Từ phía Đại Môn lại xuất hiện vô số bóng người, trong đó có một vài cỗ khí tức vô cùng cường đại.
- Hừ, lại là Phục Ma Hội!
Thôn Hài sắc mặt có chút khó coi.
Ở phía đội hình Phục Ma Hội, Mộ Dung Triệt cùng với một lão giả mặc tăng bào, đội nón rộng vành tiến tới.
- Mộ Dung Triệt tham kiến Giáo Chủ!
- Cát Dụ Thành tham kiến Giáo Chủ!
- Tham Kiến Giáo Chủ!
Ở phía Cái Bang, Đơn Đình Quốc cũng là tự mình lãnh đội.
- Đơn Đình Quốc tham kiếm Bang Chủ!
- Tham Kiến Bang Chủ!
Lần này, đội hình của Phục Ma Hội cùng Cái Bang, hầu như toàn bộ nhân vật tinh anh đều xuất hiện.
- Không cần đa lễ! Các vị! Hôm nay chúng ta gặp con cá lớn, phải bắt cho bằng được! Nếu như thành công, sẽ tương đương với việc chặt đứt một cánh tay của Văn Lão đầu!
- Tuân mệnh!
Lăng Huyền Phong nhìn sang một đại hán tử râu tóc xồm xoàm mặc một bộ áo da hổ, lưng đeo một bầu rượu thật lớn, ở đằng sau hắn là một nữ tử khuôn mặt thanh tú, mái tóc để xõa ngang vai, lưng đeo một bộ cung tên thật lớn, trang phục là một bộ quần áo bó màu xám, anh khí ngời ngời. Mộ Dung Triệt nói:
- Hồi Giáo Chủ, đây chính là Túy Hiệp Dương Thanh, còn vị này chính là Cung Bắc Yến nữ hiệp, vì biết được Giả Vấn có khả năng xuất hiện ở đây nên nàng cũng đến trợ thủ!
Lăng Huyền Phong vội ôm quyền:
- Đa tạ hai vị hôm nay đã đến trợ giúp, Lăng Mỗ vô cùng hân hạnh, sau này nếu như cần trợ giúp, chỉ cần các vị lên tiếng, Lăng Mỗ quyết không chối từ!
Dương Thanh nốc một ngụm rượu, cười khà khà, xoa tay nói:
- Lăng công tử không cần khách khí, trừ ma vệ đạo chính là bổn phận của mỗi con dân đại lục.
Cung Bắc Yến cũng nói:
- Chính phải, hơn nữa, ta cũng có một chút ân oán đối với tên súc sinh Giả Vấn kia. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Lăng Công tử không cần đa lễ!
Lăng Huyền Phong gật đầu:
- Lời thừa ta cũng sẽ không nói. Các vị, hôm nay chúng ta phải dốc hết sức mình đánh bại bọn chúng! Các cao thủ từ Võ Tôn trở lên phiền các vị lo lắng rồi!
Dương Thanh gật đầu:
- Không thành vấn đề, mặc dù chúng ta số lượng Võ Hoàng hơi ít so với chúng, nhưng nếu dốc toàn lực chắc là được.
- Vậy xin nhờ các vị!
Sau đó, Lăng Huyền Phong ra lệnh:
- Quân Sư, Cát tiên sinh, Dương đại hiệp, Cung cô nương, cao thủ của địch xin nhờ các vị! Còn lại tất cả các huynh đệ Phục Ma Hội cùng Cái Bang, mau chóng tiến đến trợ giúp Cấm Vệ Quân của Quách Nguyên Soái! Nên nhớ: Không được nhân từ! Không cần tù nhân!
- Không được nhân từ! Không bắt tù nhân!
