Đưa Ngụy Hải Phong tới Đội hình sự tiến hành thẩm vấn, cũng giống như lúc mới bắt được ông ta, bất kể tra hỏi thế nào, ông ta vẫn không nói một lời.
Tình trạng của Ngụy Hải Phong kỳ lạ tới khó hiểu, không giống cố ý lảng tránh vấn đề, mà như hoàn toàn không nghe thấy người khác nói gì.
Nể mặt Lý Ngọc Mai, Diệp Phi nhịn. Nhưng nhìn thời gian trôi qua, bên phía Tiểu Trương lại báo đúng là Trang Dao không còn ở nhà, cuối cùng Diệp Phi bùng nổ.
Trước khi Bạch Minh Ngữ gọi tới, anh đưa Ngụy Hải Phong vào phòng tối, đánh một trận dã man. Lão Vương biết không khuyên can nổi Diệp Phi, nên tự mang theo vài cấp dưới canh chừng bên ngoài giùm.
Nếu lời lẽ đã là vô ích, thì chỉ có thể nói chuyện bằng vũ lực. Nhưng mặc cho Diệp Phi quyền đấm cước đá, Ngụy Hải Phong vẫn không mảy may phản ứng. Hai mắt ông ta chằm chằm nhìn thẳng một nơi vô định, thân thể cứng đờ, nếu không phải ông ta vẫn còn nhiệt độ cơ thể và hô hấp, Diệp Phi thật sự đã nghĩ mình đang đánh một xác chết.
Diệp Phi kéo áo, giơ chân dựng ghế dựa bị đổ lên, ngồi xuống, lấy thuốc lá trong túi, vừa hút vừa nhìn Ngụy Hải Phong.
Một người dù ý chí sắt đá tới đâu cũng không thể quên hết cảm giác đau đớn chứ? Điều này bất thường. Giống như bị thôi miên.
Trong tiềm thức Diệp Phi có nghĩ đến từ thôi miên, nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc với vụ án nào như vậy, nên vẫn suy nghĩ theo lối chủ quan và loại bỏ khả năng này.
Chỉ khi ý tưởng hoang đường này phá đất mà ra, não bộ Diệp Phi mới bị nó nhồi chặt, rốt cuộc không nghĩ ra khả năng nào khác. Trong nháy mắt, quá nhiều nghi vấn không thể lý giải tựa hồ cũng tìm được đáp án.
Diệp Phi thình lình bật dậy khỏi ghế, mở cửa ra ngoài.
Lão Vương bên ngoài lập tức dặn hai cảnh sát vào trong thu dọn tàn cuộc, không đợi gã nói, Diệp Phi mở miệng trước, “Trong cục có chuyên gia phân tích tâm lý không?”
“Không rõ, để làm gì?”
“Anh không thấy phản ứng của ông ta lạ quá sao?” Diệp Phi nhỏ giọng nói, “Tôi nghi ngờ ông ta bị thôi miên.”
Lão Vương ngửa đầu về phía sau, kinh ngạc nhìn Diệp Phi, Diệp Phi thấy phản ứng của gã như vậy thì biết gã đang nghĩ anh thần kinh rồi, đừng nói gã, mà ngay cả anh cũng hiểu hành vi và vẻ mặt mình lúc này có phần khờ dại, nhưng càng cố gắng tỏ vẻ bình thường thì lại càng có vẻ bất bình thường.
Lão Vương nhìn trái nhìn phải, ôm vai Diệp Phi nói, “Tôi biết Trang Dao bị bắt khiến cậu rất hoảng loạn, hay là cậu xem thế này được không nhé, cũng mấy ngày rồi cậu không nghỉ ngơi, giờ cứ vào ngủ một lát, chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi là được, chắc chắn tôi sẽ nghĩ cách tìm được Trang Dao.”
Diệp Phi lắc vai, muốn hất cánh tay lão Vương xuống nhưng không thành công, anh nhíu mày, “Ngủ cái gì mà ngủ, tôi không mệt. Anh nghĩ tôi nói đùa à? Lúc ở Mỹ tôi đã gặp rất nhiều vụ án rồi, miêu tả rất khớp với tình huống của Ngụy Hải Phong.”
“Mỹ? Nước Mỹ ấy hả…” Lão Vương muốn cười, nhưng nhìn bản mặt xám xịt của Diệp Phi thì phải nhịn, sửa lời nói, “Cậu ở Mỹ lâu quá. Thực ra kiểu người nước ngoài không hợp với Trung Quốc, quá nhiều thành phần khoa trương, làm sao người đang sống sờ sờ lại bị thôi miên bởi một cái đồng hồ được?”
Diệp Phi “Chậc” một tiếng, “Thôi, bây giờ tôi không có thời gian giải thích cho anh, chờ giải quyết chuyện này xong, tôi sẽ bổ túc hẳn một khóa cho các anh vậy!” Anh lấy ngón tay chọc chọc lão Vương, “Các anh đúng là đám già cổ hủ.”
Diệp Phi đẩy lão Vương ra, vội vàng trở lại văn phòng gọi về Cục, dặn họ lập tức điều một chuyên gia tâm lý tội phạm tới.
Bên kia đáp rằng, không có chuyên gia tâm lý tội phạm, chỉ có một sinh viên chuyên ngành Tâm lý học mới ra trường.
Diệp Phi nghĩ, thôi cũng được, có còn hơn không, nên bảo họ nhanh cử người qua.
Bên Cục làm việc rất lưu loát, cậu sinh viên có mặt rất nhanh, sau khi nhìn thấy Ngụy Hải Phong, ý kiến của cậu ta và Diệp Phi giống nhau, phán đoán Ngụy Hải Phong bị thôi miên, nhưng cậu ta không biết làm thế nào phá bỏ thuật thôi miên này, nên xin Diệp Phi mời một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tới.
Diệp Phi lại vội vàng gọi điện xin thượng cấp, bên kia cho biết, nhanh nhất cũng phải chiều mới trả lời được. Diệp Phi đặt điện thoại xuống, không bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ Tống Thế Bác. Chẳng cần nghĩ cũng biết nguyên nhân, Hà Phương là con trai của Hà bộ trưởng. Con trai của Bộ trưởng thiệt mạng, cảnh sát bảo vệ gã tất nhiên không thoát khỏi trách nhiệm. Đứng mũi chịu sào chính là tổ trưởng Tổ chuyên án anh đây.
Hà bộ trưởng quyền cao chức trọng, không tiện ra mặt, tất nhiên Tống Thế Bác phải đại diện ông ta truyền đạt sự phẫn nộ, lúc nghe máy, bộ não Diệp Phi hoàn toàn trống rỗng, cơ hồ lọt tai này ra tai kia. Hiện tại anh thực sự không còn tâm trí lo cho cái mũ cánh chuồn chó má, bây giờ anh chỉ để tâm tới sự an toàn của Trang Dao.
Lý Trường Liên vì cứu anh mà chết, anh không thể lại nợ thêm một mạng người nhà họ Lý. Nếu Trang Dao gặp chuyện không may, Diệp Phi có mười cái mạng cũng không thể bù đắp tội lỗi của mình. Nếu anh không ly hôn với Trang Dao, Trang Dao sẽ không đến với Hà Phương, không đến với Hà Phương thì sẽ không lâm vào hiểm cảnh. Cô không bị bắt, hung thủ sẽ không có lợi thế nào để uy hiếp Hà Phương, Hà Phương cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm, rời khỏi vòng bảo hộ của cảnh sát để xuất hiện trong phạm vi truy sát của hung thủ.
Nói như vậy chẳng khác nào cái chết của Hà Phương là do chính anh tạo thành?
Diệp Phi càng nghĩ càng loạn, rối tung rối mù. Anh đã mắc nợ quá nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chỉ còn cách bán lại cái mạng vô giá trị của mình cho Diêm Vương, may ra mới thoát khỏi nỗi khổ đau vô tận.
“Diệp Phi! Cậu nghe tôi nói không đó?” Diệp Phi mãi không đáp lời, Tống Thế Bác bắt đầu lớn tiếng gào thét.
“Vâng, ngài nói đi, tôi vẫn nghe mà.” Diệp Phi lấy trong túi ra một điếu thuốc, đặt ở bên miệng, nhưng không tìm thấy bật lửa.
“Sao tôi cảm giác cậu cứ như chẳng có chuyện gì thế nhỉ? Cậu biết việc này nghiêm trọng thế nào không?”
“Vâng, tôi biết, con trai của Hà bộ trưởng chết, vợ cũ của tôi bị bắt cóc.” Diệp Phi vẫn tìm bật lửa, dây điện thoại bị anh kéo căng, biến thành méo mó co giãn.
“Tôi đang nói tầm ảnh hưởng của việc này!” Tống Thế Bác phẫn nộ, “Vụ án đã lâu không phá, lại liên lụy tới quá nhiều người, giờ con trai của Hà bộ trưởng cũng thiệt mạng, tôi thấy cậu chẳng cần cái chức đội trưởng này nữa rồi!”
