùng anh như hình với bóng.
Buổi tối, từ phòng tắm bước ra, Tô Vân Cảnh vừa lau tóc vừa đưa mắt dò xét khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng Phó Hàn Chu đâu.
Thấy cửa kính ngoài hành lang mở ra, Tô Vân Cảnh liền bước vào.
Gió biển mang hơi ẩm thổi đến, tấm rèm cửa sổ của ban công phòng bên cạnh bị gió thổi bay lên.
Tối qua trời mưa, Tô Vân Cảnh nhớ rằng mình đã đóng cửa kính ban công của phòng bên cạnh lại rồi mà, sao bây giờ lại mở ra?
Tô Vân Cảnh nghi rằng nhóc cool ngầu đang ở phòng bên cạnh, sau khi lau khô tóc của mình cậu liền thả khăn tắm xuống, nhẹ nhàng nhảy qua ban công.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường màu cam, Tô Vân Cảnh vừa đi vào liền thấy được Phó Hàn Chu đang nửa ngồi trên giường.
Hai cúc áo trên áo sơ mi được mở ra, tay áo vén lên đến khuỷu tay, nơi vạt áo có nhiều nếp nhăn.
Trên tay anh đang cầm một chiếc áo thun nhạt màu, đôi chân thon dài thẳng tắp đang co lại trên giường.
Nghe thấy ngoài ban công có tiếng động, Phó Hàn Chu liền hé mắt nhìn qua.
Dưới mái tóc đen tán loạn kia là đôi mắt phượng như vừa uống no máu, nhiễm lên vẻ dng tình quyến rũ.
Trên người anh có một loại hơi thở sa đọa, giống như một đóa hoa hải đường đã nở đến cực hạn sắp đến độ úa tàn.
Vừa quyến rũ vừa buông thả.
Đây là lần đầu tiên Tô Vân Cảnh thấy một Phó Hàn Chu như vậy.
Chiếc áo thun kia là chiếc mà trước khi đi tắm Tô Vân Cảnh đã cởi ra, bây giờ nó đang nằm trong tay Phó Hàn Chu.
Anh dường như đang ngửi mùi vị trên đó, đôi môi đỏ vùi vào trong cổ áo, vạt áo rũ xuống vừa hay che lại ngay phần eo của anh.
Tô Vân Cảnh dường như thấy được một thứ gì đó có hình dáng đáng sợ.
Da đầu cậu tê dại từng đợt, tín hiệu nguy hiểm khiến cậu lập tức muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng đôi bàn chân lại cứ như bị đóng đinh mà dính chặt trên mặt đất.
Trong lòng có một giọng nói vẫn luôn khuyên cậu bình tĩnh lại, đây là chuyện thường tình, đây là chuyện thường tình thôi!
Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, trong đôi mắt anh tràn đầy sương mù mờ mịt, giống như một trận mưa bụi mùa xuân vào tháng ba.
Vào lúc hạt mưa rơi nhiều nhất, thì không phân rõ được đấy là mưa hay sương mù màu trắng nữa.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Chu hơi run rẩy, Tô Vân Cảnh thấy được khóe mắt của anh hình như đã bị thứ gì đó làm ướt, mấy cọng lông mi cong vút kia đang đáng thương mà dính liền vào nhau.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Tô Vân Cảnh liền vang lên tiếng chuông như tiếng chuông buổi sớm trong một ngôi chùa cổ, tiếng chuông vang vọng liên hồi.
Cả người Tô Vân Cảnh đã tê dại.
Phản ứng khác thường của thân thể khiến cậu muốn bỏ trốn.
Không đợi thân thể cậu đưa ra phản ứng thì người trên giường lại đột nhiên mở miệng.
“Anh ơi.” Giọng nói của Phó Hàn Chu đã cực kỳ khàn đặc, hơi thở nóng rực phun ra từ miệng anh: “Em khó chịu quá.”
Một tiếng “anh ơi” kia vẫn mềm nhũn như hồi còn nhỏ, trực tiếp kéo căng sợi dây trong đầu Tô Vân Cảnh.
Đợi khi anh đỏ mắt nói rằng mình khó chịu, thì sợi dây đang kéo căng kia pực một tiếng liền đứt đoạn.
Thân mình Tô Vân Cảnh run mạnh một cái, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Phó Hàn Chu dựa vào hõm cổ Tô Vân Cảnh, vừa trầm thấp vừa khàn giọng gọi Tô Vân Cảnh.
Lúc thúc giục anh ghé cái cổ thon dài nóng rực của mình kề ngay bên tai Tô Vân Cảnh.
Lúc yết hầu động đậy liền khiến vành tai Tô Vân Cảnh bị nóng đỏ lên, trái tim cũng như phát điên, nhảy nhót điên cuồng hòng muốn phá tan lng ngưc thoát ra ngoài.
Có nhiều lúc Phó Hàn Chu cũng chỉ vô thức mà gọi cậu là “anh ơi”, đôi mắt đen thiêu đốt sáng rực, đuôi mắt còn dính vài vệt nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.
Nhưng thực tế lại hung tàn như vậy.
Tô Vân Cảnh như không thể nghe tiếp được nữa, mặt cậu đỏ rực dời tầm mắt đi.
Thấy Tô Vân Cảnh không nhìn mình, Phó Hàn Chu vẫn tiếp tục đuổi theo, kề ngay bên cạnh tai cậu mà gọi.
Thanh âm nũng nịu mềm mại như bánh nếp mới ra lò, vừa mềm vừa ngọt.
Tô Vân Cảnh như tức giận dùng sức hơn, Phó Hàn Chu lại bắt đầu nghẹn ngào, đáy mắt anh tràn đầy sương mù mờ mịt, thanh âm cũng giống hệt mèo con kêu.
Một tiếng “anh ơi” khiến trái tim Tô Vân Cảnh phải nhảy lên từng hồi.
Phó Hàn Chu nằm bò trên vai Tô Vân Cảnh, ôm chặt lấy cậu, anh vẫn còn đang trầm giọng th dốc.
Ngũ quan vốn đã tinh xảo xuất chúng, bây giờ lại càng đẹp đến mức không giống thật, lộ ra một loại cảm giác thỏa mãn biếng nhác.
Đây là lần đầu Tô Vân Cảnh ôm một nhóc cool ngầu nóng hổi thế này, ngày thường thân thể của anh luôn lạnh lẽo, nhưng hôm nay lại nóng tới mức phỏng tay.
Dựa vào anh, Tô Vân Cảnh cảm thấy lượng nước trên người mình cũng sắp bị thiêu đốt hết rồi.
Phó Hàn Chu chỉ muốn dựa vào Tô Vân Cảnh thế này, nhận ra vẻ không được tự nhiên của đối phương, anh càng dùng sức ôm chặt Tô Vân Cảnh hơn.
Lúc Tô Vân Cảnh nhìn về phía anh, trong mắt Phó Hàn Chu liền tràn đầy sự mơ hồ nhìn vào mắt cậu.
Phó Hàn Chu biết thấy anh thế này Tô Vân Cảnh nhất định sẽ mềm lòng.
Lúc nãy Tô Vân Cảnh không đẩy cửa bỏ chạy là vì lo sợ tâm trạng của anh sẽ trở nên tồi tệ.
Phó Hàn Chu đã sớm tính toán kỹ càng hết rồi, thật ra mấy ngày trước anh bị cảm không hề nghiêm trọng mấy, bệnh trạng yếu ớt kia cũng chỉ là vì hôm nay thôi.
Anh đang dùng cách của mình để dần dần xâm chiếm Tô Vân Cảnh, khiến cậu mau chóng thích ứng với quan hệ của cả hai.
Anh thật sự quá muốn cậu, quá muốn có được cậu, quá muốn chiếm hữu cậu.
Phó Hàn Chu không muốn bỏ ra nhiều thời gian như vậy để đợi nữa, con dã thú trong lòng anh mỗi ngày đều đang lăn lộn kêu gào, cấp bách muốn nuốt chửng lý trí của anh.
Phó Hàn Chu tham lam ngửi lấy mùi hương giữa cổ Tô Vân Cảnh, trong lòng lại đang cầu nguyện… Hãy dung túng anh thêm một chút nữa đi.
Thật ra muốn có được càng nhiều sự dung túng của Tô Vân Cảnh rất đơn giản, chỉ cần khiến cậu đau lòng vì anh thôi.
Mỗi lần Tô Vân Cảnh đau lòng vì Phó Hàn Chu thì giới hạn trong lòng sẽ mở rộng hơn, cậu cũng không nỡ khiến Phó Hàn Chu đau lòng nữa.
Vậy nên mới nói đứa trẻ biết khóc có kẹo ăn.
