Sau khi bắt taxi trở về khách sạn nơi mình ở tạm thời, Tiêu Sở Dịch liền bị một cú điện thoại của Chu Tiêu oanh tạc.
"Anh Dịch anh Dịch! Đám kia hố em! Anh tuyệt đối đừng đi!" Chu Tiêu rống to vào điện thoại.
Tiêu Sở Dịch đưa điện thoại ra xa hơn một chút, đợi đến khi tiếng ồn bên kia lắng xuống mới đặt lại bên tai, nghe Chu Tiêu nói về tiền căn hậu quả.
Lần này Chu Tiêu nhiệt tình giúp cậu tìm việc làm đã rất tốt, chẳng qua xúi cậu tìm tới hiệu trưởng Chu lại là bạn bè của cậu nhóc giật dây.
Những người đó la ó từng người một, nói dù sao cũng là người nhà Chu Tiêu, với lại đây là một trường quý tộc danh giá, lương cao lại an nhàn.
Chu Tiêu vừa nghe nói thế, liền vỗ đùi quyết định, quay đầu lại hỏi ba mẹ thông tin liên lạc của người họ hàng xa này.
Nhóc đối với bạn bè và thân thích rất tín nhiệm, Chu Tiêu cũng không nghĩ nhiều, có được phương thức liên lạc liền giới thiệu cho Tiêu Sở Dịch.
Kết quả là đến thời điểm đã hẹn, Chu Tiêu lo rằng Tiêu Sở Dịch sẽ gặp rắc rối, nên cùng bạn bè nghĩ biện pháp đối phó, chuẩn bị hành động hỗ trợ từ xa.
Ai ngờ đúng vào lúc này có người lỡ miệng, bọn họ gọi Tiêu Sở Dịch qua đó là vì muốn hố cậu.
Trường của hiệu trưởng Chu có danh tiếng tốt và cũng là một trong những trường trung học cơ sở có tỷ lệ nhập học cao nhất thành phố B, nhưng cũng giống như thành phố nào cũng sẽ có một lũ phản nghịch, mỗi trường đều vì tụi này mà đau hết cả đầu.
Đứa nào đi học ở đây hoặc là thành tích đặc biệt xuất sắc, được phân vào lớp đều là học bá, cả ngày trầm mê học tập, thờ ơ yên bình qua ngày.
Hoặc chính là đặc biệt thích gây sự, đám nhóc này đều không ngoại lệ —— trong nhà có tiền hoặc là có thế.
Cách đây không lâu, có một giáo viên mới về trường kinh nghiệm còn non, lại còn trẻ, nóng tính nên đã đánh nhau với một nhóm học sinh cấp .
Sau đó bị đánh cho vỡ đầu, đến nay còn ở trong bệnh viện.
Chuyện này bên ngoài đã bị đè ép xuống, học sinh liên quan cũng bị ghi tội nghỉ học, nhưng sau đó gia đình và giáo viên nhập viện đã bị phụ huynh học sinh đó trả thù.
Cả nhà mất việc, ra ngoài thì bị chỉ chỉ trỏ trỏ, người cha già của giáo viên đó tức giận đến mức nhập viện, suýt chút nữa không qua khỏi.
Tuy nhiên, bên kia giàu có và quyền lực, gọi công an khởi kiện cũng vô ích, người đó chỉ còn biết rụt cổ sống trong sợ hãi.
Mặc dù giáo viên kia đã làm sai trước, nhưng cũng không nên nhận lấy kết quả như vậy.
Điều này cũng để lại bóng đen tâm lý sâu sắc cho các giáo viên khác.
Trong khoảng thời gian sau đó, hầu như giáo viên nào muốn đi qua lớp kia cũng sẽ chọn đường vòng, vì sợ sơ ý chọc phải thiếu gia hay tiểu thư của những gia đình giàu có đó, cũng sẽ bị trả thù và rơi vào kết cục như thế.
Sau đó cũng có thầy giáo mới không sợ hổ mà đến, nhưng kết quả không khác gì, chỉ trong vòng một tuần đã bị đám học sinh kia nhắc nhở doạ sợ mà chạy lấy người.
Đó là lý do tại sao trường học danh tiếng gần đây phải luôn tuyển giáo viên mới.
Sau khi nghe những chuyện này, Chu Tiêu tức đến suýt chút nữa hộc máu.
Chu Tiêu biết Tiêu Sở Dịch phiền nhất những việc này, hiện tại chỉ có một mình cậu ở thành phố B, người thân bạn bè đều ngoài tầm với, lỡ đâu bị bắt nạt thì có chỗ dựa hay không là một vấn đề.
Cậu nhóc đối với Tiêu Sở Dịch đúng là có ý tốt, nhưng kết quả lại là nhét cho cậu thêm nhiều phiền toái.
Chu Tiêu hận không thể lập tức bay đến trước mặt Tiêu Sở Dịch để ngăn cản cậu nhảy xuống hố.
Đối mặt với sự khuyên bảo tận tình của Chu Tiêu, Tiêu Sở Dịch chỉ gật đầu một cái "Ừm".
Mãi mới đợi được người bên kia dừng lại uống nước, Tiêu Sở Dịch mới giải thích: "Tôi biết rồi.
Vừa rồi hiệu trưởng Chu đã nói với tôi.
"
Tính cách của hiệu trưởng Chu không phải là xấu, vì vậy sau khi đưa Tiêu Sở Dịch về trường học, ông đã giải thích ngắn gọn tình hình trong trường một chút.
Mặc dù thiếu người, nhưng ông cũng không muốn tìm một người vừa làm một ngày đã quay đầu bỏ chạy.
Tìm việc làm đều là loại chuyện mà ngươi tình ta nguyện.
Lý do ông chọn Tiêu Sở Dịch rất đơn giản.
Các giáo viên trước trong nhà đều không quyền không thế, sợ bị trả thù cũng là điều dễ hiểu, nhưng Tiêu Sở Dịch chủ động tới cửa lại khác với bọn họ.
Người này dù sao cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu, ai có thể trả thù đến nhà cậu đây?
Hoàn toàn không có cái gì để có thể phản bác lý do này!
Nhân vật mà Chu Tiêu cực khổ thiết kế ra cũng không có ích gì.
Đứa trẻ ngốc này!
Khó trách sẽ dễ dàng bị người bán đi như vậy.
Vậy nên Tiêu Sở Dịch không có nghi ngờ Chu Tiêu cố ý hố mình.
Chỉ dựa vào trí thông minh của đứa nhóc này, căn bản không làm ra được loại chuyện đó.
Chu Tiêu đối với việc trí thông minh của mình bị khinh bỉ cũng không biết gì, nghe vậy lập tức thở dài một hơi, sau đó đề nghị: "Anh Dịch, không thì anh về trước đi, em giúp anh tìm việc ở công ty nhà chúng ta, yên tâm, em tuyệt đối sẽ giúp anh giấu chú dì.
"
"Không cần —— "
Tiêu Sở Dịch dựa vào cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng liền chiếu vào.
Cậu híp mắt nhìn về nơi xa, trên đỉnh một toà lầu cao cách ba con đường, đập vào mắt cậu là một tấm biển có chữ "Thẩm".
"Tôi còn có chuyện phải làm.
Đừng lo lắng, chỉ là một đám học sinh cấp hai mà thôi, cũng không đáng sợ như vậy.
"
"A a a? Cho nên anh Dịch anh vẫn muốn đi sao?" Chu Tiêu giật mình, "Vẫn là đừng đi, em nghe nói đám học sinh kia thật sự rất dữ, anh cũng không biết đám nhóc bây giờ có bao nhiêu đáng sợ QAQ anh vẫn nên trở về đi, em nuôi anh cũng được mà, chúng ta cũng đã lâu không gặp, tụ họp một bữa nha! "
"Không cần đọc cái biểu tượng cảm xúc kia đâu! " Khoé miệng Tiêu Sở Dịch giật một cái, "Có việc khác muốn nhờ cậu hỗ trợ.
"
"Việc gì?!" Chu Tiêu một giây sau liền trở nên nghiêm túc, "Anh Dịch anh cứ việc nói, em tuyệt đối liều mạng cũng phải giúp anh hoàn thành!"
"Không cần khoa trương như vậy.
" Tiêu Sở Dịch vô thức co lại đốt ngón tay, gõ gõ cửa sổ, nhàn nhạt nói, "Giúp tôi chú ý một chút tới động tĩnh gần đây của anh cả, tìm một ít người chú ý, đừng làm lớn chuyện, nếu bị phát hiện thì nói rằng nghi ngờ tôi bị bắt cóc nên đang tìm manh mối.
"
"Hả?" Chu Tiêu ngu ngơ há to miệng.
"Tóm lại cứ như vậy đi, cảm ơn cậu.
" Tiêu Sở Dịch khoé miệng cong lên cười cười, "Khi nào rảnh đến thành phố B tôi mời cậu ăn cơm.
"
Ở khối C, lớp ban của trường trung học cơ sở
Tui không biết để vậy có đúng không, sai thì tui sửa nha, mọi người nếu biết thì góp ý cho tui với (;ŏ﹏ŏ)
Chuông dự bị đã vang lên một lần, và các lớp trước, sau, trái và phải đều yên tĩnh trở lại vị trí của mình, lấy sách ra để xem trước.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có lớp ban ở giữa là nổi bật nhất.
