Là một tên mù đường, thật sự rất xấu hổ đó.
Tiêu Sở Dịch muốn phản bác, nhưng thật sự không nói nên lời.
Đừng nói quay về đến con đường đón taxi về trường, nếu Thịnh Dư Hàng không đến tìm cậu, có lẽ cậu sẽ phải đi lòng vòng trong cái ngõ nhỏ này đến tối mới có thể ra.
Từ góc độ này, Thịnh Dư Hàng thực sự là một người chu đáo và ân cần.
Loại người tốt hiếm có này, không bị tên rác rưởi Thẩm Bích Tiêu kia ủi đi mất, thật sự là ông trời có mắt.
Tiêu Sở Dịch tâm trạng không tốt lắm khi nhớ đến tên cặn bã vẫn nằm chết trong ngõ kia, suy nghĩ không tự giác được bay xa.
Đánh thì đánh rồi nhưng chỉ có thể coi là món khai vị, mới chữa được triệu chứng thôi chứ chưa chữa được tận gốc.
Đương nhiên, chỉ cần có thể làm cho Thẩm Bích Tiêu cảm thấy khó chịu, cậu cũng không để ý nhiều lắm.
Mà Thẩm Bích Tiêu để ý nhất chính là chuyện gì?
Ngoại trừ tôn nghiêm và mặt mũi hắn, có lẽ cũng chỉ có ——
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch lại nhìn về phía Thịnh Dư Hàng.
Đây thực sự là một gương mặt rất được lòng người khác, nhất là khi đối phương lại luôn dịu dàng và ân cần như vậy.
"Tôi đưa cậu về ký túc xá trước."
Thịnh Dư Hàng nhìn không hiểu sắc mặt phức tạp của Tiêu Sở, cũng không hỏi nhiều về Thẩm Bích Tiêu, chỉ nhắc nhở cậu chú ý những vết thương rất bắt mắt trên người.
"Trực tiếp về trường học như vậy, có lẽ sẽ hù đến người khác, đi xử lý vết thương trước đã, cẩn thận vết thương bị nhiễm trùng."
Sắc mặt Tiêu Sở Dịch càng thêm phức tạp.
Vết thương trên người là chuyện thường đối với nam sinh cấp hai, dù chỉ để yên như vậy thì vết thương cũng sẽ nhanh chóng lành lại.
Nhưng sẽ có những người như Thịnh Dư Hàng rất quan tâm đến vết thương của cậu.
Khi Tiêu Sở Dịch còn chưa phải là một cậu bé ngoan, yêu văn minh, người anh họ nhận nuôi cậu suốt ngày lẩm bẩm sau lưng cậu, yêu cầu cậu phải chú ý đến an toàn, sức khoẻ, ăn uống và nghỉ ngơi của bản thân.
Tiêu Sở Dịch từng gọi thầm anh với xưng hô "Bà mẹ già" ở trước mặt đứa cháu gái nhỏ.
Nhưng với sự quan tâm như vậy, nói không cảm động là không thể nào.
Giờ cậu đã hiểu tại sao Thẩm Bích Tiêu cứ luôn nhớ mãi không quên Thịnh Dư Hàng rồi.
Bất luận là thật lòng hay là giả dối, thì chí ít người này cũng thực sự rất tinh ý, tỉ mỉ và chu đáo.
Cùng với ngoại hình đẹp bắt mắt như vậy, quả thực không ngoa khi so sánh với Lãng Nguyệt rực rỡ trên bầu trời.
Chỗ này tui không hiểu nhưng nguyên bản đã để zậy rồi, tui không sửa nha (ㆁωㆁ)
"Cảm ơn." Tiêu Sở Dịch nhìn Thịnh Dư Hàng thật lâu, không khỏi lắc đầu thở dài, "Thịnh tổng thật đúng là người tốt.
Nhưng..."
"Cái gì?"
"Tôi nợ anh nhiều như vậy.
Sợ đến lúc đó sẽ không cầm cự được mất."
Tiêu Sở Dịch tiếp tục thở dài đi về phía trước, nhìn có chút sầu muộn cùng vô lực.
Thịnh Dư Hàng: "...?"
Bên trong khu C, lớp hai ban bảy.
Đây là lần hiếm hoi tất cả học sinh trong lớp đều đến đầy đủ, trừ Thịnh Giáng Hà.
Nhưng Thịnh Giáng Hà là người đã gọi bọn họ trở lại trường học.
