Tôi Cùng Ánh Trăng Sáng Của Tra Công He Rồi

chương 52: 52: yêu đương với đối tượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô Lục thích Tiêu Sở Dịch cũng không phải là nhất thời hứng khởi.

Có lẽ cậu đã quên mất, khi cậu vừa đến không lâu, bọn học sinh trèo tường trốn học tập thể, cô Lục bị gọi đến văn phòng hiệu trưởng nhận phê bình.

Mặc dù trước đó đã có vài giáo viên tức giận bỏ đi, nhưng cô Lục vẫn luôn phụ trách lớp này, những giáo viên khác bỏ đi, cô cũng không dám làm theo, cũng chỉ có cô muốn quản lý lớp này.

Trong lớp xảy ra vấn đề, đương nhiên cô cũng phải chịu trách nhiệm.

Hiệu trưởng cũng cực kỳ tức giận, nói có chút nặng lời, cô Lục vốn da mặt mỏng, lúc này ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu che dấu, nhẹ giọng đáp lại.

Đúng lúc này, Tiêu Sở Dịch gõ cửa bước vào.

Học sinh bị đưa về, trước đó hiệu trưởng lòng tràn đầy lo lắng đã dặn đi dặn lại, nếu có tình huống gì phải trở lại báo cáo ngay.

Kết quả cũng xem như là chuyện tốt, hiệu trưởng vẫn cứ lo lắng sốt ruột, nhưng cũng đã thả lỏng một chút, lại có ý nói cô Lục vài câu.

Tiêu Sở Dịch đứng trước mặt cô Lục, ôm hết trách nhiệm một cách tự nhiên.

"Về sau tôi sẽ chú ý." Cuối cùng cậu cam kết như thế.

Khi đó cậu mới đến, ngay cả tên học sinh trong lớp cũng không nhớ rõ, căn bản không cần phải gánh vác trách nhiệm gì.

Coi như đã tìm hiểu tình hình trước đó, hành vi trốn học của học sinh trong lớp đã là chuyện phổ biến, nếu cậu không nhắc đến thì hiệu trưởng cũng sẽ không nói gì với cậu.

Chẳng qua chỉ là nhìn thấy cô Lục bị giận chó đánh mèo, cảm thấy không nên, lại không tiện bác bỏ mặt mũi của hiệu trưởng, liền chủ động đáp ứng.

Đối với Tiêu Sở Dịch mà nói thì đây chỉ là chuyện nhỏ, ra khỏi cửa có thể sẽ ném ra sau đầu, nhưng đối với người hay lúng túng xấu hổ kia, thì chẳng khác nào một thanh âm cứu mạng.

Một ít tâm tư nhỏ không thể nói với người ngoài chính là bắt đầu từ nơi này mà xây chồng lên.

Cô Lục biết Tiêu Sở Dịch không thích mình.

Cậu đối xử với mọi người đều như nhau, trong trường có không ít người si mê dung mạo của cậu, cũng có người EQ không online trong sáng ngoài tối đàm luận cậu chèn ép cậu, cậu chưa bao giờ để ý, quay đầu vẫn có thể mỉm cười với những người đó.

Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi —— luôn luôn duy trì một khoảng cách xa cách và lịch sự.

Dường như không có gì có thể lọt vào mắt xanh của cậu, bất kể tốt xấu, càng không lưu lại dấu vết gì.

Loại người như vậy cũng sẽ có người mình thích ư?

Nhận được câu trả lời cự tuyệt, lòng cô Lục tràn đầy nghi hoặc.

Kỳ nghỉ kết thúc trở lại trường học, ngay từ đầu cô Lục còn có chút thấp thỏm và xấu hổ, lúc này cô mới có dư dật đi ảo não lo lắng.

Tuy rằng cô biết thầy Tiêu không phải loại người thích bát quái to mồm, nhưng lỡ đâu...!Người trong phòng làm việc ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu như những lời đàm tiếu này truyền ra ngoài, đại khái sẽ biến thành chuyện phiếm giễu cợt khi người khác ngồi uống trà, làm cho người ta như bị nghẹn ở cổ họng.

Cô Lục không muốn đổi việc, chỉ có thể chuẩn bị tâm lý.

Nhưng cái gì cũng không xảy ra.

