Thịnh Giáng Hà nhìn thấy bố mẹ đã lâu không gặp qua cửa sổ, mắt lập tức sáng lên, tự giác bò vào ghế sau.
Tiêu Sở Dịch chỉ có thể ngồi ở ghế phụ.
Tiêu Sở Dịch nhìn thấy hai người ở hàng sau có chút kinh ngạc.
Chẳng qua cậu đã nghe Thịnh Giáng Hà nói về bố mẹ mình từ trước, lúc này rất nhanh đã phản ứng lại.
Trong xe ánh sáng tối om cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn, gương mặt của anh Thịnh nhìn qua liền không thể thoát khỏi quan hệ với Thịnh Dư Hàng.
Mà khi Thịnh Giáng Hà ngồi bên cạnh mẹ, thì sự tương đồng đó càng đậm nét hơn.
So với Thịnh Dư Hàng, Thịnh Giáng Hà rõ ràng giống mẹ hơn, khuôn mặt cũng mềm mại xinh đẹp, khiến người ta nhìn đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Theo logic mà nói, Tiêu Sở Dịch đã quen với việc đối phó với các loại phụ huynh học sinh, trong số đó có một số người rất kỳ quái.
Nhìn qua bố mẹ của Thịnh Giáng Hà vẫn thuộc trong giới hạn “người bình thường”.
Nhưng mà không biết tại sao, lần đầu tiên Tiêu Sở Dịch bắt gặp ánh mắt của đối phương thì cảm giác có chút lúng túng.
Tựa như một cô gái nhỏ yêu sớm đột nhiên gặp phải phụ huynh bạn trai vậy.
—— Cách hình dung này có thể không thích hợp, nhưng nhìn thấy ánh mắt ân cần dịu dàng của anh trai và chị dâu Thịnh, Tiêu Sở Dịch không tìm được cách hình dung nào tốt hơn.
Rõ ràng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là hàng xóm hài hòa hữu hảo¹ hỗ trợ lẫn nhau mà thôi.
.
Hữu hảo có nghĩa là chỉ quan hệ tốt giữa song phương ( bên) hoặc cũng có thể là nhiều bên.
(Nguồn: Vdict.pro)
Tiêu Sở Dịch nhịn không được nhìn Thịnh Dư Hàng một cái, bình tĩnh lại rồi mới chào hỏi người phía sau.
Chị dâu Thịnh là một người rất chu đáo, cho dù trong lòng tràn đầy thắc mắc, cũng không nói ra những lời không thích hợp với người lần đầu gặp mặt.
Chủ đề giữa bọn họ không khó tìm, cơ bản đều xoay quanh tình huống ở trường của Thịnh Giáng Hà, đối phương quan tâm chăm sóc con trai mình, anh trai và chị dâu Thịnh đều rất cảm kích.
Thịnh Giáng Hà ngày thường luôn hoạt bát, hiếu động, nay khó có khi trầm tĩnh², ngồi giữa bố mẹ ngoan như chim cút.
.
Trầm tĩnh: tỏ ra trầm lặng và bình tĩnh, không để cho có những biến đổi đột ngột, không bối rối, nóng nảy.
(Nguồn: Tratu)
Nhìn ánh mắt cầu xin của Thịnh Giáng Hà, Tiêu Sở Dịch có chút buồn cười, cảm giác lúng túng kỳ lạ trong lòng cũng dịu đi rất nhiều.
Giả vờ suy tư một lúc, Tiêu Sở Dịch nhướng mày nhìn Thịnh Giáng Hà, rốt cuộc cũng che giấu "quá khứ đen tối" của nhóc.
Dù sao chuyện nên biết, Thịnh Dư Hàng cũng đều biết, có nên nói cho bố mẹ Thịnh Giáng Hà hay không, cậu hoàn toàn có thể tự mình nắm chắc.
