Trước cửa của một căn hộ cũ.
Tiêu Sở Dịch lục tung túi quần, mới tìm được chiếc chìa khóa chung cư cũ kia.
Hành lang chật hẹp u ám, đèn hành lang phía trên mờ nhạt ảm đạm, phản chiếu các loại quảng cáo nhỏ khác nhau xếp chồng trên tường, một nửa sơn tường gần cửa cũng đã bong ra.
Tiêu Sở Dịch híp mắt, dùng chìa khoá so thử một hồi lâu, mới tìm đúng chìa khóa của ổ khóa đầy vết rỉ sắt loang lổ.
Đây là nơi mà trước kia Tiêu Sở Dịch từng ở, đương nhiên cậu ta vốn cho là thuê hai người ở —— ngoại trừ nguyên chủ, còn có người yêu lúc đó của cậu ta là Thẩm Bích Tiêu.
Căn hộ cũ luôn có nhiều vấn đề khác nhau, chỉ có hai ưu điểm là giá thuê rẻ và gần công ty Thẩm Bích Tiêu, chỉ mất mười phút đi bộ đến đó.
Nếu là trước kia, tiểu thiếu gia nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ chướng mắt chỗ như vậy chứ đừng nói là ở, ngay cả bước vào cũng sẽ ghét bỏ.
Nhưng sau khi ở cùng Thẩm Bích Tiêu, tính tình thiếu gia của nguyên chủ sớm đã bị mài đến không còn một mảnh, không còn sót lại chút gì.
Công ty khởi đầu khó khăn, cậu ta không chút do dự quăng tất cả số tiền vào trong đó, kết quả sau khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, một cái chỗ ở cũng không có.
Từ trong kẽ răng cứng rắn vắt ra ít tiền đủ để thuê một căn hộ có một phòng đơn sạch sẽ sáng sủa, nhưng chỉ bởi vì muốn cùng người yêu có được một nơi chân chính gọi là "nhà", nguyên chủ đã nghiến răng từ bỏ những yêu cầu tối thiểu của mình đối với chất lượng cuộc sống, chọn căn hộ cũ hai phòng ngủ này.
Đương nhiên, tất cả tiền đều là do cậu ta trả, khi đó cậu ta vẫn nghĩ Thẩm Bích Tiêu là một học sinh nghèo vượt khó.
Nguyên chủ sống ở căn hộ cũ này gần hai năm, lúc đầu Thẩm Bích Tiêu cũng ở chung căn hộ nhỏ này với cậu, sau đó hắn bắt đầu tìm nhiều lý do để buổi tối không về nhà.
Bởi vì chuyện của công ty xác thực bề bộn nhiều việc, thời gian bọn họ gặp mặt ở công ty cũng đã đủ nhiều, cho nên nguyên chủ đối với việc này không có chút nghi ngờ nào, hoặc là nói cậu ta căn bản không có khí lực điều tra đến cùng.
Chuyện làm ăn đủ để cậu mệt bở hơi tai, Thẩm Bích Tiêu hi vọng cậu ta là một người yêu hiểu chuyện, cậu ta liền dần dần bắt đầu thói quen ăn cơm một mình, đi làm một mình, một mình đối mặt với "ngôi nhà" trống trải.
Đến cuối cùng, người chân chính ở chỗ này cũng chỉ có một mình nguyên chủ.
—— Đây là lý do tại sao Tiêu Sở Dịch lại kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu ngồi trên sô pha sau khi mở cửa.
Khi nhìn thấy Thẩm Bích Tiêu, cậu thậm chí muốn lui ra ngoài xem coi mình có đi nhầm nhà không.
Chưa kể đến số lần Thẩm Bích Tiêu về nhà chỉ được đếm trên đầu ngón tay, Tiêu Sở Dịch chỉ mới cùng hắn trở mặt một ngày trước thôi.
Dựa theo suy nghĩ logic của người bình thường, coi như không phải cả đời không gặp mặt nhau, cũng sẽ không lập tức dùng bộ dạng như chưa từng có chuyện gì chạy đến nhà người yêu cũ liền chứ.
Chẳng lẽ Thẩm Bích Tiêu là máu M sao?
Hay là hắn đang có âm mưu gì đó?
Tiêu Sở Dịch rút chìa khoá ra, thuận tay nhét vào trong túi, chậm rãi đi về hướng căn phòng của mình.
Hiện tại cậu thật sự không muốn nói chuyện cùng Thẩm Bích Tiêu, nhất là ở nơi hẻo lánh ngộp ngạt không ai biết đến này.
Cậu sợ mình nhịn không được đem Thẩm Bích Tiêu đè xuống đất đấm cho mấy phát.
"Sở Dịch.
" Thẩm Bích Tiêu mờ mịt nhìn Tiêu Sở Dịch, hắn càng khó chịu hơn khi đối phương cố tình không để ý đến hắn.
Bước chân Tiêu Sở Dịch vẫn không dừng lại, tay đã nắm lấy tay cầm bên trên cửa phòng.
"Tiêu! Sở! Dịch!" Thẩm Bích Tiêu lại tăng âm lượng, gọi lại một tiếng.
"Hả?" Tiêu Sở Dịch tựa như lúc này mới chú ý đến trong nhà có người, quay đầu nhìn Thẩm Bích Tiêu một cái, "Là anh à.
"
Tiêu Sở Dịch xoay người, khẽ nghiêng người, dựa vào cửa phòng, đầu cũng dựa vào, mái tóc rối màu đen thuận theo động tác của cậu xoã qua một bên, lộ ra cặp mắt ngây thơ vô tội dị thường.
Thẩm Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu, hô hấp hơi trì trệ.
Hắn chưa từng phủ nhận mình sẽ tìm thấy bóng dáng của ánh trăng sáng ở trên người Tiêu Sở Dịch, từ dung mạo đến tư thế kiêu ngạo, xinh đẹp kia.
Nhưng nếu muốn hỏi hắn về ấn tượng của hắn đối với Tiêu Sở Dịch, giờ khắc này chính là ánh mắt trong trẻo kia.
Rõ ràng là dáng vẻ nhu thuận vô tội, nhưng lại sâu thẳm không nhìn thấy bờ.
Đôi mắt như bầu trời đêm đầy sao kia bỗng nhiên cong lên, lộ ra một chút ý cười thuần khiết, Tiêu Sở Dịch bỗng nhiên tỉnh ngộ hỏi: "Anh tới đây để đưa tiền cho tôi sao?"
"! " Thẩm Bích Tiêu nghẹn họng, lời muốn nói ra cũng bị kẹt trong cổ họng, hồi lâu mới nói ra hai chữ, "! Không phải.
"
Sắc mặt Tiêu Sở Dịch một giây sau liền lạnh xuống: "Vậy thì lăn đi chỗ khác.
"
Thẩm Bích Tiêu: "! "
"Sở Dịch, anh nghĩ giữa chúng ta khả năng là có hiểu lầm gì đó! " Thẩm Bích Tiêu đơ mặt đem vở kịch diễn tiếp, "Đây thật ra là chủ ý của đám người kia —— hôm trước em cũng cùng bọn họ tiếp xúc, đám người kia chính là một đám độc đoán, vì công ty của chúng ta, anh cũng không còn cách nào! Với lại công ty cũng là tâm huyết của chúng ta, em cứ như vậy nhẫn tâm từ bỏ sao? Hiện tại là thời khắc mấu chốt, nếu như em đi, công ty sẽ phá sản đóng cửa, chúng ta cũng không có dư dả gì! "
Tiêu Sở Dịch vào phòng, mở ngăn kéo có tài liệu bên trong, vừa đối chiếu lại tài liệu quan trọng trong trí nhớ, vừa lơ đễnh nghe Thẩm Bích Tiêu nói nhảm.
Căn hộ này sắp hết thời hạn thuê, và nguyên chủ cũng không có kế hoạch tiếp tục thuê nó, vì vậy cậu ta đã bắt đầu thu dọn đồ đạc từ sớm.
