- Mạc Kim Thử, muốn chết nhanh đến thế sao?
- Sao lại là ngươi?
Mạc Kim Thử bỏ chiếc khăn che kín mặt ra, để lộ vết sẹo dữ tợn ở bên má cùng với hàm răng chồi ra như lão thử (chuột) của mình.
- Thảo nào lại gọi hắn là Mạc Kim Thử, quả thật trông giống chuột. - Lăng Huyền Phong nghĩ thầm.
Hắn quay sang Lâm Chấn:
- Lâm lão sư, trận thứ bắt đầu rồi, ngươi đi xuống đi.
Mạc Kim Thử cũng rút ra cái liềm quen thuộc của mình.
- Tiểu tử! Lần trước để ngươi may mắn thắng được, lần này sẽ không có như vậy đâu.
- Hay thật! Ta cũng đang muốn nói câu tương tự với ngươi đó! An nhị thiếu, ta muốn thêm tiền cược.
An Lộc Minh cảm thấy hơi bất ngờ:
- Ngươi muốn thêm như thế nào?
- Ta muốn đổ mạng! - Lăng Huyền Phong gằn từng chữ một.
Đổ mạng?
Tất cả mọi người trong tỷ võ đài đều kinh ngạc. Hắn muốn đổ mạng? Không muốn sống nữa sao? Mạc Kim Thử tuy rằng không phải là cao thủ gì đáng nhắc tới, nhưng cũng là Võ Tông chính hiệu a? Ngại mình sóng lâu quá rồi sao?
- Hừ! Đừng có khoác lác nữa, ở đây ít nhất có hơn vạn người, cao thủ vô số, ngươi còn có gan hí lộng chúng ta sao?
An Lộc Minh khinh thường cười lạnh. Tiểu tử này không phải bị choáng váng đến ngu ngốc rồi chứ? Một tên phế vật muốn cược mạng với một cao thủ Võ Tông?
Thượng Quan Hùng ngồi trên đài vuốt cằm suy tư:
- Hừm, tiểu tử kia có vẻ như muốn thổi da trâu, nhưng mà cũng không đúng lúc đi? Nhi nữ, con nói đúng không? Hử?
Lão quay sang thấy Thượng Quan Hương vẻ mặt cười khổ, liền thấy tò mò. Thượng Quan Hương thấy vẻ mặt của cha liền giải thích:
- Cha, thật ra từ đầu An gia đã bị Lăng Huyền Phong chơi cho một vố rồi.
- Ý là sao?
- Người còn nhớ lần trước nữ nhi bị mấy tên Nội Vệ Phủ giở trò không?
- Có nhớ. Hương nhi, chẳng lẽ ý của con là....
Thượng Quan Hùng không phải kẻ ngốc, liền nhận ra chuyện này có ý nghĩa gì.
- Lần trước con bị Bành Đồng, Thôi Ngọc cùng Ngô Phạm Bảo. Chúng con tuy đông người nhưng không đánh lại bọn chúng. Nếu như không phải hắn một chiêu đánh phế Bành Đồng rồi cuốn lấy Thôi Ngọc, chắc chắn kết quả sẽ khác đi.
Thượng Quan Hùng hít một hơi lạnh, một chiêu đánh phế Bành Đồng? Như vậy ít nhất tiểu tử kia cũng đã đến cảnh giới Võ Tôn ngũ, lục phẩm?
- Xem ra lần này đúng là An gia đá phải tấm sắt rồi.
Phía Lăng gia, Vu lão gia tử hỏi:
- Lão rùa đen, tình hình có vẻ không khả quan cho tiểu tử kia thì phải.
Lăng Chấn lão gia khịt mũi khinh thường:
- Hừ! Chỉ là một con kiến hôi cũng có thể nhảy nhót trước mặt tôn nhi lão tử sao?
Trong lòng lão thì thầm buồn cười. An gia khiêu chiến ai không chọn, lại chọn tên tiểu tử quái vật này làm đối thur? Mấy tháng trước nghe tên Ảnh Vệ báo cáo rằng tiểu tử kia ít nhất cũng đã là Võ Tôn ngũ phẩm, lão đang uống trà mà suýt nữa sặc nước mà chết. Xem ra có kha khá người chưa biết chuyện. Thôi thì cho bọn chúng lác mắt một lần đi. Dám nói tôn nhi lão tử là phế vật? Cho các ngươi xấu hổ mà chết đi!
Lăng Huyền Phong thấy An Lộc Minh không trả lời, liền khích tướng:
- Sao? An nhị thiếu thua không nổi à? Không dám cá cược với ta sao?
An Lộc Minh mí mắt hơi giật giật. Trong lòng hắn tự nhiên trỗi lên một cảm giác bất an, nhưng không biết là do đâu, lại nghe thấy Lăng Huyền Phong nói, hắn liền quyết định. Không phải tiểu tử ngươi muốn chết sao? Thành toàn cho ngươi!
- Mạc Kim Thử! Không cần nương tay! Giết hắn!
Chỉ chờ có vậy, Mạc Kim Thử Vung lưỡi liềm lên, bổ một nhát thật mạnh xuống Lăng Huyền Phong. Nhưng Lăng Huyền Phong vẫn đứng bất động.
- Sợ rồi sao? Ngày này năm sau chính là ngày chết của ngươi!
Trong khoảnh khắc, ngoại trừ thân nhân của hắn, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lăng Huyền Phong sẽ chết.
Nhưng mà...
Choang!!!!
Lưỡi liềm bổ xuống đất thật mạnh, cắm ngập xuống gần cán, nhưng bóng dáng Lăng Huyền Phong không thấy đâu cả.
- Thật là nhanh!
Mọi người đều trầm trồ. Hóa ra Lăng Huyền Phong không phải người mê nói sảng, ít nhất hắn có chút thực lực, ít nhất tốc độ của hắn rất nhanh. Mạc Kim Thử thấy mình chém trượt cũng có chút ngạc nhiên, quay lại thì thấy đối phương quay lưng về phía mình, thì lập tức cắn răng:
- Tiểu tử! Định làm trò sao? Chết đi!
Nhanh chóng rút lưỡi liềm ra, lại chém một nhát ngang hông. Lăng Huyền Phong vẫn bất động.
Xoẹt!
Tiếng xé gió vang lên, bóng dáng Lăng Huyền Phong lóe lên một cái, lại hiện ra cách đó vài mét, hai tay của hắn vẫn đặt sau lưng, dường như không coi trận đấu này vào đâu cả. Mạc Kim Thử tức giận:
- Có ngon thì đừng có né, đấu với lão tử như những nam nhân xem nào?
Lăng Huyền Phong vẫn thờ ơ. Mạc Kim Thử nổi đóa. Đối phương vẫn một mực coi hắn là không khí. Hắn đã có chút điên cuồng, rút ra phi đao.
- Thiện Nữ Tán Hoa!!
- Ồ? Lại là chiêu này à?
Hàng trăm phi đao lấy Mạc Kim Thử là trung tâm, bắt đầu tản ra tứ phía. Lăng Huyền Phong khinh thường: Lần trước bản thiếu gia còn ngại một chút, bây giờ sao?
Đột nhiên, Lăng Huyền Phong nghe thấy một tiếng xé gió bên tai. Âm thanh đó không đến từ phi đao của Mạc Kim Thử, mà là từ một hướng khác.
- Hừ! Đánh lén sao?
Hắn dùng hai ngón tay đỡ được, xong rồi tiện phất tay một cái, phi đao của Mạc Kim Thử bị kình lực đánh trúng, bắt đầu rơi loảng xoảng xuống đất.
- Không thể nào!
Mạc Kim Thử kinh hãi. Phi đao mà hắn luôn tự hào, hôm nay thất bại sao?
Lăng Huyền Phong tạm thời không để ý đến Mạc Kim Thử, quay về hướng khán đài:
- Các hạ! Hiện tại đang trong trận so đấu mà lại tung phi đao ám sát ta, có phải hơi âm hiểm một chút không?