Thịnh Giáng Hà không nghĩ nhiều, chỉ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bên kia một nhà ba người đã lâu không gặp, chào hỏi xong lại bắt đầu xì xào bàn tán với nhau về tình huống gần đây.
Tiêu Sở Dịch dựa vào thành ghế, nhìn Thịnh Dư Hàng, muốn nói cái gì đó, nhưng thấy một nhà ba người phía sau, há miệng lại cảm thấy không thích hợp lắm, dứt khoát quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Sau khi đi qua khu vực trung tâm thành phố, cửa hàng xung quanh ít đi rất nhiều, không có ánh đèn neon nhiều màu sắc sặc sỡ, con đường đột nhiên trở nên yên tĩnh lại.
Lúc đi tới một khu phố hoàn toàn xa lạ, Tiêu Sở Dịch mới có chút phục hồi tinh thần.
Cậu mờ mịt liếc nhìn những tòa nhà cao của thành phố thấp thoáng bên ngoài cửa sổ.
Hình như nó đã được xây dựng ở khu phố nơi họ sống thì phải.
Có lẽ là cảm thấy được Tiêu Sở Dịch hoang mang, Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng giải thích: "Nhà anh trai bọn họ ở chỗ này.”
Chỗ ở Thịnh Dư Hàng hiện tại chỉ có hai phòng ngủ, không có cách nào chứa thêm một đôi vợ chồng qua đêm.
Hơn nữa bỏ qua thời gian làm việc cần đi công tác không đề cập tới, anh trai chị dâu Thịnh quanh năm sinh sống ở thành phố B, cũng có nhà riêng ở lâu dài.
Gần đây bọn họ nghỉ phép trở về, cũng muốn ở thành phố B vài ngày, đương nhiên là muốn trở về nhà mình.
Mà Thịnh Giáng Hà đã lâu không gặp bố mẹ, khó có được cơ hội gặp nhau, đương nhiên cũng phải cùng nhau về nhà.
"Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, không cần đi học, chờ lúc đi học trở về là được rồi."
Nhà anh Thịnh cách căn hộ của Thịnh Dư Hàng không xa lắm, chỉ là nếu đi học thì cần phải đi đường vòng một chút.
Đợi đến khi ba người phía sau lại bắt đầu buồn ngủ, xe rốt cuộc cũng dừng lại trong một tiểu khu.
Anh trai và chị dâu Thịnh lần lượt kéo con trai xuống xe, dụi mắt một cái, dùng sức nói lời từ biệt.
“Mang theo chìa khóa không? Có thể tự về được không?” Thịnh Dư Hàng có chút lo lắng.
"Mang theo, chỉ có ba tầng lầu, chút đường này sẽ không lạc được." Anh Thịnh liên tục gật đầu.
“Nhìn ba mẹ cháu một chút.” Thịnh Dư Hàng thở dài, vẫy vẫy cháu trai nhỏ, “Mà cũng đừng quên làm bài tập đấy.”
"Cháu biết rồi, biết rồi mà, lúc này thì đừng nên nhắc tới chuyện mất hứng như vậy chứ." Thịnh Giáng Hà không nhịn được bĩu môi.
“Không phải là thầy của cháu còn đang ở đây à, nên tạo chút ấn tượng tốt chứ.” Thịnh Dư Hàng cười cười, “Mau trở về đi, chúng ta đi trước.”
"Đi thôi, đi thôi, chú cũng nên nhìn thầy Tiêu nhiều chút, cẩn thận nửa đường lạc mất.
Tạm biệt!"
Tiêu Sở Dịch dựa vào cửa sổ vẫy vẫy tay với đứa nhỏ, có chút hoài nghi nhân sinh.
"...!Nhóc ấy có phải là vừa mới cười nhạo tôi không?"
"Phụt ——"
Tiêu Sở Dịch quay đầu lại, hơi híp mắt nhìn người bên cạnh không nhịn được cười kia.
"Muốn cười thì cười đi, tôi sẽ không trùm bao tải anh đâu." Tiêu Sở Dịch đổi tay chống cằm, nhìn ánh sáng thay đổi nhanh chóng bên ngoài cửa sổ xe, "Làm phiền anh chạy nhiều chuyến như vậy.
Hôm nay anh không tăng ca sao?”
"Tiện đường." Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng nói, “Mấy ngày trước tôi tăng ca rồi, cho nên mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi.”
“Anh không về à?” Tiêu Sở Dịch hỏi.
“Cái gì?” Thịnh Dư Hàng có chút khó hiểu.
“Về nhà đó.” Tiêu Sở Dịch suy nghĩ một chút, nói: “Tôi nhớ lúc đầu anh không sống ở đây.”
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Thịnh Dư Hàng đã mang Tiêu Sở Dịch về, chính là nơi anh mới bắt đầu ở.
Tiêu Sở Dịch mặc dù không biết đường, nhưng phong cách bài trí trong phòng cũng không đến nỗi không phân biệt được.
Khi đó cậu cũng không nhìn kỹ, nhưng lại rất có ấn tượng với phong cách quá mức đơn giản của căn phòng đó.
Hoàn toàn không giống như phong cách ấm áp độc thân nuôi con như bây giờ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sở Dịch nhịn không được cười cười.
"Thế nào?" Thịnh Dư Hàng có chút nghi hoặc nhìn cậu một cái.
"Không có gì." Tiêu Sở Dịch xoa xoa hai má mình, miễn cưỡng ngưng cười, "Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, anh hình như vẫn còn độc thân.”
Độc thân, chưa lập gia đình, chưa yêu đương —— không chắc sẽ có hay không.
Tóm lại là tuổi trẻ đầy triển vọng, nhưng đã sớm sống cuộc sống của người cha bỉm sữa ở nhà.
Thịnh Dư Hàng không rõ điểm nào đã chọc trúng nụ cười quái dị của Tiêu Sở Dịch, khiến cậu cười không ngừng.
Chẳng qua nhìn thấy khuôn mặt tươi cười khó có được của đối phương, anh cũng không quá muốn truy cứu.
“Cậu không phải cũng độc thân à?” Thịnh Dư Hàng có chút bất đắc dĩ, giải thích nói: “Tôi mới về nước không lâu, bên kia cũng chỉ là ở tạm mà thôi, di chuyển lung tung cũng quá phiền phức, với lại bên kia cũng không có ai chờ tôi trở về."
Thịnh Giáng Hà về nhà vì có bố mẹ ở đó, hiện tại Thịnh Dư Hàng chỉ có một mình.
Thời điểm một mình lẻ loi thì ở nơi nào cũng không có gì khác nhau.
Tiêu Sở Dịch nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý: "Nói cũng đúng."
Thịnh Dư Hàng lại hỏi: "Ngày mai thầy Tiêu có dự định gì không?"
Tiêu Sở Dịch nhìn anh một cái: "Anh muốn mời tôi ăn cơm à?"
"Có thể."
"Đùa chút thôi.
Ngày mai tôi có chút việc nên sẽ đến nhà An Tử Nguyệt một chuyến."
"Tôi đưa cậu đi."
"Không cần đâu, hiếm có được ngày nghỉ thì ngủ ở nhà không phải tốt hơn sao? Hơn nữa mỗi lần đều làm phiền anh, tôi cũng rất ngại.”
"Cậu có thể mời tôi ăn cơm."
"..." Tiêu Sở Dịch liếc Thịnh Dư Hàng một cái, "Vừa rồi không phải còn nói anh có thể mời tôi ăn cơm à?”
Thịnh Dư Hàng cười cười: "Nếu như cậu muốn, cũng có thể."
Tiêu Sở Dịch có chút bất đắc dĩ: "Tóm lại anh chỉ muốn ăn bữa cơm?"
"Vậy cũng không phải." Ánh mắt Thịnh Dư Hàng lướt qua trên mặt Tiêu Sở Dịch, trong lời nói cũng mang theo chút ý cười, "Tôi lo lắng cậu sẽ không biết đường.”
Tiêu Sở Dịch: "..."
“Tôi biết đường đến nhà An Tử Nguyệt.” Thịnh Dư Hàng chậm rãi nói tiếp, “Tôi có thể trực tiếp đưa cậu tới cửa nhà bọn họ.”
Tiêu Sở Dịch...!Tiêu Sở Dịch đáng xấu hổ động tâm.
Lúc mở cửa nhà ra, Thịnh Dư Hàng ở cửa vừa ngẩng đầu liền muốn gọi người.
Nhưng mà ánh mắt rơi vào phòng khách trống rỗng, anh lại ngậm miệng lại, không phát ra âm thanh.
Chắc là buổi sáng Thịnh Giáng Hà vội vàng rời đi, rèm ngoài ban công kéo không kỹ, rơi hơn phân nửa trên mặt đất.
Cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ làm góc rèm cửa lất phất bay lên.
Ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài hòa cùng với ánh đèn đường u ám trong khu chung cư, hắt lên nền phòng khách vài cái bóng mát lạnh.
Tiếng đóng cửa đối diện rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, Thịnh Dư Hàng sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh.
Thịnh Dư Hàng phản ứng lại.
Rõ ràng vừa mới đưa cháu trai về.
Rõ ràng trước kia ở một mình cũng giống như vậy.
Thật giống như trải nghiệm qua cảm giác xa hoa, khó có thể quay lại mảnh đất cằn cỗi.
Chẳng qua chỉ mới hai tháng ở chung, anh thế mà đã quen với cuộc sống ồn ào khi chia sẻ không gian sống với người khác.
Trước mắt đột nhiên an tĩnh lại, anh có chút không quen, thậm chí còn có chút không thoải mái.
Thịnh Dư Hàng cau mày, đưa tay mở đèn phòng khách.
Ánh đèn sáng trắng chiếu sáng cả gian phòng, không lớn lắm, một người ở cũng quá đủ, nhìn cũng không đến mức quá trống trải.
Nhưng mà ánh đèn tràn ngập toàn bộ không gian cũng không thể xua tan loại cảm giác vắng vẻ này.
Như thể thiếu một thứ gì đó.
Đặt đồ trong tay lên bàn trà, Thịnh Dư Hàng ngồi xuống sopha, dựa vào lưng ghế nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu.
Sự mệt mỏi đè nén đã lâu từ từ dâng lên, anh gần như thức trắng đêm hôm trước, đến sáng mới chợp mắt được một chút.
Ngoài ra, những rắc rối linh tinh cuối cùng cũng kết thúc, tinh thần thư giãn, cơn buồn ngủ liền trở nên vô cùng rõ ràng.
Anh nghĩ mình sẽ chìm vào giấc ngủ sớm thôi.
Nhưng trên thực tế, cho dù nhắm mắt lại, trong lòng anh vẫn không thể xua tan cảm giác buồn bực mơ hồ trong lòng.
Một lúc sau, Thịnh Dư Hàng thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, cân nhắc có nên ra ngoài đi dạo vài vòng hay không.
Khi trở về, anh nhìn thấy cái túi được mình đặt trên bàn trà.
Đại não chậm chạp một chút rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Lúc trước anh có nhớ sẽ mang bữa tối về cho cháu trai nhỏ và Tiêu Sở Dịch, nhưng khi về lại quên mất.
Hi vọng thầy Tiêu còn chưa kịp ăn cơm tối.
Năm phút sau, cửa nhà Tiêu Sở Dịch bị gõ vang.
Khuôn mặt hơi mang chút nghi ngờ của Tiêu Sở Dịch xuất hiện sau cánh cửa: "Thịnh tổng? Còn có chuyện gì sao?"
Nói xong, cậu lại nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Còn chưa ăn cơm tối à? Nếu không thì vào chờ một chút đi, tôi đi làm.”
“Tôi ăn rồi.” Thịnh Dư Hàng nhấc túi trong tay lên, “Mang cơm tối đến cho cậu.”
Tiêu Sở Dịch ngẩn người.
Người nói đến đưa cơm tối vẫn ngồi xuống bên cạnh bàn ăn nhà Tiêu Sở Dịch.
Chủ yếu là do Tiêu Sở Dịch xấu hổ khi ăn một mình trước mặt Thịnh Dư Hàng, người sau cũng hoàn toàn không có ý giúp người ta một lần liền mai danh ẩn tích³ trở về ngủ.
.
Mai danh ẩn tích có nghĩa là: ẩn dấu tên tuổi, thân phận của mình, không cho ai biết đến.
(Nguồn: tudienso.com)
Vì thế hai người ngồi mặt đối mặt, trọng tâm dần dần từ ăn cơm biến thành các thói quen hàng ngày.
“Cậu không ăn tối sao?” Thịnh Dư Hàng để ý thấy trong bếp không có chút dấu vết nào của bữa tối.
"Trở về thu dọn đồ đạc một chút, có chút mệt mỏi, nên không muốn nấu cơm." Tiêu Sở Dịch thuận miệng nói, "Dù sao cũng đã trễ như vậy rồi, bỏ một bữa cũng không sao.”
"Như vậy không tốt." Thịnh Dư Hàng dừng một chút, trong lòng xẹt qua một vài thứ, chợt hỏi, "Chúng tôi có gây thêm phiền toái cho cậu không?”
Anh trông giống như mang theo chút do dự hiếm thấy.
Có lẽ là cảm tính⁴ hiếm thấy tác động đến anh, khiến anh nhận ra rất nhiều chuyện trước kia bị bỏ qua.
.
Cảm tính là khả năng cảm nhận, nhận thức hoặc trải nghiệm một cách chủ quan.
(Nguồn: Wikipedia)
Từ khi Tiêu Sở Dịch chuyển đến đây, một ngày hầu hết ba bữa đều là cậu nấu, thỉnh thoảng còn cung cấp món tráng miệng sau bữa ăn.
Việc quản giáo⁵ cháu trai nhỏ đối phương cũng giúp đỡ rất nhiều.
.
Quản giáo: quản lý, dạy dỗ.
Lúc Thịnh Dư Hàng bận rộn ngay cả ngày nghỉ cuối tuần cũng không có, đương nhiên chỉ có thể ủy thác cháu trai nhỏ của mình cho đối phương.
Cho tới bây giờ Tiêu Sở Dịch đều không ngại nhận đơn, giống như những chuyện đó đều thuộc bổn phận của cậu.
Ngược lại, khi ở một mình, cậu thường xuyên ngay cả cơm cũng lười làm, không có việc gì có thể một mình ngủ từ tối đến chiều hôm sau thay vì phải dậy sớm chuẩn bị ba bữa cùng món tráng miệng.
Nhưng trên thực tế, cậu không cần phải lo nhiều việc như vậy, và cậu có quyền phàn nàn.
Cậu chỉ là thầy của Thịnh Giáng Hà và là hàng xóm của Thịnh Dư Hàng, người bình thường thậm chí không thèm duy trì loại quan hệ thân thiện bề ngoài này, đương nhiên trên thực tế cũng không cần.
Cho dù phải nói đến ân huệ, Thịnh Dư Hàng cảm thấy mình không hề cho Tiêu Sở Dịch cái gì để đền đáp, ngược lại là cả nhà bọn họ đều không tự giác nhận lấy sự chiếu cố từ đối phương.
Rõ ràng mình là người luôn được xưng là "người tốt", nhưng Thịnh Dư Hàng cảm thấy đối phương mới là người thật sự dịu dàng.
Đó không phải là sự dịu dàng bề ngoài, theo thói quen đối xử dịu dàng với mọi người giống như anh, mà là sự dịu dàng thực sự từ trong xương tủy.
Có lẽ chính sự dịu dàng không phô trương này, đợi đến khi Thịnh Dư Hàng phản ứng lại, chỉ phát hiện mình đã đắm chìm trong đó.
Không biết từ lúc nào, anh đã bắt đầu ngồi ăn với đối phương một cách tự nhiên, tán gẫu một ít đề tài bình thường, đề cập đến sở thích của bản thân.
Lúc bận rộn, một câu gửi qua, anh cũng có thể hoàn toàn yên tâm đem cháu trai nhà mình giao cho đối phương chăm sóc.
Thói quen là một điều đáng sợ, và kiểu dịu dàng tiềm ẩn chính là "cạm bẫy" lớn nhất tạo nên "thói quen" như vậy.
Nói là "cạm bẫy" có lẽ cũng không quá chính xác.
Cùng lắm là người đang hưởng thụ sự dịu dàng tự mình đào một cái hố rồi chui vào trong đó một cách vô thức.
Cho đến lúc này, Thịnh Dư Hàng mới đột nhiên phản ứng lại.
"Hình như có quá nhiều chuyện đã làm phiền cậu." Thịnh Dư Hàng thở dài.
"Tại sao lại nghĩ như vậy? Cũng chỉ là chuyện thuận tiện mà thôi." Tiêu Sở Dịch một bên thu dọn bàn, một bên có chút kinh ngạc nhìn anh một cái, "Rõ ràng là anh đã giúp tôi rất nhiều chuyện, nếu nhất định phải nói, cũng là tôi làm phiền anh chứ.”
Có lẽ là phát giác ra nội tâm xoắn xuýt của Thịnh Dư Hàng bắt nguồn từ đâu, Tiêu Sở Dịch dừng một chút, nói thêm vài câu như đùa giỡn.
"Tôi ở một mình cũng vắng vẻ, tìm chút việc làm cho đỡ phải tự kỷ, từ điểm này mà nói thì các anh coi như là đang làm người tốt việc tốt rồi."
"Hơn nữa, người với người ở chung so đo như vậy làm gì, cũng không phải là giao dịch một tay giao tiền một tay nhận hàng, ở chung vui vẻ không phải là được rồi sao."
Tình cảm của con người không phải là hàng hóa, càng hòa hợp, càng dính líu thì càng lộn xộn, không bao giờ tách rời được.
Trừ khi bị một đao hoàn toàn cắt ra, nếu không thì cũng không có gì cần phải giãy dụa cả.
Cũng không biết đạo lý nào chọc trúng Thịnh Dư Hàng, anh ngẩn người, rất nhanh lại cong khóe môi: "Ừm.
Tôi rất vui.”
Tiêu Sở Dịch đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Chờ khi cậu thu dọn xong bát đũa rồi đi ra, chỉ thấy Thịnh Dư Hàng một tay chống cằm, cúi đầu không thấy rõ biểu tình.
"Thịnh tổng, đã trễ rồi." Tiêu Sở Dịch nhìn thời gian, nhắc nhở, "Anh về ngủ trước đi, ngày mai còn phải đến nhà An Tử Nguyệt nữa.
Thịnh tổng -- Thịnh Dư Hàng?”
Tiêu Sở Dịch gọi mấy lần cũng không có người đáp lại, không khỏi sửng sốt.
Đi tới nhìn một chút, mới phát hiện Thịnh Dư Hàng đang nhắm mắt lại, hô hấp bình thản, giống như đang ngủ.
“… Thế mà lại ngủ rồi?” Tiêu Sở Dịch có chút dở khóc dở cười.
Nhưng rất nhanh cậu lại nhớ tới hôm qua Thịnh Dư Hàng phải tăng ca.
Có lẽ là không được nghỉ ngơi tốt, cho nên lúc này mới dựa vào bàn nhà cậu ngủ thiếp đi.
Thảo nào hôm nay biểu hiện của anh lại đa sầu đa cảm⁶ như vậy.
.
Đa sầu đa cảm: Giàu tình cảm và có phần yếu đuối, uỷ mị nên dễ bị xúc động, ưu buồn trước một tác động rất nhỏ đến tình cảm, thậm chí nhiều khi là vô cớ, vu vơ.
(Nguồn: chunom.net)
Thịnh Dư Hàng ngủ rất say, Tiêu Sở Dịch gọi mấy lần cũng không tỉnh.
Cậu vốn định đưa người về nhà đối diện, nhưng vừa định vươn tay lấy chìa khóa từ trong túi đối phương, cậu lại dừng lại, sau đó thu tay về.
Loại chuyện móc túi đối phương này rất lúng túng, hơn nữa kéo người từ nơi này đến đối diện cũng là một việc lớn.
Trực tiếp cõng đối phương qua cũng không phải là không được, chỉ sợ nửa đường người tỉnh lại sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Khi đối mặt với “chuẩn mực đạo đức” của Thịnh Dư Hàng, phong cách cộc cằn cẩu thả của Tiêu Sở Dịch sẽ luôn bất giác bị kiềm chế mấy phần.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tiêu Sở Dịch thở dài một hơi, sau đó đẩy cửa phòng khách ra.
Lúc trước nhìn cậu - một người xa lạ ngất xỉu trên đường, Thịnh tổng cũng có thể phát huy hào quang người tốt mang cậu về nhà.
Hiện tại bọn họ đều đã quen biết như vậy, để anh ở trong phòng khách một đêm hẳn là cũng không phải vấn đề lớn gì.
Phòng dành cho khách lần trước là do ba mẹ Tiêu gia đến ở, lúc mẹ Tiêu rời đi, sợ con trai không tự chăm sóc mình được nên đặc biệt sắp xếp lại một chút, để cho bạn bè cậu đến thăm.
Chỉ tiếc, ở thành phố B Tiêu Sở Dịch không có "bạn tốt" nào có thể trực tiếp mời về nhà.
Đương nhiên, Thịnh Dư Hàng là "hàng xóm", không thể tính.
Sợ đánh thức người đang ngủ say, Tiêu Sở Dịch cố gắng hết sức, thả nhẹ âm thanh, ngay cả đèn phòng khách cũng không bật, chỉ có ánh trăng ngoài phòng chiếu lên người trên giường.
Công việc cuối cùng là giúp anh đắp chăn, Tiêu Sở Dịch đứng ở đầu giường do dự một chút, đưa tay giúp anh tháo kính ra.
Thịnh Dư Hàng thật sự bị cận, nhưng độ cận cũng không cao lắm, không đeo kính cũng không đến nổi hoàn toàn không nhìn rõ.
Trước đây Tiêu Sở Dịch cũng từng nhìn thấy dáng vẻ anh không đeo kính, nhưng chỉ vài lần, buổi sáng mới ngủ dậy, buổi tối mới tắm xong.
Thịnh Dư Hàng từng khẳng định đeo kính có thể khiến tâm lý thoải mái hơn một chút, Tiêu Sở Dịch có chút đáng tiếc.
Dù sao cũng là người đẹp, ai cũng muốn nhìn nhiều thêm vài lần.
Kỳ thật tướng mạo của Thịnh Dư Hàng có chút sắc bén, đuôi mắt hơi nhướng lên, lúc nhìn người cũng tự nhiên mang theo chút kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.
Các đường nét trên khuôn mặt đều đẹp đến cực hạn, lại thêm xuất thân giáo dục không khuất phục dưới bất kì người nào, kết hợp với khí chất của anh, ngược lại lộ ra một chút khí phách⁷ bức người.
.
Khí phách: Sức mạnh tinh thần được biểu hiện bằng hành động.
(Nguồn: Wiktionary)
Có lẽ bởi vậy, trên mặt anh thường nở nụ cười ôn hòa, mi mắt cong cong, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt lạnh lùng khi anh không cười qua cặp kính mắt kia.
Rõ ràng là khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng ở trên người người này lại đạt thành một loại cảm giác khiến cho người ta thoải mái.
Cơ mà mặc kệ là bộ dáng nào, cũng thật sự nhìn rất đẹp nha.
Tiêu Sở Dịch nhìn Thịnh Dư Hàng thêm hai lần, khẽ thở dài chậm rãi đi tới trước cửa sổ.
Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa sổ dừng lại, không đóng cửa sổ nữa.
Một vòng trăng sáng treo trên bầu trời đêm, sao thưa thớt, một tầng sương mờ mang theo một chút dịu dàng mờ mịt.
Tiêu Sở Dịch chợt nhớ tới trước kia từng nói đùa với Thịnh Dư Hàng, nói anh giống như trăng sáng trên trời.
Có lẽ là khó có được cảm tính thả lỏng, cậu không biết tại sao đầu óc lại hơi co lại, liền ngửa đầu nhìn về phía ánh trăng trên trời.
"Ngủ ngon." Tiêu Sở Dịch nhìn về phía mặt trăng nói một tiếng ngủ ngon.
Nhẹ giọng nói xong, Tiêu Sở Dịch lại cảm thấy hành vi của mình có chút ngốc nghếch, không khỏi cười khẽ vài tiếng.
Thật sự là càng sống càng cảm thấy mình sinh động hơn rồi.
Nhất định là do bị Thịnh Giáng Hà lây nhiễm.
Tiêu Sở Dịch lắc đầu thở dài, vươn tay đóng cửa sổ, kéo rèm che bớt ánh sáng bên ngoài.
Đêm đen như mực mới là nơi thích hợp nhất để ngủ.
“Ngủ ngon.” Tiêu Sở Dịch lại thấp giọng chúc ngủ ngon người đang ngủ say trên giường, “Mơ đẹp.”
Cánh cửa lặng lẽ đóng lại, căn phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh tối tăm.
Nhưng mà, người đáng lẽ đang ngủ trên giường lại chậm rãi mở mắt ra, Thịnh Dư Hàng nhìn trần nhà, mở mắt thích ứng hồi lâu mới có thể phân biệt được đường nét của mấy bóng đèn.
Bộ não mệt mỏi quá mức buộc anh phải rơi vào trạng thái nghỉ ngơi, nhưng lòng anh vẫn luôn để ý cảm giác vắng vẻ không thể an giấc kể từ khi về nhà.
Trong lòng đè nén cảm xúc phức tạp khó giải quyết, vì thế giấc ngủ đều rất ngắn ngủi, rời rạc và hỗn độn.
—— luôn cảm thấy trong nhà giống như là thiếu thứ gì đó.
Thịnh Dư Hàng vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh bình thường sẽ không chú ý quá nhiều đến những chuyện không quan trọng.
Nhưng một khi anh để ý một vấn đề, liền không nhịn được mà đào sâu gốc rễ, giống như là một trò chơi nhất định phải vượt qua tất cả các cấp mới có thể buông xuống.
Cho nên sau khi anh ý thức được vấn đề kia, liền không khống chế được mà suy nghĩ, vô thức tìm kiếm đáp án.
Cho đến vừa rồi, cuối cùng anh cũng nghĩ đến——
Thứ còn thiếu chính là một câu đơn giản như vậy.
"Ngủ ngon." Thịnh Dư Hàng nhẹ giọng trả lời căn phòng trống rỗng..