Lúc Tiêu Sở Dịch bước vào phòng học, căn bản không có ai chú ý tới một người sống sờ sờ này.
Cậu cũng không để ý, nghiêng người về phía bục giảng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh phòng học này.
Dù sao thì đây cũng là một trường tư nhân quý tộc nổi tiếng, chưa kể đến cơ sở vật chất, phòng học sáng sủa và rộng rãi, bàn học sạch sẽ như được ai đó lau chùi thường xuyên, máy điều hòa và máy sưởi ấm đều được trang bị đầy đủ, tất cả đều mới.
Đập vào mặt là khí tức của sự giàu có.
Chỉ tiếc là phòng học đáng lẽ phải sạch sẽ gọn gàng lại bị một đám không giống học sinh đến tám chín phần này bày bừa lung tung.
Cái bàn trong góc bị lật mấy cái, trên lối đi vẫn còn nước của cây lau nhà, thoạt nhìn cũng không có mấy người ngồi yên tại chỗ.
Thậm chí chính giữa lớp học còn có một đám khói bốc lên, sau khi đám học sinh trước mặt cùng những người bên cạnh tán ra, Tiêu Sở Dịch mới phát hiện đó là một nhóc mập mạp đang ăn mì tôm.
Cùng lúc đó, ở nơi hẻo lánh cạnh cửa xảy ra một trận xung đột.
Một cô gái vén váy giẫm mạnh lên bàn, vươn tay túm lấy cổ áo một cậu con trai, ánh mắt hằn học không hợp với giới tính và ngoại hình.
"Kẹp tóc của lão tử có phải là do cậu trộm hay không?! Mau giao ra đây rồi lão tử sẽ tha chết cho cậu!"
"Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Con đàn ông như cậu vậy mà lại dùng một thứ nữ tính! Buồn nôn như vậy tôi thà chặt tay cũng sẽ không đụng vào!"
"Cái gì? Cậu cũng dám khinh bỉ tâm tư con gái của lão tử! Có tin tôi làm cho cậu quỳ xuống khóc lóc gọi tôi là ba ba hay không!"
"Là cậu quỳ xuống gọi tôi là ba ba mới đúng! Con đàn ông!"
Tiêu Sở Dịch: "! " Cậu thật sự không hiểu rõ lắm bọn trẻ bây giờ toàn quan tâm tới cái gì.
Phòng học đầu bên kia cũng đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai: "A a a a a —— tôi thắng! Tôi rốt cuộc cũng qua màn rồi!"
Những người khác quay đầu liếc nhìn một cái, rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt, giống như là tập mãi thành quen.
Những người còn lại tụ tập một chỗ tốp năm tốp ba mà nói chuyện, còn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kích động.
Hoàn toàn không có bất kỳ cái gì gọi là yên tĩnh.
Tiếng chuông vào lớp chính thức bị giấu vào trong tiếng ồn ào của đám nhóc này.
Giáo viên kiểm tra kỷ luật ngoài cửa đi ngang qua cửa sổ, cau mày liếc nhìn phòng học ồn ào, sau đó nhìn Tiêu Sở Dịch đứng trên bục giảng.
Bọn họ mới gặp nhau vào buổi sáng, hiệu trưởng Chu đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp buổi sáng cho cậu và long trọng giới thiệu giáo viên mới với các đồng nghiệp khác.
Đánh giá vào lần gặp mặt buổi sáng, đây hẵn là một giáo viên khá nghiêm túc.
Tiêu Sở Dịch cho rằng hắn đang chuẩn bị tức giận xông tới răn dạy bọn nhóc, thì giáo viên tuần tra đột nhiên lộ ra biểu hiện đồng tình, thở dài một tiếng rồi lắc đầu rời đi.
Chỉ chốc lát sau lớp bên cạnh liền truyền đến tiếng rống giận dữ của giáo viên tuần tra kia, hình như ông đang răn dạy học sinh bỏ trốn ở lớp đó.
Tiêu Sở Dịch: "! " Học sinh ban này đến cùng là đã làm cho người ta tuyệt vọng đến bao nhiêu vậy?
Xem ra chỉ có thể tự cứu.
Tiêu Sở Dịch thở dài, chậm rãi đứng dậy, cầm sách giáo khoa đi lên bục giảng, vỗ vỗ sách trên bàn: "Lên lớp.
"
Phòng học im lặng trong giây lát, ánh mắt học sinh lần lượt hướng lên bục giảng, dường như lúc này mới nhận ra vẫn còn có một người ở đây.
Nhưng chỉ yên tĩnh trong nháy mắt, các học sinh chỉ nhìn một lúc rồi lập tức quay đầu đi, cãi nhau chí chóe và ăn vặt
Thanh âm còn có khuynh hướng càng ngày càng lớn.
Thật là hoài niệm về một thời trung học phản nghịch.
Tiêu Sở Dịch liếc mắt, biểu tình lười biếng, ánh mắt ung dung dạo quanh một vòng lớp học, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ.
Vừa mới yên tĩnh lại bắt đầu huyên náo lên trong nháy mắt, cậu chú ý tới không ít người đều đưa ánh mắt hướng về phía bên kia, tựa như được ám chỉ cái gì đó mới lần nữa ồn ào lên.
Có vẻ như kia chính là con rắn cầm đầu mà cậu đang muốn tìm.
Thoạt nhìn, cậu học sinh dường như đang yên lặng ngồi ở chỗ cũ, đồng phục học sinh, bàn ghế chỉnh tề, gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhìn đặc biệt mê hoặc.
Trông giống như một thiên sứ nhỏ dễ thương.
Tuy nhiên, những thứ trên tay cậu nhóc không dính nổi vào hai chữ dễ thương, những con đao sắc bén ném lên ném xuống, người bình thường chỉ cần nhìn vào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, chưa kể đến ba con đao còn nằm trên tay một đứa nhóc choai choai bay tới bay lui.
Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn danh sách chỗ ngồi, miễn cưỡng xác định vị trí của cậu nhóc từ một đống bàn hỗn loạn.
Thịnh Giáng Hà.
Một cái tên khá đặc biệt.
Tiêu Sở Dịch bước xuống bục giảng, đi về phía Thịnh Giáng Hà.
Một vài học sinh ngồi ở hàng ghế đầu ngừng nói, bí mật nhìn nhau, nở ra một nụ cười tự mãn trên khóe miệng.
Khi Tiêu Sở Dịch đến gần lối đi, từng người một đột nhiên duỗi chân ra, muốn làm cậu vấp chân.
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch quét qua, hai ba bước liền bước qua, nhân tiện giúp bọn nhóc chỉnh thẳng bàn một chút.
"Cậu bạn học này ——" Tiêu Sở Dịch dừng lại bên cạnh bàn của Thịnh Giáng Hà.
"Anh muốn làm gì?" Thịnh Giáng Hà không kiên nhẫn hỏi, đao trong tay vẫn chưa dừng lại.
"Tôi muốn nói với cậu, chơi đao trên lớp rất nguy hiểm.
"
"Liên quan cái rắm gì đến anh —— "
Thịnh Giáng Hà nhíu mày lại, ánh mắt lướt qua hai tay của mình, không khỏi giật mình, một câu không kiên nhẫn cũng kẹt lại trong cổ họng.
—— đao của cậu đâu?
Ánh mắt cậu nhóc vô thức di chuyển lên phía trên, liền nhìn thấy đao của mình đang múa giữa các ngón tay của người kia.
Động tác so với cậu nhóc còn thuần thục hơn nhiều.
"Coi như không làm mình bị thương, nhưng nếu làm xước bàn, ghế, bảng đen hoặc tài sản công cộng khác cũng không tốt.
" Tiêu Sở Dịch nói tiếp.
"Ầm" một tiếng vang nhỏ, hai thanh đao đều bị văng ra ngoài, cắm thẳng vào chiếc bàn trống bên cạnh.
Một nửa lưỡi đao không có cắm vào mặt bàn, đuôi đao còn khẽ run theo.
Đám học sinh lúc đầu vây quanh phía sau Tiêu Sở Dịch, chuẩn bị giơ lên mấy quyển sách dày cộm để đánh lén cái ót của cậu cũng vô thức lui về sau mấy bước, trực tiếp đụng ngã cái bàn phía sau, ngã nhào trên đất, hai chân run lập cập.
Khuôn mặt của mấy học sinh gần đó cũng tái đi, lúc nãy họ còn tưởng rằng con đao đang lao về phía mình.
Trong phòng học hoàn toàn yên lặng trong chốc lát.
Chỉ có Tiêu Sở Dịch lùi lại nửa bước với vẻ mặt bình tĩnh, xoay con đao giữa các ngón tay, quay đầu ra hiệu cho Thịnh Giáng Hà nhìn về phía mặt bàn tội nghiệp, dùng vẻ mặt "Tôi nói không sai chứ" rồi nói "! Ví dụ như trường hợp này.
"
“Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp, tôi nghĩ cần phải sửa lại những thói quen nguy hiểm này của cậu.
” Tiêu Sở Dịch bình tĩnh nói, “Thịnh Giáng Hà đúng không, buổi tối gọi điện thoại cho người nhà.
”
Tiêu Sở Dịch dừng một chút, lại nói tiếp: "Đúng rồi, nhớ nhắc phụ huynh cậu cầm theo tiền, tổn hại của công cần bồi thường.
"
Thịnh Giáng Hà: "! ".