Giờ nghĩ trưa, bên trong lớp học bắt đầu đi ra ngoài dùng bữa.
Nguyễn Hàn Minh ngồi lại trong lớp chờ đợi, cậu cũng không vội vã ra ngoài, dù sao cũng có người nói sẽ tìm cậu vậy thì cứ ngồi đây đợi người đến tìm.
Không để cậu chờ lâu bền ngoài cửa liền xuất hiện ba chàng trai.
Đúng vậy bà người này không ai khác chính là Phạm Văn cùng bạn mình, cậu ta có nhiệm vụ là canh chừng cậu không để cậu bỏ bữa ăn, đến giờ cơm cậu ta liền tự giác trình diện trước mặt cậu.
"Anh dâu." Ba người đồng thanh gọi sau đó đi đến trước mặt cậu.
Phạm Văn thấy cậu vẫn ngồi im không động đậy liền nhắc nhở: " Anh dâu chúng ta đi ăn thôi."
"Chờ đi." Nguyễn Hàn Minh nói xong cũng không giải thích gì mà tiếp tục cụp mắt rèn luyện, cậu cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên rất nhiều.
"Chờ ai vậy nhỉ." Trần Khương nghi hoặc.
Lý Tương lắc đầu tỏ không biết.
"Hình như mới ngày nhập học thứ hai mà nhỉ." Phạm Văn hoang mang, chẳng lẽ trong lúc cậu ta không biết gì cậu đã cắm sừng anh ba rồi.
Trong lúc ba người hỗn loạn không thôi thì trước cửa phòng xuất hiện một chàng trai xinh đẹp, mà lạnh lùng.
Đỗ Kỳ Khanh đứng ngoài cửa nhìn vào trong thấy người mình muốn tìm liền nhanh chóng đi vào.
Nguyễn Hàn Minh trong khi cậu ta đi vào cậu cũng vừa ngừng rèn luyện mà ngước đầu lên: "Đến rồi."
Ba người Phạm Văn nghệ vậy liền xoay đầu nhìn sang, thấy người đang đi vào liền không khỏi kinh ngạc.
Đây hình như chính là Support mà ba người từng vì Hồ Hiên mà bắt nạt cậu ta.
"Đỗ Kỳ Khanh."
Nghe thấy tiếng gọi Đỗ Kỳ Khanh liền không khỏi khựng lại nhưng sau đó tỏ vẻ không nghe thấy mà đi đến bên cạnh cậu mà hỏi:
"Đi ăn nhé."
"Ừ." Nguyễn Hàn Minh liếc nhìn cậu ta rồi nhìn sang ba người vẻ mặt xấu hổ thì khẽ gật đầu rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Cậu đi trước, Đỗ Kỳ Khanh đuổi theo sau, ba người Phạm Văn vẫn còn xấu hổ mà không khỏi thả chậm bước chân mà đi cuối cùng.
Năm người cùng lên phi hành khí mà đến nhà ăn ở khu B.
Bên trong phi hành khí cực kỳ ngột ngạt, ba người Phạm Văn không khỏi nhìn nhau cuối cùng hạ quyết tâm mà cuối đầu hô lớn:
"Xin lỗi."
Đỗ Kỳ Khanh kinh ngạc mà ngước mắt nhìn lên.
Phạm Văn tiếp tục nói: "Xin lỗi cậu Đỗ Kỳ Khanh là do bọn tôi hồ đồ ngu ngốc tin nhầm kẻ âm hiểm mới gây ra lỗi lầm như thế này, tạo thành tổn thương tinh thần cho cậu.
Chúng tôi thành thực xin lỗi."
Đỗ Kỳ Khanh nghe ra sự chân thành của bọn họ liền mỉm cười lắc đầu: "Tôi không để tâm." Cậu ta thực sự không quá để ý việc đó bởi vì đó chỉ là một phần nhỏ trong các phần lớn mà cậu ta phải chịu đựng trong khi bước vào ngôi trường này.
"Cảm ơn cậu đã không chấp nhặt bọn tôi." Ba người Phạm Văn thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi sao cậu quen anh dâu tôi vậy." Phạm Văn cảm thấy thoải mái liền bắt đầu hỏi quan hệ của hai người.
"Chúng tôi ở cùng phòng ký túc xá." Đỗ Kỳ Khanh không dấu diếm mà đáp lại.
"Thì ra là vậy.
Mong cậu nhìn ngó anh dâu giúp tôi, làm một Power tôi không thể lúc nào cũng nhìn cậu ta được." Phạm Văn nghệ vậy liền ăn tâm mà nhờ vã, dù sao làm bạn cùng phòng cũng thuận tiện hơn.
"Là cậu ấy giúp đỡ tôi mới đúng." Đỗ Kỳ Khanh lắc đầu cười.
Nhà ăn khu B hôm nay đông hơn hôm qua, tuy vẫn còn rất nhiều bàn trống nhưng số lượng bàn trống vẫn nhiều hơn số lượng người ngồi khá nhiều.
Năm người xuống khỏi phi hành khí mà đi vào nhà ăn.
Lúc này tiếng nói chuyện bên trong hoàn toàn tắt hẳn, mọi ánh mắt đồng loạt nhìn nhóm người mới đi vào.
Năm người hoàn toàn không quan tâm mà tìm một chỗ ngồi khá lý tưởng mà ngồi xuống rồi gọi thức ăn lên.
Tiếng xì xào xung quanh nhà ăn nổi lên lọt vào trong tai bọn họ.
"Sao bọn họ lại đi cùng với nhau."
"Chẳng lẽ lời đồn Phạm gia chấp thuận còn dâu này là thực."
"Tuy hiện tại không rõ cậu ta rốt cuộc là Normal hay là Support nhưng nếu không dám công khai tin tức thì chắc chắn cũng không khác gì Normal đi."
"Nghe nói năm nay chẳng có lấy một tân binh vượt qua được thử thách ngoại trừ cậu ta."
"Tại sao tên kia cũng đi cùng bọn họ."
"Một tên tiểu tam đáng xấu hổ."
"Đúng vậy tên đó không xứng ở ngôi trường này."
"Nhưng tôi cảm thấy tin đồn cũng không đáng tin lắm."
"Sao lại không đáng tin, chính miệng người vợ sắp cưới của tứ hoàng tử nói mà."
"Đúng đó, hoàng tử cũng chẳng phản bác."
Ba người Phạm Văn càng nghe càng đen mặt, rõ ràng đó là một tin đồn sai trái nhưng những kẻ ngu ngốc lại thật sự tin nó là sự thật.
Đúng là ngu hết chỗ nói, học thành chăm chỉ thì không lo tối ngày chỉ biết tin dăm ba cái lời đồn, như vậy sao có thể làm một người lính tốt đây.
"Đừng để ý, tôi quen rồi." Đỗ Kỳ Khanh lạnh nhạt nói rồi cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Nguyễn Hàn Minh liếc nhìn cậu ta cũng không nói gì, cậu cảm thấy tâm tính của đứa nhỏ này khá tốt cậu khá thích, nếu đã vậy cậu sẽ giúp một tay còn việc có thể trả lại những thứ mà cậu ta đã chịu thì phụ thuộc vào bản thân cậu ta mà thôi..