Khẩu hiệu được hô to, sau đó toàn bộ các đệ tử Phục Ma Hội cùng Cái Bang bắt đầu phân tán, gia nhập trận chiến. Cấm Vệ Quân cùng Thành Vệ Quân lúc này nhân số tổng cộng hơn vạn người, trong khi số lượng Xưởng Vệ cùng Nội Vệ Phủ và bang phái giang hồ cũng lên tới tầm vạn. Tuy rằng nhân số đông hơn, nhưng Xưởng Vệ cùng Nội Vệ không được huấn luyện đào tạo khắt khe để chiến đấu theo đoàn thể số lượng lớn, nên không thể chiếm được thế thượng phong. Nhưng mặt khác Cấm Vệ Quân nhân số ít hơn, chiến đấu theo đoàn đội muốn tiêu diệt gọn đối phương cũng sẽ phải nỗ lực trả đại giới, cho nên hiện tại hai phe đang ở thế giằng co.
- Tam ca! Còn bọn đệ?
Lăng Hiếu Kiệt xoa tay hỏi. Bọn họ hiện tại cũng vô cùng ngứa ngáy, hận không thể ngay lập tức xông vào chiến trường.
- Bọn đệ mau chóng gia nhập đội hình đối phó với đám bang phái giang hồ kia đi, mục tiêu chính là những tên có tu vi cao cường. Còn lại chúng ta sẽ lo!
Sau khi phân phó xong, Lăng Huyền Phong rút Ỷ Thiên Kiếm:
- Các huynh đệ! Giết!
- Sát!!!!!!!!!!!!
Âm thanh hò hét vang vọng khắp một vùng trời. Hoàng Cung vốn đang là một bãi chiến trường, nay càng thêm hỗn loạn. Chân cụt, tay đứt, thủ cấp văng lên liên tục, xác chất đầy đường, máu chảy thành sông. Lúc này, ở của Chính Điện, Thích Sát Sinh dẫn đầu nhân thủ của Thôn Hài đang đối mặt với đám người Lăng Huyền Phong:
- Nhãi ranh! Ngươi chưa chết?
Thích Sát Sinh lộ vẻ kinh ngạc.
- Hừ! Trụ Vương chưa diệt, Văn Trọng chưa giết, bản thiếu chưa thể chết!
- Mạnh mồm lắm! Nhưng nói mồm thì không ai tin, có bản lãnh thì tới đây!
Cung Bắc Yến nhìn thấy Giả Vấn thì mặt đằng đằng sát khí
- Lão cẩu! Mau tới đây chịu chết! Ta đã tìm ngươi suốt năm nay, hôm nay ngươi chạy đi đâu? Hôm nay ta sẽ trả thù cho đệ đệ!
Giả Vấn khuôn mặt đầy sẹo, tay cầm nhuyễn tiên cười lạnh:
- Nữ nhân thối! Cũng tốt, hôm nay lão tử sẽ không giết ngươi, mà sẽ bắt lại, sau đó cưỡi ngươi đến chết!
- Có bản sự gì thì phóng ra!
Ầm!!
Lúc này, đám người Dương Thanh bất chợt nghe một tiếng nổ trầm thấp. Bọn họ quay sang, thì phát hiện âm thanh này phát ra từ phía Lăng Huyền Phong!
- Đây là... - Đơn Đình Quốc run giọng
Dương Thanh nhíu mày:
- Đây là dấu hiệu đột phá từ Võ Tôn lên Võ Hoàng! Không ngờ Lăng Huynh đệ tuổi trẻ tài cao, đột phá ngay lúc này!
Một luồng khí tức nóng rực từ phía Lăng Huyền Phong phát ra khiến cho đôi bên sững sờ.
- Phù! Cuối cùng cũng không cần giấu diếm nữa.
Lăng Huyền Phong cười lạnh. Vừa rồi hắn cũng đã quyết định: Chuyện đến nước này, không đột phá thì để làm gì? Thêm một phần sức lực thì là thêm một cơ hội chiến thắng! Hắn nhanh chóng mua đan dược từ hệ thống, nhanh chóng sử dụng. Không mất bao lâu cuối cùng cũng đã đột phá.
- Cảm giác thật tuyệt vời! Ta có cảm giác như công lực đã đề thăng một mảng lớn, kinh mạch cũng đã cứng cáp hơn rất nhiều. Động tác có vẻ trôi chảy. Hơn nữa lượng nội lực này... đủ để thi triển Giáng Long Thập Bát Chưởng mà không bị quá sức như trước!