- Báo! Quân tình khẩn cấp! Bẩm đại nguyên soái! Yêu quái! Yêu quái đang vây thành!
Một binh sĩ mặc trọng giáp sắc mặt hốt hoảng chạy tới.
- Yêu quái? Ở đâu?
- Bẩm nguyên soái! Bọn chúng đã vây chặt Chính Dương Quan! Toàn bộ đều là yêu quái! Còn có... còn có...
- Có cái gì, nói mau!
- Bẩm nguyên soái, giá như thuộc hạ nhìn nhầm, nhưng... dẫn đầu bọn chúng, là... là... Trấn Nam Vương!
- Cái gì?
Quách Vọng Sơn biến sắc. Trấn Nam Vương,... Trấn Nam Vương... không phải là Long Cửu Thiên sao?
- Hóa ra... hóa ra đó là vì sao hắn biến mất! Ha ha ha ha! Trời diệt Thần Phong đế quốc a!!
Ngửa cổ lên trời hét một tiếng, Quách Vọng Sơn phun ra một ngụm máu tươi. Lăng Huyền Phong hốt hoảng vội vàng đỡ lão dậy, đồng thời truyền một tia nội lực vào để ổn định tâm mạch của lão.
- Nguyên soái! Trấn Nam Vương là ai? Không lẽ là...
- Đúng! Chính là Long Cửu Thiên! Chẳng trách vừa rồi khi giải cứu hoàng thân quốc thích, không thấy bóng dáng của hắn. Không ngờ.... không ngờ...
Lăng Huyền Phong sắc mặt âm trầm. Từ lần gần nhất cáo biệt Long Cửu Thiên, hắn đã cảm thấy một tia bất thường từ phía Long Cửu Thiên. Không ngờ, hôm nay Long Cửu Thiên đã triệt để hắc hóa, tiến vào hàng ngũ quân địch. Quay sang hỏi binh sĩ báo tin:
- Bọn chúng có bao nhiêu tên? Thành phần binh lực ra sao?
Thấy Quách Nguyên Soái cũng đang nhìn, binh sĩ kia vội trả lời:
- Báo, bọn chúng có tầm vạn quân, chủ yếu là Lang Yêu! Ngoài ra, còn vài trăm tên yêu quái khổng lồ, vài xe chuyên dụng công thành, ngoài Trấn Nam Vương ra, dẫn đầu bọn chúng còn có hai tên yêu quái sói cao lớn, có vẻ như Lang Tướng! Bọn chúng đã bao vây Chính Dương Quan và Huyền Bắc Quan!
- vạn? Bọn chúng có vạn binh lực? Ngoài đó có bao nhiêu thủ thành binh sĩ?
- Bẩm, chỉ có... vạn...!
- Trời! Chỉ có vạn binh sĩ sao? Bây giờ tình hình ngoài đó ra sao?
- Hồi nguyên soái! Khi lúc thuộc hạ rời đi, bọn chúng đang bắt đầu dựng trại, tạm thời trước mắt chưa triển khai thế công! Nhưng theo thuộc hạ thấy chỉ cần đến tối, chậm nhất là sáng mai bọn chúng sẽ công thành!
Quách Vọng Sơn im lặng. vạn binh lực công thành. Mà ngoài kia chỉ có vạn binh sĩ trấn thủ. Cho dù tính cả Cấm Vệ Quân cùng Hoàng Thành Vệ cũng chỉ có thêm vạn nữa. vạn nhân lực, làm sao đấu lại với vạn hùng binh đây? Hơn nữa bọn chúng cũng đã có chuẩn bị kỹ càng nữa.
Lăng Huyền Phong bỗng nhiên nhận được âm thanh:
- Nhiệm vụ chính tuyến phát động: Huyết chiến Chính Dương Quan. Trong vòng ngày phải giữ vững Chính Dương Quan, đánh bại Lang Binh chủ soái, đồng thời sơ tán càng nhiều bách tính của Triều Ca càng tốt. Thành công: Quách Nguyên Soái sẽ vì ngươi hiệu lực, vạn hùng binh của Thần Phong đế quốc sẽ vì ngươi mà ra sức, phần thưởng cá nhân: Tấn thăng cấp độ. Thất bại: Toàn bộ Triều Ca bách tính bị đồ sát, Quách Vọng Sơn thất vọng, không phục vụ ngươi.
- Bà mẹ nó! Lại còn có nhiệm vụ này sao?
Quay sang Quách Vọng Sơn, Lăng Huyền Phong nói:
- Quách Nguyên Soái, tình hình nguy cấp, chúng ta phải nhanh chóng tới Chính Dương Quan thủ thành, không được để chúng vượt qua. Nhân thủ Cái Bang, Phục Ma Hội tùy thời do ngài điều động!
Quách Vọng Sơn quay lại nhìn Lăng Huyền Phong thật sâu, rồi nói:
- Công tử nói đúng, việc cấp bách bây giờ là phải ngăn bọn chúng không cho tràn vào Triều Ca. Mau lập tức điều động toàn bộ nhân thủ! Lấy tốc độ nhanh chóng nhất tiến về Chính Dương Quan!
- Khoan đã!
- Công tử có gì chỉ giáo?
- Quách Nguyên Soái, thứ cho bản thiếu nói thẳng. Triều Ca lần này, e rằng khó thoát khỏi kiếp nạn. Thay vì điều động toàn bộ nhân thủ tới đó, ta nghĩ việc chính xác nhất bây giờ chính là phải sơ tán bách tính rời khỏi đây! Ta e rằng, nếu như bọn chúng công thành, chúng ta chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất là ngày!
- ngày sao?
Quách Vọng Sơn nhắm mắt, dáng vẻ như già nua hơn chục tuổi. Đúng thế. Cầm vạn binh lực cho dù tử thủ đi chăng nữa, chống đỡ được ngày đã là không tệ, huống chi là nói ngày? Suy nghĩ trong đầu thật nhanh, lão liền ra lệnh:
- Mau chóng điều động vạn binh sĩ phụ trách sơ tán toàn bộ bách tính! Hiện tại bọn chúng đang vây Chính Dương Quan và Huyền Vũ Quan. Như vậy hai phía Tây và Bắc đã bị vây chặt, hướng Đông của chúng ta là Thiên Tinh thành, nhưng ở đó chỉ là một tiểu thành không đủ chỗ cho hơn vạn người, không đi được. Vậy chỉ có Ngọ Môn Quan ở phía Nam. Đúng! Ngọ Môn Quan! Mau đưa bách tính từ Ngọ Môn Quan, xuôi về phương Nam! Gần đây nhất chỉ có Ngọa Đương, nơi đó địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, thích hợp cho chúng ta cố thủ ở đó! Còn nữa! Mau điều khoái mã đi các thành khác tìm viện binh! Lão phu cho các ngươi ngày để di dời bá tánh! Đi mau!
Binh sĩ nhận lệnh, sau đó nhanh chóng chạy về phía Thành Vệ Quân phát hiệu lệnh. Lăng Huyền Phong cũng ra lệnh cho mọi người:
- Hiện tại tình thế cấp bách, bách tính của đế đô đặt lên hàng đầu, Thu lão ca, Vân lão ca, Cát lão, Lục huynh! Lăng mỗ xin nhờ mọi người bảo vệ bá tánh trên đường tới Ngọa Đương!
Vân Đỉnh Thiên ôm quyền nói:
- Lăng huynh đệ! Ngươi không cần chúng ta ở lại giúp sao?
Thu Hồng Diệp ở một bên nói:
- Lần này công thành dẫn đầu là Long Cửu Thiên cùng tên Lang tướng. Trừ Long Cửu Thiên tu vi có vẻ như đã tiến vào Hoàng Cấp, thì bọn Lang Binh Lang tướng cũng chỉ là một đám nhãi nhép, tu vi không tới Võ Tôn Lục Giai. Phần lớn binh lực sẽ hướng từ phía Chính Dương Quan vì nơi đó rộng rãi, thích hợp triển khai đội hình tấn công. Cái chúng ta phải lo ngại chính là chỉ có hơn vạn binh sĩ bảo hộ gần vạn bá tánh bình dân rời thành. Tỷ lệ chênh lệch quá lớn, không thể đảm bảo trên đường sẽ không xảy ra chuyện. Chính vì thế ta nghĩ chúng ta nên làm theo ý kiến của Lăng Huynh đệ. Thành có thể bỏ, nhưng bá tánh không thể bỏ!
- Thu lão ca nói đúng! Rừng xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun! Chúng ta lần này chủ yếu là ngăn chặn yêu quái vào thành. Cho dù ngày hôm nay có đánh tan được bọn chúng, lấy gì đảm bảo một thời gian sau bọn chúng lại không mò đến? Hơn nữa Triều Ca nằm pử nơi quá trống trải, lại là mô hình thành thị, thích hợp phát triển kinh tế thương nghiệp hơn là về quân sự, so với Ngọa Đương mà nói thì khó phòng thủ hơn rất nhiều. Nơi đó tường cao hào sâu, thành cũng rất rộng. Hơn nữa Ngọa Đương cũng vừa xảy ra biến cố, dân số đang thiếu hụt trầm trọng, vạn bình dân có thể hơi miễn cưỡng, nhưng cũng có thể thu nạp.
Vân Đỉnh Thiên nghe thấy thế rốt cục cũng gật đầu:
- Vậy được, Vân mỗ sẽ dẫn đầu, Thu huynh phụ trách đoạn hậu, Cát lão cùng Lục thiếu gia, nhờ mọi người bảo vệ ở giữa đội hình. Chúng ta đi!
Mọi người được Vân Đỉnh Thiên điểm danh liền gật đầu, sau đó phi thân biến mất.
- Lý Mục!
- Có thuộc hạ!
- Mau chóng cho người đưa tin về Độc Cô gia cùng Thượng Quan gia, bảo bọn họ điều một vài nhân thủ đến Chính Dương Quan, còn lại mau chóng cùng với bá tánh di dời về Ngọa Đương!
- Rõ!
- Các huynh đệ Cái Bang! Phục Ma Hội! Mau cùng bản thiếu tới Chính Dương Quan! Quách nguyên soái, ngài hãy tới tăng viện cho các huynh đệ ở Huyền Vũ Quan, còn Chính Dương Quan để cho ta. Binh lực bọn chúng tập trung đông đảo ở đó hơn!
Mọi người đều dạ ran. Quách Vọng Sơn đưa Lăng Huyền Phong một tấm binh phù rồi nói:
- Lăng Công tử! Lão phu cũng không tiện tranh cãi, Chính Dương Quan đành nhờ ngươi. Cầm lấy binh phù này, ngươi sẽ có được hiệu lệnh toàn bộ binh sĩ thủ thành! Trăm sự nhờ ngươi!
- Quách Nguyên Soái yên tâm, Lăng mỗ sẽ ngăn chặn bọn chúng càng lâu càng tốt! Khi bá tánh đã hoàn toàn rời khỏi đây, chúng ta sẽ rút lui về Ngọa Đương!
- Được! Lão phu cũng nghĩ thế! Hẹn gặp lại!