Căn nhà mà nguyên chủ được cấp tuy không lớn nhưng cũng đầy đủ tiện nghi.
Bên trong gồm một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, nhà bếp cùng không gian nhà khách khá lớn.
Nguyễn Hàn Minh mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy đã dọn dẹp cùng trải xong chăn gói trong phòng liền hài lòng mà vỗ nhẹ lên đầu nó như khen thưởng:
"Mày ra ngoài đi, tao muốn ngủ một chút."
"Vâng thưa chủ nhân." đi ra khỏi phòng còn rất tri kỹ mà đóng cửa phòng lại.
Nguyễn Hàn Minh leo lên giường hai chân khoanh lại với nhau bắt đầu cảm nhận pháp lực bên trong cơ thể của mình, cậu không biết thân xác thay đổi thì pháp lực của cậu có thay đổi thay không, dù cho cấu tạo cơ thể của con người vẫn giống nhau nhưng tìm năng bên trong cơ thể vẫn khác nhau.
Nhưng trên hết dấu ấn của một người phụ thuộc vào linh hồn của người đó, vì vậy cậu không quá để tâm đến việc mình có pháp lực hay không.
Bởi vì câu trả lời duy nhất chỉ có thể là có, chắc chắn là có, tuy nhiên nó sẽ ảnh hưởng đến sự mạnh yếu mà cơ thể tạo ra.
Nguyễn Hàn Minh hài lòng nhìn ngọn lửa trong tay, đúng là cậu nghĩ không sai, pháp lực ẩn sau trong linh hồn vẫn còn tồn tại dù cậu có thay đổi cơ thể tuy nhiên không gian tồn tại cùng cậu mấy ngàn năm đã biến mất.
Khi cậu còn là một linh hồn du đảng khắp nơi trên các dị giới thì nó vẫn còn làm bạn bên cạnh cậu, nhưng bây giờ nó đã biến mất, không còn một dấu vết nào về không gian nữa.
"Đồ lưu trữ của tôi, thức ăn của tôi." Nguyễn Hàn Minh thở dài không thôi, tuy nhiên cậu cũng không quá phiền muộn vì điều đó, dù sao một người vĩ đại như cậu muốn sưu tầm lại những kỳ trân dị bảo, những thứ mới lạ thì chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy thời đại tinh tế này tuổi họ của con người vẫn không bằng thời đại của cậu nhưng vẫn có thể sống đến ba trăm tuổi, hiện tại cậu chỉ vừa tròn mười tám tuổi vì vậy còn rất nhiều thời gian để đi trộm...!Khụ, khụ không phải là đi tìm những thứ đó về tay.
Đúng là thời thế thay đổi, khi xưa chỉ cần là thứ cậu thích thì có thể tìm mọi cách để lấy cho dù là trộm cướp đi nữa, nhưng hiện tại thì không thể, không phải cậu sợ máy mốc của thời đại này mà là vì tiền lưu động...!À không người đàn ông sắp trở thành chồng của cậu kia là một quân nhân, là người chấp hành pháp luật của thế giới này, cậu là vợ anh ta thì không thể làm ra những hành động không đứng đắn như vậy được.
Đúng là phiền phức, hay là hủy hôn đi nhỉ.
"Không được, hiện tại mình chẳng khác nào kẻ lưu lạc, nếu như hủy hôn thì sẽ không có tiền." Đúng vậy nếu không có tiền thì sẽ không có thức ăn bình thường.
Nghĩ đến chũi ngày ăn cái thứ dịch dinh dưỡng dở tệ kia thì cậu không khỏi rùng mình:
"Không, nhất định phải bám chặt túi tiền di động đó mới được."
Sau khi quyết định xong Nguyễn Hàn Minh cũng không tiếp tục rối rắm, ngày mai chính là ngày cậu gặp mặt vị hôn phu kia, phải ngủ thôi.
Ngủ một giấc để ngày mai có thể đấu võ mồm với cái nhóm người không có mắt nhìn châm chọc cậu kia.
"Tắt đèn." Nguyễn Hàn Minh nhỏ giọng nói, đèn trong phòng nhanh chóng tắt đi, cậu ngã đầu xuống gói mềm mại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ ngon.
Đã vài ngàn năm cậu không còn biết ngủ là như thế nào, hiện tại cuối cùng cũng có thể trải nghiệm lại cảm giác bay bỏng này nữa rồi,
Chuyện sung sướng nhất của một đời người chính là ăn được cùng ngủ được, chỉ cần mất đi một trong hai cái thì coi như sống lãng phí.
Mặt trời từ từ ló dạng, những ánh đèn sung quanh đã tắt, một ngày mới bắt đầu trên hành tinh U Nhã tinh cầu.
“Chủ nhân.” mở cửa phòng ngủ ra đi đến bên giường bắt đầu đóng vai đồn hồ báo thức vào mỗi buổi sáng.
