Edit: Mei A Mei
Tình hình tại thành Rome cổ kính thuộc quyền quản lý của vương quốc Ý đang ổn định.
Nhưng dạo gần đây, vì tập trung nhiều sức lực vào việc đổ bộ lên Normandy và chặn đứng cuộc phản công quy mô lớn ở Ý nên quân đồng minh đã tạo cơ hội kéo dài hơi tàn cho chính phủ Mussolini của Đức Quốc xã.
Do đó, chính quyền Mussolini đã tàn sát miền Bắc nước Ý và khiến Vesper phải ngồi lên chuyến tàu tử vong chở khách người Do Thái lúc mới vào thế giới này.
Bấy giờ, miếng bánh ngọt Vesper đang sống trong lâu đài Gothic sang trọng, ung dung như bước ra khỏi thời kỳ chiến tranh, chẳng làm gì cả.
Tựa bên cửa sổ, cô sững sờ nhìn vườn nho tươi tốt gần đó.
Cô chợt nghĩ đến một chàng hoàng tử nhỏ tóc đen mắt xanh xấu tính.
- - Chàng có trở thành vị quân vương chính đáng của Asgard không, Loki Odinson.
Cô nhẹ nhàng thở dài, tựa như giấc mơ xa vời không thể với tới.
Vết thương hở trên cổ Vesper được băng lại bằng một miếng gạc trắng.
Cô nhớ người hầu gái trẻ tóc đỏ đã mang hòm thuốc vào phòng ngủ với vẻ sợ hãi, nhưng đến khi chuẩn bị băng bó cho cô thì cô ta lại bị Caius lạnh lùng ra lệnh đuổi đi.
Chịu đựng sự cám dỗ từ máu, nét mặt ma cà rồng cổ đại kỳ quặc và tàn bạo, tuy nhiên động tác lúc băng bó thì dịu dàng tới bất ngờ.
Mặc dù trong quá trình này, ngón tay lạnh buốt kia đã rất nhiều lần đông cứng cô.
Vesper biết giờ cô hơi uể oải.
Chẳng hiểu có phải vì thời kỳ chiến tranh chống Do Thái tàn khốc này không, hay do một chàng hoàng tử đẹp trai và u sầu nào đó luôn quầy rầy lấy tâm trí cô.
Điều đáng mừng duy nhất là dường như gã ma cà rồng trông thì hiền lành nhưng lại tàn nhẫn kia đang có một vài ám ảnh khó thể lí giải với cô.
Lúc Caius mở cửa, hắn bắt gặp cô gái loài người của hắn đang nằm buồn chán trên chiếc giường bốn cọc lộng lẫy nặng nề.
Chiều dài cái áo sơ mi nam kiểu Baroque cổ điển cầu kì che đi phần mông, để lộ cặp chân trắng thon, láng mịn như bơ.
Từng cử chỉ của cô đều lười biếng và mệt mỏi, kèm theo phong thái duyên dáng khó tả.
Caius thấy không phải lúc nào mình cũng nên dán mắt vào một miếng bánh ngọt.
Điều này làm hắn thấy bản thân thật ngu ngốc.
Thậm chí hắn còn cảm giác mình nên rút hết dòng máu ngọt ngào quyến rũ của Vesper.
Dù cho việc nàng danh ca mất đi máu tươi sẽ khiến hắn không tiếp tục tăng cường sức mạnh được nữa thì dẫu sao như vậy còn tốt hơn là hắn không thể tự khống chế mình, luôn luôn mắc kẹt trong những suy nghĩ ngọt ngào, xấu xa và luẩn quẩn.
Nhưng hắn vẫn giữ cái mạng nhỏ bé của cô.
Trước sự cám dỗ điên cuồng đó, hắn lại thu răng nanh ngay lập tức khi cô thì thầm kêu đau.
Thật nực cười.
Vesper đang nằm lỳ trên giường và thử gọi hệ thống nhân vật phản diện, nào ngờ bỗng thấy một đôi ủng quân đội màu đen lọt vào tầm mắt cô.
Lúc bước đi, Caius thể hiện vẻ lịch lãm ngoài sức tưởng tượng.
Hắn thay một bộ quân phục màu xanh đậm.
Thắt lưng da mới tinh càng khiến cho vòng eo gầy của hắn thêm quyến rũ.
Ngoài công dụng thực chiến thì bấy giờ thanh gươm tinh xảo còn làm hắn mang đầy sự quý phái của giới thượng lưu thời xưa.
Mái tóc vàng rực gọn gàng được ép dưới chiếc mũ lưỡi trai màu xanh sẫm.
Những bóng đen thấp thoáng càng tăng thêm phần ảo diệu cho nét mặt khôi ngô tuấn tú kia.
- - Xem ra không phải phim ma cà rồng nào cũng lười tìm kiếm diễn viên ngoại hình.
Gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Caius quả thực khiến người ta chẳng thể moi móc bất kì khuyết điểm gì.
Nhưng khi thấy bộ quần áo trên tay hắn, Vesper hơi nhíu đôi lông mày xinh đẹp.
Caius ngồi xổm bên giường nhìn cô, "Tôi phải dự hội nghị tại thành Rome."
Vesper sờ sờ vết thương trên cổ, "Tôi sẽ ở đây đợi anh."
Dù sao, ngoài việc bị hút máu trong toà lâu đài cổ kính này thì cô cũng sống một cuộc sống rất sung sướng với cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện đi lại, xét theo tiêu chuẩn của lương thực dự trữ.
Trong vài ngày qua tại Rome, nơi có sự chênh lệch nhiệt độ rất nhỏ giữa bốn mùa cùng khí hậu Địa Trung Hải điển hình, cuối cùng Vesper đã xác định được thời gian.
Vào tháng năm , trận chiến Normandy kéo dài suốt hai tháng.
Vài ngày sau, đồng minh sẽ thiết lập thành công một đầu tàu, và cũng vào ngày tháng , Paris giải phóng, trận Normandy kết thúc.
"Em phải đến Rome với tôi." Hắn khẽ cúi đầu nhìn cô gái loài người của hắn rồi vô cảm ra lệnh.
Đương nhiên Vesper chỉ biết chấp nhận.
Cô liếc nhìn bộ quần áo nữ mà Caius đặt cạnh giường, "Tôi không quen nhờ hầu gái giúp.
Để tôi tự làm đi."
Ma cà rồng cổ đại nhếch mép, nở nụ cười giả dối, "Trùng hợp thay, tôi cũng không thích hầu gái phục vụ em."
Trong khi Vesper còn đang ngạc nhiên thì Caius đã xé toạc chiếc áo sơ mi lộng lẫy trên người cô với tốc độ của ma cà rồng.
Những cái cúc áo bằng ngọc trai xinh xảo bật xuống sàn vang lên âm thanh giòn giã.
Vesper: Cứu mạng! Nơi này có một tên ma cà rồng biến thái nghiện chơi trò thay đồ!
Hắn giở bộ quần áo vừa mang vào - đó là một chiếc váy trắng đẹp lạ thường.
Chiếc váy nữ tính lộng lẫy kiêu kì.
Ren thời trang cao cấp đầy hoài cổ, trông đặc biệt sang trọng trên chiếc váy sa tanh.
Phong cách một bên vai cổ điển cực kì thanh lịch và quý phái.
Nhưng điều làm Vesper muốn phản đối lại là việc Caius đã thực sự cởi bỏ nội y của cô.
Khi chiếc quần lót màu đen tuột xuống, cơ thể thiếu nữ non mịn đẫy đà hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Vesper quay lưng về phía hắn.
Cô đột nhiên bị hắn đè mạnh xuống giường.
Vesper thở hổn hển vùng vẫy, nhìn thật yếu thế trước sức mạnh áp đảo kia.
Caius vùi đầu vào cổ cô, thở hồng hộc như tiếng dã thú gầm lặng lẽ.
Hắn khẽ than thở bên tai cô bằng giọng nói trầm khàn, "Vesper, em luôn khiến tôi trở nên mất trí và hèn nhát như một thằng ngu."
Rõ ràng là hơi thở lạnh buốt, nhưng Vesper lại cảm giác lỗ tai mình bắt đầu nóng lên.
Tận khi Caius mặc váy giúp cô, cô càng ngày càng thấy mình và Caius hơi hoán đổi vai trò cho nhau.
Bỗng dưng cô muốn biết - liệu Caius có đang đồng ý gồng gánh một hệ thống hay không, mà nhiệm vụ của hệ thống là tán tỉnh cô.
Địa điểm các sĩ quan ma cà rồng gặp gỡ hôm nay là Castel SantAngelo nổi tiếng.
Vesper theo Caius đến sông Tiber xinh đẹp, đi qua cây cầu vòm có mười hai bức tượng thiên thần cầm dụng cụ tra tấn Chúa Jesus, rồi tới cổ thụ phía trước cổng vòm cũ kỹ của tòa lâu đài.
Trên lâu đài có một vị tổng lãnh thiên thần Micheal cầm thanh gươm dài chuẩn bị bay lên không trung.
Thân gươm chĩa xuống dưới.
Castel SantAngelo gần năm tuổi được hoàng đế La Mã Hadrian xây dựng và dùng làm nơi chôn cất các vị hoàng đế của đế chế La Mã.
Sau đó, do sự xâm lược từ phía ngoại tộc, công trình kiên cố được sử dụng trở lại như một pháo đài phòng thủ; giờ đây, nó là trung tâm hội nghị của quân đồng minh.
Nhưng lí do Vesper biết tòa lâu đài này là nhờ vào nhiều tác phẩm nghệ thuật, chẳng hạn trước khi cô chết có bộ phim "Kì nghỉ La Mã" cùng "Mật mã Da Vinci", hay như cuốn tiểu thuyết kinh dị "Thiên thần và ác quỷ" của Dan Brown.
Caius bước qua bức tường vuông bên ngoài lâu đài.
Chiếc quần quân đội phẳng phiu bao lấy đôi chân thon gầy của hắn.
Vesper gần như có thể thấy những cơ bắp uyển chuyển và rắn rỏi khi hắn sải bước.
Nó còn bắt mắt hơn cả đống tàn tích vũ khí trên tòa lâu đài cổ.
Vesper lại quan sát các sĩ quan ra vào Castel SantAngelo.
Cô cảm nhận rõ được rằng mặc bộ váy nhẹ nhàng tinh tế sẽ rất kì quặc khi ở trong đây.
Cô nhìn Caius, "Có lẽ tôi nên đợi anh ngoài xe."
Ban đầu vị trưởng lão ma cà rồng đẹp trai định phái binh sĩ mang cô đến sảnh Giáo Hoàng tại Castel SantAngelo ngắm nghía vũ khí áo giáp và các bức tranh nổi tiếng của Ý để giết thời gian.
Nhưng lúc này, nhìn cặp mắt háo hức từ đám người ngu ngốc xung quanh, hắn lại nhíu mày đầy lạnh lùng, toát lên vẻ độc ác tàn bạo.
Caius luôn là thành viên hung hãn nhất Volturi, nhưng hắn không hề biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ dễ dàng bị một cô gái loài người chọc tức.
Suốt hơn nghìn năm bất tử, điều này thật lạ đời và buồn cười.
Vesper cảm thấy dường như ma cà rồng điển trai mạnh mẽ trước mặt cô đang xem cô là tài sản riêng của mình, đại loại như kiểu ham muốn chiếm hữu chiếc bánh dâu khi cô đói vậy.
Caius không cho cô trở lại xe.
Hắn duỗi chân dài, nắm lấy cổ tay Vesper rồi leo lên lâu đài.
Vesper cảm giác như bị xích sắt trói chặt.
Chúa ơi, chẳng phải thiết lập ma cà rồng ở thế giới này đã quá ngông nghênh rồi đấy chứ? Không ngại ánh nắng mặt trời thì thôi đi, ngay cả làn da cũng cứng như đá granit.
Leo lên Castel SantAngelo, Vesper phóng tầm mắt ra khung cảnh thành phố Rome tráng lệ từ trên sân thượng.
Cô chợt hiểu tại sao thành phố này lại diễn ra một câu chuyện tình lãng mạn như "Kì nghỉ La Mã".
Vẻ đẹp lộng lẫy của thành Rome cổ kính lúc chạng vạng như ẩn chứa một sức hút kỳ diệu cả ngàn năm trước.
Thành phố vĩnh cửu có ma lực phi thường khiến cho bất cứ đôi trẻ nào cũng phải mê mẩn.
Nhưng tiếc rằng biểu cảm trên mặt Caius lúc này không hề lãng mạn chút nào.
Hắn cảm thấy Vesper hơi lộ liễu.
Khí chất Gothic vừa quái dị lại vừa gợi cảm đó luôn làm mọi ánh mắt phải dính chặt vào cô như nhựa cây.
Vesper nhíu mày trước cơn bực tức của hắn.
Một mùi hương ngọt ngào và lạnh lẽo quyến rũ quanh quẩn toàn thân cô, "Thưa ngài, ngài xấu tính thật đấy."
Caius nhìn cô đăm đăm rồi thì thầm vào tai cô, "Nếu em ngoan ngoãn làm ra những chiếc bánh quy chỉ thuộc về tôi, thì cái đám người có đôi mắt khó chịu ấy sẽ miễn cưỡng giữ được mạng sống của bọn chúng."
"Ngài muốn giấu tôi đi sao?" Vesper nhẹ giọng.
Caius đặt ngón tay tái nhợt lên vết thương được dán băng gạc trên người cô.
Gương mặt trắng bệch của hắn ẩn hiện trong bóng tối dưới chiếc mũ rộng vành quân đội.
Đôi mắt xanh thẳm kia hơi nhuốm máu --
"Tôi định thế đấy, bánh ngọt ạ.".