Lão già trưởng lão của Thiên Kiếm Môn có vẻ hơi chột dạ. Vừa rồi ba người phe mình hợp công đối phương, nhưng có vẻ tiểu tử kia không hề hấn gì cả. Chẳng những thế lại còn khiến người bị mất đi chiến lực.
- Lão già, vừa rồi chẳng phải còn mạnh mồm lắm sao? Sao giờ lại câm như hến rồi?
Lăng Huyền Phong trêu chọc. Hắn thừa biết đối phương đang câu giờ để hồi phục chút thương thế.
- Tiểu tử, không ngờ ngươi cũng có chút bổn sự. Vừa hay lão phu đang thiếu một chút công phư giữ nhà. Còn đống đan dược kia nữa. Giao ra đây lão phu sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng!
- Mạnh mồm lắm lão già! Chỉ mong một lát nữa lão còn mạnh mồm được như thế! Kháng Long Hữu Hối!
Graooo!!!!!
Lại một đầu kim long to lớn bắn về phía trưởng lão Thiên Kiếm Môn
- Hừ! Gian ngoan mất linh!
Mồm thì nói vậy nhưng lão vẫn phải tạm né phong mang, không dám chính diện đón đỡ. Kinh nghiệm một chiêu lúc nãy khiến lão có chút sợ,
Oành!!
Đầu Kim Long đánh trúng vào thềm đá ở cửa Chính Điện, tạo ra một cái lỗ rất lớn.
Đúng lúc Lăng Huyền Phong định ra chiêu tiếp theo, thì hắn lại phát hiện sau lưng mình có chút lạnh,
Xoẹt!!!!!!
Hắn vội nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một thanh tiểu đao màu đen như mực xẹt qua đầu, sát khí lạnh ngắt. Quay lại nhìn thấy một tên sát thủ mặc đồ xanh bịt mặt đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đó chính là Kiêu Ngũ Lang, sát thủ của Hoàng Đế Long Tường.
- Bệ hạ nói không sai, tiểu tử ngươi đúng là đáng phải lưu ý rồi. Vị trưởng lão này, hai người chúng ta cùng liên thủ!
- Được!
Lăng Huyền Phong da đầu có chút tê dại. Nếu như một đấu một với lão già kia, mình miễn cưỡng có thể đánh ngang tay, thậm chí nếu đánh càng lâu thì rất có thể chiếm được thế thượng phong. Nhưng bây giờ lại có thêm tên Kiêu Ngũ Lang này gia nhập, như vậy thì tình hình chắc chắn sẽ không đơn giản như += nữa rồi. Lăng Huyền Phong rút kiếm ra.
Keng!!!!
Khoảnh khắc hắn rút Ỷ Thiên Kiếm, một luồng ánh sáng lạnh ngắt rọi thẳng vào mắt hai người.
- Kiếm tốt!
Trưởng lão Thiên Kiếm Môn trong mắt lộ ra vẻ tham lam:
- Tiểu tử, lưu lại kiếm cùng công pháp, lão phu tha ngươi một mạng!
- Hừ! Nằm mơ!
Dứt lời, Lăng Huyền Phong liền vận toàn bộ công lực, chém ra một kiếm
Ù! Ù! Ù! Ù!
Âm thanh xé gió bén nhọn lọt vào tai hai người. Lão già Thiên Kiếm Môn chấn kinh:
- Kiếm pháp gì thế này?
Chỉ thấy mũi kiếm của Lăng Huyền Phong không nhanh không chậm hướng về phía bọn chúng mà phóng tới, phía sau lưng Lăng Huyền Phong lại tạo ra vô số tàn ảnh.
- Hừ! Đấu kỹ lòe người!
Kiêu Ngũ Lang lạnh nhạt nói, tốc độ của đối phương như rùa bò, kiểu này chắc chắn gặp phải sát thủ chỉ có con đường chết. Hắn lại ném ra phi đao sở trường của mình.
Keng! Keng!
Làm cho hắn kinh ngạc là phi đao khi bay tới chỗ của Lăng Huyền Phong thì lại bị một luồng khí chặn lại. Nhìn kỹ thì hắn thấy rằng tuy tốc độ chậm, nhưng không ngờ Lăng Huyền Phong một kiếm có thể xé nát không gian!
Kiêu Ngũ Lang thấy kiếm chỉ hướng mình thì bắt đầu triển khai thân pháp né tránh, nhưng mà làm cho hắn sợ hãi rằng mũi kiếm dường như có mắt, hắn di chuyển tới đâu, mũi kiếm lập tức đổi hướng.
Phanh!
Lúc này, lão già vận toàn bộ công lực tung ra một chưởng đánh về phía Lăng Huyền Phong. Nhưng chưởng phong không chạm được vào người Lăng Huyền Phong mà bị một luồng khí chặn lại. Tuy rằng không gây sát thương nào đáng kể nhưng thế công của Lăng Huyền Phong bị phá vỡ.
Kiêu Ngũ Lang sa sầm mặt:
- Kiếm pháp tiểu tử kia có cổ quái, dường như có thể xé rách không gian tạo ra một tấm khiên chắn cho chính hắn. Cách duy nhất để phá chính là dùng cứng đối cứng, chúng ta muốn tránh cũng không được!
- Lão phu cũng nghĩ vậy.
Lăng Huyền Phong nghĩ thầm:
- Xem ra bọn chúng đã phát hiện ra điểm yếu của Nghịch Thiên Kiếm Pháp rồi. Chỉ trách tu vi của mình vẫn còn non, nếu như có thể tiến thêm một giai nữa thì tốt.
Đúng lúc này, ở phía sau Lăng Huyền Phong vọng lên một âm thanh:
- Lăng thế huynh, đừng lo, có Lục mỗ tới giúp!
Lăng Huyền Phong quay người lại, ngạc nhiên:
- Lục Gia Nhất?