Nguyên chủ chỉ vừa mười tám tuổi, cậu ta vẫn còn là một học sinh của trường học quốc gia, tuy nhiên hôm nay là ngày kiểm tra thân thể của những đứa nhỏ từ mười tám tuổi trở xuống nên hiệu trưởng của các trường học đã cho học sinh nghĩ học ngày hôm nay, mà nguyên chủ là người phải đi kiểm tra than thể nên không thể nghĩ ở nhà mà phải đến trung tâm kiểm tra.
Không những vậy hôm nay là ngày quyết định số phận của nguyên chủ xem cậu vẫn có thể tiếp tục ở lại đây để tiếp tục học trong trường quân đội quốc gia hay bị đưa đến khu vực của những người Normal.
Cho dù là thời đại tinh tế thì nhân loại vẫn sẽ không bình đẳng, đối với những người sở hữu sức mạnh như Power hoặc Support thì những normal không khác gì là những người yếu kém, bọn họ vừa khinh thường vừa chán ghét những người này, tuy vẫn sẽ có rất nhiều dân thường trở thành những tướng lĩnh, binh sĩ mạnh mẽ nhưng việc phân biệ trong giới quyền qu vẫn không thay đổi.
Tuy người Spirit không yếu ớt như Normal nhưng bọn họ cũng bị giới quyền qu khinh thường.
Tuy nhiên thời đại tinh tế với sự sinh sản cực kỳ thấp này thì sự phân chia giữa quyền qu cùng dân thường đã giảm đi rõ rệt bởi vì một Power mạnh mẽ không thể nào thiếu một Support có độ phù hợp cao trong quá trình sử dụng sức mạnh cả, vì vậy để những chiến binh dũng mãnh hoàn toàn triển khai sức mạnh của mình người đứng đầu đã ban bố lệnh kết đôi từ bé cho bọn họ.
Mỗi người chỉ có thể kết đôi với những người có độ phù hợp cao với mình, tuy giới quyền qu chẳng để tâm đến chuyện này, họ vẫn có thể nạp rất nhiều người vào gia tộc nhưng người vợ hôn phối thì mãi mãi không thể rớt đi địa vị của mình, bởi vì Power của họ không thể thiếu đi sự trợ giúp của họ.
Nguyễn Hàn Minh hoàn toàn không sợ hãi nếu bi đưa đến mãnh đất của Normal, tuy nhiên nếu cậu bị đưa đến đó thì nguyện vọng của nguyên chủ sẽ không thể thực hiện được, đây là sự trao đổi mà một pháp sư vĩ đại như cậu không thể bỏ lơ được, nếu đã sống phần đời của cậu ta thì cậu sẽ cố gắng hoàn thành nguyện vọng của cậu ta.
“Chủ nhân.” thấy cậu vẫn không động đậy liền tiếp tục gọi.
“Rồi, ta dậy rồi.” Nguyễn Hàn Minh thở dài một tiếng rồi ngồi dậy, cậu xoa mái tóc bù xù của mình một lúc rồi mới rời khỏi phòng vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương lúc này cậu mới nhìn thấy ngoại hình của mình, từ khi vào trong than xác này đến giờ cậu không hề nhìn lấy bản than một cái nào, nên hiện tại có hơi ngạc nhiên một chút.
Ngoại hình của nguyên chủ cực kỳ giống cậu trước kia, mái tóc đen dài ngang cổ, đầu mái che khuất mắt, da vẻ trắng trẻo, hai mắt đen lấy to tròn, song mũi thẳng cao, bờ môi cực kỳ quyến rũ.
Tuy nhiên than thể này chỉ vừa mười tám tuổi người khác nhìn vào không thể nào thấy được chút nét quyến rũ nào của cậu mà chỉ thấy khuôn mặt trong cực kỳ dễ thương ngoan ngoãn mà thôi.
Nguyễn Hàn Minh hài lòng nhìn ngoại hình của mình, may mắn vẫn là bộ dạng quen thuộc, tuy cậu có trẻ ra vài chục tuổi nhưng vẫn tốt hơn là một khuôn mặt không chút quen thuộc nào.
Đây có lẽ là lí do hai người có thể dung hợp lại với nhau một cách hoàn hảo đến vậy, bởi vì cậu là cậu ta mà cậu ta cũng chính là cậu, có khi dây là một thế giới song song nào đó mà nguyên chủ chính là một nữa phần hồn của cậu, vì vậy sức mạnh pháp lực của cậu không hề yếu đi mà không gian của cậu lại biến mất, có lẽ nó đã nhận nhầm chủ nhân mà đi theo phần linh hồn kia rồi.
“Lỗ quá, lỗ rồi.” Nguyễn Hàn Minh đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình rồi lầm bầm, mất cái không gian đúng là quá lỗ vốn.
