Năm
Bốn nghìn người Romulan bị Klingon tàn sát khi họ xâm chiếm vùng Kimudar, để rồi từ đó châm ngòi cuộc chiến giữa hai nước.
Khan Noonein Singh đã lãnh đạo quân đội Klingon đánh thẳng vào hành tinh quê hương của người Romulan, chiếm cứ cường quốc quân sự này và gây chấn động vũ trụ.
Các tinh cầu khác đều cảm thấy bất an, lo sợ bạo chúa Khan ở đế chế Klingon sẽ giận cá chém thớt.
Nhất là Liên bang ngân hà.
Cuộc hòa đàm ba năm trước thất bại ê chề.
Tuy đôi bên không gây chiến nhưng viễn cảnh quan hệ giữa hai nước lại nguội lạnh vì cái chết bi thảm của cô gái loài người kia.
Con đường hợp tác càng thêm xa vời.
Là vua Klingon, biểu tượng tinh thần của dân chúng, hành trình Khan Noonien Singh trở thành bá chủ chỉ mới bắt đầu.
Lúc này hắn lộ rõ bản chất tàn bạo, đồng thời duy trì sự ổn định, phát triển nền kinh tế đế chế Klingon một cách nhanh chóng và mở ra cuộc xâm lăng ngân hà.
Trong khoảng thời gian ngắn, Khan Noonien Singh đã trở thành nhân vật quyền lực nhất thế giới giữa các vì sao.
Dù ghét hay ngưỡng mộ thì không người nào có thể lay chuyển được địa vị của hắn.
Nhưng đâu ai biết rằng ba năm đằng đẵng tranh giành quyền bá chủ ngân hà là sự dày vò đau đớn nhất trong cuộc đời hắn, như rơi xuống địa ngục vậy.
Bấy giờ vùng Kidumar đã thuộc quyền sở hữu của đế chế Klingon.
Tại căn phòng ngủ sang trọng kiểu hoàng gia Nga, người đàn ông tóc đen đang lặng lẽ đứng bên cửa sổ.
Cơn giận bùng cháy trong Khan biến thành nỗi đau cùng niềm day dứt khôn nguôi tại căn phòng nơi cô từng ở.
Hắn thật đáng thương, tự nhận sở hữu trí thông minh gấp đôi con người và ngạo mạn nghĩ mình có thể nắm được đằng chuôi.
Trớ trêu thay, hắn nắm hết mọi quyền hành nhưng lại để vuột mất báu vật mà hắn muốn bảo vệ.
Vesper đã bay hơi khỏi vũ trụ vĩnh viễn.
Cô không còn mỉm cười với hắn được nữa.
Hắn hận bản thân hơn cả Marcus và lũ Romulan.
Hắn bóp nát sọ Marcus, phái quân chiếm đóng hành tinh quê hương của Romulan.
Nhưng cùng lắm chỉ để hả giận.
Kẻ đáng bị trừng phạt nhất chẳng phải là hắn, thủ phạm đã khiến Vesper gặp nguy hiểm sao?
Khan lạnh lùng quay lại, nhìn chòng chọc vào chiếc giường bốn cọc treo rèm lụa.
Cô từng nằm ở đây ngủ ngon lành, ngoan ngoãn tựa bên ngực hắn như thể mãi mãi không rời.
Một ảo ảnh bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia đang ngồi trên giường, mặc áo choàng tắm ngắn cũn cỡn và mỉm cười nhìn hắn.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới trở nên tăm tối, chỉ có cô tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn lập lòe.
Khan thấy con tim mình run run.
Không biết vì mừng hay sợ mất mát mà hắn đành phía giấu đi nỗi đau.
Trái tim hắn như được cứu thoát khỏi địa ngục sâu thẳm.
Khan bất động, nhìn cô chằm chằm tựa pho tượng cứng ngắc.
Đôi mắt cô vẫn sâu hun hút và quyến rũ như vậy.
Khuôn mặt giữ nguyên nét thanh tú của ba năm trước, "Thưa anh, trông anh hơi nguy hiểm đấy."
Khan nín thở.
