- Người tới! Tiễn bọn họ một đoạn đường!
Lăng Huyền Phong ở ngoài cửa đứng chắp tay nhìn lên bầu trời, sau một hồi hắn lạnh lùng ra lệnh.
- Giáo chủ!
Cát Dụ Thành kinh hãi hô lớn. Bọn hắn... phải chết sao?
- Giáo chủ! Không được! Đừng giết bọn họ! Bọn họ chính là người của chúng ta a!
Cát Dụ Thành nóng nảy kêu lên. Những đệ tử đang cầm vũ khí tay cũng run run. Không sai, đây chính là người phe mình.
- Hiện tại bọn họ đã không phải là người của chúng ta nữa rồi! Từ lúc bị Văn Trọng bắt đi, bọn họ đã là những người chết. Hiện tại chỉ là những cái xác biết đi mà thôi.
- Nhưng... phải có cách nào chứ...
Cát Dụ Thành yếu ớt nói. Lão chán nản, căm phẫn. Căm phẫn không phải vì Lăng Huyền Phong ra lệnh một cách vô tình, mà căm phẫn bởi vì Lăng Huyền Phong đã nói đúng. Đao Tây Thắng, Tiết Hồng Ảnh, Mục Phong Lan, người bọn họ đã triệt để ma hóa, không còn là những hộ pháp trung thành với đại nghiệp của Phục Ma Hội nữa rồi.
- Các ngươi còn chờ gì nữa? Mau ra tay? Hiện tại bây giờ, chết mới chân chính là giải thoát cho bọn họ.... mà thôi, để ta tới!
Lăng Huyền Phong thở dài. Cậm rãi bước tới chỗ ba người đang bị trói một chỗ. Đao Tây Thắng nhìn lên, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp:
- Giáo chủ! Tuy rằng Đao mỗ không phục vụ người được lâu, nhưng có thể nhìn ra được, ngươi chính là người đó, người sẽ dẫn chúng ta chiến thắng tà ma! Nếu có kiếp sau, Đao mỗ vẫn lấy thân khuyển mã này phục vụ dưới trướng ngài!
Mục Phong Lan cùng Tiết Hồng Ảnh trong nháy mắt cũng thoáng thoát khỏi khống chế của ma khí, đồng thời hô lớn, nước mắt giàn giụa:
- Giáo chủ! Kiếp sau chúng ta vẫn sẽ là thuộc hạ của ngươi!
Lăng Huyền Phong gật đầu:
- Kiếp sau nguyện vẫn làm huynh đệ! Nhớ lời dặn của ta: Sau khi xuống dưới Hoàng Tuyền, gặp Hắc Bạch Vô Thường, hãy báo tên của ta, bọn hắn sẽ giúp đỡ các ngươi một chút.
Nói xong, Lăng Huyền Phong tung chưởng đánh lên Thiên Linh Cái của người.
Rắc!!!
Ba tiếng kêu thanh thúy vang lên, vị hộ pháp triệt để mất đi sinh mệnh. Cố kìm nén khó chịu trong lòng, Lăng Huyền Phong ra lệnh:
- Đem thi thể của người hỏa táng, sau đó nhập thổ vi an!
Xung quanh là một bầu tĩnh lặng, không ai nói câu gì. Mặc dù bọn họ muốn người được an táng toàn thây, nhưng đề phòng bè lũ yêu quái giở trò với thi thể bọn họ, hỏa táng chính là cách tốt nhất.
- Giáo chủ, những lời ngài vừa nói....
- Lời nào?
- Khi xuống Hoàng Tuyền Lộ,....
- Đúng thế, ta với bọn họ có chút giao tình, một vài việc nhỏ này chắc cũng không làm khó được bọn hắn. Đây là việc tối thiểu mà ta có thể làm cho ba người bọn họ, mong rằng họ không bị làm khó quá nhiều.
Tâm trạng rầu rĩ không vui, Lăng Huyền Phong không ngủ được, hắn quyết định đi dạo xung quanh, tiện thể làm một chút công tác tuần tra một thoáng.
Lúc này, một thân hình yểu điệu, mang theo làn gió thơm tiến đến. Nàng mặc một bộ bạch bào trắng như tuyết, lưng đeo một cây tì bà làm bằng ngọc. Đó chính là Thượng Quan Hương. Thấy sắc mặt của Lăng Huyền Phong không tốt, nàng liền hỏi:
- Có chuyện gì làm ngươi phiền lòng sao?
Lăng Huyền Phong thở dài không nói, chỉ sóng bước cùng nàng đi. Trong đêm trăng tĩnh lặng, hai thân ảnh một nam một nữ trông giống như một đôi thần tiên quyến lữ, sánh vai bước cùng nhau đẹp như tranh vẽ. Thượng Quan Hương nhẹ nhàng nói:
- Lăng công tử, ta biết ngươi mấy ngày hôm nay có rất nhiều tâm sự, chi bằng hãy nói ra hết đi, đừng giữ trong lòng, càng để lâu, càng tích tụ, nói không chừng có một ngày nó sẽ biến thành tâm ma của ngươi, vô cùng nguy hiểm...
Nghe nàng nói, Lăng Huyền Phong ngẩn người, hắn nói:
- Cũng có lý, sẵn tiện có mỹ nhân ở đây bầu bạn, ta liền mặt dày trút một bầu tâm sự vậy.
Thượng Quan Hương che mặt cười, sắc mặt của nàng có chút phiến hồng. Hai người tìm một vị trí trống trải trên cao, Lăng Huyền Phong lấy ra một bầu hương tửu, bắt đầu tâm sự với Thượng Quan Hương. Suốt cả buổi nàng không ngắt lời hắn, chỉ chăm chú lắng nghe, thi thoảng cùng hắn cụng một vài ly rượu, cả một quá trình chỉ ngắm nhìn khuôn mặt hắn. Bất giác nàng đã bị hắn thu hút. Khuôn mặt điển trai tuấn tú có thể khiến bất cứ nữ nhân nào cũng phải si mê, cùng với tài năng của hắn... Thượng Quan Hương có thể cam đoan rằng ở tầm tuổi này, không một thiếu niên tài tuấn nào có thể vượt qua hắn. Hơn nữa hắn là một người có bản lĩnh, có trách nhiệm. Chỉ cần thấy hắn tận tâm tận lực chỉ huy binh sĩ thủ thành trước đại quân yêu ma là đủ hiểu. Nàng với hắn trước tới giờ vẫn chỉ là hai người xa lạ, chỉ vì một chút cố sự mà quen biết nhau. Vốn nàng đối với hắn tình cảm có chút lẫn lộn. Thẹn thùng, xen chút hận ý. Chính nàng cũng không rõ được bản thân đối với hắn là tình cảm dạng gì, chỉ biết rằng trong thâm tâm đối với hắn đang dần nổi lên những cảm giác khác thường... Hai người trong đêm trăng gió mát đã nói chuyện rất lâu.
Một đêm yên bình rốt cuộc cũng trôi qua.
- ---------------------------------------------------
Lăng Huyền Phong bất chợt giật mình tỉnh giấc, bản năng người lính suốt mấy chục năm luôn khiến hắn dậy vào khung giờ này, không bao giờ thay đổi. Hắn đột nhiên phát hiện, mình đang gối đầu lên một thứ gì đó vô cùng mềm mại, lại phảng phất có hương thơm thoang thoảng. Hắn nhanh chóng bật dậy, lập tức sắc mặt có chút đỏ lên. Không ngờ hắn đã gối đầu lên đùi của Thượng Quan Hương ngủ suốt đêm!
- Thật là không có ý tứ! Thượng Quan cô nương, ta...
Thượng Quan Hương là người tu luyện, công lực cao thâm, cho dù một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn rất đầy đủ, sắc mặt không có chút mệt mỏi nào. Thấy hắn lúng túng như vậy, nàng dịu dàng nói:
- Không có chuyện gì. Dù sao thì có lẽ hôm qua Lăng công tử có vẻ tâm trạng không tốt, ngài uống chút rượu đã say, tiểu nữ không thể nào để công tử nằm dưới nền đất lạnh lẽo thế này được, nên đành tự tung tự tác, mong công tử đừng trách.
- Nào có, chẳng qua bản công tử chiếm tiện nghi rồi, thật là có lỗi.
Thượng Quan Hương mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Ngươi không cần nói gì đâu, ta hiểu mà, hiện tại nên quay lại Chính Dương Quan đi thôi.