- Bang chủ, ngài đã trở lại!
Đơn Đình Quốc đang ngồi uống rượu, thấy Lăng Huyền Phong đi vào thì nâng cốc lên tỏ vẻ mời.
- Quân sư, dường như ngài không cảm thấy bất ngờ khi ta trở lại?
Đơn Đình Quốc lại uống mổ chén rượu, khà khà một tiếng rồi nói:
- Chẳng phải ngài đã trở về hay sao? Nói chung là lão phu tin tưởng ngươi mệnh lớn! Ha ha ha ha!
Lăng Huyền Phong cũng nhấp một chén rượu, cười khổ. Quả nhiên mình có mệnh lớn, không thì lúc này đã đi đầu thai rồi.
- Bang chủ, ngươi nói cho lão phu nghe, rốt cục có chuyện gì?
Lăng Huyền Phong cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng, có gì nói đấy, kể cả việc hắn xuống Âm Phủ. Đương nhiên thân phận thật của hắn thì vẫn giữ nguyên. ĐƠn Đình Quốc kiên nhẫn tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt râu rồi nhấp một ngụm rượu, cả quá trình không lên tiếng một chút nào. Chỉ đến khi kể xong thì lão mới nói:
- Nói như vậy, là cái thế lực này của lão nhân Văn Trọng hay gì gì đó.... muốn thôn tính toàn bộ chúng ta để tiếp tay cho Ma giới sao?
- Không hẳn là tiếp tay. Mà là lão mượn tay Ma Giới để diệt trừ tất cả những gì cản đường lão, để có thể thuận lợi hồi sinh chủ của lão.
- Nhưng lấy gì ra đảm bảo sau khi chủ của hắn hồi sinh, Cửu U Tà Thần sẽ để nguyên cho bọn hắn?
- Cái đó cũng là chỗ ta không hiểu lắm. Trong mắt bọn hắn, chúng ta chỉ là giống loài hạ đẳng mà thôi. Ta nghĩ rằng Văn lão đầu đang đùa với lửa.
- Mà lửa này rất nóng, không dễ dập tắt, có khi cháy lan cả lên thân mình. - Đơn Đình Quốc cười ha ha. Đối với mọi việc đều không có vẻ lo lắng là bao. - À mà ngài nói là mình đã xuống Âm Phủ một chuyến, nơi đó thế nào?
- Đó quả thực là một nơi khiến ta mỗi khi nghĩ lại đều có cảm giác lạnh sống lưng. Nơi đó hầu như không có sự sống, bầu không khí âm u, ngột ngạt, ma quỷ có khắp nơi. Chưa kể đến âm hồn của người chết nữa. Thi thoảng ta còn nghe thấy tiếng gào khóc vang lên đâu đó trong không khí. THật là một nơi đáng sợ. Sau này cho dù đạt được tu vi thông thiên, ta cũng thề không dám bén mảng tới đó nửa bước.
Lăng Huyền Phong rùng mình. Tuy rằng trải nghiệm tại Âm Phủ không lâu, nhưng nơi đó khiến cho hắn kinh hồn táng đảm. Trừ khi mình chết đi, chứ nhất quyết không bao giờ bước chân tới nơi đó một lần nào nữa.
Đơn Đình Quốc cười vui vẻ. Hai người lại nâng ly cạn chén một hồi. Sau cùng, lão nghĩ tới gì đó rồi hỏi:
- Hình như tu vi của Bang chủ lại tinh tiến thêm? Ta dường như cảm thấy một luồng khí bá đạo mãnh liệt đang cuồn cuộn chảy trong người ngài.
- Quân sư thật là tinh mắt. Không giấu diếm gì ngài, quả thực sau lần chết hụt này, tu vi của ta cũng đã tiến thêm một đoạn. Bây giờ dưới Võ Hoàng ta đã không có đối thủ.
Đơn Đình Quốc ngạc nhiên:
- THật ư? Lẽ nào ngài đã đạt tới Võ Tôn Cửu Phẩm?
- Đúng vậy. Thực ra mà nói phương pháp tu luyện của ta khác mọi người một chút. Người khác thì tu luyện đấu khí, nội công tích lũy từng ngày từng ngày, rồi sau đó đột phá tiến giai. Trong khi ta thì lại khác. Muốn tu vi tiến giai, chỉ có hai cách. Thứ nhất là dùng đan dược. Cách này thì không mấy khả thỉ, bởi vì loại đan dược này gần như không thể tìm kiếm. Thế cho nên chỉ còn cách thứ hai...
- Là chiến đấu? Nếu như ta đoán không lầm, lần trước sau khi đánh với ngài một trận, ta dường như cảm nhận được khí thế của ngài tăng lên một chút.
- Đúng thế! Muốn tu vi tiến giai, ta chỉ còn cách khai thông toàn bộ kinh mạch trong người. Mà muốn làm như thế, chỉ còn cách chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu! Đánh đến khi nào chết thì thôi.
- Thì ra là vậy, xem ra ngài có được thành tựu hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên mà có.
Lăng Huyền Phong xấu hổ. Thực ra đan dược hắn muốn kiếm lúc nào cũng được, chỉ có điều là có tiền hay không thôi.
- Thôi được rồi, không nói đến chuyện tu luyện nữa. Dù sao mỗi người có một con đường khác nhau. Ngài sắp tới có tính toán gì chăng?
- ĐƯơng nhiên là có. Mục tiêu lớn nhất chính là đánh bại Văn lão đầu, diệt Trụ Vương, đẩy lùi thế lực của Cửu U Ma Giới, không cho chúng tiến vào đại lục này. Nhưng muốn đạt được mục tiêu đó, ta phải hoàn thành mục tiêu nhỏ hơn.
- Đó là...?
- Đầu tiên, ta phải nắm trong tay được binh quyền. Muốn đánh được Văn Trọng, binh sĩ không thể thiếu. Chiến tranh đại quy mô, lấy sức người là chính. Không có binh sĩ trong tay, coi như ta thua một nửa. Thứ hai, ta phải nắm được thiên hạ quần hùng trong tay. Dưới trướng Văn Trọng, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, trong đó không ít kẻ tu vi đấu khí cao cường, đặc biệt là đám quỷ tướng của Tà Thần. Nếu như sử dụng quân đội ra chống trả, chẳng khác nào lùa đám cừu vào miệng hổ. Phải có tu sĩ tu vi tương đương để chống trả.
- Cách này cũng hay. Nhưng tại sao ngài không tập trung vào đám kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ mà phải thâu tóm được cả quân quyền nữa? Dù sao đối với đám người tu vi thông thiên kia, hắt xì một cái thì đám quân sĩ chết cả đám?
Lăng Huyền Phong cười:
- Ta nói như vậy cũng là có suy nghĩ riêng. Thực ra mà nói, nếu tính ra thì số người có tu vi cao cường của chúng ta quá ít, so với đám yêu quái kia thì chỉ miễn cưỡng chống lại, đừng nói tới việc chiếm thượng phong. Ta xem chừng là đánh ngang tay là đã không tệ rồi, huống chi lại còn cắt cử người ra đánh lại đám binh sĩ Thương Triều? Hơn nữa, nhân sĩ giang hồ có thể dễ dàng đánh giết binh sĩ, người giang hồ có thể đánh giết binh sĩ. Nhưng người giang hồ lại có thể bị binh sĩ làm thịt, vậy thì vạn, chục vạn, trăm vạn... thì sao? Trên chiến trường, cái gì cũng có thể xảy ra, một kẻ hèn nhát tháo chạy, sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba... binh bại như núi đổ, đám giang hồ chỉ biết suy nghĩ cho mình, làm sao nghĩ đến đại cục? Chỉ có quân đội, quân lệnh như sơn, dù biết phải chết nhưng cũng phải lao vào! Không cần ta giải thích nhiều, chắc quân sư cũng hiểu.
Đơn Đình Quốc gật đầu hiểu. Quả thực nếu như va chạm trên chiến trường, thà rằng mình chỉ huy đội quân vạn binh sĩ, còn hơn phải chỉ huy một đám người giang hồ. Giữa người với người, môn phái với môn phái, hiềm khích, xích mích không phải là ít, làm sao có thể hợp tác? Chỉ có trong quân đội, mặc kệ ngươi có hiềm khích gì, trưởng quan bắt ngươi phải giúp hắn, ngươi không giúp, là bất tuân thượng lệnh, quân lệnh xử trảm!
- Như vậy là ngài đang muốn ra tay cả trong thế lực quân đội và giang hồ? Miệng hổ của ngài cũng không nhỏ đâu! Ha ha ha ha!
- Quân sư quá khen, thực ra ta chỉ là thâu tóm mà thôi, còn lại vẫn phải giao cho người có năng lực mà làm, một mình ta không thể quản hết được.
- Phía triều đình ta đoán ngài sẽ ra tay với Quách nguyên soái? Nguyên lão hai triều, chiến công hiển hách. Thu phục được ông ta, không khác nào đã nắm trong tay toàn bộ trăm vạn binh sĩ đế quốc.
- Nói rất đúng. Ta vẫn đang đợi thời cơ để gặp mặt Quách Vọng Sơn. Người này tính tình cương trực thẳng thắn, lại là kẻ tử trung vì nước. Nếu như không có dẫn chứng thuyết phục, khả năng cao lão sẽ rút đao liều mạng với ta mất. - Lăng Huyền Phong cười khổ.
- Nhưng ta nghĩ Bang chủ ngài đã có đối sách rồi? Hơn nữa, có Lăng Gia, Độc Cô gia chống lưng, không lẽ lại không có người giúp sao? Chuyện triều đình, lão phu cũng không hỏi thêm nữa, đó là chuyện của các đại gia tộc các người. Thế còn các thế lực giang hồ, ngài tính sao đây?
- Còn tính gì nữa? Trực tiếp nắm lấy chức vị minh chủ Võ Lâm, không phải sao?
- ---------------------------------
Hic, dạo này trang web của YY lỗi liên tục, muốn lên chương cũng không được, các vị đại hiệp thông cảm T_T