Mọi thứ vẫn như thường lệ, đồng nghiệp quen thuộc tình cờ gặp nhau liền cùng nhau đi về phía văn phòng, một nam đồng nghiệp bát quái như thường lệ đi tới nháy mắt ra hiệu ám chỉ.

Lúc đụng phải người đang tìm vị trí hướng dẫn, hắn cũng chỉ cười nhạt chào hỏi bọn họ.

Cũng giống như vô số buổi sáng bình thường trước kia.

Điều này làm cho sự khẩn trương và xấu hổ của cô Lục tiêu tán đi rất nhiều.

Một ngày bình thường trôi qua nhanh như thường lệ, sự bình tĩnh và bình thường gần như khiến cô Lục bắt đầu hoang mang, liệu những tâm tư và lời tỏ tình trước ngày lễ có phải chỉ là giấc mộng viển vông của chính cô hay không.

Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng đi.

Lúc cô Lục thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, vì những dự đoán không xuất hiện mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút thất vọng mất mát.

"Thầy Tiêu, thật là khéo, chuẩn bị về nhà à? Có muốn tôi thuận tiện đưa cậu một đoạn đường không?"

Thanh âm phía trước truyền đến hấp dẫn sự chú ý của cô Lục, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn lại.

Tiêu Sở Dịch chậm rãi đi về phía ngoài cổng trường, nửa đường gặp đồng nghiệp cùng văn phòng.

Đối mặt với lòng tốt của đồng nghiệp, cậu chỉ lắc đầu.

"Cảm ơn.

Chẳng qua không cần đâu." Tiêu Sở Dịch đáp, "Có người tới đón tôi."

Đồng nghiệp bát quái chọc vào cánh tay cậu, nháy mắt với cậu: "Sẽ không phải là bạn gái đó chứ?”

Tiêu Sở Dịch cười cười không trả lời, nhắc nhở: "Phía trước chính là bãi đỗ xe.”

Đồng nghiệp dừng bước, cũng không tiện hỏi tiếp, đành phải phất tay chào tạm biệt cậu.

Tiêu Sở Dịch nói cũng không phải là lấy cớ, lúc đi tới ngoài cổng trường, quả thật có người ở cổng trường chờ cậu.

Cô Lục đứng cách đó không xa ngẩn người, lúc đối phương bước ra khỏi phạm vi tầm nhìn của mình thì vô thức bước nhanh theo.

Khi cô nhìn thấy người kia một lần nữa, cậu đã đứng bên cạnh chiếc xe.

Bên cạnh đại khái chính là người đón cậu, hai người thấp giọng cười nói, bầu không khí rất hòa hợp.

Bước chân cô Lục dừng lại, trong lòng nhảy dựng rồi buông lỏng.

Cô biết người đàn ông kia, đó là phụ huynh của Thịnh Giáng Hà.

Chuẩn xác mà nói là chú ruột, chẳng qua bởi vì ba mẹ đứa nhỏ quá mức bận rộn, mới tạm thời giao cho anh chăm sóc.

Lúc trước cô cũng nghe nói qua một số tin đồn, ví dụ như thầy Tiêu quen biết Thịnh gia, bọn họ còn là hàng xóm.

Chuyện này cũng không tính là chuyện gì đặc biệt khiến người ta bất ngờ, còn có người trêu đùa thiên hạ người có tiền đều là một nhà, rẽ trái lượn phải đều là người quen.

Bình thường Tiêu Sở Dịch và Thịnh Giáng Hà cũng thường xuyên cùng nhau về nhà, đây cũng không phải là bí mật gì.

Chỉ là kỳ nghỉ này vừa kết thúc, nhà trường phải họp, kéo dài thời gian tan tầm, học sinh đều đã tan học về nhà.

Người kia là đặc biệt đến đón thầy Tiêu.

Ngay từ đầu cô Lục đối với sự thật này còn chưa có nhận thức sâu sắc gì, chỉ là theo bản năng dừng bước ở nửa đường, không còn dám tiến lên quấy rầy nữa.

Sau đó cô nhìn thấy thầy Tiêu lên xe, xuyên qua cửa sổ xe chưa đóng còn có thể nhìn thấy gương mặt của cậu.