Lúc này, các lớp khác đã vào học, giáo viên tuần tra kỷ luật đi ngang qua cửa sổ, nhìn những giọng nói ồn ào bên trong, nhíu mày, lắc đầu thở dài rời đi.
Lúc này học sinh trong lớp đang vây quanh Trình Tư Gia, ngươi một lời ta một lời hỏi về tình trạng gần đây của cô.
Sau khi xác nhận rằng cô không sao, cậu bạn cùng lớp vừa mới lẻn vào phụ trách kể về quá trình "cứu viện" ly kỳ đó.
"...!Ngay lúc này, một người bất ngờ xuất hiện —— "
Bạn học bên cạnh cướp lời: "Cái này để tớ, tớ biết! Là thầy Tiêu!"
Các bạn học bên cạnh lúc đó không đi theo cũng vào tham gia náo nhiệt, nghe vậy liền kinh ngạc liếc mắt nhìn.
"Sao ông đổi giọng điệu nhanh thế, hôm qua không phải còn gọi hắn là tiểu bạch kiểm ăn bám —— ô ô —— "
Người kể chuyện bịt miệng, chỉ trích: "Sao ông có thể vu khống thầy Tiêu đáng yêu, tốt bụng và đáng tin cậy của chúng ta? Tớ thề trong đời tớ chưa từng thấy người nào nam tính hơn thầy ấy!"
Bạn học không đi theo:???
Không đợi bên này náo xong, ở cửa liền có người ho nhẹ một tiếng.
Nghe được thanh âm quen thuộc, mọi người trong lớp không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Thịnh Giáng Hà.
Ho khan một cái ý chỉ "Ngậm miệng" và "Yên lặng".
Toàn bộ phòng học trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh.
Các bạn học nhao nhao ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Giáng Hà...!Sau lưng Tiêu Sở Dịch.
Những người từng theo dõi hiện trường thầy Tiêu cứu người đều nóng mắt, cố gắng tìm ra lỗ hổng trên người cậu.
Những người còn lại không biết tình hình cũng nhìn người đàn ông với ánh mắt khó hiểu, không hiểu bằng cách nào mà cậu đã thu phục được những tên rắc rối này chỉ trong một ngày.
Tiêu Sở Dịch đưa tay vỗ vỗ lưng Thịnh Giáng Hà, để nhóc trở lại vị trí của mình.
Thấy Thịnh Giáng Hà không nói lời nào, ngoan ngoãn gật đầu đi về chỗ ngồi, đám người phía sau kinh ngạc trợn mắt hốc mồm.
"Xin chào các em." Tiêu Sở Dịch dựa vào bục giảng, tránh vết thương chống đỡ thân thể, "Có vài người là lần đầu tiên gặp mặt, vậy để tôi giới thiệu sơ qua về bản thân, tôi tên là Tiêu Sở Dịch, tôi sẽ dạy toán cho các em.
Đồng thời kiêm luôn chức chủ nhiệm lớp, về sau cứ gọi tôi là thầy Tiêu là được.
"
Thanh âm Tiêu Sở Dịch không lớn, mang theo chút lười biếng.
"Tôi không có yêu cầu gì đối với tất cả mọi người, không nên đánh nhau trốn học, làm bài tập nghiêm túc, kiểm tra hay thi cử gì đó cũng phải nghiêm túc, có khó khăn gì thì có thể nói với thầy cô, vậy thôi, hi vọng tất cả mọi người đều có thể tuân thủ thật tốt."
Đều là những lời khách sáo chính thức, đủ để khiến cho lỗ tai học sinh nghe được sắp mọc kén tới nơi.
Nếu là bình thường, đám học sinh bên dưới sớm đã nháo lên từ lâu, chẳng thèm nghe giáo viên trên bục giảng nói gì.
Nhưng mà lần này bọn nhóc lại hiếm có ngồi im ngoan ngoãn đồng loạt nhìn về phía bục giảng như vậy.
"Mọi người nghe rõ chưa?" Tiêu Sở Dịch hỏi.
"Nghe rõ rồi!" Thịnh Giáng Hà là người đầu tiên đáp lại.
Những người khác ngạc nhiên liếc nhìn nhau rồi lập tức đáp lại một tiếng, giọng nói chồng lên nhau còn rất chỉnh tế.
"Tốt lắm." Tiêu Sở Dịch nở một nụ cười dịu dàng, "Vậy thì chúng ta làm buổi họp lớp đầu tiên đi —— liên quan tới việc bạn học Thịnh Giáng Hà dẫn đầu leo tường trốn học chạy đến hội quán, tất cả những người tham dự viết bản kiểm điểm ba ngàn chữ nộp lên cho tôi."
Lời còn chưa dứt, liền có học sinh bày tỏ sự bất mãn đứng lên: "Tại sao ——"
Thịnh Giáng Hà liếc mắt nhìn qua, người nọ rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng.
"Đừng lo lắng, ai cũng sẽ có phần." Tiêu Sở Dịch cười híp mắt tiếp tục nói, "Trước khi tôi nhậm chức sẽ không truy cứu, hôm qua và hôm nay, ai trốn học sẽ viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ, và gọi phụ huynh đến trường học một chuyến.
Đúng rồi, hai bản kiểm điểm được tính riêng."
Ngay khi những lời này nói ra, Thịnh Giáng Hà, người đã được chú dạy cho một bài học thật tốt, sắc mặt cũng đen đi vài phần.
Học sinh vẫn còn tràn đầy ngưỡng mộ Tiêu Sở Dịch cũng lộ ra vẻ mặt do dự cùng thống khổ: "Hả? Thật sự muốn gọi điện thoại cho ba mẹ sao? Nếu ba tớ phát hiện, ông ấy nhất định sẽ treo tớ lên..."
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng vậy đúng vậy, với lại cha mẹ tớ không có thời gian, bọn họ đều bận rộn ở nước ngoài rồi."
"Bố mẹ tớ đều đã bỏ mặc tớ rất lâu rồi, có quỷ mới biết có thể liên lạc được hay không."
"Mời phụ huynh thì không sao, nhưng bản kiểm điểm có không viết hay không...!Tớ ghét nhất là viết chữ..."
"Tôi biết các vị phụ huynh mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, trước khi học kỳ này kết thúc, tùy tiện bỏ ra chút thời gian đến một chuyến là được rồi, làm chủ nhiệm lớp của các em, tôi cần phải cùng phụ huynh của các em trao đổi tình cảm một chút."
Phía dưới liền vang lên một trận kêu rên dữ dội.
"Bộp ——"
Tiêu Sở Dịch dùng giáo án vỗ bàn một cái, thanh âm đột ngột vang lên khiến các học sinh rùng mình, ngậm miệng.
"Cảm thấy oan uổng sao? Không phục à? Thế sao lúc đi ra ngoài lại không nghĩ tới hậu quả?"
Tiêu Sở Dịch thu lại nụ cười, nghiêm mặt lại, ánh mắt của cậu nhìn về phía chỗ ngồi ở giữa của Trình Tư Gia, cô bé chân tay luống cuống nhìn cậu, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy.
Trình Tư Gia là người được đưa ra đầu tiên, quần áo của cô còn chưa kịp thay.
Từ khi trở lại lớp học, cô luôn cúi gằm mặt không chủ động nói chuyện, cô cảm thấy bối rối và hoảng sợ, cũng cảm thấy mình đã gây ra nhiều rắc rối với bạn cùng lớp và thầy cô, không có mặt mũi nhìn người.
Trên đường trở về trường, Tiêu Sở Dịch hiểu rõ được tình huống lớp học từ Thịnh Giáng Hà.
Đám học sinh này quả thực là vấn đề khiến người khác đau đầu, nhưng chúng cũng không hẳn là những đứa trẻ hư.
Một là ở độ tuổi này có rất nhiều người phản nghịch, hai là trong lớp có một số học sinh có gia cảnh đặc biệt - chẳng hạn như Trình Tư Gia.
Vì những trò cười mà người cha cặn bã gây ra trong trường, và sự chênh lệch giữa gia cảnh và bạn học của cô bé, nên cô bé luôn là chủ đề bàn tán của một số giáo viên và bạn học, thậm chí còn là mục tiêu chế giễu của họ.
Mà học sinh ban bảy lại đặc biệt bao che khuyết điểm, Trình Tư Gia vốn không thể phản kháng, chỉ có thể nuốt nước miếng không dám phản bác lại, ngược lại bạn học của cô còn tức giận hơn cô.
Nam giáo viên bị trả thù lần trước vì đã ở trên lớp ngay trước mặt mọi người chế giễu Trình Tư Gia, khi cô giơ tay muốn lên bảng sửa bài, lại chế nhạo cô lòng cao hơn trời, cho dù thành tích có tốt cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng sẽ bị người cha nghiện cờ bạc mang đi bán mà thôi.
Câu nói này liền chọc trúng tổ ong vò vẽ.