Phó Hàn Chu biết mình muốn điều gì, cũng biết cần làm thế nào để có thể được ăn viên kẹo nào.
Trong lòng Tô Vân Cảnh lúc này đang rất rối loạn, nhưng nghĩ đến lần trước đuổi Phó Hàn Chu qua phòng bên ở khiến đối phương bị cảm nên lần này Tô Vân Cảnh không dám dùng lại chiêu đó nữa.
Nhóc cool ngầu vốn đã không có cảm giác an toàn, cậu làm như vậy sẽ chỉ càng khiến anh không có cảm giác an toàn hơn mà thôi.
Nhưng lần này Tô Vân Cảnh thật sự đã bị đả kích quá lớn.
Lần trước cậu bị tình huống bất ngờ kch thích, lần này là bị đả kích trên toàn mặt trận.
Tô Vân Cảnh không khỏi nghĩ đến lần đi trượt tuyết trước kia của hai người họ, lúc đang ngâm mình trong suối nước nóng, Tô Vân Cảnh liền trêu đùa một chút về phương diện đó, là loại vui đùa mà đàn ông đều hay nói giỡn.
Cậu nhớ được lúc đó nhóc cool ngầu nói, hiện tại đang dậy thì nên không dám để người khác nhìn, lại còn không biết xấu hổ nói đợi lớn rồi sẽ cho Tô Vân Cảnh xem.
Bây giờ nhìn thấy rồi.
Tô Vân Cảnh thật sự… Khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Trong đầu không nhịn được mà hiện lên một cảnh tượng… Khóe mắt dng tình ướt đẫm, yết hầu trượt lên trượt xuống, thanh âm trầm thấp khàn đặc…
Tô Vân Cảnh bị kch thích, sắc mặt lập tức đỏ rực, hai tai cũng nóng lên, cậu kéo chăn qua che kín đầu mình.
Phó Hàn Chu thu dọn ga giường phòng bên cạnh xong khi quay về liền thấy Tô Vân Cảnh đang lấy chăn che kín đầu mình, lại còn nhường ra một nửa bên giường.
Tuy Tô Vân Cảnh không đuổi Phó Hàn Chu qua phòng bên cạnh, nhưng cả đêm nay gần như là quay lưng về phía anh mà ngủ.
Màu mắt Phó Hàn Chu dần dần sâu thẳm, bên trong còn có sóng ngầm đang mãnh liệt sôi trào.
Biết Phó Hàn Chu đã quay lại phòng, thân mình Tô Vân Cảnh đang núp trong chăn phút chốc liền cứng đờ.
Cảnh tượng trong đầu kia vẫn luôn không thể xóa đi được, Tô Vân Cảnh xấu hổ tới mức chửi thề.
Nghe thấy tiếng ly rượu rơi vỡ, Tô Vân Cảnh mới âm thầm tìm về được lý trí của mình thò đầu ra khỏi chăn.
Phó Hàn Chu làm rơi một cái ly, lúc nhặt mảnh vỡ còn không cẩn thận khiến tay mình bị rạch một đường.
Tô Vân Cảnh: “…”
Thật đúng là yếu ớt mà, còn không biết làm gì cả, ngoại trừ nấu cơm.
“Anh đừng động đậy, để em.” Tô Vân Cảnh chấp nhận số mệnh mà hất chăn ra đi xuống giường.
Phó Hàn Chu đứng một bên nhìn Tô Vân Cảnh thu dọn cách mảnh vỡ.
Đợi sau khi dọn xong, Tô Vân Cảnh muốn coi thử vết thương của Phó Hàn Chu, nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng thì đối phương đã chủ động duỗi tay ra.
Tô Vân Cảnh: “…”
Bị rạch một đường cực kỳ nông, là loại vết thương mà ngay cả băng cá nhân cũng không cần dán, lát nữa liền tự động cầm máu chữa lành ấy.
Tô Vân Cảnh rút ra hai tờ khăn giấy bao lấy miệng vết thương của Phó Hàn Chu, đè lại cầm máu cho anh.
Phó Hàn Chu thay đồ ngủ, vén tay áo lên để lộ ra một đoạn cổ tay.
Màu da của anh rất trắng, giống như một miếng ngọc, được ánh đèn trong phòng chiếu vào, vết sẹo nhàn nhạt chỗ động mạch cổ tay kia liền hiện lên cực kỳ rõ ràng.
Trước kia Phó Hàn Chu vẫn luôn đeo một chiếc đồng hồ màu đen, lúc này Tô Vân Cảnh mới chú ý tới vết sẹo này của anh, trong lòng cậu lập tức giật thót.
Tô Vân Cảnh không hỏi Phó Hàn Chu vết thương này là do đâu mà ra, vết sẹo đó cắt ngang qua động mạch, vừa nhìn là biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hàn Chu không bao giờ mặc áo ngắn tay, không quay những bộ phim lộ thân, cho dù chỉ lộ nửa người trên cũng không được.
Tô Vân Cảnh vén tay áo anh lên, nhìn thấy nhiều vết thương chồng chất lên nhau cậu mới biết tại sao anh lại không quay những cảnh phim như vậy.
Những vết thương này có nông có sâu, những vết thương sâu là được tạo ra khi Tô Vân Cảnh vừa mới rời đi.
Lúc đó ra tay rất mạnh.
Sau đó anh chỉ là không phân rõ được hiện thực và ảo giác, hoặc khi có một giọng nói dụ dỗ anh rời khỏi thế giới này, Phó Hàn Chu mới phải dùng sự đau đớn để nhắc nhở mình.
Thật ra anh không muốn cho Tô Vân Cảnh nhìn thấy những vết thương này của mình, không muốn cho Tô Vân Cảnh biết nỗi ám ảnh điên cuồng trong lòng anh.
Nhưng những vết sẹo này không xóa đi được, rồi sẽ có một ngày Tô Vân Cảnh nhìn thấy chúng.
Bây giờ cho cậu xem ít nhất cậu cũng sẽ không vì chuyện ban nãy mà làm lơ anh.
Tô Vân Cảnh sờ nhẹ lên từng vết thương kia, cổ họng khó chịu như bị lửa thiêu đốt.
“Không sao, đã không còn đau nữa rồi.” Phó Hàn Chu vừa an ủi Tô Vân Cảnh, cũng là an ủi chính mình: “Đều đã trôi qua rồi.”
Tô Vân Cảnh đã quay lại, tất cả đều đã trôi qua rồi.
Phó Hàn Chu không đau nữa, nhưng lòng Tô Vân Cảnh lại rất đau, cậu biết sự rời đi của mình sẽ khiến nhóc cool ngầu rất khó chịu, cũng nhìn thấy dáng vẻ đau thương của anh.
Chẳng qua những gì Tô Vân Cảnh nhìn thấy cũng chỉ là lúc cậu vừa mới rời đi, nhưng lại không biết trong mười năm nay anh đã phải sống như thế nào.
Người khác có lẽ sẽ chỉ đau lòng một hai năm. Sau đó theo thời gian trôi đi mà vết thương sẽ khép miệng, rồi bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng Phó Hàn Chu thì không phải vậy, anh thích cậu, anh yêu cậu.
Kiểu người cố chấp một lòng như anh, một khi đã thích ai đó rồi thì sẽ là chuyện của một đời.
Nghĩ đến những điều này, Tô Vân Cảnh liền đau tới mức không thể thở nổi.
Phó Hàn Chu nâng khuôn mặt Tô Vân Cảnh lên, hôn nhẹ lên từng giọt nước mắt của cậu.
Cuối cùng hôn lên môi cậu, nơi đó cũng đã ướt đẫm mùi vị khổ sở, anh không xâm nhập vào mà chỉ nhẹ nhàng cọ xát bên ngoài.
Nhưng lúc này Tô Vân Cảnh lại đột nhiên bùng nổ, cậu dùng đầu lưỡi chọc mở môi Phó Hàn Chu.
Người này đã ôm ấp sự đau khổ tuyệt vọng đợi cậu mười năm.
Người này đã vì cậu mà hết lần này tới lần khác làm tổn thương chính mình.
Người này khiến… Tô Vân Cảnh cực kỳ đau lòng.
Răng môi quấn quýt.
Không có thời khắc nào Tô Vân Cảnh lại cảm thấy cấp bách muốn hôn Phó Hàn Chu, muốn biểu đạt sự yêu thích của mình như lúc này.
Cậu không ngừng thâm nhập sâu vào mà hôn Phó Hàn Chu, muốn an ủi nỗi bất an và sợ hãi của anh, muốn cho anh cảm giác an toàn.
Buổi tối Tô Vân Cảnh ôm Phó Hàn Chu ngủ, đột nhiên cậu lại thông suốt hết khát vọng của mình đối với Phó Hàn Chu cùng với duc vng mà Phó Hàn Chu đối với mình.
Hai người họ vốn là loại quan hệ này, phát triển thêm một bước nữa cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
Nếu cậu không có chút phản ứng nào với Phó Hàn Chu thì Tô Vân Cảnh thật sự nên kiểm điểm lại mình xem thân thể mình có phải có bệnh gì không.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Vân Cảnh liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tuy vẫn sẽ thấy ngại nhưng đó là vì tính cách của cậu vốn là như vậy, cậu sẽ không kháng cự lại chuyện thân mật hơn nữa với Phó Hàn Chu.
Không những không kháng cự mà còn sẽ cố gắng hơn.
Ngày hôm sau Tô Vân Cảnh liền ôm ipad tải xuống vài bộ tiểu thuyết đam mỹ, không chỉ là loại có thịt sơ sơ, mà là loại thuần thịt cao H.
Sau khi quyết định cùng nhóc cool ngầu ở bên nhau, ý định của Tô Vân Cảnh là thuận theo tự nhiên, từ từ phát triển.
Tuy cậu cùng nhóc cool ngầu luôn rất gay, nhưng bản chất của Tô Vân Cảnh vẫn là một tên trai thẳng.
Vậy nên mới đem tất cả mọi chuyện đều nghĩ quá đơn giản, không ngờ sau đó lại phải đối mặt với vấn đề hòa hợp trên giường.
Đây là lần đầu tiên cậu tìm hiểu tri thức về phương diện này nên muốn bắt đầu từ những cuốn tiểu thuyết thuần thịt đã.
Tra ở trên mạng được vài bộ có độ nổi tiếng không tệ, sau đó Tô Vân Cảnh liền giấu Phó Hàn Chu, lén đi đến phòng vệ sinh xem.
Lần đầu xem nam-nam, Tô Vân Cảnh vẫn còn hơi không thích ứng lắm, khắp người đều nổi cả da gà.
Cậu cũng không phải phản cảm chán ghét, chỉ là không thích ứng cho lắm.
Tiểu thuyết huyền huyễn ở trang mạng nào đó hoặc ít hoặc nhiều đều có chút thịt, lúc Tô Vân Cảnh đọc cũng cảm thấy rất hăng hái.
Nhưng đột nhiên đổi thành hai tên đàn ông, Tô Vân Cảnh liền cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo.
Cắn răng xem hết hai cuốn, Tô Vân Cảnh tưởng tượng thành nhóc cool ngầu và mình, lập tức hình ảnh tối hôm qua lại hiện lên trong đầu cậu.
Cậu dùng tay giải quyết giúp Phó Hàn Chu, cũng tạm được.
Không thấy ghê tởm, không nổi da gà, chỉ là không thể nghe Phó Hàn Chu gọi mình là “anh ơi”, vừa nghe lỗ tai cậu liền tê dại.
Bây giờ chỉ cần nhớ lại chất giọng mềm nhũn của nhóc cool ngầu hôm qua, vành tai Tô Vân Cảnh liền lập tức tê rần.
Giấu Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh cũng chỉ tranh thủ thời gian xem được hai cuốn, loại tiểu thuyết này không có tình tiết gì, cũng chỉ khoảng hai mươi mấy chương, rất nhanh liền xem xong rồi.
Tô Vân Cảnh dần trầm mê trong cảnh đẹp, hai ngày liền lướt hết hai mươi mấy cuốn, thật không thể không bội phục mấy nữ tác giả này khi có thể miêu tả hết sức chi tiết về chuyện ấy ấy như vậy
Cho dù là thuần thịt, nhưng cũng có mấy cuốn tuyến tình cảm rất tinh tế, ướt át mà không th tục.
Nếu là loại này, Tô Vân Cảnh không khỏi suy nghĩ, cậu hoàn toàn có thể!
Thậm chí Tô Vân Cảnh còn sinh ra một loại ý chí hăng hái rằng tối nay mình và nhóc cool ngầu đã có thể rồi.
Hoàn thành giai đoạn học tập đầu tiên, Tô Vân Cảnh liền nạp tiền tải xuống một bộ phim điện ảnh.
Nhân lúc Phó Hàn Chu đang tắm, Tô Vân Cảnh liền ôm ipad nằm trên giường mở phim ra xem.
Loại phim này không có tình tiết dạo đầu, cảnh đầu tiên đã là hai người mặc áo tắm đang hôn nhau.
Lúc phim chạy đến được phút thứ năm thì áo tắm đã được cởi ra, bắt đầu trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Xem đến cảnh này tam quan của Tô Vân Cảnh đã hoàn toàn vỡ nát, thậm chí còn vì loại cảm giác mạnh này mà khiến cơ thể cảm thấy không thích ứng được.
Cậu vội vàng tắt phim đi, huyệt thái dương cũng không ngừng giật giật.
Trong lúc Tô Vân Cảnh đang cảm thấy ghê tởm về mặt snh lý thì đồng thời còn có hơi lo lắng. Vì vậy cậu không tự chủ mà lên mạng tra những vấn đề liên quan về “Lần đầu của đàn ông và đàn ông có đau không?”.
Vậy mà thật sự có người từng đăng lên hỏi vấn đề này, Tô Vân Cảnh liền bấm vào xem thử.
“Nói nhảm, đây chẳng phải là điều tất nhiên sao?”
“Phải dựa vào tình huống, hai người đều là lần đầu tiên? Nếu người nằm trên có kinh nghiệm phong phú một chút, động tác dịu dàng một chút, thì vừa mới bắt đầu sẽ đau, nhưng về sau sẽ… He he he.”
“Người từng trải nhắc nhở bạn, chú ý làm tốt bước dạo đầu, đừng tiếc tiền mua dầu bôi trơn và bao.”
“Từng làm với trai tân không có kinh nghiệm, xém tí chết ngất.”
“Chúc chủ thớt may mắn, ngày này năm sau tôi sẽ đốt giấy tiền cho ngài.”
Tô Vân Cảnh thấp thỏm bất an mà xem hết toàn bộ bình luận, những người trong đây đều nhất trí cho rằng, lần đầu tiên sẽ đau.
Tuy tình huống của mỗi người không giống nhau, nhưng Tô Vân Cảnh lại hiểu rõ tình huống của mình và nhóc cool ngầu.
Thứ đó của anh lớn như vậy, Tô Vân Cảnh cảm thấy nếu như mình nằm dưới thì chắc chắn sẽ chết mất.
Lúc đọc tiểu thuyết, khi Tô Vân Cảnh đọc đến đoạn miêu tả thứ đó to bằng cánh tay trẻ em thì cậu vẫn rất bình tĩnh, vì dù sao đó chỉ là tiểu thuyết cũng đâu cần mình phải thật sự thử nghiệm.
Nhưng khi xem phim điện ảnh, Tô Vân Cảnh thật sự mạ nó sợ rồi.
Sao nhét vào được vậy?
Sao mà nhét vào được vậy?
Tô Vân Cảnh cúi đầu nhìn một cái, của cậu cũng tạm được, không thì cậu có thể nằm trên.
Nhưng nghe nói lần đầu rất đau, Phó Hàn Chu yếu ớt như vậy, Tô Vân Cảnh sợ anh sẽ chịu không nổi.
Bây giờ những cảm xúc mãnh liệt của Tô Vân Cảnh do tiểu thuyết khơi gợi đã mất sạch.
Khi Phó Hàn Chu tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì Tô Vân Cảnh vẫn còn đang ôm ipad suy nghĩ lung tung.
Khó quá, thật sự khó quá mà.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy phức tạp, khó nói thành lời của Tô Vân Cảnh, đôi mắt đen láy của Phó Hàn Chu hơi động đậy, hỏi cậu: “Em không tắm hả?”
Tô Vân Cảnh vội vàng hoàn hồn: “Tắm.”
Thân thể của cậu chứ như bị móc rỗng, bước chân lâng lâng đi vào phòng tắm.
Sau khi cửa phòng tắm đóng lại rồi, Phó Hàn Chu mới kéo ngăn tủ đầu giường lấy chiếc ipad Tô Vân Cảnh vừa bỏ vào ra.
Mấy ngày nay mỗi ngày Tô Vân Cảnh vào nhà vệ sinh đều cầm theo ipad, có lúc anh nấu cơm, Tô Vân Cảnh liền ngồi ở bàn ăn xem.
Phó Hàn Chu nhập mật mã vào muốn xem thử hai ngày nay Tô Vân Cảnh đang xem cái gì.
Thì trong lịch sử tìm kiếm lại hiện lên chính là “Lần đầu của đàn ông và đàn ông có đau không?”
Yết hầu Phó Hàn Chu động đậy, màu mắt càng thẫm hơn.