//
Người quen gặp nhau, việc hàn huyên nói chuyện là điều không thể tránh khỏi.
Đặc biệt là mẹ Tiêu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Thịnh Dư Hàng nên muốn bù đắp cho anh.
Tuy nhiên, Thịnh Dư Hàng bề ngoài hiền lành lễ phép, không thèm để ý đến những hiểu lầm trước đó của mẹ Tiêu, khiến cho người ta cảm thấy không có chỗ xuống tay giải quyết chuyện này.
Ý chỗ này là không biết mở lời hay làm gì để bù đắp cho anh nhà á.
Thế là bà di chuyển ánh mắt, lúc ánh mắt rơi xuống trên người hai đứa nhỏ, bà liền thay đổi đối tượng.
Quần áo của Tiêu Sở Dịch gần như đã mua đầy đủ, lúc này bên trong đang có người thử đồ mới, cậu tạm thời có thể nghiêng người sang một bên hít thở một hơi.
Cách đó không xa, có hai người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ, từ cửa hàng đồ chơi đi ra, rồi đi vào cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh.
Thịnh Giáng Hà đỏ mặt, theo bản năng giãy giụa, nhưng cuối cùng cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng.
Còn An Tử Nguyệt bên cạnh nhóc thì hoàn toàn vui vẻ, cô gái nhỏ vừa mới đến tuổi dậy thì, đã đến thời điểm thích ăn diện rồi.
Cô bé đã gặp qua dì Cố vài lần, rất nhanh đã không còn câu nệ nữa, vô cùng vui vẻ thử quần áo, thậm chí còn cùng mẹ Tiêu và dì Cố tán gẫu về sở thích của mình.
Chỉ là khi đến lúc thanh toán, An Tử Nguyệt mới từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, cố gắng nhón chân lên đưa tới: "Quẹt thẻ của cháu!"
Cô bé đã cố gắng hết sức để tỏ ra mình rất có khí thế, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, giọng nói vẫn còn hơi ngây ngô trẻ con nên chỉ còn lại sự đáng yêu mà thôi.
Thịnh Giáng Hà cũng không chịu thua kém, kiễng chân nhón lên quầy: "Tính của tôi! Coi như tôi mời cậu!"
Hai người phụ nữ bên cạnh che miệng cười một lúc lâu, mới từ ánh mắt lúng túng của nhân viên cửa hàng dắt hai đứa nhỏ trở về, nhét thẻ trở lại trong túi của bọn họ.
Tiêu Sở Dịch và Thịnh Dư Hàng đang đứng ở cửa, một người dựa vào tường, đôi chân dài hơi cong, trên mặt lộ ra vẻ chán nản tăng thêm mấy phần lười biếng, người còn lại thì đứng thẳng, điệu bộ tinh anh tao nhã, vẻ mặt dịu dàng khiến người khác nhìn một chút cũng không nhịn được sinh ra chút hảo cảm.
Hảo cảm: như thiện cảm ấy.