Nam sinh bị đuổi học kia là người nóng nảy, lại có tâm tư đặc biệt đối với Trình Tư Gia, nghe xong lời này liền xông tới, đấm thẳng vào mặt nam giáo viên kia.
Một quyền này buông xuống, ban này liền triệt để lộn xộn.
Nhà trường đuổi học sinh cầm đầu hành vi đánh người nghỉ học, công khai điểm danh phê bình học sinh gây rối, đồng thời còn đi thăm, an ủi người cha già vì tức mà phát bệnh kia của nam giáo viên.
Một đám học sinh phản nghịch trong thời kỳ trung nhị của trường cấp hai đã hoàn toàn buông thả mình, cho rằng người lớn đều là giống loài đáng ghét, không đáng để tin tưởng.
Vì vậy, những "cuộc biểu tình" không hiếm gặp như trốn tiết, trèo tường, gây ồn ào ngày càng gia tăng, khiến một số giáo viên gặp rắc rối.
Cho đến khi Tiêu Sở Dịch nhậm chức.
Nói đến, lúc này đám nhóc này nguyện ý nghe lời cậu, cũng là vì cậu đã cứu Trình Tư Gia và bọn họ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể dễ dàng đồng ý với ý kiến của cậu, nghe cậu hỏi lại cũng có chút không phục nói nhỏ.
"Bảo vệ bạn học là chuyện tốt, nhưng phải động não." Tiêu Sở Dịch nói chậm lại, giống như sắp cạn kiệt năng lượng, "Chứ không phải là đã không cứu người ra được, mình lại góp thêm vào, các em coi mình là anh em Hồ Lô à."
"Phốc —— "
Có người không nhịn được cười thành tiếng, bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng dịu đi một chút.
Ngay sau đó, có người đánh bạo giơ tay: "Em, chúng em có thể giải cứu Trình Tư Gia! Chúng em sắp thành công rồi!"
Tiêu Sở Dịch liếc mắt nhìn nhóc kia một cái, đổi cánh tay chống cằm, nhàn nhạt hỏi: "Vừa rồi có thấy mấy người bảo vệ kia không? Em có thể đánh được mấy người?"
Học sinh kia gật đầu, nhất thời cứng họng không nói ra lời.
Tiêu Sở Dịch nói tiếp: "Vậy đấy, tôi có thể đánh được mười người, em có thể không?"
Học sinh: "..." Không, không thể QAQ
Tiêu Sở Dịch khẽ nhướng mày: "Hiện tại đã biết nên tìm ai giải quyết vấn đề chưa?"
Học sinh: "Đã, đã biết..."
Thầy Tiêu mới tới này chính là ma quỷ.
Chạng vạng tan học buổi tối, Thịnh Giáng Hà vừa nhìn thấy chú nhà mình, liền không nhịn được mà than vãn với anh.
Người đàn ông nhã nhặn, vẻ mặt ôn nhu nói: "Chỉ cần có thể quản được cháu, ngay cả quỷ cũng là quỷ đáng yêu."
Thịnh Giáng Hà vẻ mặt âm trầm nhìn chú mình: "Chú phản bội."
"Ngoan." Thịnh Dư Hàng xoa xoa đầu cháu nhỏ, "Đúng rồi, chú đã đem việc cháu trốn học nói cho bố mẹ cháu biết, bọn họ yêu cầu cháu phải nộp bản kiểm điểm ba nghìn chữ kia trong tuần này."
Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng nhắc nhở: "Viết bằng tay."
Thịnh Giáng Hà: "..."
Thế giới này đúng là hờ hững và tàn nhẫn mà, liệu còn có chút ấm áp nào hay không?
Thịnh Giáng Hà một lần nữa tức giận thành con cá nóc, đeo cặp sách trên lưng quay người bỏ đi.
Thịnh Dư Hàng đang đi theo sau đứa cháu trai nhỏ của mình đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi vào quán cà phê bên kia đường.
Một người anh khá quen thuộc đang bước vào cửa hàng với một người đàn ông lạ mặt khác.
Hai người nhìn rất quen thuộc, trên mặt nở nụ cười, bầu không khí rất hòa hợp, rõ ràng là có quan hệ khá tốt.
Người kia...!Hình như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải...
Thịnh Dư Hàng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nhớ tới trong lúc vừa ăn tối xong, anh đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Văn Duệ.
Là một tân binh có tiếng trong ngành, nhưng lý do thực sự khiến Thịnh Dư Hàng nhớ đến người này chính là vì công việc của cậu ta.