Ánh mắt của cậu nhìn sang hướng khác, giống như đang nói cái gì đó, sau đó một người khác nhích lại gần cậu, ở khóe môi cậu in một nụ hôn.

Nhẹ nhàng lại tự nhiên.

Tiêu Sở Dịch giật mình, nhưng lại không thấy tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười mềm mại.

Rất nhanh xe đã khởi động, chạy ra khỏi giao lộ, cô Lục còn sững sờ tại chỗ không có phản ứng gì.

Một lúc lâu sau, cô mới khẽ vuốt lồng ngực mình, thở dài nhẹ nhõm rồi than nhẹ một tiếng.

Hoá ra là thật.

Người kia đại khái chính là người cậu nói tới...!"Người tôi thích" đi.

Kỳ nghỉ Tết Dương Lịch Tiêu Sở Dịch không thể trở về thành phố A, bởi vì cậu bận chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Sáng sớm ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tiêu Sở Dịch bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu vô thức kéo chăn trùm kín đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh xung quanh.

Theo giường lún xuống cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc khác.

Tuy rằng đối phương đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng Tiêu Sở Dịch vẫn ngơ ngác nghe được mấy chữ mấu chốt.

Cậu bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Lúc ngồi dậy trên giường, đầu tóc Tiêu Sở Dịch bù xù, còn chưa kịp khiếp sợ trước tình cảnh trước mắt thì đã có một người khác đẩy cửa bước vào.

Thịnh Dư Hàng tựa vào cửa nhìn cậu, đồng dạng là một thân lộn xộn giống như vừa trải qua trận đại chiến gì đó.

Trên mặt anh mang theo chút kinh ngạc, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thu lại những hoảng hốt kia, chỉ còn lại một chút bi thương nhạt nhẽo.

"Dì Khâu không qua khỏi rồi." Thịnh Dư Hàng nói như vậy.

Tiêu Sở Dịch ngơ ngác hồi lâu, đại não uể oải chậm một nhịp mới tiếp thu ý nghĩa chân thật của câu nói này.

Thế là kỳ nghỉ của bọn họ kết thúc như vậy, thậm chí còn không có nhiều thời gian để tâm sự với nhau.

Sáng sớm bà Khâu được đưa vào bệnh viện cấp cứu, lần này rốt cuộc bà vẫn không chống đỡ được, đến xế chiều khi mặt trời mọc thì triệt để mất đi sinh khí.

Chuyện này đương nhiên phải thông báo cho người nhà và thân thích, chỉ là Lâm Triết nhất thời không kịp trở về, mà bà Khâu cũng không có thân thích nào khác, chỉ có bạn bè của con trai và người được bà giúp đỡ nghe tin chạy đến, hỗ trợ cùng nhau xử lý hậu sự.

Quan hệ giữa Thịnh gia và bà Khâu rất tốt, nhưng những người khác đều không thể lập tức trở về, chỉ có thể dặn dò Thịnh Dư Hàng, nhờ anh nhất định phải đi tới hỗ trợ.

Cách một khoảng cách, Tiêu Sở Dịch còn có thể nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào trong điện thoại.

Hai nhà kết giao nhiều năm, quan hệ tự nhiên không tầm thường, cho dù anh và bà Khâu chỉ gặp nhau vài lần thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi là những người bạn thân thiết kia.

Rõ ràng mới gặp người sống sờ sờ cách đây không lâu, trong chớp mắt liền biến thành một mảnh vải trắng, chính là âm dương cách biệt.

Sinh mệnh chính là thứ mong manh lại vô tình, đến lúc phải ra đi thì không ai giữ được.

Những người có thể chạy tới đều là những người có lòng kính trọng và tiếc nuối đối với bà Khâu, có người vừa vào cửa đã không kìm được nước mắt.

Những người này còn không phải là người thân mà đã bi thương như vậy, vậy thì những người thân thật sự sống nâng đỡ nương tựa lẫn nhau phải thống khổ như thế nào chứ.

Tiêu Sở Dịch không dám suy nghĩ sâu nữa.

May mà quan hệ của cậu và gia đình bà Khâu rất bình thường, rất nhiều chuyện cũng không đến phiên cậu lo liệu, cũng không cần phải lúc nào cũng tiếp xúc với những người đau thương kia.

Người lớn bận rộn cũng không để ý đến đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ vừa lúc cũng là học sinh của mình, Tiêu Sở Dịch liền tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố mấy đứa nhỏ.

Vốn cậu cũng không có ý định trở về thành phố A trong kỳ nghỉ này, hiện giờ lại có lý do đầy đủ hơn, mẹ Tiêu cũng không cưỡng cầu cậu, sau khi nghe nói ngược lại cũng có chút thổn thức.

Trong số những người này, người thương tâm nhất ngoại trừ Lâm Triết ra thì chính là An Tử Nguyệt.

Mấy ngày nay cho dù là Thịnh Giáng Hà cũng đã học cách nói nhỏ nhẹ, không được tự nhiên an ủi đồng bọn nhỏ của mình.

Bệnh của bà Khâu đã kéo dài trong nhiều năm, gia đình ít nhiều gì cũng đã chuẩn bị tâm lý.

An Tử Nguyệt khóc lớn một hồi liền an tĩnh lại, thỉnh thoảng sẽ trốn đi rơi mấy giọt nước mắt, nhưng cũng đã biết không gây thêm phiền toái cho người lớn nữa.

Đợi đến khi tang lễ kết thúc, mấy ngày nghỉ Tết Dương Lịch cũng đã trôi qua.

An Tử Nguyệt tạm thời vẫn được bảo mẫu chăm sóc, mấy cô gái từng được bà Khâu giúp đỡ thương lượng thường sẽ đến cửa đi thăm và chăm sóc cô bé.

Lại thêm một Trình Tư Gia, cả hai luôn đồng hành cùng nhau, điều này cũng giúp cho An Tử Nguyệt ổn định cảm xúc được phần nào.

Người mất đã ra đi, người sống luôn phải hướng về phía trước.

Vào một buổi sáng bình thường, Tiêu Sở Dịch từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, ngơ ngác quay đầu nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Đêm hôm trước có một trận tuyết lớn rơi xuống, khi nắng sớm buổi sáng chiếu xuống, phản xạ ra một mảnh ánh sáng tuyết trắng loá.

Chợt như một đêm gió xuân thổi tới, cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ nở đầy hoa bạc, là cảnh đẹp giống như mơ.

Chỉ là có lẽ thời gian quá sớm, trong tiểu khu không có một bóng người, giữa trời và đất hoàn toàn yên tĩnh, liền giống như một mình đứng ở bên trong một thế giới biệt lập.

Hình như cậu đã có một giấc mơ trống rỗng như vậy, đến nỗi cậu nhất thời không phân biệt được đây là hiện thực hay hư ảo.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình phiêu đãng trong nghĩa trang tối tăm, nhìn thân thể lạnh lẽo từng chút một chìm vào trong lòng đất.

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng khóc tràn đầy thống khổ và không nỡ, cậu muốn vươn tay, lại chỉ chạm đến bóng tối hư vô.

Thẳng đến khi một trận gió lạnh thổi qua, cậu theo bản năng rùng mình một cái, sau lưng duỗi ra một đôi tay kéo cậu trở về trong chăn ấm áp.

"Làm sao vậy?"

Theo thanh âm khàn khàn dịu dàng, còn có một cái ôm ấm áp.

Tiêu Sở Dịch còn chưa hoàn hồn, kinh ngạc nhìn trần nhà, nhẹ giọng đáp: "...!Em gặp ác mộng.”

"Mơ cái gì?"

Tiêu Sở Dịch không trả lời, mà quay đầu, ánh mắt chậm rãi thanh minh, phản chiếu bóng dáng của một người khác.

Một lúc lâu sau, cậu hơi nheo mắt lại: "Vì sao anh lại ở đây?”

Theo lý mà nói, Thịnh Dư Hàng tỏ tình cậu, mà cậu cũng đồng ý, cho nên bọn họ hẳn là quan hệ yêu đương nghiêm túc.

Chỉ là đoạn thời gian trước quá mức bận rộn, Tiêu Sở Dịch nhất thời cũng không nghĩ lại, người có được hai mươi mấy năm kinh nghiệm độc thân quay đầu nhìn người đang nằm bên cạnh, thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút mờ mịt và cảm giác rối loạn.

Ví dụ như lúc này, đầu óc Tiêu Sở Dịch sau khi tỉnh dậy vẫn còn hỗn loạn, cậu đang suy nghĩ xem tại sao bên cạnh mình lại có thêm một người khác.

Người bên cạnh ngược lại rất thờ ơ: "Đi ngủ đó.”

Tiêu Sở Dịch: "..."

"Không phải..." Tiêu Sở Dịch dừng một chút, ý đồ làm rõ suy nghĩ đã có chút rối loạn, "Anh không cảm thấy...!Chúng ta tiến triển quá nhanh sao?”

Thịnh Dư Hàng nhướng mày: "Nhanh chỗ nào?"

"..." Tiêu Sở Dịch không có kinh nghiệm lại trầm mặc lần nữa, một lát sau mới khô khan suy đoán, "Hẳn là hẹn hò rồi nắm tay cái gì đó trước?”

"Không phải đã hẹn rồi sao." Thịnh Dư Hàng kéo tay Tiêu Sở Dịch, hôn xuống mu bàn tay cậu, "Cũng nắm tay rồi.”

Tiêu Sở Dịch nhất thời không nói nên lời, hậu tri hậu giác dời tầm mắt.

Nhiệt độ nhu hòa trên mu bàn tay làm cho đầu ngón tay cậu không tự chủ được run lên.

Vốn dĩ cậu cho rằng mình sẽ không bao giờ bị loại cảm xúc này làm cho ngượng ngùng, nhưng rõ ràng là cậu đã đánh giá bản thân quá cao.

Người trước mặt dẫn cậu đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ đối với cậu.

Có đôi khi cậu cũng sẽ mờ mịt không biết làm sao, nhưng cậu vẫn nguyện ý giao đôi tay của mình ra ngoài, tùy ý đối phương dắt mình đi về phía trước.

Đây ước chừng là vụ cá cược lớn nhất cậu từng thực hiện cả đời này.

Nhưng mà, cũng không chán ghét.

Lực đạo trên tay Tiêu Sở Dịch dần yếu đi, sau đó một nụ hôn rơi xuống khóe môi cậu, rồi chậm rãi đi xuống.

Dư quang của cậu quét qua ngoài cửa sổ, tuyết lại bắt đầu rơi rồi.

Chỉ là, lần này tuyết rơi rất ấm áp.

Ngay sau Tết Dương Lịch là Tết Nguyên Đán.

Tết Nguyên Đán năm nay đến sớm hơn mọi năm, kỳ nghỉ lễ dài trước đó chỉ kém hơn một tháng, chớp mắt, lễ hội truyền thống tượng trưng cho đoàn viên, náo nhiệt này lại đến.

Mấy ngày gần đây tâm tình Thịnh Dư Hàng cũng không tệ, nhưng khi gần Tết, tâm tình của anh ngược lại không tốt lắm.

Bởi vì Thịnh Dư Hàng về nước sớm, hơn nữa công việc của anh trai và chị dâu Thịnh gia đều kết thúc trước Tết Nguyên Đán, nên cả nhà bọn họ đã sớm lên kế hoạch về nước cùng nhau ăn Tết.

Đối mặt với người nhà đã lâu không gặp, Thịnh Dư Hàng cũng có vài phần nhớ nhung và chờ mong.

Anh vốn đã lên kế hoạch chờ Tiêu Sở Dịch từ thành phố A trở về sẽ thuận tiện dẫn cậu đi gặp ba mẹ, nếu có thời gian rảnh rỗi, có lẽ cũng có thể đến thành phố A thăm hỏi trước một chút.

Nhưng đợi đến mấy ngày trước Tết Nguyên Đán, Thịnh Dư Hàng lại nhận được cuộc điện thoại áy náy của ba mẹ.

"Tiểu Hàng à, thật ngại quá, ba mẹ bên này có chút việc, tạm thời không thể về được, công ty bên kia làm phiền con chăm sóc một chút.

Chờ chúng ta ở bên này làm xong việc liền trở về gặp con, năm nay con tạm chấp nhận chỉ có một mình đi..."

Trước đó vài ngày, Thịnh Giáng Hà vừa mới được ba mẹ đưa về ông bà nội nghỉ phép, họ còn mang theo An Tử Nguyệt và Trình Tư Gia, nói là đi thả lỏng tâm tình.

Công ty bên này cuối năm có chút tồn đọng công việc, quả thật không thể rời đi, nếu ba mẹ không về ăn Tết, vậy thì Thịnh Dư Hàng cũng chỉ có thể một mình ở lại trong nước ăn Tết.

Điều này ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.

Dù Thịnh gia cố gắng sắp xếp thời gian để đoàn tụ vào mỗi dịp Tết đến xuân về, nhưng tình huống bất ngờ ngoài ý muốn cũng không phải là duy nhất.

Cho nên Thịnh Dư Hàng tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như lại một lần có chuyện ngoài ý muốn.

Hơn nữa anh là một người trưởng thành, một mình trải qua ngày lễ cũng không đến mức ấm ức đến khóc lên.

Sau khi kiên nhẫn ứng phó với ba mẹ liên tục nói xin lỗi xong, Thịnh Dư Hàng im lặng đối mặt với tấm lịch một lúc, rồi dứt khoát vạch ra một kế hoạch.

Mà cùng lúc đó, mẹ Thịnh ở đầu dây bên kia cũng vừa cúp máy, bà thu lại bộ dáng áy náy, quay sang nhìn chồng và con trai lớn đầy kích động.

"Tôi giả bộ có giống không?" Mẹ Thịnh hỏi, "Có phải nghe có vẻ rất khiến người ta thất vọng và buồn bã không?”

Ba Thịnh giơ tờ báo lên che mặt, qua loa gật đầu: "Giống giống giống.”

Khóe miệng anh trai Thịnh giật giật hai lần, do dự hết lần này đến lần khác, không khỏi nhắc nhở: "Ừm...!Mẹ, nếu Tiểu Hàng rời đi thì sao?"

"Sẽ không đâu.

Tính tình trạch của nhóc ấy thì có thể chạy đi đâu được." Mẹ Thịnh không thèm để ý khoát tay áo: "Hơn nữa mẹ cũng đã chào hỏi công ty bên kia, còn đặc biệt sắp xếp thêm một chút công việc, nói thế nào cũng đủ để nhóc ấy bận rộn đến Tết.”

Anh trai Thịnh vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên đồng tình với đứa em tội nghiệp bị lừa, hay là nhắc nhở mẹ mình rằng đứa con trai nhỏ của bà luôn là đứa không chơi bài theo lẽ thường.

Chẳng qua trước đó mẹ Thịnh luôn bận rộn với công việc, áp lực quá độ, thật vất vả vì bệnh tật mới làm chậm lại tiết tấu của công việc, cũng coi như nhân họa đắc phúc, trạng thái gần đây vô cùng phấn khởi.

Nhân họa đắc phúc: Tưởng gặp nạn mà hóa ra gặp may.

Tin tốt là bà được nghỉ ngơi đầy đủ, sức khỏe đã khôi phục khỏe mạnh, còn tin xấu là sở thích hố con trai của bà lại xông ra.

Khi còn nhỏ anh Thịnh đã bị mẹ "ngược đãi", tâm tình vô cùng phức tạp.

Là người ngay thẳng nhất trong nhà, anh suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Dù sao em trai anh ở cùng mẹ từ nhỏ tương đối nhiều, hẳn là đã sớm quen thuộc với tính cách của bà, nói không chừng đã sớm chọc thủng trò đùa của mẹ mình.

Cho dù không chọc thủng...!Thịnh Dư Hàng cũng tuyệt đối sẽ không phải là người chịu thua thiệt.

Nói là "hố" con trai cũng không hẳn là vậy, chỉ là mẹ Thịnh cảm thấy con trai nhỏ trời sinh đã có khuôn mặt tươi cười như khắc, tâm tình dao động quá ít, nhất thời hứng khởi liền chuẩn bị cho con trai nhỏ một "bất ngờ".

Sang năm không lâu nữa là sinh nhật Thịnh Dư Hàng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến người nhà họ Thịnh hàng năm đều cố gắng tụ tập ở bên nhau.

Tuy nhiên, do những năm trước bận rộn công việc nên thực sự không có nhiều cơ hội để tổ chức sinh nhật thật sự cho anh.

Năm trước, mẹ Thịnh vì bận công việc mà quên mất sinh nhật của con trai, bà cảm thấy hổ thẹn trong lòng, hứa hẹn năm sau sẽ cùng anh tổ chức sinh nhật.

