“Nếu không tu sửa hầm để xe thì chẳng phải chúng ta đỡ phiền hơn nhiều sao? Đỗ xe rồi lên thẳng tòa nhà có phải an toàn hơn bao nhiêu không?” Một cảnh sát bất đắc dĩ nói, “Đang yên lành, tu sửa làm gì?”
Lão Vương nhìn Diệp Phi, “Diệp đội trưởng, cậu nghĩ đây là trùng hợp sao?”
Nửa tháng trước đột nhiên phát sinh sự cố ống thoát nước vỡ tung trong hầm để xe, ngay sau đó Hà Phương nhận được thư đe dọa. Nếu đúng là hung thủ an bài thì bản lĩnh của hắn không khỏi cao quá rồi.
Diệp Phi lắc đầu, “Hung thủ rất cẩn thận chu đáo, thích dùng chiến thuật quanh co, hẳn sẽ không làm lộ như vậy. Hơn nữa sự cố thật sự do nhân viên đại tu ống dẫn sơ ý gây nên, nhóm Tiểu Đông đã điều tra rồi, cơ bản có thể loại bỏ khả năng có người cố ý phá hoại.”
Cảnh sát trẻ thở dài, “Đó là trời giúp hung thủ!”
“Nói vớ vẩn gì thế?” Lão Vương trừng mắt nhìn hắn, “Tập trung làm việc đi.”
Cảnh sát trẻ ủ dột quay đi, chỉ vào màn hình nói, “Mục tiêu xuất hiện!”
giờ phút, chiếc Mercedes-Benz Van màu đen đúng giờ tiến vào bãi đỗ xe của tòa nhà. Dựa theo kế hoạch, Quan Tiểu Đông đỗ xe tại vị trí đã định. Tiểu Ngụy xuống trước, Hà Phương xuống sau, hai cảnh sát trên xe nối tiếp Hà Phương bước xuống. Quan Tiểu Đông đi cuối cùng, nói vào tai nghe, “Tôi là , mục tiêu đã đến vị trí.”
Theo lệnh Diệp Phi, toàn bộ cảnh sát thường phục phân bố trên quảng trường tiến vào trạng thái đề phòng. Từ bãi đỗ xe lộ thiên đến cổng chính chỉ cách nhau mấy chục mét, nhưng đối với cảnh sát hộ tống và Hà Phương thì có thể so sánh với mười nghìn mét.
Công ty của Hà Phương nằm trên tầng , nhiều người qua lại, đang giờ cao điểm. Rất nhiều người vội vã chạy vào trong tòa nhà, có người nhìn thấy Hà Phương còn chủ động chào hỏi. Đi khoảng nửa lộ trình, một cô gái mặc đồ đen đột nhiên vọt lên, Tiểu Ngụy khóa chặt tay cô, bắt chéo sau lưng, cảnh sát thường phục xung quanh cũng âm thầm chuẩn bị.
Diệp Phi quan sát tình hình, vội vàng hô, “Đừng lộn xộn! Đó là trợ lý của Hà Phương!”
May mà Diệp Phi hạ lệnh kịp thời, nếu không vị trí của toàn thể cảnh sát thường phục sẽ bại lộ.
Cô gái nọ hoảng sợ, la ó một trận, Hà Phương bất đắc dĩ nói, “Cô ấy là trợ lý của tôi…”
“Ấy… Ngại quá!” Tiểu Ngụy vội vàng buông tay ra, về bên cạnh Hà Phương.
Trợ lý xoa xoa vai, khóc không ra nước mắt nhìn Hà Phương, Hà Phương giải thích, “Tiểu Lưu, xin lỗi, không sao chứ?”
“Không sao, người này là ai vậy?” Trợ lý tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Ngụy.
Hà Phương xấu hổ cười, “Cứ lên trước đã, tôi sẽ giải thích sau.”
Trợ lý nhìn cà phê đổ dưới đất, lửa giận chẳng biết trút vào đâu, nể mặt tổng tài, đành phải nén giận gật đầu.
Mấy người tiếp tục đi tới cửa chính, lão Vương trong phòng theo dõi đập bàn mắng, “Tiểu Ngụy này sao dễ kích động thế!”
