Bộ ba "hợp cạ" trơ mắt nhìn bà chủ nhà vội vã lỉnh khỏi cầu thang, như thể cảnh tượng kia là một trận hồng thủy đặc biệt kinh hoàng.
Sherlock Sherlock Holmes bất ngờ nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đen trên người.
Anh hoài nghi bất kỳ hành động phản kháng nào cũng đều có thể khiến cô bị thương, bởi vì trông cô giống như một cô nàng lười biếng không bao giờ chịu tập luyện.
"Xem ra cô rất thành thạo tư thế này nhỉ, quý cô chó săn đến từ nước Pháp." Nét mặt anh vô cùng ngứa đòn, cơ hồ đang hết lòng hết dạ bắt nạt con cá vàng ngốc nghếch trên người.
Vesper cười lạnh, "Dù sao thì ngài chắc chắn là kẻ mặt dài nhất trong đám đàn ông mà tôi từng ngồi lên đùi."
"Có vẻ cô đặc biệt muốn đối phó với đàn ông..." Cặp mắt lục tuyệt đẹp của Sherlock lóe sáng.
Anh nói rất nhanh, "Sao? Lẽ nào cô nghĩ rằng cô có thể kéo tôi vào trò chơi ngu ngốc này bằng vẻ bề ngoài của mình hay sao? Như lũ đần si mê cô kia?"
"Đừng mơ, thưa ngài thám tử..." Vesper lạnh lùng, "Mặc dù tôi là cô ả lẳng lơ thích ngồi trên đùi đàn ông, nhưng tôi chẳng có hứng thú với anh chút nào."
Nhìn hai đứa nít ranh ngây thơ, Chính Phủ Anh không thể nhịn được nữa, "Hai cô cậu im miệng hết cho tôi.
Vesper, xuống nhanh!"
Vesper bực tức ngoảnh đầu nhìn anh, "Mắc gì chỉ mắng mỗi mình tôi!"
Sherlock cau mày nói với anh, "Nhìn từ ánh mắt của anh thì cô ả chưa từng dùng tư thế này cùng anh rồi."
Thái Dương Mycroft nảy lên, "Sau ba giây, nếu hai người không quay về tư thế đàng hoàng thì một đứa sẽ bị nhốt vào trại cai nghiện ma túy, đứa còn lại lên trực thăng đến cộng hòa Uruguay."
Vesper cúi đầu nhìn tay thám tử tư.
Con ngươi màu lục lập tức tỏ vẻ vô tội.
Cô mỉm cười rời khỏi người anh ta, cực kỳ tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha đơn khác, nhấp ngụm cà phê, thoạt trông cử chỉ điềm nhiên và thanh lịch.
"Tốt lắm, cô Lynd..." Chính Phủ Anh nhếch mép mỉm cười hoàn mỹ, khen ngợi hành động chân chó của cô, "Giờ nhìn cô như đang uống trà với nửa số quan chức trong hội đồng chính phủ rồi đấy.
Còn Sherlock – "
Mycroft nhìn tay thám tử tư tóc xoăn đang cuộn mình hệt một con mèo trên chiếc ghế sô pha bọc da màu nâu, "Hiện tại trông chú cực kỳ đần độn."
Vesper duỗi tay, "Ngài Holmes, tôi thấy vị thám tử đây chắc đang ngại, nghe bảo anh ấy là trai tân."
Sherlock ngồi bật dậy khỏi ghế sô pha, hờ hững nhìn cô, "Cô ngu tới mức tinh tế đấy."
"Ngài đang thẹn quá hóa giận." Vesper nhún vai phớt lờ.
Giọng nói trầm ấm của vị thám tử tư nghe có phần độc ác, "Chúa ơi, trong cái đầu dưa quắt nhà cô rốt cục chứa thứ gì thế? Rỗng tuếch."
Mycroft cầm dù đen, giọng điệu hăm dọa, "Hai người không phải là trẻ lên ba, và tôi càng không phải giáo viên điều dưỡng ở trường mẫu giáo Montessori."
Vesper khoanh tay bĩu môi với thám tử tư, "Anh ta đầu têu trước."
"Cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu đâu, thưa cô Lynd." Chính Phủ Anh trả lời vô cảm.
Sherlock cũng khoanh tay, nét mặt lạnh lùng, "IQ của em cao hơn cô ta nhiều."
Vesper nhún vai.
Sau khi hình ảnh thần tượng trong đời sụp đổ, cô chuyển từ fan sang antifan, "Anh xem đi.
Cách anh ta nói chuyện vô cùng trẩu, nghe rất muốn ăn đòn."
Thám tử tư nhếch mép cười nhạt, "Muốn ăn đòn ư? Chỉ mất ba giây tôi đã có thể làm cánh tay cô trật khớp."
"Là một đàn ông người Anh, hẳn anh ném phong thái lịch thiệp cho chó ăn mất rồi."
"Phong thái lịch thiệp? Đó là cái gì?" Sherlock tò mò nhìn cô, "Một loại mì ống sao?"
"Rầm –" Chiếc ô đen nhỏ trong tay Chính Phủ Anh đập mạnh lên mặt bàn giữa hai người, phát ra âm thanh nguy hiểm.
- - "Hẳn hai đứa ngốc ngây thơ mong được cùng đưa vào trung tâm cai nghiện ma túy tại cộng hòa Paraguay lắm đây."
Sherlock: "...Em thạo tiếng Tây Ban Nha và tiếng Guarani, nhưng em không thích khí hậu cận nhiệt đới ở đó."
Vesper: "...Tôi mù tịt về tiếng Tây Ban Nha và tiếng Guarani, và tôi chẳng muốn nhốt chung với một Sherlock Holmes thô lỗ đâu."
Sherlock híp mắt, "Không có tôi dẫn đường thì cô sẽ bị bán sang chân núi Omanbhai trồng bông."
"Vậy xem ra tôi phải cảm ơn sự tận tình của ngài trước..." Vesper nở một nụ cười muôn phần chân thành với anh.
Mycroft tỉnh bơ nói: "Rất tốt, có vẻ như hai anh chị ăn ý phết đấy."
Vesper và Sherlock liếc nhau: Anh trai kiêm sếp anh bị điên hả? Mắt nào nhìn ra ăn ý vậy?
Chính Phủ Anh thong dong ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đơn, "Sherlock, hôm nay anh đến để nhờ chú trợ giúp."
"Thế cứ nói huỵch toẹt là liên bang Anh đang gặp phải mối nguy khó nhằn đi..." Thám tử tư nhíu mày, thoạt nhìn tràn đầy phấn khởi, "Sao nào? Lại có ai tuyên bố muốn cho nổ tung London? Người chết?"
Mycroft Sherlock Holmes lạnh lùng nói, "Trông chú hơi phấn khích quá rồi.
Sherlock, thật vụng về."
"Thôi đi, Mycroft.
Cất ngay cái bản mặt đạo đức giả của anh đi..." Giọng thám tử tư trầm mà quyến rũ, kèm theo niềm phấn khích không thể kiểm soát được, "Em cần một vụ án."
Mycroft gõ nhịp lên đầu gối, thần bí buột ra một cái tên, "James Moriarty."
"Từ sự co thắt đồng tử và nét thay đổi nhỏ qua biểu cảm trên khuôn mặt anh --" Sherlock quay đầu nhìn về phía Vesper, "Thì gã Moriarty này là người đàn ông cô hôn tối qua?"
Vesper khá nhức đầu khi nhìn anh ta, "...Đúng vậy."
Thám tử tư nhìn chằm chằm vào mắt cô rồi nhẹ giọng, "Kỹ thuật hôn thế nào?"
"Không tệ..." Vesper chân thành đáp, "Tốt hơn chút so với một trong những anh bạn trai cũ của tôi.
Dù sao thì lúc hôn tôi lần đầu tiên, anh bạn trai cũ đó cũng là một trai tân.
Nhưng sau này kĩ thuật hôn đột nhiên cải thiện nhanh chóng, thật đáng kinh ngạc."
Cô đề cập đến vị Chúa Tể Hắc Ám nào đó.
Sherlock bực bội nhìn cô, "Tôi cảm thấy cô đang ám chỉ tôi."
"Đừng có mơ.
Tôi chẳng thấy hứng thú đối với anh chút nào." Vesper khéo léo đáp lời.
Chính Phủ Anh nhẫn nhịn muốn triệt tiêu hai đứa ngu trước mặt, híp mắt lạnh lùng nói, "Lúc hai cô cậu đang đấu võ mồm thì mức độ đe dọa kinh khủng ở London đã lên tới nấc cao nhất rồi."
Sherlock liếc cô, lấy chiếc BlackBerry trong túi quần ra và thao tác gì đó.
Còn Vesper lại quan sát chiếc điện thoại kia, thấy quen thuộc khác thường.
Mãi cho đến khi cô sờ vào túi váy, phát hiện nó trống rỗng.
- - "Thứ lỗi, thưa ngài thám tử.
Đó là điện thoại BlackBerry của tôi sao?"
Sherlock thản nhiên, "Tôi sẽ không cài hình nền di động là Leonardo Dicaprio đâu."
"Nhưng tôi đặt mật khẩu cơ mà, hơn nữa nó vốn nằm trong túi váy tôi." Vesper cố gắng giữ nụ cười trên mặt.
"Từ cách cô nói chuyện có thể đoán được mật khẩu, không mất một phút đồng hồ và nó chẳng đáng tin cậy chút nào..." Sherlock ngẩng đầu nhìn cô, "Còn việc nó xuất hiện trong tay tôi bao giờ thì là bởi vài phút trước cô từng âu yếm cưỡi lên người tôi đấy."