Văn Duệ, Tiêu Sở Dịch và Thẩm Bích Tiêu là bạn học cùng trường đại học nhưng không cùng lớp, trước khi tốt nghiệp đã cùng nhau khởi nghiệp.
Tuy nhiên, cả những lời nói lạnh lùng trên dữ liệu cũng như tin đồn của một số người bạn cũ của họ đều cho thấy rằng mối quan hệ của họ không tốt đẹp bao nhiêu.
Nếu phải nói về mối liên hệ giữa bọn họ, ngoại trừ các bộ phận khác của cùng một công ty, thì có lẽ chính là Thẩm Bích Tiêu.
Vốn còn đang cho rằng đó là con cừu nhỏ bị buộc phải nhe nanh ra, không nghĩ tới...!Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà.
Có vẻ hơi thú vị.
Thịnh Dư Hàng khẽ nhếch miệng, nhìn xuống quyển sách trên đùi.
Bên cạnh là Thịnh Giáng Hà mặt mày ủ rũ gục xuống bàn viết bản kiểm điểm, viết được một nửa liền không nhịn được mà thất thần, lật từng trang sách trên tay.
Khi lật đến thư mục phía dưới sách giáo khoa, nhóc nhìn thấy một bức ảnh, nhìn thấy tên được đánh dấu trên đó, rồi nhìn người trong bức ảnh, nhóc không khỏi sững sờ.
"Chú, chú ơi —— "
Thịnh Giáng Hà cầm lấy tấm ảnh, lon ton chạy đến chỗ Thịnh Dư Hàng, như tìm được kho báu bất ngờ nào đó, chỉ vào người trong ảnh cho anh xem.
"Người này hình như chính là người buổi sáng hôm nay đã gọi chúng ta lại! Hình như hắn còn quen biết chú, chú xem! Hình như hắn gọi là Thẩm Bích Tiêu..."
Thịnh Dư Hàng ngẩng đầu nhìn lướt qua ảnh chụp, sau đó liền dời mắt, qua loa đáp lại: "Ừm."
Đó là bức ảnh tốt nghiệp của trường cấp Thịnh Dư Hàng, mặc dù ngoại hình của anh lúc đó còn hơi nhỏ và non nớt nhưng nhìn chung thì ngoại hình của anh lúc đó đã được đánh giá rất cao.
Nhất là những người có ngoại hình đặc biệt xuất sắc, như là hạc giữa bầy gà, nhìn một cái liền có thể nhận ra.
Trong tấm ảnh học sinh đều mặc đồng phục, Thịnh Dư Hàng đang đứng trong góc, trên mặt mang theo nét cười dịu dàng đặc trưng, ánh mắt tán loạn, không biết đang nhìn về nơi nào.
Thẩm Bích Tiêu đứng ở chính giữa, không biết có phải là vấn đề thời gian hay không, mà ánh mắt của hắn dường như đang nhìn về phía Thịnh Dư Hàng.
"Khó trách hắn đối với chú nhiệt tình như vậy." Thịnh Giáng Hà cảm giác như tìm được chân tướng gì đó, "Chẳng qua chú vậy mà đã quên mất hắn, thật đáng thương —— "
Trên mặt Thịnh Giáng Hà còn chưa kịp lộ ra đồng tình thương hại, đột nhiên biến đổi.
Nhóc nhìn xuống tập tài liệu trên tay và chìm vào suy nghĩ trong chốc lát.
Bàn học của nhóc vốn là bàn của Thịnh Dư Hàng mới chuyển đến không lâu, mọi thứ vẫn được đặt ở đó.
Rõ ràng là, tập tài liệu này đã được ném lên trên bàn sau khi Thịnh Dư Hàng đọc xong.
Thịnh Giáng Hà ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Dư Hàng: "Cho nên chú thật ra là có nhận ra Thẩm Bích Tiêu nha."
Thịnh Dư Hàng bình tĩnh lật qua một trang sách, đáp: "Không biết."
Thịnh Giáng Hà không tin: "Gạt người!"
Thịnh Dư Hàng dừng tay lại, đè lại trang sách ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt với cháu trai nhỏ: "Không, nhận, ra."
Đối mặt với giọng điệu quen thuộc và ân cần này, Thịnh Giáng Hà không kiềm chế được mà run rẩy, im lặng ngậm miệng.
Tác giả có lời muốn nói: Thứ tư không cập nhật, tối thứ năm nữa ~.