Hắn sợ bất kỳ âm thanh nào cũng có thể đả động tới cô, "Anh đợi em tỉnh lâu lắm rồi."
Cô nàng tóc đen nhún vai, lẳng lơ nói, "Mới mấy tiếng thôi mà nhìn anh như kiểu đã đợi mấy năm vậy."
Khan đến gần cô, "Với anh, nó như hàng thế kỉ."
Khoảng thời gian khó khăn ấy, hắn chỉ muốn nằm trong khoang ngủ đông để cho qua những ngày này.
Vesper tựa vào ngực hắn, "Anh báo thù đô đốc Marcus xong chưa?"
Dù là ảo giác nhưng Khan cũng chẳng buồn nhắc lại việc đó.
Cuộc báo thù đã khiến hắn đạt được và mất đi tình yêu đời mình.
Đúng vậy, ảo giác.
Hắn không muốn thừa nhận sự thật đó.
Hắn rất hy vọng hai năm địa ngục dày vò chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng hắn lại tỉnh táo khi biết cô gái loài người trong lòng hắn mới là giấc mơ hão huyền.
Cô quá hoàn mỹ.
Một con quái vật như hắn không xứng với cô chút nào.
Màn thua này xảy ra theo đúng lẽ phải thế.
Hay nói cách khác, hắn xứng đáng bị vậy.
Đã không ít lần hắn lo mình sẽ đánh mất tham vọng mặc dù bị mê hoặc bởi sự ấm áp và bao dung của cô.
Thậm chí hắn còn thầm mường tượng rằng – mình nên giết cô.
Chỉ có vậy Khan Noonien Singh mới hoàn hảo và không phải lo bất cứ điều gì.
Khan cúi đầu nhìn cô gái trong lòng chăm chú, "Em có từng mong anh không xuất hiện trước mặt em không?"
Vesper luồn tay vào tóc gáy hắn và trao nụ hôn đầy dịu dàng, không trả lời câu hỏi.
Khan vuốt v e má cô, thành kính nhắm mắt hôn cô gái của mình thật sâu rồi lẩm bẩm bằng giọng trầm khàn, "Em là niềm vui, là nỗi buồn của anh."
Cả thể xác lẫn tâm hồn hắn đều chìm đắm trong nụ hôn này.
Nhưng một nỗi đau cực lớn lại liên tục đánh thẳng vào con tim sắt đá của hắn.
Dường như cơn đau đó còn nhói hơn gãy xương.
Khi hắn mở mắt lần nữa, ảo ảnh trước mặt hắn đã tan biến.
Cô gái tóc đen trong lòng thì mất hút không thấy tăm hơi.
Khan siết chặt tay.
Các khớp kêu răng rắc.
Đau đớn và tức giận đan xen.
Hắn cảm giác mình sắp ngạt thở.
Khuôn mặt u ám hiện rõ sự phẫn nộ điên cuồng, tàn nhẫn đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng.
Mắt Khan không có bất kỳ một giọt lệ nào.
Lệ cũng không thể xoa dịu nỗi đau, càng không thể mang người yêu hắn về.
Mắt hắn tối lại.
Nhưng thời gian thì được –
"Cốc cốc –"
Tiếng gõ cửa vang thành nhịp.
Lúc mở cửa, khuôn mặt Khan trầm uất đến đáng sợ.
Eugene đứng bên ngoài, thoáng chần chừ, "Ngài có chắc muốn lên cỗ máy thời gian quay về quá khứ không?"
Cỗ máy thời gian, được đề cập trong cuốn sách The Time Machine năm của Wells, là một cỗ máy có khả năng du hành thời gian.
Kể từ khi thuyết tương đối ra đời, nó đã được căn cứ dựa trên cơ sở lý luận.
Tuy nhiên suốt nhiều thế kỉ qua, mặc dù con người đã khám phá vũ trụ bằng những phi thuyền, nhưng cỗ máy thời gian vẫn chưa thực sự được chế tạo.
Bởi nó quá nguy hiểm và không thể kiểm soát.
"Lý do ta chiếm hành tinh quê hương của Romulan là vì cái hố sâu đó." Giọng Khan vô cảm.
Về du hành thời gian, ý tưởng sáng suốt nhất là đi qua hố sâu.
Hố sâu kết nối hai chiều không gian thời gian khác nhau, và hai chiều không gian thời gian được kết nối có thể là hai vũ trụ hoặc hai địa điểm trong cùng một vũ trụ.
Mọi vật thể đều đi qua được hố sâu, sang thời không này tới thời không khác.
Hố sâu kết nối với tương lai cũng như quá khứ.
Theo lý thuyết có thể du hành xuyên thời gian và không gian để quay trở về quá khứ.
Từ lâu công nghệ hiện tại đã có khả năng cung cấp nhiên liệu cần thiết cho cỗ máy thời gian.
Nhưng sự bất ổn định của hố sâu thì lại khiến chuyện này trở nên quá mạo hiểm.
Khu vực gần hố sâu vốn là nơi vượt thời gian.
Khan sẽ sử dụng cỗ máy thời gian để cứu Vesper với sự gan góc điên cuồng.
Nhưng quyết định của Khan Noonien Singh chưa bao giờ bị ai bác bỏ.
Khi hắn ngồi phi thuyền đến hố sâu khổng lồ ở hành tinh Romulan, đường hầm liên kết không gian đã có dấu vết từ một vụ nổ lớn.
Nó tồn tại giữa hố sâu vũ trụ, ngưng tụ trường năng lượng làm giãn nở không gian, quái dị tới mức chẳng ai dám lại gần.
Một con tàu vũ trụ xuyên thời không cực kỳ tân tiến được trang bị vô số vũ khí đời mới đã dừng sát bên hố sâu.
Khan nhìn về phía tay lái chính Eugene, "Cậu đủ tài năng cai quản đế chế Klingon đấy."
Mặc dù hố sâu rộng đã được cung cấp nguồn năng lượng phụ nhằm ổn định để tín hiệu hoặc vật có thể đi qua an toàn, nhưng đây là chuyến hành trình đầu tiên đầy điên rồ, rất dễ trật đường.
Nói cách khác, khả năng cao Khan sẽ chết tại đây.
Gã Liên Xô Eugene là thuộc hạ trung thành, mạnh mẽ nhất dưới trướng Khan.
Võ công và trí tuệ của anh đủ sức cai trị đế chế Klingon lúc này.
Nhưng trước địa vị quyền thế trong tầm tay, Eugene không hề thấy vui sướng.
Anh luôn tin rằng thủ lĩnh Khan mới là vị vua duy nhất xứng đáng với lòng trung thành của mình, "Tôi sẽ dẫn dắt phi hành đoàn, đợi ngài và cô Lynd trở về."
Cuối cùng Khan cũng chịu thể hiện cảm xúc.
Hắn nhìn Eugene rồi gật đầu chào.
Con tàu vũ trụ mang công nghệ cực kì tiên tiến đang kéo hố sâu làm miệng hố tách ra.
Sau khi Khan vào khoang lái phi thuyền xuyên thời không, hắn sẽ tiến qua hố sâu với tốc độ chóng mặt.
Khuôn mặt lạnh lùng mang vẻ đẹp tàn nhẫn.
Trường năng lượng quanh hố sâu quay cuồng giống hệt cơn lốc.
Khan vô cảm, như thể dù vũ trụ có nổ trước mắt thì hắn vẫn cứ dửng dưng.
Khan lái con tàu vũ trụ xuyên thời không với tốc độ nhanh gấp mười lần tốc độ ánh sáng.
Lúc đi qua hố sâu, nó toả ra tia sáng tuyến tính chói lọi rồi lập tức biến mất khỏi hành tinh Romulan.
Trước khi phi thuyền chạy hết tốc lực, Khan Noonien Singh hít một hơi thật sâu trong buồng lái.
Hắn khẽ nhếch mép, nói giọng trầm khàn –
"Em đã cắm rễ, bung nở những đoá pluto dưới cõi lòng đầy khổ đau của anh.
Em đi, thế giới trong anh không còn như trước nữa.".