Giết một người? Ở đế đô?
Ngoại trừ Lăng Huyền Phong, người còn lại đều giật mình kinh ngạc. Vị nữ tử này một thân một mình đến đế đô để giết người? Là ai? Thân phận gì? Chuyện gì mà để cho một cô nương trẻ tuổi có thâm cừu đại hận như vậy?
Lăng Huyền Phong gật đầu. Nếu như nàng ta chính là người mà mình đoán trúng, vậy thì việc này có thể giải thích được.
- Công tử có vẻ như không bất ngờ cho lắm? - Hồng y nữ tử hỏi.
- Thú thật với cô nương, ban đầu ta cũng hơi bất ngờ, nhưng nếu như cô nương đúng là người mà ta đoán, vậy thì việc này không hề khó giải thích chút nào.
- Ồ? Công tử biết được thân phận tiểu nữ? - Hồng y nữ tử ngạc nhiên.
Lăng Huyền Phong không khẳng định hay phủ định, mà chỉ hỏi một câu:
- Cô nương năm nay cũng đã được tuổi?
- Ngươi... sao ngươi đoán được?
- Ừm. năm trước đây, nếu tại hạ đoán không nhầm, cách đây năm, lúc cô nương được tuổi, trong một đêm mưa to gió lớn, gia đình cô xảy ra biến cố?
- Ngươi...
- Biến cố này, chính là toàn thể gia tộc của cô nương bị tàn sát, hơn nữa chỉ bởi người!
- Tại sao... - Hồng y nữ tử kinh hãi. Đây xác thực chính là chuyện xảy ra cách đây năm!
- Hung thủ ra tay tàn sát cả gia tộc của cô, không phải là người nào xa lạ, mà là một người có quan hệ mật thiết với cô nương?
Hồng y nữ tử không nói được gì, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, run run.
- Tại sao ngươi lại đoán được?
- Ta cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua, nhưng phản ứng của cô nương chứng minh là ta đoán đúng.
- Ngươi làm thế nào đoán được?
- Bởi vì.... Phong cách ăn mặc của cô nương, phong cách đeo vũ khí... giống hệt như hắn. - Lăng Huyền Phong điềm đạm trả lời.
Hồng y nữ tử thân hình run rẩy kịch liệt. Lăng Hiếu Kiệt cùng Dương - Long người không biết "hắn" trong miệng Lăng Huyền Phong là ai mà khiến nàng ta phản ứng dữ dội như vậy.
- Ngươi... ngươi đã gặp hắn?
- Không những đã gặp, hơn nữa còn quan hệ khá tốt.
- Vậy tại sao.... - Hồng y nữ tử ngập ngừng.
- Vậy tại sao ta lại không giết ngươi trong khi giữa người có mối thù diệt tộc, mà ta cùng hắn lại có quan hệ tốt với hắn? Ngươi nói xem ta đoán đúng không... Thu Diệp Hương, Thu đại tiểu thư?
Đúng vậy, Hồng y nữ tử chính là Thu Diệp Hương, người còn sống sót duy nhất trong thảm án Thu gia diệt tộc năm trước!
- Ngươi... ngươi đã đoán được từ đầu rồi sao?
Thu Diệp Hương thở dài. Không ngờ người thanh niên trẻ trước mặt này có thể đoán được lai lịch của nàng.
- Ngay từ đầu, ta đã có nghi ngờ của mình. Rồi sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng giống hắn như đúc, ta mới có thể kết luận.
- Rốt cục các ngươi là ai? - Thu Diệp Hương hỏi.
Lăng Huyền Phong không nói gì, chỉ kéo Lăng Hiếu Kiệt vào, ngón tay chỉ chỉ vào ngực áo, chỉ thấy trên đó có thêu một chữ "Lăng" màu tím.
- Lăng gia? Các ngươi là người Lăng gia? - Thu Diệp Hương kinh hô.
- Đúng thế, chúng ta là người Lăng gia.
- Vậy Lăng Bạo bá bá là....
