Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

chương 4: chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

//

Thẩm Bích Tiêu sắc mặt tái nhợt, một nửa là đau, một nửa là vì hoảng sợ.

Có cái gì đó đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Tiêu Sở Dịch đối với hắn cho tới bây giờ luôn luôn đều là nói gì nghe nấy, là tiểu thiếu gia ngốc bạch ngọt không có đầu óc, sao có thể đột nhiên làm như vậy với hắn?

Chẳng lẽ là những người kia đã nói cái gì với cậu ta?

Sớm biết thế thì đã không để Tiêu Sở Dịch tiếp xúc cùng đám phú nhị đại kia, hắn nên hiểu rõ rằng bọn họ không giữ nổi cái miệng của mình mà.

Thẩm Bích Tiêu cảm thấy hối hận, nhưng trên mặt không lộ ra nửa phần.

Hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao để lừa gạt Tiêu Sở Dịch.

Quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để cho Tiêu Sở Dịch nhìn thấy phần nội dung hợp đồng cụ thể kia.

"Sở Dịch..." Thẩm Bích Tiêu run rẩy mở miệng, thoạt nhìn có vẻ rất đau, "Có thể để cho anh đứng dậy rồi nói được không, anh đau quá..."

Thẩm Bích Tiêu nhẹ giọng, nhìn về phía Tiêu Sở Dịch trong mắt như có chút ẩm ướt, vừa cầu xin vừa bao dung.

Cứ như thể hắn không phải đối mặt hỏi tội người yêu, mà là mà là một đứa trẻ không biết gì.

Hắn biết Tiêu Sở Dịch sẽ dính chiêu này.

Trong quá khứ mỗi khi có mâu thuẫn bắt đầu, chỉ cần hắn ngẩng đầu, dùng vẻ mặt này, giọng điệu này, cho dù sai lầm có lớn như thế nào, Tiêu Sở Dịch cũng sẽ luôn mềm lòng.

Không có một lần ngoại lệ.

Khoảng thời gian trước cũng không có ngoại lệ.

Tên ngốc này rất dễ lừa gạt, dễ bị lừa đến nổi làm cho người ta luôn muốn lừa cậu, hắn muốn nhìn thấy trên gương mặt kia lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Trong mắt Thẩm Bích Tiêu càng lúc càng trầm, cảm thấy an tâm hơn một chút, ngẩng đầu dùng bộ dáng tái nhợt mong manh kia nhìn Tiêu Sở Dịch, ngay cả góc độ cũng là độ chính xác mà hắn đã luyện tập trước gương rất nhiều lần.

Đồng thời bàn tay giấu sau bàn khẽ nhúc nhích, Thẩm Bích Tiêu ra hiệu cho Lý tổng mau chóng giấu bản hợp đồng đi.

Lý Tổng chỉ sững sờ trong chốc lát, rất nhanh kịp phản ứng lại, liền vội vàng đứng lên muốn đi nhặt mấy tờ giấy trên mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, trong miệng nói: "Xem ra chuyện của Thẩm tổng còn chưa bàn bạc tốt, nếu đã như vậy, thì xin thứ lỗi, các người đi tìm nơi khác đi!"

Thẩm Bích Tiêu sắc mặt càng thêm tái nhợt, giọng điệu càng thêm yếu ớt: "Không phải, Lý Tổng, đây có thể là có chút hiểu lầm gì đó —— "

Nói rồi hắn định đưa tay ngăn cản Lý Tổng, nhưng mà tay vừa mới động đậy, hắn cũng không nhịn được đau mà rên rỉ một tiếng.

Lý Tổng ra vẻ phiền chán liếc mắt nhìn hắn, hất hất tay: "Đâu phải chuyện gì liên quan tới tôi, nhìn thái độ của cậu, có chỗ nào giống như là muốn bàn bạc hợp đồng! Tôi thấy chúng ta vẫn là nên cùng nhau rời đi."

Nói thì nói như thế, nhưng nam diễn viên từ đầu đến cuối lại không có phản ứng gì, điều này khiến cho hầu hết những người ở đây đều hoảng hốt.

Lý tổng là người đã trải qua nhiều trận chiến, lúc này cũng không lộ ra vẻ hoảng hốt, chỉ là lúc cúi người chuẩn bị nhặt tờ giấy trên đất lên, mới lộ ra một chút vội vàng.

Một tờ, hai tờ, ba tờ...

Phía trước đều là hợp đồng hợp tác bình thường, phía sau mới là trọng điểm.

Tuyệt đối không thể để cho Tiêu Sở Dịch nhìn thấy những nội dung này...

Tay Lý Tổng nóng lòng muốn chạm vào bản hợp đồng mờ ám kia, bên cạnh lại duỗi đến một bàn chân, vững vàng giẫm lên phía trên tờ giấy.

Ông ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Tiêu Sở Dịch.

Tiêu Sở Dịch lạnh lùng xem màn biểu diễn của Thẩm Bích Tiêu một hồi, nhưng rất nhanh liền mất hứng, lực chú ý chuyển tới hợp đồng trên mặt đất.

Cậu cúi người nhặt tờ giấy kia dưới chân lên.

Cô gái đứng gần anh nhất nhìn thoáng qua nội dung tờ giấy trên tay cậu, sắc mặt tái mét.

Nhìn phản ứng của cô, đáy lòng Thẩm Bích Tiêu có chút tức giận, biết tờ mà Tiêu Sở Dịch cầm chính là tờ cậu không nên nhìn thấy kia.

"Sở Dịch ——" Thẩm Bích Tiêu gọi cậu một tiếng, muốn thu hồi sự chú ý của Tiêu Sở Dịch.

"Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần?" Tiêu Sở Dịch có chút hứng thú quét mắt nhìn nội dung trên tờ giấy kia, "Tôi tại sao cũng không biết mình có nguyện ý này?"

"Sở Dịch...!Cái này anh có thể giải thích, nhất định là có hiểu lầm..." Thẩm Bích Tiêu hơi cúi đầu, trên mặt đều là ủy khuất cùng bất đắc dĩ, "Chúng ta...!Em khoảng thời gian này bận quá, chúng ta đơn độc nói chuyện được không?"

Tiêu Sở Dịch không để ý cái tên giả bộ đáng thương này, lại cúi người nhặt lên một tờ giấy khác, nhìn qua hai lần, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng có chút thay đổi.

"Chuyển nhượng cổ phần Tiêu thị?"

Mặc dù cùng đã đoạn tuyệt quan hệ trong nhà, nhưng cha mẹ Tiêu vẫn không nỡ thật sự đuổi đứa con trai này đi, nên ngay cả số cổ phần họ đưa cho cậu vẫn được giữ nguyên ở đó.

Đây chỉ là phần nổi của tảng băng liên quan đến hợp đồng nhà họ Tiêu.

Tiêu Sở Dịch quay lại trước mặt Thẩm Bích Tiêu, sắc mặt lạnh lùng giẫm lên cái bàn lật úp.

Thẩm Bích Tiêu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, lúc này hắn mới thật sự cảm thấy trong lòng nhói đau, hắn gần như cho rằng Tiêu Sở Dịch chuẩn bị đè gãy chân của hắn.

Nhưng một giây sau vẻ mặt của Tiêu Sở Dịch liền chuyển từ mây mù sang nắng vàng, trên mặt thậm chí còn có một chút ý cười, chỉ là cười đến sống lưng người ta có chút lạnh.

"Này, Bích Tiêu, em biết anh nhất định phải có nổi khổ không thể nói ra, đúng không?" Tiêu Sở Dịch nhướng mày, kéo dài giọng điệu, "Chúng ta tốt xấu cũng quen biết nhiều năm như vậy, em tin tưởng anh chắc chắn sẽ không gạt em."

"Đúng vậy, Sở Dịch, anh tuyệt đối sẽ không làm hại em." Thẩm Bích Tiêu nói, "Em phải tin tưởng anh, thật ra những cái này cũng là vì anh muốn tốt cho em thôi."

Tiêu Sở Dịch cúi đầu nhìn Thẩm Bích Tiêu, trong lòng thầm nghĩ người có lẽ có thể đi tranh đoạt danh hiệu ảnh đế, nói không không chừng còn có làm được không ít việc.

Rõ ràng mỗi chữ mỗi câu hắn nói đều là lừa gạt, nhưng trên mặt Thẩm Bích Tiêu lại không thể hiện ra, vẫn là biểu tình ủy khuất và thâm tình kia.

Nhưng sự thật đằng sau bộ mặt này lại không phải như vậy.

Thẩm Bích Tiêu bề ngoài tựa như hiền lành, nhưng bên trong lại là một kẻ phản nghịch, khinh thường tình cảm của người khác, trong mắt ngoài lợi ích cũng chỉ có lợi ích, huống chi là một kẻ không cùng huyết thống như đồ đần Tiêu Sở Dịch bị lừa dối này.

Cho dù hắn không nói, Tiêu Sở Dịch cũng biết đối phương thầm chế nhạo cậu trong lòng như thế nào.

Tiêu Sở Dịch thở dài.

Chẳng qua, không phải chỉ là diễn xuất thôi sao, cậu cũng rất giỏi đó.

"Em biết." Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu một chút, lại lặp lại một lần nữa, "Em biết."

"Em biết anh khẳng định là có nỗi khổ tâm cùng bất đắc dĩ trong lòng, em cũng không nỡ để cho anh khó xử." Tiêu Sở Dịch vẫn giẫm trên mặt bàn, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu, "Anh làm ra quyết định như vậy, em đương nhiên hoàn toàn tin tưởng anh."

Đôi mắt rũ xuống của Tiêu Sở Dịch rơi vào trong mắt Thẩm Bích Tiêu, có chút dịu dàng, cậu trời sinh đẹp mắt, cụp mắt mím môi đều lộ vẻ đẹp thuần khiết.

Thẩm Bích Tiêu nhìn ánh mắt cậu, cũng vô thức nín thở vì sợ làm quấy nhiễu vẻ đẹp như tranh kia.

Nhưng hắn rất nhanh liền giật mình tỉnh lại, xinh đẹp cũng vô dụng, một tên ngốc không có đầu óc đáng bị người đùa giỡn xoay quanh.

Trên mặt Thẩm Bích Tiêu gần như sắp không đè nén nổi mấy phần đắc ý cùng khinh thường đang tràn ra.

Hừ, tên ngu ngốc này ——

"Như vậy đi, em sẽ chủ động rời khỏi công ty." Tiêu Sở Dịch nhàn nhạt bổ sung nửa câu sau, "Để chúng ta rời đi trong vui vẻ, những khoản phí tổn thất tinh thần, phí làm công, phí làm thêm giờ em đều không lấy, anh chỉ cần đem cổ phần của em chiết khấu theo giá thị trường, còn tiền trước đó em đầu tư vào công ty, cùng chuyển vào thẻ của em hết đi."

Tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm, ngay cả Lý Tổng đang quỳ dưới đất nhặt hợp đồng cũng quên mất thân phận vai diễn của mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.

Bọn họ đều nghi ngờ là mình nghe lầm.

Sắc mặt Thẩm Bích Tiêu cứng đờ, nội tâm càng kinh hãi, ánh mắt chợp loé, hắn nhìn Tiêu Sở Dịch, giống như là đang nhìn một người vừa mới quen biết.

Cậu ta vừa mới nói cái gì? Chủ động rời khỏi công ty? Cậu ta làm sao dám?

Đây có phải là thủ đoạn gì không?

Thẩm Bích Tiêu không dám tin vị thiếu gia một đêm trước còn đối với hắn luôn luôn nói gì nghe nấy, quay đầu liền trở mặt không quen biết.

Đây chính là Tiêu Sở Dịch, vị thiếu gia sẵn sàng cắt đứt quan hệ với gia đình vì một người đàn ông.

Đến cùng là chỗ nào có vấn đề...

Nếu như Tiêu Sở Dịch cứ như vậy trở mặt, vậy cái bẫy mà hắn tỉ mỉ mất thời gian mấy năm làm ra coi như bỏ.

Thẩm Bích Tiêu có chút luống cuống.

"Sở Dịch..." Thẩm Bích Tiêu cố bình tĩnh lại, giọng điệu nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Bây giờ anh không muốn đùa kiểu này...!"

"Em không có nói đùa." Tiêu Sở Dịch vừa lấy điện thoại ra chụp những bản hợp đồng nhặt được, vừa lười biếng nói, "Yên tâm, chỉ cần tiền đến tay, em sẽ lập tức đi ngay."

"Sở Dịch em..." Thẩm Bích Tiêu lộ ra vẻ mặt thất vọng, "Em lúc nào thì trở nên như vậy...!Em có phải cảm thấy đi cùng với anh bị ủy khuất hay không, nên muốn trở lại cuộc sống tiểu thiếu gia trước kia?"

Đi cùng với ngươi không bị ủy khuất, trong lòng hắn mình không có đầu óc như vậy sao?

Tiêu Sở Dịch trong lòng cười lạnh.

Chỉ vì một tên cặn bã như vậy, vị thiếu gia với tương lai đầy hứa hẹn sẵn sàng vứt bỏ mọi hào quang, moi tim phổi vì hắn, thậm chí còn liều mạng...

Dựa vào cái gì?

Chỉ là lấy hai chữ "Thích" thôi sao?

"Đúng vậy đó, quá ủy khuất." Tiêu Sở Dịch đập bản hợp đồng đã chụp xong rồi vứt qua một bên, nhấc ngón tay đếm, "Em lúc ở nhà, ba bữa cơm đều có đầu bếp chuyên môn, trong biệt thự có vườn hoa nhỏ, đi ra ngoài luôn có tài xế chuyên trách đưa đón, xe thể thao muốn mua liền mua, không ai nói gì cả, coi như nằm trên giường một tháng cũng không ai quản em."

"Nhưng sau khi đi theo anh ——" Tiêu Sở Dịch nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu, trong ánh mắt có chút gì đó nặng trĩu, "Thường xuyên ăn cơm không đủ no, nhưng nghĩ anh điều kiện gia đình không tốt, em đã nếm đủ thứ rồi thì ăn cái gì cũng không quan trọng, nên trước tiên phải gắn bó với anh, vừa tốt nghiệp lúc ấy, chúng ta đều khó khăn, công ty cũng khó khăn, em đói ngất tận ba lần, em không dám nói cho anh, bởi vì mất mặt, cũng bởi vì sợ anh lo lắng."

"Em nghĩ đến công ty là tâm huyết của anh, là giấc mộng của anh, làm sao cũng phải chống đỡ cho nó, nhiều ngày ngày đêm tăng ca, em cũng không thèm để ý, không có tiền tăng ca —— cũng chẳng liên quan? Tiền trên người em tất cả đều cho công ty anh, em làm như vậy đều là vì anh và công ty.

Bởi vì anh nói công ty khó khăn, đòi tiền, em bị cha mẹ đuổi ra ngoài, không có tiền, em liền cúi đầu đi xin giúp anh.

Anh nhìn đi —— "

Tiêu Sở Dịch chỉ chỉ vết rượu rõ ràng trên người, trên mặt lộ ra chút chua xót khó hiểu.

Cậu ta đáng ra là một thiếu gia cả đời kiêu ngạo, sao có thể tự đẩy mình xuống vực sâu chỉ vì một Thẩm Bích Tiêu.

Cậu nói những chuyện này không phải không có chút tâm tư khác, mới ở trước mặt mọi người nói ra những điều ủy khuất mà nguyên chủ đã tận lực giấu diếm.

Nhưng cậu cũng thật sự muốn gieo rắc nỗi bất bình của nguyên chủ trước mặt Thẩm Bích Tiêu, đồng thời đặt nặng tình cảm lên vai của hắn.

Người vô tâm có thể nhẫn tâm, nhưng họ không thể coi thường mọi thứ mà bỏ qua.

"Em không thích uống rượu.

Trước kia không ai dám ép em uống, nhưng hiện tại...!Vì anh, em đều nhịn.

Hiện tại anh lại muốn phần cổ phần của em, em đều có thể cho anh, nhưng nếu như ngay cả một chút tiền cũng không chịu trả cho em, vậy trên người em, so với những người ăn xin trên đường phố còn sạch sẽ hơn."

Khi tiếng nói buông xuống, cô gái vốn có chút kiên định nhất cũng đã che miệng lại bắt đầu nức nở, mặt mũi tràn đầy hối hận, Lý Tổng tay run nhè nhẹ, nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu dò hỏi.

Thẩm Bích Tiêu kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sở Dịch.

Hắn không nghĩ tới những điều này, xưa nay cũng không ý định nghĩ tới, với hắn mà nói, Tiêu Sở Dịch cùng lắm chỉ là một đối tượng có thể tùy ý lừa gạt đùa bỡn mà thôi, là đồ chơi luôn nghe lời hắn.

Ai sẽ chú ý tới nội tâm quá trình bên trong cái đồ chơi.

Nhưng khi cậu nói những việc kia...

Thẩm Bích Tiêu đột nhiên giật mình tỉnh lại, sắc mặt không khống chế nổi có chút âm trầm.

Vừa rồi hắn gần như theo lời của Tiêu Sở Dịch suy nghĩ sâu thêm.

Nhưng cậu cũng chỉ là cái bàn đạp nhắm vào nhà họ Tiêu mà thôi...

"Sở Dịch." Thẩm Bích Tiêu hít sâu một hơi, một lần nữa khôi phục sắc mặt, hắn muốn lấy lại quyền chủ động, "Cái này là hai chuyện khác nhau, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện, cổ phần công ty này, là hiểu lầm, sự việc không phải như em nghĩ, mà anh cũng không có nhiều tiền như vậy —— "

"Nói chuyện cũng có thể." Tiêu Sở Dịch nghiêng đầu một chút, nhàn nhã giẫm lên cái bàn, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh Thẩm Bích Tiêu.

Ngay lúc này, trên trán Thẩm Bích Tiêu lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Anh muốn nói chuyện ở tòa án, hay là muốn nói chuyện trong bệnh viện?"

Tiếp theo liền có một tiếng vang thật lớn, đầu người bị đè xuống trên mặt bàn.

Tiêu Sở Dịch xuống tay không có nửa phần khách khí, nhưng giọng điệu thì rất ôn hòa.

"Về phần tiền, mẹ anh ra tay hào phóng như vậy, tôi tin tưởng đại thiếu gia nhà họ Thẩm sẽ không thiếu một ít tiền này đâu."

—————————

Chương này dài quá à •́⁠ ⁠ ⁠‿⁠ ⁠,⁠•̀

Dạo này bận ôn thi giữa kỳ nên ra chương hơi chậm (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Nhưng vừa nghĩ đến chương sau anh công sẽ xuất hiện tui liền cao hứng á (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio