- Chuyện gì xảy ra?
Không rõ có chuyện gì, bỗng dưng trời đất tối sầm, gió thổi cuồn cuộn. Trong hư không vang lên tiếng nói:
- Nhãi con, thanh đao kia, khôn hồn giao nộp ra, bổn đại gia cho ngươi toàn thây!
Dứt lời, có thân ảnh to cao, đen thù lù từ trên không nhảy xuống, chấn động gây ra bụi đất mù mịt. (To, cao, đen, hôi thiếu mồ hôi dầu =)))).
Bụi mù tản đi, Lăng Huyền Phong nhìn rõ thân ảnh trước mặt: cao tầm mét, thân trên để trần, hạ thân mặc một bộ kim giáp đã cũ, xỉn màu, khuôn mặt xạm đen dữ tợn, cái răng nanh thò ra như răng nanh lợn rừng, tay cầm quyền trượng (nếu các đại hiệp không biết là vũ khí gì, có thể tham khảo vũ khí của hòa thượng Lỗ Trí Thâm), hơn nữa cả tên giống nhau như đúc - là một cặp song sinh.
- Các ngươi là ai? Muốn gì ở bản thiếu?
- Khặc khặc! Cũng có chút lớn gan, ngươi muốn hái gốc An Hồn Thảo để cứu tên kia sao? Kiệt kiệt! Có bọn ta ở đây, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!
- Cứu hắn thì sao? Các ngươi người chẳng ra người, thú chẳng ra thú, muốn hù chết bản thiếu gia sao?
- Ngược lại có chút không sai, nếu như hù chết ngươi thì cũng tiện nghi cho bổn tọa, khặc khặc khặc! Hừ! Mau đầu hàng, giao nộp bảo đao, bản tọa cho ngươi chết nhanh một chút!
- Muốn bảo đao trong tay bản thiếu gia? Vậy thì nhọc vị tốn chút công sức rồi! Phóng ngựa qua đây, bản thiếu muốn xem bản lĩnh các ngươi được bao nhiêu?
tên quỷ mới tới gào thét, lao đến tấn công. Lăng Huyền Phong cũng rút đao ra nghênh chiến.
Keng!!!!!!
Bảo đao va chạm với thanh quyền trượng, vang lên âm vang thanh thúy, tia lửa bắn ra khắp nơi.
- Hừ! Không ngờ cũng dám dùng thanh đao kia chống lại bọn ta. Nhóc con, ngươi không biết rằng, một khi rút thanh đao kia ra, ngươi đã là người chết không?
- Ý ngươi là sao? - Lăng Huyền Phong nhíu mày hỏi.
Không trả lời, tên bên trái đẩy mạnh Lăng Huyền Phong, làm hắn lùi về sau bước, suýt chút nữa ngã xuống vực, may mắn hắn dừng lại kịp.
- Hắc hắc! Tiểu tử thối! Ngươi có biết lai lịch của thanh đao đó không?
Hơi bất ngờ về việc này, Lăng Huyền Phong theo bản năng trả lời:
- Không rõ.
Nghe nói vậy, tên quỷ song sinh cười hô hố
- Ha ha! Buồn cười chết đại gia ta rồi. Không ngờ ngươi không biết lai lịch của nó mà vẫn có gan sử dụng sao? Ha ha ha ha!
- Có gì đáng cười?
- Khặc khặc khặc! Nếu vậy, để bổn đại gia giải khai thắc mắc, coi như là cho ngươi minh bạch trước khi chết. Thanh đao đó, có tên là Ngũ Quỷ Đao, biết không?
- Ngũ Quỷ Đao?
- Đúng thế. Thanh đao này do ai rèn ra, không ai biết, nguyên liệu đúc ra nó, cũng không ai biết, nhưng chỉ một trận chiến cách đây năm, mà nó đã thành danh. Năm đó, chủ nhân của thanh đao này, đơn thân độc mã, trảm sát vạn quỷ binh, mà bản thân người đó, một chút lông tóc cũng không tổn hao!
Hít!!!!!!!!!!!!!!!
Lăng Huyền Phong hít một ngụm khí lạnh. Con mẹ nó! vạn? Là vạn! Không phải là hay là ! Những vạn đó! Thần thánh phương nào vậy? Quá trâu bò rồi.
- Ế? Có gì đó sai sai? Theo lời ngươi nói, vạn quỷ binh thì liên quan cái rắm đến cái tên Ngũ Quỷ?
- Hừ! Nếu chỉ có vạn tên quỷ binh nhãi nhép đó thì cũng không tính làm gì, nhưng sau đó, chính thanh đao này đã lấy đầu của Ngũ đại Quỷ Vương dưới trướng Cửu U Tà Thần, ngươi có biết không? Ngũ đại Quỷ Vương, ai mà không phải là bá chủ một phương? Mà tên kia đơn giản chỉ dùng chiêu! chiêu thôi đã chém chết Quỷ Vương! Đó cũng là sự kiện nhục nhã nhất của Cửu U Ma Giới chúng ta. Từ đó tới nay, Cửu U Ma Giới phát ra Cửu U Lệnh: Truy sát chủ nhân Ngũ Quỷ Đao, mang đao về Cửu U Ma Giới!
Lăng Tam thiếu có xúc động muốn cắn phải lưỡi. Tên ngưu nhân áo đỏ kia một tay chém giết Ngũ Đại Quỷ Vương mà vẫn toàn thân trở ra khỏi Ma Giới? Lão tử muốn đi xin chữ ký! Con mẹ nó! Ngưu chết ta rồi!
- Khặc khặc! Tiểu tử! Ta biết ngươi không phải là chủ nhân của bảo đao, nhưng ngươi đang cầm nó, có nghĩa là chủ nhân của nó cũng ở đây không xa. Giết ngươi rồi, bọn ta cũng thuận tiện xử đẹp tên kia luôn, khặc khặc! Mà ngươi chưa cảm thấy có gì không phải sao?
- Có gì không phải?
- vạn quỷ hồn cộng với Ngũ Vương, lệ khí trong thanh đao sớm đã biến nó thành có linh trí, tiểu tử ngươi bây giờ vẫn chưa bị nó điều khiển, coi như cũng có chút môn đạo, hắc hắc!
- Cái gì???!!!
Lăng Huyền Phong khiếp sợ, thanh đao này đã có linh trí? Vậy vừa rồi luồng khí xâm nhập vào cơ thể mình.......
- Đại ca! Không ổn rồi!
- Ta đã biết! Lúc nãy luồng ma khí nhập vào thân thể ngươi đã bị ta dùng nội lực của ngươi chế trụ, nhưng không giữ được lâu. Chú em! Nhanh chóng giải quyết tên kia, để càng lâu càng nguy hiểm!
Quay trở lại hiện thực, Lăng Huyền Phong liền xông lên, ý đồ muốn đánh úp một tên, lúc đó sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
tên Đại Quỷ thấy Lăng Huyền Phong lao lên, cười lạnh một tiếng, hoành trượng tiếp chiêu, cùng lúc bổ xuống đầu Lăng Huyền Phong. Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ bị bổ trúng, tuy nhiên...
Nhạn Hành Công!!!!!!
Xoạt!!!!!!
Nương theo quán tính, Lăng Huyền Phong phi thân trượt về phía trước, vừa vặn lách qua được khe hở giữa thanh trượng, chui vào khoảng trống giữa tên Đại Quỷ, bắt được sơ hở, hắn lấy đao làm kiếm, hét lớn:
- Thương Đoạn Trường!!!
Lấy chân trái làm trụ, ngả người về phía sau, tay trái bám lấy vai trái của tên Đại Quỷ bên trái để lấy đà, sau đó tung người ra phía sau, tay phải sử đao đưa về phía yết hầu, cứa mạnh một nhát....
- Cái gì? Ngươi... Khục... Khục...
Chỉ lắp bắp được vài tiếng, Đại Quỷ ôm lấy cổ họng, lục khục vài tiếng, ngã quỵ xuống đất, bỏ mạng tại chỗ...
- Lão đại!!!!
Tên Đại Quỷ còn lại thấy đồng bọn đã chết, lập tức gào lên tức giận, chạy tới, ý đồ muốn giết Lăng Huyền Phong trả thù.
Lăng Tam thiếu vừa mới giết một tên, áp lực giảm xuống rõ rệt, lập tức hoành đao đón đỡ. Do ảnh hưởng từ cái chết của đồng bọn, Đại Quỷ không cần màu mè hoa lá, chỉ có đơn thuần bổ trượng xuống đầu Lăng Huyền Phong liên tục. Lăng Huyền Phong không còn cách nào khác, chỉ có cắn răng chống đỡ.
Bắt được một thoáng sơ hở sau khi Đại Quỷ bổ xuống, hắn vận nội công vào đôi chân, sử dụng thức thứ của Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm - Không Ngưng Mâu: phi thân về phía sau đối thủ, lấy kiếm (ở đây là đao) đâm mạnh về phía sau lưng.
Phập!!!!
- A!!!!!
Hét thảm một tiếng, Đại Quỷ bị Lăng Huyền Phong đâm trúng tim, mất mạng tại chỗ.
- Chú em! Mau! Sử dụng Dục Miên Hoa, tạm thời trấn áp ma khí! Nội lực của chú sắp không đỡ nổi rồi, mau lấy An Hồn Thảo đưa cho người kia! Để hắn giúp ngươi khu trừ ma khí!
Không thắc mắc nhiều, Lăng Huyền Phong cắn một nhánh Dục Miên Hoa, nhai kỹ rồi nuốt, tức thì một luồng thanh khí chạy vào thức hải, làm cho đầu óc của hắn thanh minh hơn, luồng ma khí trong cơ thể cũng tạm lắng xuống. Biết rằng tình thế này không giữ được lâu, Lăng Huyền Phong cầm An Hồn Thảo chạy nhanh xuống phía hồng bào nam tử.