- Là gia gia của ta. - Lăng Huyền Phong gật gật đầu.
Ách! Nàng ta gọi gia gia mình là bá bá, vậy bản thiếu gia phải gọi nàng là..... a di? Lăng Hiếu Kiệt nghe thấy vậy thì toát mồ hôi hội. Chuyện Thu gia cùng Lăng gia ngày trước hắn cũng nghe loáng thoáng. Bây giờ nếu đúng ra dựa theo bối phận, hắn phải gọi Thu Diệp Hương một câu a di. Nghĩ đến đây, Lăng Hiếu Kiệt có xúc động muốn rút kiếm tự sát. Ông trời trêu ngươi a! Mãi mới có một nữ nhân làm bản thiếu gia động tâm, mặc dù nữ nhân này có chút.. khụ khụ... lớn tuổi hơn bản thiếu gia. Nhưng ngươi không cần phải chơi ta thế a!
Lăng Huyền Phong thấy vậy thì hiểu tứ đệ của mình nghĩ gì, chỉ cười cười không nói. Chuyện này hắn sẽ nói chuyện với tứ đệ sau.
Thu Diệp Hương cúi đầu dè dặt hỏi:
- Lăng bá bá... vẫn khỏe chứ?
Lăng Huyền Phong cười:
- Cô nương cứ yên tâm, gia gia ta vẫn rất khỏe.
- Vậy là tốt rồi, sau chuyện này, ta sẽ đi thăm ngài ấy.
- Thu cô nương, nàng vẫn muốn giết Thu Hồng Diệp? - Lăng Huyền Phong hỏi.
- Đúng thế! Ta phải chứng kiến máu của hắn chảy trên thân kiếm của ta! Ta phải giết hắn báo thù cho cha mẹ! - Thu Diệp Hương căm hận nói.
Lăng Huyền Phong không biết khuyên giải như thế nào, cũng may cả nhóm đã đi đến trước đại môn của đế đô.
- Chúng ta đã đến nơi! - Hắn hô một tiếng.
Ngoại trừ Thu Diệp Hương, người còn lại đều choáng ngợp trước độ nguy nga của kinh thành.
- Thật là hoành tráng! - Dương Quá than thở
Trước mặt bọn hắn, là một tòa thành thị vô cùng to lớn, nguy nga tráng lệ với những tòa lầu các to lớn cùng những mái nhà ngói xếp liền với nhau thẳng tắp.
- Cuối cùng cũng đã về tới Triều Ca! - Thu Diệp Hương lẩm bẩm.
- Triều Ca? - Lăng Huyền Phong kinh hãi. Trong lòng hắn dấy lên một dự cảm không tốt. Triều Ca! Đây chẳng phải là tên của kinh đô nhà Thương của Trung Quốc sao? Tại sao nơi này cũng có tên là Triều Ca?
- Đúng vậy. Nhưng cái tên này cũng chỉ mới được đặt cách đây năm mà thôi. Trước đó dưới thời tiên đế thì nó có tên là Kim Dương thành. Sau này khi đương kim hoàng đế lên ngôi thì đổi nó thành Triều Ca.
- Vì sao lại đổi tên của kinh đô? - Lăng Huyền Phong hỏi.
- Ta cũng không rõ. Có người nói hoàng thượng nghĩ ra cái tên này trong một lần nằm mộng, có người khác nói là hoàng thượng được người thân tín thuyết phục đổi tên của kinh thành. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt nên không ai rảnh rỗi đi tìm hiểu.
Chuyện nhỏ? Đây mà là chuyện nhỏ sao? Con bà nó lớn chuyện rồi á! Tay chân của lão Văn thái sư không ngờ đã vươn tới kinh đô rồi, nói không chừng hoàng thượng hiện tại cũng nằm trong lòng bàn tay của chúng a!
Lăng Huyền Phong cảm thấy rét lạnh trong lòng. Hắn e rằng phen này đi tới kinh đô sẽ nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.