Phi hành khí sau khi đến cổng trường Nguyễn Hàn Minh, Phạm Văn cùng Đỗ Kỳ Khanh liền tiễn những người khác rời đi rồi sau đó trở về ký túc xá của mình.
Ngày khai giảng tiết học sẽ không bắt đầu, học sinh có thể về nhà cùng cha mẹ trong hôm nay nhưng sớm ngày mai phải trở về tiếp tục đi học, vì vậy hầu như chẳng có ai trở về ngoại trừ những học sinh gần trường.
Bây giờ chỉ mới năm giờ, trong trường đông đúc học sinh tụ tập với nhau bàn luận về buổi diễn tập của quân đoàn Hàng Hải, ai nấy đều hâm mộ cùng hừng hực hứng thú nồng đậm nhiệt độ bàn tán chưa từng suy giảm.
Bên ngoài là thế nhưng bên trong một căn phòng của ký túc xá lại cực kỳ yên tĩnh.
Nguyễn Hàn Minh nằm trên giường điều tức lại tinh thần lực của mình.
Cậu hút tinh thần lực của Đinh Khâm quá nhiều khiến cơ thể yếu ớt này không thể tiếp thu được khiến máu không thể lưu thông mà ứ nghẹn.
Đáng lý cậu phải phun máu từ sớm nhưng để người khác không nghi ngờ việc cậu khiến cho tinh thần lực của Đinh Khâm biến mất thì phải giải trừ sự bạo nộ xong mới có thể giống như trọng thương mà phun máu.
Thời đại này không còn giống như thời đại trước đây một khi làm trái luật sẽ bị tống vào nhà giam, tuy cậu chắc chắn nhà giam yếu ớt kia không thể giam cầm được bản thân nhưng gia đình Phạm Huyền Lân thì không thể chắc chắn được.
Bọn họ là những người duy nhất đối sử tốt với cậu từ khi cậu ký ức đến nay vì vậy cậu không muốn liên lụy đến họ.
Tinh thần lực bắt đầu bay xung quanh cơ thể cậu có thể cảm nhận rõ ràng phạm vi sử dụng của nó đã gia tăng.
Không giống như phép thuật cậu dùng sách phép để điều khiển nó trên diện rộng nhất định, tinh thần lực nó có thể phát triển một cách đáng sợ hơn, thậm chí là vô tận vô hạn.
Nguyễn Hàn Minh cực kỳ rõ ràng thứ tinh thần lực này hoàn toàn không giống như phép thuật mà cậu sử dụng, nó mạnh mẽ hơn cũng như nó có thể giết người trong vô hình hơn mà không để lại chút dấu vết nào.
Việc hút tinh thần lực của người khác không giúp tinh thần lực của cậu mạnh hơn nhưng nó lại giúp phép thuật trong đan điền của cậu nóng rực, việc sau đó cậu cần làm là dùng sức mạnh phép thuật cũng cố tinh thần lực khiến nó mở rộng phạm vi như bây giờ.
Tuy nhiên nó lại vượt tầm kiểm soát tinh thần lực của cậu hiện tạ.
"Hàn Minh."
Giọng nói nho nhỏ của Đỗ Kỳ Khanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Sao."
Nghe thấy cậu đáp lại Đỗ Kỳ Khanh liền hỏi: "Cậu rất mạnh, vậy sao lại giấu diếm."
Đúng vậy chuyện này cậu ta không thể hiểu nổi, rõ ràng với sức mạnh như một Support có một không hai trong số tất cả những nhân loại hiện tại, cậu hoàn toàn có thể sánh vai cùng tướng quân, thậm chí sẽ có người cảm thấy tướng quân không thể nào xứng với cậu.
Nhưng cậu lại giấu diếm chuyện này để bị tất cả mọi người phỉ nhổ cùng chê cười, không chỉ cậu mà Phạm gia cũng chẳng lên tiếng đính chính lại những tin đồn oái oăm ngoài kia.
"Không cần thiết." Nguyễn Hàn Minh mở mắt nhìn trần nhà rồi trả lời: "Anh ấy không muốn tôi bị lão già kia để mắt tới."
"Nhưng hiện tại Chu Hàm đã biết.
Cậu không thể tiếp tục giấu diếm nữa rồi." Đỗ Kỳ Khanh biết được người cậu nhắc đến là ai, cậu ta cảm thấy chuyện này chắc chắn chỉ hôm nay thôi sẽ có rất nhiều người biết đến việc cậu là Support với tinh thần lực hơn chín mươi phần trăm.
Ngược lại với cậu ta Nguyễn Hàn Minh càng rõ ràng hơn ai hết người ích kỷ sẽ không bao giờ la lớn về thứ được gọi là lợi ích kia:
"Ông ta sẽ không chiêu cáo chuyện này.
Thậm chí những người chứng kiến ngày hôm nay cũng sẽ bị bịt miệng."
Đúng vậy ông ta sẽ không để nhiều người biết về việc này.
Không chỉ vì lợi ích của bản thân mà còn vì không muốn cho Phạm Huyền Lân có thêm người ủng hộ.
Hiện tại Phạm Huyền Lân không có mấy ai ủng hộ bởi vì bọn họ lo sợ anh sẽ bùng nổ vào một ngày nào đó với độ tuổi trẻ như thế.
Sau khi nghe thấy anh cưới một Normal làm bạn đời thì những người còn âm thầm ủng hộ cũng trực tiếp quay đầu không dám đứng ra, cũng vì điều này mà quốc vương mới có thể chèn ép anh nhiều như thế.
Nhưng một khi tin tức về bạn đời của Phạm Huyền Lân là một Support có sức mạnh lớn thì những người đang ủng hộ hoàng gia sẽ nhanh chóng chạy về bên anh, một khi như vậy việc chèn ép anh là không thể nào, thậm chí ông ta còn phải nơm nớp lo sợ việc anh tạo phản.bg-ssp-{height:px}
Như vậy hay vì công bố việc này ra ngoài ông ta sẽ trực tiếp ém nhẹm nó xuống sau đó âm thầm đục khoét tường nhà người khác, thậm chí là diệt trừ mối nguy hiểm này.
"Cậu nói đúng." Đỗ Kỳ Khanh trầm mặt rồi gật đầu.
Cậu ta cũng hiểu rõ việc này: "Hiện tại người còn học bên trong trường học này chỉ còn Chu Hàm."
"Hắn ta rất ngu xuẩn, cũng không phải con của hoàng hậu chắc chắn sẽ không được trọng dụng." Nguyễn Hàn Minh lắc đầu cắt ngang suy nghĩ của cậu ta.
Chỉ cần nhìn vào hoàng gia hiện tại cậu liền biết người có thể kế thừa ngôi vị cũng như được hoàng đế yêu thương là ai, tuy nhiên quốc vương cũng chưa chắc chỉ để một người đứng ra dụ dỗ cậu.
"Cậu nghĩ làm cách nào để có thể tiếp cận cậu."
"Kiểm tra vào giữa tháng mười hai." Nguyễn Hàn Minh từng nghe Phạm Văn nói về cuộc thi này.
Một năm học sẽ có ba cuộc kiểm tra, trong đó hai cuộc thi là kiểm tra đội còn lại là kiểm tra cá nhân.
Kiểm tra đội gồm kiểm tra cùng khối cùng kiểm tra liên khối.
Dù là kiểm tra nào đều sẽ mang tính cạnh tranh cùng tính điểm, tuy nhiên trong ba lần kiểm tra ngẫu nhiên sẽ có thêm một buổi kiểm tra đấu tay đôi, cậu không biết năm nay có xuất hiện kỳ kiểm tra này hay không nhưng chắc chắn ông già kia sẽ nhắm vào kiểm tra đội cùng khối này.
Bởi vì chỉ có kỳ kiểm tra này Phạm Văn cùng Đỗ Kỳ Khanh mới không đi theo kè kè bên cạnh cậu.
Đây là một cơ hội để người khác chen chân vào dụ dỗ một tên nhóc vị thành niên quê mùa mồ côi như cậu.
"Đúng là có khả năng vào ngày hôm ấy.
Tuy nhiên kiểm tra khối chỉ xoay quanh khung viên trường, người bên ngồi không thể nào đi vào trong trường vào buổi kiểm tra." Đỗ Kỳ Khanh cảm thấy có lý tuy nhiên cậu ta từng kiểm tra cuộc thi này nên biết rất rõ về chủ đề của cuộc thi: "Chắc chắn Chu Cẩn cùng Chu Vinh thậm chí là Chu Nhược cũng không thể nào tiếp cận cậu được."
"Chu Nhược là ai?" Nguyễn Hàn Minh nghi hoặc hỏi.
"Nếu tính theo tuổi thì cô ta đứng thứ hai.
Nhưng trong một hoàng gia Power có cấp bậc cao sẽ xếp hạng cao, hoàn toàn không tính theo tuổi tác nên cô ta được gọi là Lục công chúa."
Nguyễn Hàn Minh à một tiếng sau đó im lặng.
Cậu chỉ biết sơ sơ về hoàng gia thông qua lời kể sơ bộ của Phạm Văn, nhưng đa phần cậu cũng không chú tâm đến chi tiết, vì vậy hoàng thất có bao nhiêu người con cậu hoàn toàn không thể nhớ được.
"Thật ra hoàng tộc có khá nhiều đứa nhỏ.
Tuy nhiên tư chất không cao nên bị đưa đến các quý tộc cùng gia tộc lớn nhỏ khác để được nuôi dưỡng." Đỗ Kỳ Khanh tiếp tục nói.
Cậu ta cảm thấy làm con cháu hoàng gia thật sự rất tội nghiệp.
"Tôi cảm thấy như vậy sẽ sống tốt hơn khi ở trong một nơi như cung điện kia.
Có quá nhiều bất hạnh khi quyền lực được xem là độc tôn."
Đỗ Kỳ Khanh nghe vậy thì sửng sốt, rõ ràng cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên nhưng giọng nói khi nói ra lời nói này lại hết sức trầm trọng cùng chê trách giống như cậu đã từng trải qua rất nhiều chuyện mà những người cùng thế hệ không tài nào hiểu nổi.
"Được rồi đừng nghĩ nữa.
Ngủ thôi." Nguyễn Hàn Minh lầm bầm sau đó hai mắt từ từ nhắm lại, đầu óc bay bổng.
Ở nơi này giấc ngủ đối với cậu thật tốt, không cần phải đề phòng bất cứ thứ gì để rồi chẳng có lấy một giấc ngủ ngon.