“Chắc không sao đâu, mới lộ Tiểu Ngụy thôi, hung thủ chắc cũng phải biết chúng ta cử người bảo vệ Hà Phương chứ?” Cảnh sát trẻ nói.
“Mày thì biết cái gì!” Lão Vương cả giận, “Bây giờ rất có thể hung thủ đã biết vị trí của cảnh sát thường phục, tức là công sức chúng ta chuẩn bị uổng phí hết rồi!”
Cảnh sát trẻ rụt cổ than thở, “Cũng chưa chắc mà… Được thế thì hung thủ thần kỳ quá rồi… Còn nữa, Hà Phương sắp vào trong, nếu hắn biết chúng ta đã mai phục bốn phía thì cũng chẳng dám tùy tiện xuất hiện đâu!”
Đúng vậy, hung phạm không thể lẻn vào, chúng ta cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để vây bắt hắn! Lão Vương không nói nữa, nhìn chằm chằm màn hình, lúc này Hà Phương đã đến sảnh trước, sắp đi vào trong. Từ giờ tới lúc gã bước ra sẽ tạm thời an toàn, chỉ có thể chờ đến lúc đó để tính cách tiếp theo.
Nếu đã cảnh sát bố trí thiên la địa võng, hung thủ còn dám lẻn vào không?
Thấy Hà Phương ngừng một lát, lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa nghe, lão Vương thở dài một tiếng, “Xem ra hôm nay không có trò hay rồi.”
Diệp Phi vẫn im lặng lại thình lình bổ nhào lên bàn kiểm soát, hét lớn vào mic, “~ ! Mau, cướp điện thoại trên tay mục tiêu!”
Diệp Phi vừa dứt lời đã thấy Hà Phương xô đẩy cảnh sát bên cạnh như phát điên, rồi chạy ra bãi đỗ xe.
“Sao lại thế này?” Lão Vương kinh hãi.
Hành vi bất ngờ của Hà Phương làm rối loạn trận tuyến của cảnh sát, Tiểu Ngụy và Quan Tiểu Đông phối hợp cùng hai cảnh sát khác vội vàng đuổi theo, Diệp Phi quát vào mic, “Tôi là ! Các tổ chú ý, trừ , , tất cả không được nhúc nhích!”
Dù Diệp Phi đã hạ lệnh từ trước nhưng vẫn không thể ngăn được họ. Cảnh sát thường phục bốn phía đã chạy tới mục tiêu. Tuy Diệp Phi tiếp tục hạ lệnh, cảnh sát thường phục đều ngừng lại, nhưng thân phận đã bại lộ toàn bộ, hiện trường đã hỗn loạn, quảng trường tức khắc rối ren.
Hà Phương trong đám người lao thẳng về phía trước, cuối cùng chạy tới bên cạnh chiếc xe Benz của mình, mặt mũi trắng bệch, sợ hãi mở cửa xe, hoàn toàn không để ý tới bóng người lặng lẽ tiến về phía mình.
Gã cúi xuống chui vào ghế lái, chỉ thấy một cánh tay màu trắng lóe lên trước mắt, sau đó gã cảm thấy cổ mình lạnh buốt.
Ba người trong phòng theo dõi nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc. Bởi vì động tác của kẻ nọ quá mức nhẹ, chỉ như người qua đường lướt ngang nhau, ban đầu không ai ý thức được nguy hiểm, nhưng ngay sau khi kẻ nọ lướt qua, Hà Phương đột nhiên gục xuống cửa xe, bất động, vài giây sau, Hà Phương thình lình bổ nhào vào chỗ ngồi, cả người run bần bật.
Lão Vương quát to, “Chết rồi!”
Diệp Phi lập tức hạ lệnh vây bắt nghi phạm. Nhóm cảnh sát thường phục trên quảng trường lúc này mới hành động. Tiểu Ngụy vọt lên, không có thời gian kiểm tra tình trạng của Hà Phương, trực tiếp đuổi theo hung phạm.
Quan Tiểu Đông theo sau, lật Hà Phương lại, chỉ thấy hai mắt gã trợn ngược, môi tím tái, hai tay siết lấy miệng vết thương trên cổ, muốn ngăn máu chảy ra. Máu tươi đã thấm ướt áo khoác màu xám của gã, tí tách nhỏ xuống từ cúc áo. Tuy đã nhìn thấy vô số hiện trường đẫm máu, nhưng đối mặt với một người quen, bộ dạng hấp hối của đối phương vẫn khiến Quan Tiểu Đông khiếp sợ.
Quan Tiểu Đông run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số gọi cấp cứu. Hà Phương bắt lấy cổ áo Quan Tiểu Đông, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và sợ hãi, miệng mấp máy, máu tươi không ngừng trào ra không cho gã thốt lên câu hoàn chỉnh, chỉ có những tiếng khò khè.
Quan Tiểu Đông không biết phải an ủi gã thế nào, miễn cưỡng trấn an, “Ngài Hà, ngài Hà, ngài đừng sợ! Bác sĩ đến ngay đây!”
Hà Phương vẫn không buông tay, há to miệng, tựa hồ có chuyện khẩn cấp nhất định phải nói với Quan Tiểu Đông. Nhưng Quan Tiểu Đông hoàn toàn không hiểu gã nói gì nên ghé sát vào gã, nôn nóng hỏi, “Ngài Hà, ngài muốn nói gì?”
“Này… Này… A…” Cuối cùng Hà Phương vẫn không thể nói hết, đầu ngả ra, chân đạp một cái, tắt thở.
Quan Tiểu Đông vuốt mắt cho Hà Phương, nhưng đôi mắt trợn trừng không cách nào nhắm lại.
Thể trạng hung thủ khá to béo, sức bền không thể bằng Tiểu Ngụy tráng kiện, Tiểu Ngụy chỉ đuổi theo một con phố rồi nhảy lên đạp hắn ngã xuống đất, kẻ nọ lăn một vòng, vẫn muốn tiếp tục chạy. Tiểu Ngụy chụp được cổ áo hắn, ném thẳng lên tường xi măng, kẻ nọ đội mũ len màu đen, áo len cao cổ che khuất gương mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt chẳng chịt tơ máu nhưng ảm đạm vô hồn.
Tiểu Ngụy giật mũ của hắn, kéo áo hắn, kinh ngạc thốt lên, “Sao lại là ông?”
※
Lúc Diệp Phi từ trên lầu chạy xuống, thi thể Hà Phương đã cứng đờ.
Nhìn Diệp Phi tái nhợt, vẻ mặt hoảng hốt, lão Vương vỗ vai anh, “Diệp đội trưởng, không sao chứ?”
Diệp Phi cứng đờ người, tay cầm súng run rẩy. Anh chậm chạp lắc đầu, hít sâu một hơi, nhìn Quan Tiểu Đông, “Trước khi chết Hà Phương có nói gì không?”
“Không, cứ ‘Này, này’ mãi.” Quan Tiểu Đông nản lòng đáp.
“Gọi pháp y chưa?”
“Rồi.”
Diệp Phi gật đầu. Ánh mắt đảo qua mặt Hà Phương, tim nhói lên đau đớn. Cảm giác như một chậu nước đá dội từ não xuống, khiến cả người anh buốt lạnh.
“Mẹ nó!” Anh đạp mạnh vào lốp xe, nỗi đau khổ không nói được thành lời làm anh chỉ muốn nổ súng bắn ra tứ phía. Anh không quan tâm cấp trên quở trách, cũng không để ý chuyện lãng phí bao nhiêu cảnh lực, anh chỉ lo…
Trang Dao, Trang Dao phải làm sao đây?
Lão Vương nhíu mày nói, “Hà Phương bị sao thế nhỉ? Rõ ràng đã dặn trước là không được tùy tiện nhận điện thoại, sao gã ta không nghe?”
Mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy cuộc trò chuyện lúc giờ phút, nhìn dãy số vô cùng quen thuộc. Diệp Phi không khỏi sửng sốt. Anh chần chừ một lát, quyết định gọi đi.
Tút… Tút… Tút…
Ba tiếng chuông, điện thoại thông.
“Alo? Diệp đội trưởng…”
Giọng nam ồm ồm xa lạ truyền tới, âm thanh rõ ràng đã qua xử lý khiến Diệp Phi như rơi vào hố sâu vạn trượng, đầu choáng váng, cả người mềm nhũn, đổ vào cạnh ô tô. Lão Vương vội vàng đỡ lấy anh, “Diệp đội trưởng, sao thế?”
Diệp Phi hoàn hồn, sôt ruột hỏi, “Mày là ai? Sao mày có điện thoại của Trang Dao? Trang, Trang Dao đâu?”
“Ngài yên tâm, cô ta rất khỏe.” Kẻ bên kia khanh khách cười, “Lại đây, cho chồng cũ nghe giọng cô, gọi một tiếng cho hắn nghe đi.”
Sau đó, tiếng xé băng keo truyền tới, Diệp Phi nghe thấy tiếng kêu kinh khủng nhất, thảm thiết nhất đời anh.
“Diệp Phi! Cứ mặc em! Hắn là — Chát!”
Sau một tiếng vang chói tai, giọng Trang Dao ngưng bặt. Thay vào đó là một tràng âm thanh đánh chửi ầm ĩ và thô tục, Diệp Phi thậm chí còn nghe thấy tiếng roi da. Diệp Phi run rẩy, đau đớn thét lên, “Dừng tay! Mày đừng tay! Đừng làm hại cô ấy! Mục tiêu của mày là Hà Phương mà? Hà Phương chết rồi, mục đích của mày đã hoàn thành, tại sao mày còn làm hại vợ anh ta?! Cô ấy, cô ấy vô tội!”
Tút tút tút…
Tiếng báo bận dồn dập cắt đứt liên lạc của anh và đầu bên kia, Diệp Phi vẫn thất thần hét lên, “Alo?! Alo?! Alo? Mày có nghe thấy không? Cô ấy vô tội! Alo?! Alo! Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?!”
Cảnh sát có mặt đã tập trung lại, ai cũng lo lắng nhìn Diệp Phi, từ nội dung cuộc đối thoại của Diệp Phi, họ đã đoán được chuyện đáng sợ gì xảy ra.
“Diệp đội trưởng! Bình tĩnh một chút!” Lão Vương không biết khuyên nhủ Diệp Phi thế nào, nhưng nếu Diệp Phi tiếp tục như vậy thì chắc chắn không thể tra án, “Việc cấp bách bây giờ là bắt được hung thủ sát hại Hà Phương, bên phía Trang Dao, tôi sẽ lập tức phái người điều tra.”
“Đúng vậy đó Diệp đội trưởng, bọn em nhất định sẽ cứu chị dâu về, anh cứ bình tĩnh lại đã. Nếu anh suy sụp thì chẳng phải đúng ý hung thủ rồi sao?”
“Đúng ý hung thủ… Ha ha… Xem ra mục đích của hung thủ không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng.” Anh ngước lên nhìn lão Vương, cười thảm, “Sao tôi cứ cảm giác hắn nhằm vào tôi vậy?”
Lão Vương hạ giọng, “Giờ chưa biết chắc điều gì, cậu đừng đoán mò, vụ này còn quá nhiều điểm đáng ngờ, chúng ta phải giải quyết từng bước. Có lẽ hung thủ chỉ nhằm vào Hà Phương, còn cậu chỉ tình cờ là chồng cũ của Trang Dao mà thôi. Trước khi có chứng cứ xác thực, cậu tuyệt đối đừng làm bản than rối loạn…”
“Đúng đó Diệp đội trưởng, anh đừng nghĩ nhiều mà.” Quan Tiểu Đông vừa dứt lời đã cuống cuồng kéo lấy Diệp Phi, “Ấy ấy Diệp đội trưởng, nhìn kìa, Tiểu Ngụy bắt hung thủ về rồi!”
Nghe Quan Tiểu Đông nói, tất cả cùng nhìn sang. Đúng là bắt được rồi!
Diệp Phi lập tức hạ lệnh, “Các cậu cử người mang dây niêm phong đến. Tiểu Trương Tiểu Lưu đưa vài người đến nhà Hà Phương kiểm tra, xem Trang Dao… Không, kiểm tra hiện trường, không thể bỏ qua bất kỳ dấu vết nào. Tiểu Đông, Tiểu Lý, hai cậu đi hỗ trợ Tiểu Ngụy.”
“Rõ!” Cảnh sát được lệnh lập tức chia nhau hành động.
Thấy Diệp Phi đã lấy lại bình tĩnh, lão Vương thở phào một hơi. Vừa rồi đáng sợ thật, lần đầu tiên gã thấy Diệp Phi mất khống chế như vậy. Diệp Phi làm đội trưởng khi tuổi còn rất trẻ, ngoại trừ số ít cấp dưới theo anh nhiều năm, các đội viên khác đều là tinh anh từ đội cảnh sát vũ trang và đội đặc công phân cục điều tới, khó tránh khỏi có nhiều người không phục. Hiện giờ bao nhiêu ánh mắt dõi theo anh, trời sụp xuống thì anh phải đỡ, nếu trong thời khắc mấu chốt này mà anh không chống đỡ nổi, chắc chắn đám người đang chờ anh bẽ mặt sẽ cười tới rụng răng, hoặc cũng có thể sẽ thông qua việc này để nghĩ cách triệt hạ anh. Đội trưởng đội Trinh sát hình sự, nghe thì có vẻ oai lắm, nhưng những xót xa và bất lực trong đó, chỉ có đương sự mới hay.
Diệp Phi, cậu phải chống đỡ! Vì danh dự nhà họ Diệp, vì danh dự của cha cậu, cũng vì danh dự của cậu. Để họ thấy cậu hoàn toàn xứng đáng làm đội trưởng đội Trinh sát hình sự.
Quan Tiểu Đông và Tiểu Lý áp giải nghi phạm qua đường, đi tới chỗ Diệp Phi, Tiểu Ngụy gục đầu theo sau, bộ dạng không phải hả hê vì bắt được hung thủ, mà là uất ức vô cùng.
Lúc này pháp y cũng đã tới, Sở Nam và Kỳ Á Nam đến bên cạnh Diệp Phi, chào hỏi Diệp Phi rồi qua chỗ nghi phạm, Sở Nam đột nhiên ngừng lại, đi vòng ra sau nhìn bóng lưng nghi phạm, ngập ngừng kêu lên, “Thầy Ngụy?”
Thầy Ngụy? Thầy Ngụy nào? Diệp Phi nhướn mày, anh bước tới trước mặt nghi phạm, kéo áo hắn, lúc nhìn rõ mặt hắn thì kinh hoàng.
“Ngụy, Ngụy…” Diệp Phi thật sự không thể tin vào mắt mình.
Lão Vương, Quan Tiểu Đông và Tiểu Lý đều không biết người này là ai, cùng đưa mắt nhìn Diệp Phi và Sở Nam, Sở Nam giải thích, “Thầy Ngụy là chồng của cô Lý Ngọc Mai, Ngụy Hải Phong.”
Diệp Phi nhìn Tiểu Ngụy, “Cậu chắc chắn không bắt nhầm người chứ?”
Tiểu Ngụy thảm thiết nói, “Không!” Hắn trừng mắt nhìn Ngụy Hải Phong, nói tiếp, “Ai lại bắt chú ruột mình nộp cho cảnh sát chứ?”
“Ông ta là chú cậu?” Quan Tiểu Đông kinh ngạc kêu lên.
“Tôi không có người chú như lão ta!” Tiểu Ngụy than thở.
“Rốt cục là sao?” Lão Vương nhíu mày hỏi, “Tại sao Ngụy Hải Phong lại giết Hà Phương? Hai người này đâu có liên quan gì đến nhau?”
Diệp Phi buông Ngụy Hải Phong ra, siết chặt hai tay, cố gắng giữ giọng điệu bình thản hỏi lão, “Tại sao ông giết Hà Phương?”
Chuyện cho tới giờ, anh cũng chẳng biết phải xưng hô với người đàn ông này thế nào, trước đây anh đến nhà Lý Ngọc Mai đều gọi ông ta là anh rể, giờ thật sự không nói nên lời.
Ngụy Hải Phong từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt, không lên tiếng.
“Dọc đường ông ta cũng như thế, hỏi thế nào cũng không lên tiếng.” Tiểu Ngụy tức giận đấm lên xe cảnh sát.
Diệp Phi nâng đầu Ngụy Hải Phong lên, thấy mặt ông ta tái nhợt, hai mắt vô hồn, bụng không khỏi thót lên.
Tại sao anh cảm giác như đã nhìn thấy vẻ mặt này rồi?
Đã thấy ở đâu?
Diệp Phi nheo mắt, thấp giọng nói, “Đưa về đội trước.”