Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

chương 10: ta sẽ chờ tới ngày đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ý nàng là sao? - Sau khi nghe Kim Tiểu Uyên nói, Lăng Huyền Phong nhíu mày, lạnh giọng hỏi

- Ý của ta là: Ta không muốn lấy ngươi, ngươi quá yếu, căn bản không xứng với ta. Ta muốn từ hôn!

Lăng Huyền Phong tức giận. Không ngờ giữa chốn đông người mà nàng ta có thể nói một câu tuyệt tình như vậy.

- Hừ! Hôn sự giữa ta và nàng ta không có quyền can thiệp, người chủ trì là cha ngươi với cha ta. Nói với ta cũng vô dụng!

- Ta chỉ muốn thông báo với ngươi như vậy thôi, đằng nào cha ta cũng thấy hôn sự này không ổn, có thể sắp tới sẽ sang Lăng Gia nói chuyện.

- Đó là việc của cha ngươi, không phải việc của ta. Nhân tiện ta nói với ngươi: Không phải là ta không xứng với ngươi, mà là ngươi không xứng với ta. Nữ nhân vô tri.

Lăng Huyền Phong tức giận, hắn lôi nguyên lời của Tiêu Viêm trong truyện Đấu Phá Thương Khung ra đáp trả lại Kim Tiểu Uyên

- Mà ta cũng nói cho ngươi biết! Trên đời này không nói trước được điều gì, đừng bao giờ coi thường người khác! Còn bây giờ, xin mời các ngươi đi cho, thứ cho bổn thiếu gia không tiễn!

Nói xong hắn quay đi tiếp tục uống trà, mặc kệ mọi người xung quanh mặt đơ ra nhìn hắn.

- Ha ha ha! Buồn cười chết ta! Một tên phế vật cũng dám nói những lời như thế này ư? Đúng là thời buổi này cái gì cũng có thể nói được!

Một tên thanh niên theo sau Hoàng Thường cười lạnh nói. Nhưng hắn vừa dứt lời, Vu Thiên Tuyết đã nổi giận tung một chưởng vào hắn. Dám chửi biểu đệ của nàng trước mặt nàng, thật không biết sống chết!

- Hự! Người thanh niên bị Vu Thiên Tuyết vỗ một chưởng bật ngửa ra đằng sau, đầu đập vào bức tường phía sau lưng hắn, hộc máu bất tỉnh.

Mọi người kinh hãi, không ngờ nữ nhân này ác độc tới vậy, chỉ một lời không vừa ý đã đánh người khác bất tỉnh. Hồi phục lại trong khiếp sợ, Hoàng Thường nhíu mày nói:

- Cô nương, cho dù vị huynh đệ kia có nói gì không phải, nhưng không cần thiết phải ra tay độc như vậy chứ?

- Hừ! Dám mắng biểu đệ của bổn tiểu thư, hắn như thế là đáng chết. Nếu như không phải hôm nay bổn tiểu thư không muốn làm to chuyện, thì hắn bây giờ chỉ là một cỗ tử thi mà thôi. Giọng của Vu Thiên Tuyết tràn ngập hàn khí.

- Vị tiểu thư này, không biết nàng là người của gia tộc nào? Nàng nên biết đắc tội với Dương gia ở đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

- Hừ quản hắn là Dương Gia hay không Dương Gia, nếu hắn còn nói linh tinh trước mặt của ta một lần nữa, ta chắc chắn sẽ giết hắn!

Hoàng Thường biến sắc, không ngờ cũng có người không đặt Dương Gia trong mắt sao. Không đúng, vừa nãy nàng liên tục nói Lăng Huyền Phong là biểu đệ, không lẽ...?

- Thứ lỗi xin cho hỏi nàng có phải là...?

- Bổn tiểu thư họ Vu. Các ngươi vừa nghe biểu đệ ta nói rồi đó, còn không mau cút, làm bổn tiểu thư mất hứng thì lúc đó đừng trách vì sao bổn tiểu thư nặng tay. Vu Thiên Tuyết hừ lạnh nói

Họ Vu? Chẳng lẽ là Thủy Long thành Vu Gia? Nếu như thế chỉ có một khả năng, nữ nhân trước mặt chính là khuê nữ Vu Thiên Tuyết của Vu Gia. Hoàng Thường sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Vu gia tiểu thư là người ưa bạo lực, hơn nữa tu vi đã là võ sư nhị giai, quả đúng là danh bất hư truyền. Hắn cũng không muốn đắc tội Vu Gia. Nếu đắc tội Lăng Gia còn tốt, còn có gia tộc khác cùng chống đỡ. Nhưng nếu có thêm Vu gia tham dự nữa thì hỏng bét. Lúc đấy không chỉ như += nữa rồi. Thôi thì cứ tạm né phong mang vậy.

- Nếu Vu tiểu thư đã nói vậy, chúng ta xin cáo từ. Đi thôi!

Đoàn người lục đục kéo nhau đi. Ai ai khi nghe tới chữ Vu cũng toát mồ hôi lạnh, hóa ra là mẫu bạo long này, phải nhanh chuồn gấp. Chẳng qua là tội nghiệp cho vị nhân huynh Dương Gia kia, chuyến này ăn phải quả đắng, hơn nữa lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám ho he.

- Khoan đã! Kim Tiểu Uyên. Hôm nay bổn tiểu thư muốn nhắc nhở ngươi. Những lời vừa rồi ngươi nói, sẽ không rút lại được. Hậu quả xảy ra, đừng có trách ai cả.

- Tạ ơn Vu tỷ đã nhắc, tiểu muội biết mình làm gì. Tuy rằng hơi sợ hãi khi Vu Thiên Tuyết nói như vậy, nhưng ngay lập tức Kim Tiểu Uyên không cho là đúng. Một tên phế vật mà thôi, có thể làm nên trò trống gì?

Sau khi đám Hoàng Thường bỏ đi, Vu Thiên Tuyết quay sang Lăng Huyền Phong:

- Biểu đệ, chuyện này...

- Tỷ đừng lo, ta biết phải làm gì. Nhân tiện, cảm ơn tỷ đã đứng lên vì ta. Từ trước tới giờ tỷ luôn là người bên cạnh đệ những lúc khó khăn. Nếu như có thể, ta cũng sẽ cưới ngươi về làm vợ, ha ha!

- Tiểu tử thối, ngươi lại nói linh tinh. Ai thèm làm vợ ngươi? Vu Thiên Tuyết đỏ mặt. Nàng mắng hắn, nhưng bên trong người lại cảm thấy một cái gì đó khác lạ

- Ta nói thật mà. Lăng Huyền Phong lẩm bẩm. Đến bây giờ thì hắn đã rõ, Vu Thiên Tuyết không ngại hắn là phế vật mà giúp đỡ hắn nhiều như vậy, nếu như không rõ tình cảm của nàng dành cho hắn, hắn có thể đi đập đầu tự sát được rồi.

- Ngươi lầm bẩm gì vậy?

- Không có gì, không có gì. Dù sao đệ cũng mất hứng uống trà rồi, chúng ta về thôi. Lăng Huyền Phong lúng túng bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vu Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng hắn, mặt nàng vẫn còn đỏ, nàng nói khẽ:

- Tiểu tử thối. Nếu như những lời đệ nói là thật, thì tỷ sẽ chờ đệ...

Rồi nàng cũng đứng dậy theo hắn đi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio