Tại một nơi rừng rậm hẻo lánh cách Ngọa Đương dặm...
- Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Chạy nhanh lên! Chạy mau!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Một đám khất cái vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, mặt cắt không còn chút máu chạy ra khỏi khu rừng.
- Phương Cửu! Phương Cửu!
Một trong số đám ăn mày nhìn về phía sau kêu lên trong tuyệt vọng.
- Nhị Cẩu chạy mau! Hắn chết rồi! Không còn kịp nữa!
Một tên ăn mày khác thấy đồng bạn mình vẫn còn đang nấn ná thì vội vàng kéo tay hắn. Hiển nhiên cái thứ đang rình rập ở trong rừng làm bọn hắn vô cùng sợ hãi.
- Hu hu hu! Phương Cửu! Huynh đệ! Đại Đầu, Phương Cửu... hắn...
Gã ăn mày tên Nhị Cẩu bật khóc như một đứa trẻ. Ở bên cạnh, Đại Đầu cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt lại. Mặc dù hắn rất đau lòng nhưng hắn biết lúc này không thể khóc, thoát khỏi đây mới là thượng sách.
- Hắn chết rồi! Nghe rõ đây! Chúng ta không còn cách nào khác cả!
Đúng lúc này, một tiếng hú ghê rợn phát ra ở đằng sau bọn hắn:
- Khặc! Khặc! Khặc! Khặc! Mấy con chuột nhắt! Ở lại!!!
người kinh hãi đến rợn tóc gáy, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy như điên về phía trước. Nhưng âm thanh đó vẫn luẩn quẩn phía sau lưng:
- Chạy! Chạy đi! Chạy nhanh lên! Các ngươi chạy đi! Ha ha ha ha ha!
Từ phía trong rừng rậm, một luồng khói đen thoát ra, hướng hai gã ăn mày mà bay tới. Đại Đầu trông thấy thế thì kinh hồn táng đảm, vội vàng nói với Nhị Cẩu:
- Nhị Cẩu! Chúng ta như thế này không thể thoát được bọn chúng! Ngươi là người nhanh nhẹn nhất trong số chúng ta! Mau mau chạy về báo cáo lại với tổng đà!
- Không! Chúng ta phải thoát cùng nhau!
- Không được! Chúng ta không thể thoát được đám khói kia! Ta sẽ ở lại để ngăn chặn nó! Ngươi phải tận dụng cơ hội mà tẩu thoát! Đừng để huynh đệ chúng ta chết vô ích! Đi mau!!
Nói đoạn, hắn giục giã đẩy Nhị Cẩu đi, còn bản thân mình thì quay lại phía sau:
- Nhị Cẩu! Nhớ hàng năm cúng cho ta một miếng thịt gà! Huynh đệ! Bảo trọng! Yêu nghiệt! Xem chiêu! Liên Hoa Chưởng - Hỏa Trung Sinh Liên!!
Phừng!!
Một luồng hỏa quang từ tay của Đại Đầu phát ra, đánh thẳng vào đám khói đen đó. Đám khói đen khựng lại một chút, sau đó càng hung dữ tiến tới.
- Chết tiệt! Liên Hoa Chưởng - Biến Địa Khai Hoa!
Lần này hỏa quang có phần mạnh hơn lúc trước, luồng hắc khí đã bị cản lại. Đại Đầu ngoái cổ lại mắng:
- Còn không mau chạy? Ta không giữ nó lại được bao lâu! Chạy đi! Huynh đệ! Chạy đi!
Nhị Cẩu giật mình, nước mắt tuôn trào ra như suối, hắn cắn răng thi triển công lực đến cực hạn.
- Huynh đệ! Thật xin lỗi! Kiếp sau chúng ta lại cùng đi gõ bát ăn xin với nhau!!
Oành!!
Đại Đầu không thể giữ được nữa, luồng hắc khí đánh tan hỏa quang, bao trùm lên người hắn, kéo hắn quay trở lại phía sau. Đại Đầu chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi im bặt. Không gian lại quay trở về sự yên tĩnh vốn có.
- Yêu quái! Chờ xem! Chúng ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù cho các huynh đệ!
Nhị Cẩu bây giờ đã chạy được một quãng khá xa, luồng hắc khí đáng sợ kia đã không đuổi theo nữa. Thở dốc một hồi, hắn lại thất thiểu hướng về phía tổng đàn mà chạy đi.
- --------------------------------------------------
- Thật ngại quá! Tứ công tử, chúng ta cũng không biết mấy tháng gần đây hắn bỏ đi đâu nữa.
Tại Độc Cô Gia, huynh đệ nhà Độc Cô đang nói chuyện với Lăng Hiếu Kiệt. Chỉ với mấy tháng thời gian mà khí chất của hắn đã khác biệt hoàn toàn. Xung quanh người hắn thỉnh thoảng lại lập lờ một chút tử sắc khí, trông vô cùng thần bí. Hiển nhiên Tử Khí Thiên La của hắn đã tu luyện có chút thành tựu.
- Hỗn đản ca ca! Lần trước tên Ảnh Vệ Lý Mục kia thần thần bí bí giao cho bản thiếu gia công pháp, lại còn là quyển ? Mụ nội nó! Lão tử quyển thứ vẫn chưa có mà luyện, ngươi đưa ta quyển thứ có cái rắm dùng?
Lăng Hiếu Kiệt vô cùng ảo não chửi thề nhưng không biết phải làm gì. Tìm hắn đánh? Bây giờ hắn đang ở đâu có trời mới biết. Mà, ngươi đánh lại hắn sao? Hắn đường đường là cao thủ Võ Tôn, hắt hơi một cái cũng khiến ngươi bay xa mười dặm, còn đánh cái gì?
- Lăng lão đệ, ngươi cứ yên tâm! Tên hỗn đản kia mệnh số tiểu Cường, có đánh cũng không chết, rồi hắn sẽ trở về! - Độc Cô Lãnh Phong lên tiếng khuyên nhủ.
- Ài! Biết là vậy, nhưng mà thời gian không còn nhiều a! Tỷ võ đến nơi rồi mà cái bóng của hắn cũng không thấy đâu.
- Ờ ha! Ngươi nhắc ta mới nhớ! Còn mấy hôm nữa là tới ngày tỷ võ rồi. Mà, Lữ Nhân lão đệ sao rồi? - Độc Cô Lãnh Phong vuốt cằm.
Nhắc tới Độc Cô Lữ Nhân, cả Lăng Hiếu Kiệt không tự chủ được rùng mình mấy cái.
- Không có chuyện gì, hắn tiến triển rất tốt.
Nhìn thấy mặt Lăng Hiếu Kiệt có chút khó coi, Độc Cô Lãnh Dạ tò mò hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Lăng Hiếu Kiệt xua tay:
- Không có chuyện gì, chẳng qua... lát nữa các ngươi nên chuẩn bị tinh thần một chút.
Cả huynh đệ thấy hắn nói lập lờ thì càng lúc càng thấy tò mò. Lúc này, một giọng nói vang lên:
- Hiếu Kiệt huynh! Đại ca, nhị ca, tam ca!
Phía sau, một bóng người mềm mại thiết tha đi tới, mang theo thanh âm nũng nịu kêu tên người. Lăng Hiếu Kiệt nghe thấy âm thanh ỏn ẻn này thì mặt tái xám, không chịu được nữa liền nói:
- Độc Cô huynh, tiểu đệ không chịu được nữa, hôm khác mời huynh chén rượu, cáo từ!
Không kịp để cho đối phương phản ứng, Lăng Hiếu Kiệt vội co giò chạy mất.
- vị ca ca! Lâu rồi không gặp!
Độc Cô tam huynh đệ nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử mặt trắng môi hồng, dáng người "lả lướt". Giọng nói ỏn ẻn vừa rồi là do hắn phát ra.
- Độc Cô Lữ Nhân, là đệ? - Độc Cô Lãnh Phong nuốt một ngụm nước bọt, run giọng hỏi.
- Nói nhảm, đương nhiên là ta. - Độc Cô Lữ Nhân "dịu dàng" nói.
Quả thực, nếu đổi lại là một nữ nhân khi nói mấy lời này chắc chắn sẽ làm cho nam nhân thần hồn điên đảo. Nhưng thực tế đây lại là Độc Cô Lữ Nhân, vậy thì.....
Độc Cô Lãnh Phong lông tơ dựng đứng. Bây giờ mới hiểu tại sao Lăng Hiếu Kiệt vội vàng chạy mất dạng, hắn khóc không ra nước mắt:
- Lăng huynh đệ! Ngươi quay lại a!