Cuối cùng Diệp Phi mới tìm thấy bật lửa dưới gầm bàn, không ngờ lại là Polo. Anh châm thuốc, ngắm nghía chiếc bật lửa, đột nhiên nghĩ ra, đây là của Bạch Minh Ngữ để quên nửa tháng trước. Anh cứ tưởng Bạch Minh Ngữ không hút thuốc, nhưng nhóc con nọ hút lấy hút để trước mặt anh, còn biểu diễn kỹ xảo phun vòng khói. Tư thế hút còn ra trò hơn cả anh được mệnh danh là tẩu thuốc.
Nhóc con này… Rõ ràng nói hút thuốc có hại cho sức khỏe, không cho anh hút mà.
“Diệp Phi!” Quát tháo nửa ngày không thấy anh đáp lời, Tống Thế Bác nổi trận lôi đình, gằn giọng nói, “Tôi chỉ nói đến đây thôi, đã xin khai ân giúp cậu rồi, tạm thời bảo vệ được chức vụ cho cậu, nhưng cậu không thể tiếp tục phụ trách vụ án này được nữa. Cục cảnh sát thành phố đã phái người tới tiếp nhận vụ này, chắc là sắp tới thôi, cậu nhanh thu dọn chuẩn bị tiếp đãi họ đi!” Nói xong, Tống Thế Bác dập máy đánh “Cạch”.
Diệp Phi nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, chống đầu gối, chậm chạp ngồi xuống ghế như một cụ ông cao tuổi.
Ù ù ù — Điện thoại di động trong túi quần phát ra một chuỗi tiếng rung. Diệp Phi máy móc lấy ra nhìn.
Cú điện thoại này quá đúng lúc, khiến Diệp Phi đang hoang mang như bắt được một cọng rơm cứu mạng, siết chặt di động, lập tức nghe máy.
Diệp Phi thật sự rất ít khi rơi lệ, tuy anh thuộc kiểu người giàu tình cảm, tuyến lệ dạt dào, thường xuyên muốn khóc vì vài chuyện ấm ức, nhưng vẫn đều cố nhịn để giữ lại tự tôn hảo hán.
Nhưng lần này anh không nhịn được, mở miệng ra đã nghẹn ngào. Nói thì xấu hổ, Diệp Phi sống đến ngần này tuổi mới biết thế nào là cảm giác được yêu, có người mình yêu bầu bạn bên cạnh, có thể cả gan khóc rống lên bên cạnh người đó. Trước đây anh có mơ cũng chẳng dám mơ thấy điều này.
Cảm giác ấy thật tuyệt diệu! Nghe Bạch Minh Ngữ nói “Đợi em, em đến ngay.” Nước mắt Diệp Phi không kìm chế nổi, tức khắc rơi xuống.
Thật là, mới nhiêu lớn, sao lại nói được câu khiến người ta an tâm như vậy. Khó trách anh thích em đến thế, em đúng là đứa nhỏ tuyệt vời đốt đèn soi cũng khó kiếm mà!
Tuy tình cảnh hiện giờ rất bi đát, nhưng cuộc gọi của Bạch Minh Ngữ giúp Diệp Phi bớt khốn khổ hơn nhiều. Anh vội vàng điều chỉnh cảm xúc, rửa mặt, sửa sang lại hình tượng, ra khỏi văn phòng.
Nửa giờ sau, người bên Cục cảnh sát thành phố đã tới, Bạch Minh Ngữ cũng đến.
Diệp Phi dặn Bạch Minh Ngữ vào văn phòng của anh đợi một lát, còn anh gọi Tổ chuyên án . vào phòng họp, lát sau thì một mình đi ra.
Mấy cảnh sát trẻ áp tai vào cửa nghe lén bên ngoài suýt thì va vào Diệp Phi, rồi cùng xuôi xị cúi đầu trở về vị trí.
Diệp Phi xấu hổ cười với các lãnh đạo trong Cục, tiện tay khép cửa phòng lại.
Trở lại văn phòng, Bạch Minh Ngữ đã cởi áo lông, đang đứng bên bồn rửa mặt vốc nước.
Diệp Phi đưa khăn cho cậu, “Sao lại rửa nước lạnh?”
Bạch Minh Ngữ lau mặt, nhìn Diệp Phi, ánh mắt chuyên chú, “Anh không sao chứ?”
“Lúc trước có sao, nhưng giờ đỡ nhiều rồi.” Diệp Phi thật thà đáp. Anh nói, “Nếu Trang Dao chết, anh đền một cái mạng là xong. Cùng lắm thì vậy.”
Bạch Minh Ngữ nhếch miệng, “Yên tâm đi, chị ấy không chết đâu.”
