- Sao? Long Cửu Thiên chỉ huy lũ yêu quái đó? Lăng công tử ngài xác định đây là sự thật?
Trong cuộc họp khẩn vào buổi tối ngày hôm đó, tại một căn nhà lớn được chỉ định làm đại bản doanh tạm thời, có mặt toàn bộ tướng lĩnh, nhân vật đầu não của các đại thế lực. Lương Thành Luân, Lương phó tướng, được giao trách nhiệm phụ tá cho tổng chỉ huy là Lăng Huyền Phong.
- Đúng thế, Lương phó tướng, ngài nghe không sai đâu. Hắn lần này chính là chỉ huy tối cao, không những thế bọn chúng còn khống chế được Đao Tây Thắng, Mục Phong Lan và Tiết Hồng Ảnh của Phục Ma Hội.
Tê!!!
Trong phòng, mọi người đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
- Chúng ta có thể xác định một điều rằng, bọn hắn từ bây giờ trở đi sẽ không còn là như trước kia nữa, tâm trí hiện tại đã bị điều khiển bởi địch nhân. Chính vì thế, bản thiếu gia quyết không cho phép ai được nương từ với chúng. Phải coi bọn hắn là kẻ thù. Mà đã là kẻ thù, phải giết!
Lăng Huyền Phong chém đinh chặt sắt nói.
- Giáo chủ! Phải chăng có cách nào có thể bắt lại bọn họ, sau đó....
Cát Dụ Thành ở một bên đưa ra ý kiến, người khác cũng gật đầu.
- Ta cũng mong được như Cát lão, có thể bắt sống bọn họ, rồi tìm trăm phương ngàn kế để có thể đưa bọn họ trở lại, nhưng....
Lăng Huyền Phong thở dài, nhìn một lượt rồi quyết định nói ra:
- Nhưng bọn hắn đã không thể cứu được nữa. Lúc ở trên đại lâu tường thành ta còn không quá xác định. Tuy nhiên khi giáp mặt, bọn họ cả người đều là cái xác không hồn, được điều khiển bởi tà thuật của Văn Trọng. Nói cách khác, người Long Cửu Thiên, Đao Tây Thắng, Mục Phong Lan, Tiết Hồng Ảnh mà chúng ta từng biết đều đã chết, hiện tại bọn hắn chỉ là những con rối do người khác điều khiển thôi.
Trầm mặc, một mảnh trầm mặc đến đáng sợ.
- Ta triệu tập một cuộc họp khẩn là để bàn bạc xem đối phó với địch nhân như thế nào, chứ không phải để cho mọi người ủ rũ tinh thần. Chúng ta sẽ bàn bạc theo tinh thần dân chủ, mọi ý kiến đều được hoan nghênh và sẽ tiến hành bầu chọn xem kế hoạch nào là khả thi nhất. Nào mọi người xem có ý kiến nào đều nói đi, bản thiếu đều nghe!
Mọi người đều xốc lại tinh thần, sau đó đồng loạt ào ào nghị luận lên, nhất thời tiếng cãi nhau nổi lên như cái chợ vỡ. Lăng Huyền Phong ở một bên uống trà, cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn muốn xem rốt cục mọi người có thể đưa ra được kế sách nào hay để phá địch.
Bàn luận, tranh cãi sôi nổi một hồi lâu, mọi người rốt cục cũng dần an tĩnh lại. Lăng Huyền Phong gật đầu nói:
- Xem ra mọi người cũng đã có những ý kiến của riêng mình. Rất tốt, bản thiếu gia muốn nghe xem mọi người có kế hay gì phá địch.
Lương phó tướng đứng ra nói:
- Ta nghĩ nên chia binh hai đường. Một cánh quân sẽ lấy bộ binh làm chủ, giáp sĩ đứng trước, cung thủ, kiếm thủ đứng sau, dàn quân trước và trên tường thành, chiếm lấy vị trí cao mà cố thủ. Dù sao thì người thiện chiến, chỉ cần đứng ở thế bất bại, chẳng khác nào địch nhân thất bại. Chúng ta lấy ưu thế là chiến tranh đội hình đại quy mô, dụ địch vào vị trí hung hiểm để thủ thắng.
Nghe tới đây, mọi người đều gật đầu khen phải. Lăng Huyền Phong suy tính một chút, sau đó hỏi:
- Lương phó tướng, ta nghĩ đạo quân thứ hai ngài tính dùng kỵ binh?
- Lăng công tử đoán chính xác. Tuy rằng trong các trận đánh công kiên, bên thủ rất ít khi dùng đến kỵ binh, tuy nhiên nếu như có thể xuất kỳ bất ý, lại là một chuện khác.
Cát Dụ Thành nói:
- Lương tướng quân ý nói là muốn nhân cơ hội ban đêm tập kích doanh trại địch?
- Đúng thế!
Mọi người đồng thời ồ lên, liên tục khen hay. Quả nhiên chiến tướng thân kinh bách chiến, thủ hạ đắc lực của Quách Nguyên Soái. Đột nhiên Mộ Dung Triệt nói chen vào:
- Ta thấy có chỗ không ổn!
- Xin Mộ Dung cô nương chỉ giáo.
- Dùng kỳ binh để đột tập doanh trại địch, điều này là kế hay, tuy nhiên khi chúng ta đi vào đó, gặp phải yêu quái cao cường của địch nhân thì thế nào? Hơn nữa Lang binh trời sinh có tốc độ nhanh nhẹn, chỉ cần chúng ta xông vào rất dễ bị bọn chúng bao vây một cách nhanh chóng. Hơn nữa trong đội hình địch còn có một đội ngũ Dã Lang, được huấn luyện như chiến kỵ cho đám Lang Nhân đó, điểm chết người ở đây chính là đám Dã Lang kia lại có thể khiến chiến mã của phe ta kinh sợ. Nếu như bọn chúng hú lên một cái, chiến mã giật mình lồng lộn lên, rất dễ khiến cho kỵ sĩ ngã xuống, khác nào làm mồi cho địch?
- Chuyện này...
Lương phó tướng cảm thấy có lý, nhất thời chưa nghĩ ra được biện pháp nào hay. Lăng Huyền Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thật ra kế sách của Lương phó tướng khá hay, ý kiến của Mộ Dung cô nương cũng không thể xem nhẹ. Tuy nhiên, ta có ý kiến thế này: Chiasnh Dương Quan nằm ở phía Tây của Triều Ca, phía Tây Nam là núi đồi hiểm trở, kỵ binh không thể đi, phía Tây Bắc tuy là đồng bằng trống trải nhưng lại rất gần với đạo quân đang vây đánh Huyền Vũ Quan phía Bắc, nếu không cẩn thận thì sẽ bị phía bao vây, khả năng cao là toàn quân bị diệt. Hơn nữa hiện tại chúng ta có nhiệm vụ cầm chân quân địch để bá tánh có thể rút lui an toàn, không nhất thiết phải một mực đâm đầu vào.
Lương phó tướng nghi hoặc:
- Lăng công tử, vì sao chúng ta không thể tiến công, có hay không cố gắng thủ thành chờ quân tiếp viện của chúng ta tới, nhất cử tiêu diệt sạch bọn chúng?
Lăng Huyền Phong trả lời:
- Ta cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng mọi người nên nhớ là đám Lang Binh này cùng lắm chỉ đóng vai trò như là tốt thí mà thôi, chân chính kinh khủng lực lượng bọn chúng còn chưa có tung ra đâu. Tiêu diệt đám Lang Binh này chỉ là triệt được phần ngọn, còn phần gốc thì chúng ta chưa làm được. Hơn nữa, viện binh của chúng ta đều là rút từ những vị trí, cửa ải quan trọng, không thể toàn bộ rút đi mà để các thành quách, cửa ải trống trơn được. Hiện tại kế sách khả dĩ nhất chính là tạm thời lui về nơi hiểm yếu để làm cơ sở vững chắc, trước mắt lấy Ngọa Đương làm thủ đô kháng chiến, cho tới khi chúng ta tiêu diệt được ngọn nguồn của tai kiếp lần này, có thể cho mọi người quay lại cũng không muộn.
Chúng tướng trong phòng họp đều trầm mặc suy tư. Lăng Huyền Phong nói không phải không có lý. Tiêu diệt đám yêu quái ngoài kia chỉ triệt được phần ngọn, còn phần gốc đâu? ĐỊch nhân vẫn ở trong bóng tối, phe ta thì như ném đá dò đường, sơ hở một chút là vạn kiếp bất phục. Trước mắt đúng như lời Lăng Huyền Phong nói, đóng quân tại nơi hiểm yếu, trấn an lại nhân tâm đã rồi mới tính kế tiếp vậy.
- Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác, thì ta ra lệnh: Toàn quân thủ thành sẽ chia làm ca luân phiên nhau túc trực, hỏa đầu quân phải hoàn thành tốt nhiệm vụ cho anh em binh sĩ ăn no, như vậy mới có sức đánh địch, các cao thủ Từ Võ Tôn trở lên cũng thay nhau dẫn đội đi tuần, khi có dị thường lập tức báo động. Tình thế nguy cấp, ở đây không phân biệt đảng phái, giai cấp, thế lực. Tất cả phải hướng về một mục tiêu chung, là bảo vệ bá tánh bình dân an toàn thoát khỏi Triều Ca, rõ không?
- Rõ!!