- Hả??!!!
Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho choáng váng. Một cô nương trông liễu yếu đào tơ trong nháy mắt đã đánh gục một tên đại hán to gấp đôi người mình. Ai ai cũng dụi dụi mắt xem chuyện vừa rồi có phải nhìn nhầm không, nhưng dụi đi dụi lại mấy lần, kết hợp với tiếng rên như cẩu của tên gia đinh đang nằm kia, ai cũng phải tin là sự thật.
- Hừ! Bắt lấy nàng!
tên gia đinh còn lại đồng thời cùng nhau lao tới ý đồ muốn bắt trói Mục Uyển Thanh lại. Thấy vậy, Mục Uyển Thanh chuyển động, nàng tung người lên, hướng về phía một tên gia đinh có vết sẹo trước ngực kia, tung ra một cước trời giáng lên mặt.
Bốp!!..... Á!!
Tên kia bị một cước của nàng đá trúng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó thân thể nặng gần trăm cân của hắn bắn ra ngoài, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ. Không ngừng lại ở đó, Mục Uyển Thanh túm lấy tay của một tên khác, bẻ ngược lại, nhất thời tiếng xương cốt bị gãy vang lên
Rắc!!!
Tên bị nàng bẻ tay cũng chỉ kịp la lên một cái, sau đó bị nàng vỗ một chưởng vào lồng ngực, bắn thẳng ra đằng sau, đụng ngã tên đồng bạn, kình lực quá lớn, nên cả tên bị choáng tại chỗ, nhất thời không bò dậy được.
Tất cả mọi người xung quanh đều khiếp sợ nhìn một cô nương như hoa như ngọc đang thẳng tay "hành hạ" đám gia đinh của Hà Hữu Tài, không ai nói được câu gì, người người đều hít một ngụm khí lạnh, nhất là mấy nam nhân lúc nãy đang có ý nghĩ xấu trong đầu, đều tim đập chân run. Con bà nó, may là có tên béo kia chọc nàng, chứ lấy bản thân mình ra chọc nàng,... không dám nghĩ tiếp, những tên nam nhân này đều có cảm giác muốn khóc. Đây nào phải cường đoạt dân nữ? Đây thuần túy là một đám dê con đưa vào miệng một đầu hổ cái a!
Lý Mục và Trương Lâm huynh đệ đang ngồi trong khách điếm uống trà, ăn bánh bao xem muội muội nhà mình phát uy. Bọn hắn không sợ tiểu muội xảy ra chuyện, đơn thuần chỉ là một đám côn đồ ác bá mà thôi, chọc tới nàng không phải muốn chết? Bọn lão tử xưa nay nói chuyện với nàng cũng phải khúm núm,... khụ khụ,... nhầm, nghiêm túc và khách khí.
Ngay lúc này, đầu hổ cái... à nhầm Mục đại cô nương đang đứng trước mặt Hà Hữu Tài và tên gia đinh kia, cả tên bây giờ đều đã sợ xanh mặt, Hà Hữu Tài thì trực tiếp đặt mông xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ra đầy đầu. Ta kháo! Hôm nay đi ra ngoài không xem bói, trêu chọc dân nữ cuối cùng dẫn tới một bà la sát, hắn hối hận muốn chết, chỉ muốn ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy về nhà, hắn âm thầm thề từ nay về sau nếu có đi trêu chọc dân nữ thì phải xem bối cảnh của người ta trước.
- Vị cô nương, ách, nữ hiệp này, tiểu nhân có mắt không tròng, xin nữ hiệp giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi tháng, dưới có con nhỏ tám mươi tuổi, ặc... trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn con nhỏ thơ dại. Nữ hiệp khoan dung độ lượng, cho tiểu nhân một con đường sống.
Hà Hữu Tài sợ tới mức ăn nói lắp bắp, câu nọ xọ câu kia, hắn lập tức muốn tát vào mặt hắn vài cái cho tỉnh, muốn nhớ kĩ khuôn mặt kia, sau này lăn lộn thấy nàng thì lập tức phải đi đường vòng, chẳng may đụng phải nàng thì quỳ xuống gọi một câu bà trẻ chắc cũng không phải không có khả năng.
- Hừ! Lần sau còn dám chọc ta, ta cắt tiểu đệ đệ của ngươi, cút!
Hà Hữu tài cùng tên gia đinh như được đại xá, lập tức xoay mông chạy thật nhanh, không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa, mặc kệ luôn mấy tên đang nằm rên rỉ đau đớn dưới đất.
Ngay khi đám Hà Hữu Tài vừa bỏ đi, thì Lăng Huyền Phong về tới nơi, chứng kiến một màn như vậy cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, có lẽ Mục Uyển Thanh vĩnh viễn chỉ mang bộ mặt tiểu nữ nhân ngoan hiền trước mặt hắn thôi, còn với ngoại nhân thì... thôi đi...
Mục Uyển Thanh nhìn thấy tình lang của mình về thì lập tức thu lại vẻ hung dữ vừa rồi của mình, bày ra vẻ mặt đỏ hồng e thẹn hướng hắn đi tới.
- Tướng công, chàng đã về...
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này lập tức dại ra, trợn tròn mắt lên nhìn vị "đả nữ" vừa tay không đánh cho mấy tên tráng hán kia răng rơi đầy đất, hiện tại lại ra dáng một con mèo nhỏ trước mặt chàng thanh niên đẹp trai kia.
- Ừm! Vừa rồi nàng không sao chứ?
- Không sao cả, vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ thôi, hù cho nhân gia sợ muốn chết.
Mọi người xung quanh lập tức tắt tiếng. Ta kháo! Dọa sợ muốn chết? Nàng đánh cho mấy tên côn đồ kia thất điên bát đảo, bây giờ lại còn giả bộ bị dọa sợ nữa chứ? Một cơ số người xung quanh lập tức ngất đương trường.
Xoa xoa đầu nàng, Lăng Huyền Phong nói:
- Thôi, chúng ta đi vào.
Mọi người thấy đương sự rời đi thì cũng tự túc tản ra, ai làm việc nấy.
- Đinh! Nhiệm vụ cập nhật: Trong ba ngày tới, Hà Hữu Tài sẽ tiến hành lễ ăn hỏi, tân nương tử là một thôn dân thoát nạn ở Đông Giao Lĩnh. Cứu nàng ta, nàng ta sẽ chỉ dẫn ngươi đến nhiệm vụ tiếp theo.
Sặc, cướp dâu? Từ khi nào mà bắt bản thiếu gia làm đạo tặc rồi?
- Sao, ý kiến giề? Làm hay không làm nói một câu?
- Có, có, làm làm, bản thiếu gia làm là được chứ gì!
Tắt bảng thông tin nhiệm vụ đó đi, Lăng Huyền Phong quay sang hỏi Mục Uyển Thanh:
- Hôm nay mấy tên lưu manh chọc phải nàng là thần thánh phương nào vậy?
- Ây da, sao chàng lại hỏi cái chuyện này, thiếp còn đang mất hứng đây. Ài, nghe nói tên béo kia họ Hà, tên Hữu Tài, còn thần thánh phương nào thì thiếp không rõ.
Hà Hữu Tài? Không phải là tên béo kia sắp cưới vợ sao? Lăng Huyền Phong không biết nói gì, đang muốn tìm một lý do chính đáng thì này hắn lại đưa tới tận cửa.
- E hèm! Ta nghe nói sắp tới tên béo kia chuẩn bị nạp thiếp, tân nương tử có vẻ cũng bị hắn bắt về, hay là....
- Đi! Tại sao bây giờ chàng mới nói?
- Ta chưa kịp hỏi nàng là làm gì mà?
- Ý chàng muốn phá đám cưới của hắn đúng không? Có chứ! Hì hì, tướng công à, lần này đi phải cho nhân gia theo á, lúc nãy đánh còn chưa đã tay đâu... à nhầm, khụ khụ, thiếp đây là thấy việc bất bình chẳng tha, đáng thương cho tiểu cô nương bị hắn bắt về ức hiếp, thiến thân đường đường là một hiệp nữ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Trên trán nổi vài vệt đen, Lăng Huyền Phong dở khóc dở cười. Thế cuối cùng là nàng đi trả thù hay làm việc nghĩa đây?