Tất cả những thứ quan trọng đều được cất vào một chỗ, ngoại trừ tài liệu và thẻ ngân hàng, còn có một ít tiền, đủ sống trong vài ngày.
Đây là tin vui đầu tiên.
Tiêu Sở Dịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ trong túi áo lấy ra một tấm chi phiếu nhăn nhúm.
Cái này là từ bà Thiệu hào phóng.
Điều đáng nói, đây chính là mẹ đẻ của thiếu gia Thẩm Bích Tiêu đang phát biểu về công ty đang khốn khổ như thế nào.
Tin tốt thứ hai.
Tiêu Sở Dịch vốn còn đang lo lắng không biết sau khi dọn nhà sẽ đi đâu, bây giờ liền an tâm lại, thu dọn tài liệu, quay đầu đem lực chú ý dời về nam diễn viên còn đang diễn thuyết bên ngoài.
Sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, Tiêu Sở Dịch cảm thấy có chút buồn cười.
Hiển nhiên Thẩm Bích Tiêu còn chưa biết hắn đã sớm bị mẹ ruột bán đi triệt để, ngay cả lời nhắc nhở của Tiêu Sở Dịch lúc trước cũng không giúp được gì.
Mà sau khi trải qua trận đòn bất ngờ ngày hôm trước, Thẩm Bích Tiêu vẫn không hề có ý định từ bỏ giãy dụa.
Có lẽ là cảm thấy không cam tâm.
Cũng đúng thôi, dù sao cũng phải mất bốn năm năm tâm sức cùng tâm tư mới lừa được người đến tay, ai ngờ chỉ còn một chân vào cửa nữa thôi liền bị người đá ra ngoài.
Cho dù là ai cũng không thể đem cơn giận này dễ dàng nuốt xuống.
Dù sao đều đã làm bộ làm tịch nhiều năm như vậy, thì giả vờ lần nữa cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất là, Tiêu Sở Dịch trước đây yêu Thẩm Bích Tiêu nhiều như vậy.
Yêu thương tràn đầy ra khóe mắt và đuôi lông mày, vì hắn mà cong sống lưng, hèn mọn hạ mình, hận không thể đem tim phổi đều móc ra đưa cho hắn.
Ai cũng không thể nghi ngờ tình yêu trước đây của Tiêu Sở Dịch dành cho Thẩm Bích Tiêu.
Một khi thiếu gia luôn ngẩng cao đầu nhìn người khác hướng về một người, thì trong mắt trong lòng đều hạ mình vì một cái bóng là hắn.
Ai mà tin được một người nguyện ý vì mình từ bỏ hết tất cả mọi thứ lại quay đầu nói "Tôi không thích anh"?
Ít nhất thì Thẩm Bích Tiêu không tin, cũng không muốn tin.
Vì vậy, ngay cả sau trò hề chia tay đáng xấu hổ kia xảy ra, sau khi Thẩm Bích Tiêu "phục" Tiêu Sở Dịch thì vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng đó.
"! Trước kia em đã nói em sẽ luôn tin tưởng anh, chẳng lẽ hiện tại đến một cơ hội giải thích cũng không cho anh sao? Nếu như em thật sự hời hợt lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn, vậy anh thật đúng là nhìn lầm em —— "
"Có thể.
" Tiêu Sở Dịch đánh gãy lời Thẩm Bích Tiêu, "Không trả lại tiền cũng không sao, trở về công ty cũng được, nhưng mà —— "
Cậu hất cằm lên, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Bích Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha, giống như thiếu gia mà hắn chưa từng gặp mặt, giọng điệu cao ngạo lạnh lùng.
"Tôi muốn anh quỳ xuống cầu xin tôi.
"
Tác giả có lời muốn nói: Đã cập nhật!
Thật xin lỗi vì hai ngày này vẫn luôn chạy đến bệnh viện, tình huống phát sinh đột ngột không có cách nào gõ chữ và tôi không thể thông báo nghỉ phép trên APP, cho nên tôi đã cập nhật otz và thêm QAQQQ sau đó nữa.
.