Những tia nắng sớm chiếu lên khuôn mặt Tô Mị, khiến nàng tỉnh giấc. Tối qua không biết nàng cùng hắn đại chiến bao nhiêu hiệp, chỉ nhớ là nhiều đến nỗi phía dưới của nàng đã vô cùng đau rát, đến cuối cùng đến sức lực xin tha cũng không có, mặc hắn dày vò. Quay sang nhìn khuôn mặt kiên nghị đầy nam tính bên cạnh, nàng mỉm cười hạnh phúc. Như vậy là, nàng đã là nữ nhân của hắn. Cho dù không cần một hôn lễ cũng không sao, chỉ cần có hắn là đủ.
- Không ngủ đi mà đã dậy rồi?
Một âm thanh trầm ấm lọt vào tai Tô Mị.
- Hứ! Nếu không phải tại chàng, đêm qua... đêm qua...
Nói đến đây, Tô Mị âm thanh nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt trắng trẻo chốc lát đỏ như gấc, đôi mắt sáng long lanh như ngọc bích nhìn người trong mộng của mình.
- Tại ta? Tại nàng mới đúng. Không rõ là người nào đó nửa đêm canh hai muốn vào đây cướp sắc, không ngờ bị bản thiếu gia...
- Không cho chàng nói!!
Tô Mị càng nghe càng xấu hổ lấy gối che miệng hắn lại. Nghĩ đến đây, nàng lại càng cảm thấy hoang đường. Không biết lúc đó nghĩ gì mà đi vào phòng của hắn, để rồi....
- Khụ khụ! Không nói nữa! Nàng bây giờ thấy thế nào rồi?
- Ừm.... không buồn ngủ nữa, nhưng mà... phía dưới.... ta vẫn đau.... - Tô Mị rụt rè nói.
- Ách! Cái này... thôi nàng cứ nghỉ ngơi, ta đem điểm tâm đến cho.
Nói xong, nhanh chóng mặc y phục rồi ba chân bốn cẳng Lăng Huyền Phong chạy ra ngoài, phân phó tiểu nhị làm chút điểm tâm, sau đó tự mang đến giường cho Tô Mị. Mặc kệ nàng phản đối, hắn liên tục tự mình bón cho nàng ăn, khiến cho nàng xấu hổ không thôi. Đến tầm trưa, trước sự ngạc nhiên của Lăng Huyền Phong, Tô Mị đã có thể dễ dàng đi lại, hoạt động như bình thường trước khi phá thân. Hắn có hỏi nàng, nhưng nàng nói không biết.
- Tướng công, hôm nay chúng ta làm gì? Ta vừa nghe ngóng, tổng đàn Phục Ma Hội vẫn đang bị vây kín.
Lăng Huyền Phong ngồi vuốt cằm. Quả nhiên Cao gia với Thực Vi Tiên chỉ là tiểu nháo, không thể kinh động đến quan binh, vậy đành phải ra tay với An gia vậy.
- Chúng ta đi ra ngoài, thuận tiện quan sát xem có tìm được cơ hội nào không!
- -----------------------------------
Triều Ca Tây thị, là một khu buôn bán sầm uất, thuộc về địa bàn của các thương hội. Phàm là những người có sinh ý muốn làm, đều tới nơi này để làm.
- Hóa ra khung cảnh buôn bán thời cổ đại, đại khái có dáng vẻ như thế này - Lăng Huyền Phong thầm nghĩ.
Tây thị vô cùng náo nhiệt, phóng tầm mắt, người ta tấp nập, chen vai sát cánh, cửa tiệm mọc như nấm sau mưa, tiếng rao bán liên miên không dứt.
- Không biết ngày xưa, Lăng gia chúng ta ở nơi nào nhỉ. - Lăng Huyền Phong bất chợt lên tiếng. Hắn quên mất lời dặn dò của gia gia phải đi vấn an nãi nãi.
- Lăng Gia của chàng ngày trước ở khu Bắc Thị, nơi đó thuộc về nơi ở của các đại gia tộc cùng với Hoàng Tộc, Tây Thị chỉ là chỗ ở của các thương gia và thương hội thôi.
- Vậy à? Thế chúng ta qua Bắc Thị một chút, đi vấn an nãi nãi của ta.
- Nãi nãi của chàng? - Tô Mị hoảng hốt, chân tay lúng túng. Ra mắt nãi nãi của hắn? Như vậy chẳng phải là....
Tô Mị xấu hổ, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng cao hứng. Nàng nghĩ phải biểu hiện ra sao thì mới lấy được sự hài lòng của vị nãi nãi kia.
- ------------------------------------
Đi lối tắt tới Bắc Thị, trước mắt Lăng Huyền Phong là một quảng trường vô cùng rộng lớn với những chiếc xe ngựa cùng dân cư đi lại nườm nượp, cùng với đó là những khu nhà mái ngói đỏ chót. Chiễm chệ nơi trung tâm là một chiếc cổng với bức tường cao hơn chục mét, được sơn màu vàng chói, với lính canh đi lại tuần tra liên tục.
- Sau bức tường kia, ta nghĩ chắc là nơi ở của hoàng tộc.
- Đúng thế, Hoàng cung nằm ở đó. Nếu thiếp không nhầm thì ngày trước Lăng Gia của chàng nằm chếch một chút về hướng Đông, nơi đó...
Nói đến đây, Tô Mị ngập ngừng không nói.
- Nơi đó hiện tại chính là An gia sao?
Thấy Tô Mị gật đầu, Lăng Huyền Phong cười lạnh:
- Hừ! Thứ tôm tép cũng đòi ở trong đại trạch của Lăng Gia sao? Đợi lão tử có cơ hội thì vào đấy phá phách một chút. Vậy còn Độc Cô gia?
- Độc Cô gia ở hướng....
- Tam ca! Tam ca! Có phải huynh không?
Nương theo tiếng gọi, Lăng Huyền Phong quay lại, thấy một thân ảnh quen thuộc đang vẫy tay với mình
- Tứ đệ! Là ngươi?
Người vẫy tay chính là Lăng Hiếu Kiệt, theo sau hắn có người. Trong đó người hắn nhận ra đúng là Dương Quá cùng Tiểu Long nữ, còn lại người kia, qua trang phục hắn có thể nhìn ra được chắc đều là đồng học của Thiên Tinh, và có khả năng cao là đệ tử của Lăng Gia. Nếu đúng là như thế, vậy tên Lăng Hiếu Kiệt này đúng là không tồi, trong khoảng thời gian tháng này có vẻ trưởng thành hơn không ít, hơn nữa xem ra hắn đã thu phục được đám đệ tử Lăng Gia ở Thiên Tinh.
- Tam ca! Đúng là huynh! Hắc hắc! Xem đệ có khác gì so với trước không?
Ngắm nghía qua một hồi, Lăng Huyền Phong gật đầu, Lăng Hiếu Kiệt, tu vi đạt đến Xuất Thần Nhập Hóa, nội công đã đến tầng của Tử Khí Thiên La, xung quanh thân mình bắt đầu lờ mờ xuất hiện chút dòng khí lưu màu tím, tuy rằng không rõ, chỉ lờ mờ phảng phất xuất hiện, nhưng cũng là tín hiệu đáng mừng. Nhìn tới người Dương Quá, hắn lại ngạc nhiên hơn, hiển nhiên tu vi của họ đã tiến một bước xa, đã đạt đến Ngạo Thị Quần Hùng, nội công Ngọc Nữ Tâm Kinh đã tới tầng , hơn nữa xem trạng thái nội công thì cách tầng không xa nữa. Hình như hắn đánh giá hơi thấp năng lực của tâm ý tương thông phái Cổ Mộ rồi.
- Không tồi không tồi, tầng của Tử Khí Thiên La, tứ đệ ngươi đúng là có chút cố gắng!
- Chỉ là không tồi thôi sao? Ta đây nỗ lực rất nhiều a!
- Vậy nếu ngươi nỗ lực nhiều thì bọn hắn là nỗ lực bao nhiêu? Còn kém xa lắm! Hắc hắc!
- Ta làm sao so được với bọn họ chứ? Mà đây là..... - Lăng Hiếu Kiệt nhanh trí đổi chủ đề.
- Chào tứ đệ! - Tô Mị híp mắt cười, bộ dáng cực kỳ dễ thương, khiến cho người nam nhân của đám đệ tử đi theo sau Lăng Hiếu Kiệt ngẩn ngơ.
- Yêu nữ! Ngươi là ai? Sao dám gọi ta là tứ đệ!
Lăng Hiếu Kiệt bất mãn, sao một tiểu nữ hài dám gọi hắn là đệ đệ?
Chát!!!
- Ui da!!
Một cái vỗ rất kêu vang lên
- Sao huynh đánh đệ!
- Hỗn nào! Khụ Khụ! Mau chào chị dâu! - Lăng Huyền Phong hắng giọng.
- Chị dâu?! Cái này... Cái này.... Ặc! Chị dâu... Chị dâu khỏe... hề hề... tiểu đệ có lễ... Ặc! Vừa rồi tiểu đệ có mắt không tròng, xin chị dâu thứ tội. - Lăng Hiếu Kiệt bày ra bộ mặt nịnh nọt, khiến cho Lăng Huyền Phong ngạc nhiên.
Tên này biết nịnh nọt từ bao giờ đây?