"Âu yếm ư?" Vesper nhìn về phía Mycroft, "Em trai ngài đang đùa tôi chăng?"
Chính Phủ Anh cau mày, "Theo chỉ số EQ như cái rãnh biển Mariana của nó thì vô lý thật."
Vesper, người luôn ghi nhớ nhiệm vụ hệ thống, nhìn chăm chăm vào quý ông người Anh mặc bộ đồ ba lớp, "Đừng lo, cho tới bây giờ, tôi thích ngài hơn."
Huyệt Thái Dương của Mycroft Sherlock Holmes lại nảy lên một cái, "...Cảm ơn."
Ngài thám tử tư hàng đầu thế giới thì đang nhìn thủ lĩnh đặc công MI, "Như lời anh nói – anh chẳng những không thua kém em về mặt suy luận, mà còn có tinh thần trách nhiệm xã hội cao, vậy hà cớ gì lại kêu em trợ giúp vụ án này."
"James Moriarty sở hữu bộ óc hiếm có, thông thạo chỉ với mấy hàng chương trình..." Mycroft vắt chéo chân tao nhã, vẻ mặt đầy uy quyền mang phong thái của người lãnh đạo quyền lực, "Giờ đang kì tranh cử ở Mỹ, anh không thể rời khỏi văn phòng một bước, chưa kể trong những vụ kiểu này, anh phải ra ngoài chạy việc lặt vặt.
Công việc bên ngoài không phải là thế mạnh của anh."
Vesper cảm thấy câu ấy có thể tóm gọn thành một từ -- lười.
Hiển nhiên thám tử tư giỏi nói trúng tim đen hơn, "Thế nên anh mới béo như vầy, coi cái bụng anh kìa."
Vesper bất giác liếc thoáng qua, kết quả bị ánh mắt đầy chết chóc của Chính Phủ Anh dội ngược lại.
Cô khẽ ho khan, ngoan ngoãn nhìn về phía Sherlock, "Ngài thám tử, ngài còn nhớ vụ án đầu tiên ngài đề cập trên blog cá nhân không?"
"Karl Powers?" Sherlock nhíu mày và cao giọng, "Mà này -- sao cô lại theo dõi blog cá nhân của tôi?"
"Lúc bé tôi không hiểu chuyện, từng là fangirl của anh.
Nhưng đừng lo, từ nay về sau sẽ chẳng bao giờ còn nữa..." Vesper nhếch mép cười giả tạo, "Nói về cậu bé chân to Karl Powers, anh ta từng cười nhạo Moriarty, người nhỏ tuổi hơn anh ta.
Và rồi đến một ngày, rốt cuộc Moriarty đã khiến anh ta không thể cười được nữa."
Thám tử tư tóc quăn đen cau mày, "Chính miệng hắn thừa nhận chuyện này ư?"
"Hắn đã từng dùng chuyện này để uy hiếp tôi, khi chúng tôi gặp nhau lần thứ hai." Vesper cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Thực ra cô không ngại tiết lộ một vài chi tiết về Moriarty cho hai vị Sherlock Holmes.
Dù là nhiệm vụ hệ thống lần này hay thân phận gián điệp hai mang hiện tại của cô thì cũng đều như giẫm trên sợi tơ thép giữa không trung đầy nguy hiểm, bởi rất có thể cô đang phải đối mặt ba trong số những người thông minh nhất thế giới.
Nhưng cô chỉ được thắng, đúng không?
"Đinh –" Điện thoại trên tay Sherlock điên cuông rung lên.
Người gọi hiện rõ – Moriarty.
Vesper bất đắc dĩ ngăn gã thám tử tóc quăn đương tự nghe máy, "Xin hãy nhớ kĩ thân phân gián điệp hai mang của tôi bây giờ.
Đừng hại tôi chứ."
Sherlock không trả lời cô mà nhìn về phía Mycroft với ác ý sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn, "Em cần một trợ thủ để đảm nhận vụ này.
Quý cô chó săn anh mang theo vừa hay là lựa chọn không tồi đâu."
Mycroft nói giọng trầm thấp, "Cá vàng chỉ được có một chủ nhân thôi, Sherlock."
Vesper yên lặng nhìn hai vị Sherlock Holmes một trái một phải rồi ấn nút trả lời trên chiếc BlackBerry.
Thông qua số lượng tin tức chuyển đổi từ dòng điện, ống nghe truyền đến giọng nói dịu dàng mê hoặc của Moriarty, nhưng nó lại toát lên luồng khí nguy hiểm khiến người ta sợ hãi, "Cục cưng, nghe nói giờ em và lãnh đạo MI đang gặp gỡ vị thám tử tư nổi tiếng kia.
Ngoan nhé.
Đừng chạy vạy cầu cứu nữa.
Bằng không nếu tôi không vui, tôi có thể cho nổ tung cả NATO."
Vesper:...!Tôi nghĩ tôi có thể lật xe..