“Anh cũng cho là vậy.” Diệp Phi thở dài, “Hung thủ đã giết Hà Phương, theo lý thì đã đạt được mục đích, không nhất thiết phải nghe điện thoại của Trang Dao, cũng không nhất thiết phải để lộ chính mình. Nhưng anh gọi cho Trang Dao, chẳng những hắn nghe máy, mà còn khiêu khích anh, điều này khiến anh cảm giác mục đích hắn bắt Trang Dao không chỉ để uy hiếp Hà Phương, có lẽ anh ta cũng là mục tiêu của hắn.”
“Nhưng đó chỉ là giả thiết của anh mà thôi. Nếu giả thiết này là thật, có lẽ Trang Dao còn có thể sống thêm một thời gian. Nhưng nếu anh đoán nhầm, có lẽ Trang Dao đã gặp bất trắc rồi…”
Bạch Minh Ngữ vắt khăn lên giá, như có điều suy nghĩ quay sang nhìn Diệp Phi, “Anh Phi, bên Cục cử người tiếp nhận vụ án này là đúng, đôi khi anh quá cảm tính, Trang Dao cùng lắm chỉ là vợ cũ của anh mà anh đã hoảng loạn như thế, nếu đổi thành những người khác… Ví dụ là em thì anh phản ứng thế nào?”
“Em đừng so sánh như thế.” Diệp Phi nhíu mày, nhéo vai Bạch Minh Ngữ, như thật sự lo sợ Bạch Minh Ngữ gặp chuyện không may, anh nhéo khá mạnh, “Anh tuyệt đối sẽ không để em gặp chuyện như vậy! Một mình Trang Dao đã muốn giết anh rồi!”
Bạch Minh Ngữ lướt tay qua thái dương Diệp Phi, “Anh Phi, anh vì vợ cũ mà không tiếc đặt giả thiết mục tiêu kế tiếp của hung thủ là mình. Lúc nãy còn khóc vì chị ấy, tình cảm của anh với chị ấy sâu nặng thật.”
Ừ, đúng là tình cảm của bọn anh sâu nặng, nhưng chỉ là tình thân và trách nhiệm thôi. Diệp Phi nghe thấy mùi ghen tị, tuy không phù hợp hoàn cảnh, nhưng vẫn tươi cười xoa đầu Bạch Minh Ngữ, “Được rồi, đừng ghen nữa, đâu phải chưa kể cho em? Anh nợ cô ấy nhiều lắm, em hiểu anh mà.” Anh vỗ vai Bạch Minh Ngữ, “Ngồi xuống trước đã, anh kể sơ vụ án cho em, em phân tích giúp anh. Làm sao cứu được Trang Dao, bây giờ chậm một phút cũng có thể chết người.”
Diệp Phi vừa xoay người, Bạch Minh Ngữ đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tay, bước tới kéo anh vào lòng, Diệp Phi theo đà khoác tay qua vai cậu, làm tư thế bao bọc. Diệp Phi không ngờ cậu làm vậy, hành vi này thật sự không phù hợp với tình cảnh hiện tại, anh cũng không có tâm trạng nào. Anh muốn lùi lại, nhưng Bạch Minh Ngữ mạnh bạo giữ chặt hông anh, làm anh không nhúc nhích được.
“Gì thế?” Diệp Phi sững sờ nhìn Bạch Minh Ngữ, chẳng phải vừa thảo luận vụ án sao?
“Cứ đứng nói đi.” Bạch Minh Ngữ vùi đầu vào vai Diệp Phi, thản nhiên đáp, “Anh Phi à, em không hẹp hòi như anh nghĩ đâu, em biết anh là đồng tính luyến, sao phải ghen tị với phụ nữ làm gì? Em chỉ nghĩ anh phân tích rất hợp lý. Cảm giác đầu tiên của con người thường rất chính xác, anh phải tin tưởng phán đoán của mình. Bây giờ kể vụ án cho em đi.”
Không ghen thì tốt, Diệp Phi mỉm cười. Cái ôm của Bạch Minh Ngữ đúng là có tác dụng an tần, Diệp Phi để mặc cậu ôm. Anh tựa đầu trên đầu Bạch Minh Ngữ, hạ mắt nhẹ giọng nói, “Ừ.”
Diệp Phi thuật lại sự việc sáng nay cho Bạch Minh Ngữ, thêm cả Ngụy Hải Phong đánh chửi thế nào cũng không phản ứng.
Bạch Minh Ngữ nghe xong, im lặng hồi lâu mới nói, “Thực ra nguyên lý thôi miên rất đơn giản, bây giờ em có thể thôi miên anh dễ dàng, anh muốn thử không?”
Diệp Phi phản ứng chậm, đẩy Bạch Minh Ngữ ra, kinh ngạc nhìn cậu, “Em cũng biết thôi miên à?”
“Biết sơ sơ.” Bạch Minh Ngữ nói.