Cậu cũng không tiếp tục làm lãng phí thời gian mà nhanh chóng rửa mặt, sau đó dung phép thuật cắt bớt phần tóc mái để nó cao lên một chút không quá vướn víu tầm nhìn.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ bên trong gương cuối cùng cậu cũng hài long mà rời khỏi nhà vệ sinh.
“Chủ nhân, thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh chóng đến kiểm tra than thể.” thể hiện khuôn mặt lo lắng trên màn hình của mình rồi thúc giục.
“Được rồi, ta đi liền đây, mày ở lại giữ nhà nhé.” Nguyễn Hàn Minh bật quang não nhìn thông báo thúc giục của trung tâm.
Nhìn Nguyễn Hàn Minh đi ra khỏi cửa liền làm biểu cảm vẫy tay với cậu: “Chủ nhân đi đường cẩn thận.”
Cạch.
Cánh cửa từ từ khép lại Nguyễn Hàn Minh chậm rãi đi ra khỏi nhà, thời đại tinh tế khiến giao thông trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, trước khi rời khỏi nhà đã giúp cậu gọi xe huyền phù sau khi đứng bên ngoài cửa trước mặt cậu liền xuất hiện một chiếc xe bay không người lái, chỉ cần nói địa chỉ thì xe bay sẽ tự động điều chỉnh hành trình rồi chở cậu tới nơi.
Ngoài trên chiếc xe bay vừa nhanh vừa ổn định này khiến cậu cảm thấy cũng tạm ổn, tuy nó không bẳng pháp thuật bay của cậu nhưng nó lại tiện dụng trong cuộc sống thường ngày rất nhiều.
Mười phút sau chiếc xe bay dừng lại trước cổng trung tâm tra xét thân thể.
Bên ngoài trung tâm đông đúc, rất nhiều phụ huynh dẫn theo con mình đến đây xét nghiệm, cậu vừa từ trên xe huyền phù đi xuống liền nhìn thấy một người đàn ông bận một bộ tây trang đang chậm rãi đi đến trước mặt cậu.
Nguyễn Hàn Minh nghi hoặc, trong trí nhớ nguyên chủ không hề quen biết người đàn ông này, vì vậy cậu không quan tâm mà nhấc chân đi vượt qua người đàn ông khiến ông ta sững sờ mà vội vàng gọi:
"Nguyễn thiếu gia.“
Nguyễn Hàn Minh kinh ngạc xoay người nhìn ông ta sau đó đưa tay chỉ vào người mình: "Ông gọi tôi.“
Người đàn ông mặc tây trang nhanh chóng gật đầu: "Mời thiếu gia đi cùng tôi gặp gia chủ cùng tướng quân.“
"Tôi không biết ông.“ Nguyễn Hàn Minh lắc đầu từ chối.
Nói giỡn, cậu hoàn toàn không biết ông ta là ai, càng không biết gia chủ của ông ta là ai thì làm sao đi theo được.
Tuy nghe đến tướng quân thì làm cậu liên tưởng tới người kia nhưng cậu cùng anh ta chưa từng gặp mặt nhau thì làm sao anh ta lại đến đây nhìn cậu.
"Thưa Nguyễn Thiếu gia, tôi là quản gia của nhà họ Phạm.
Gia chủ của tôi chính là cựu tướng quân Phạm Tuy, tướng quân hiện tại chính là cháu trai của ngài ấy Phạm Huyền Lân.“ Người đàn ông mặc tay trang nghe cậu nói liền vội vàng giải thích: "Thiếu gia ngài chính là vị hôn thê của tam thiếu gia nhà chúng tôi.“
"À.“ Nguyễn Hàn Minh nghe xong liền nhàn nhạt gật đầu, thì ra đúng là chồng tương lại của cậu đến đây thiệt, không những anh ta mà ngây cả ông nội của anh ta cũng đến đây.
Quản gia nhìn thấy cậu lạnh nhạt sau khi nghe xong ông ta nói liền kinh ngạc, người khác vừa nghe xong thì sẽ tỏ ra sợ hãi vui mừng hoặc lo lắng nhưng vị thiếu gia này nghe xong lại cực kỳ bình tĩnh giống như chẳng quản tâm còn giống như chẳng nghe thấy ông ta nói gì.
"Vậy tôi có thể đi được chưa.“ Nguyễn Hàn Minh thấy ông ta bỗng nhiên đơ người liền hỏi, thật ra cậu muốn mau mau vào trong kiểm tra rồi mới gặp mặt bọn họ, dù sao hiện giờ cậu muốn nhanh chóng làm cho xong rồi bắt đầu tham quan thế giới này rồi.
Tuy lúc đầu kế hoạch của cậu là xem vị hôn phu kia có gì hay không rồi mới chấp nhận nhưng hiện tại cậu cảm thấy chỉ cần anh ta có tiền nhiều là đủ, ngoại hình không quang trọng lắm, dù sao thời đại này phẫu thuật thẩm mỹ rất tiện lợi.