Năm nay trùng hợp có thời gian rảnh rỗi, mẹ Thịnh vì để cho đứa con trai nhỏ trước nay bình tĩnh quá mức cảm nhận được cảm giác "bất ngờ", lúc này mới chuẩn bị đến cái muốn chiếm ưu thế phải ức chế trước.

Trước hết phải để cho anh thất vọng, sau đó làm cho anh ngạc nhiên.

Anh trai Thịnh đối với việc này tỏ ra hoài nghi.

Thịnh Dư Hàng đã không còn là trẻ con nữa, đối với sinh nhật của mình căn bản không để ý lắm, đừng nói mẹ Thịnh thuận miệng hứa hẹn một câu, anh nói không chừng ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ kỹ, càng sẽ không để ý đến loại chuyện nhỏ không quan trọng này.

Nhưng ở Thịnh gia, mẹ Thịnh là người đứng đầu chuỗi thức ăn —— tiện thể nhắc tới, nằm ở tầng dưới cùng đại khái chính là anh trai Thịnh và ba Thịnh.

Cho nên ngoại trừ em trai Thịnh không có mặt kia, thì không có ai dám ngỗ nghịch với mẹ Thịnh đang tâm huyết dâng trào.

Vì vậy, vấn đề này cứ như vậy đã được quyết định.

Sau đó, vào buổi trưa ngày giao thừa, mấy người nhà họ Thịnh kéo nhau trở về thành phố B.

Đối mặt chính là căn nhà không có một ai.

Từ công ty đến chung cư, nơi vốn nên có Thịnh Dư Hàng đều không có bóng người.

Các nhân viên mới của công ty nơm nớp lo sợ đứng trước mặt ông chủ cũ, lòng tràn đầy thấp thỏm và hoang mang, thật vất vả mới nghênh đón trợ lý cứu tinh tiên sinh.

Khi nhìn thấy ba mẹ nhà họ Thịnh, trợ lý cũng có chút kinh ngạc: "Thịnh tổng, Thịnh phu nhân, sao hai người lại về đây?”

Chào hỏi xong, mẹ Thịnh hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Hàng đâu?”

“Ông chủ tan tầm về rồi.” Trợ lý dừng một chút, lại bổ sung: “Công việc đã hoàn thành, hai ba tiếng nữa chúng tôi cũng sẽ trực tiếp cho nhân viên nghỉ lễ.”

Mẹ Thịnh có chút kinh ngạc: "Sao mà nhanh như vậy? Nó bị cái gì kích thích à?”

Ba Thịnh chọt chọt cánh tay của vợ, ho khan hai tiếng, ra hiệu bà giữ thể diện cho con trai trước mặt mọi người: "Vậy chúng ta cũng trở về đi, gọi điện thoại hỏi một chút xem sao."

Ngay sau khi gọi điện thoại, kế hoạch "bất ngờ" đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Chẳng qua tìm không được người, bất ngờ này căn bản cũng không có ý nghĩa gì.

Mẹ Thịnh cảm thấy không thú vị bĩu môi, thoạt nhìn cực kỳ thất vọng.

Nhưng vẫn là tìm con trai quan trọng hơn.

Một lúc sau, cuộc gọi mới được kết nối: "Ai đó?"

Giọng nói bên kia vẫn dịu dàng, không nhanh không chậm như mọi khi.

"Tiểu Hàng, bây giờ con không có ở nhà à?"

"Mẹ?" Thịnh Dư Hàng dừng một chút rồi đáp, "Vâng, con đang ở trên xe."

"Khi nào con về đến nhà?"

"Sang năm đi."

"..." Mẹ Thịnh trầm mặc trong chốc lát, nhịn không được xác nhận lại lần nữa, "Khi nào?"

"Ngày kia, hoặc là ba ngày sau." Thịnh Dư Hàng dịu giọng đáp, "Muộn hơn một chút cũng có thể."

Lông mày mẹ Thịnh nhảy lên: "Con không còn ở thành phố B nữa à?"

"Vâng.

Đang trên đường đến thành phố A."

"...!Con đến thành phố A làm gì?"

"Ừm...!Yêu đương với đối tượng đi."

"...".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio