- Phong! Nhìn kìa, phía trước hình như có một trại sơn tặc, xem ra do lũ yêu quái theo lời Long đại hiệp miêu tả!
Hướng theo phía Tô Mị chỉ, Lăng Huyền Phong nhìn thấy phía trước có một đại trại, trên cổng có chữ nguệch ngoạc, màu đỏ như máu, mà không, nét mực chính là do máu tươi viết thành!
Toàn Phong Trại!!
- Hừm, chúng ta không biết bên trong trại tình huống như thế nào, không bằng lên nóc nhà, bí mật theo dõi phía dưới. Nàng đi theo ta.
Nói xong, Lăng Huyền Phong phi thân lên một nóc nhà gần đó, nhanh chóng nhảy sang nóc nhà liền kề, lặng lẽ tiến đến gần đại trại. Tô Mị cũng nhảy lên, chạy theo hắn. Khi cách trại chỉ có mét, hắn ra dấu dừng lại.
- Sao thế? Có chuyện gì?
Lăng Huyền Phong giơ ngón tay ra hiệu im lặng, sau đó thì thầm:
- Nàng nhìn về hướng kia, chỗ cái cây to
Tô Mị theo hướng hắn chỉ, nhìn thấy ở trên tán là của một gốc cây to, có một cái đuôi đang thò ra, nếu không để ý kỹ thì sẽ không nhìn thấy.
- Đó là...
- Xem đây...
Lấy ra một thanh phi đao, Lăng Huyền Phong nhắm một lúc, sau đó phóng ra.
Véo! Phập!!
Phi đao bay vào, trong tán lá rung lên một vài cái, sau đó yên lặng, từ đó có một vệt máu tươi chảy ra.
Tô Mị kinh hãi, cho dù là tên lưu manh Ngô Phạm Bảo thích dùng ám khí kia cũng chưa chắc vô thanh vô tức giết người được như thế này.
- Ngươi....
- Đừng nói, bên tay phải, cách đó mét
Tô Mị nhìn sang, nhưng không nhìn thấy bất cứ gì cả.
- Ở đó sao?
- Nàng để ý, ở chỗ cái chum to, có cái gì không?
- Chỗ đó... a! Có một cái đầu đang di chuyển!
Quả nhiên, trên tường thành cách gốc cây mét, có cái chum gốm rất to, đằng sau có một tên lang binh cung thủ đang đứng gác, hắn đang quay lưng lại về phía người. Lăng Huyền Phong lại phóng phi đao. Lần này phi đao cắm thẳng vào thái dương của tên lang binh đó, hắn run lên một cái, sau đó vô thanh vô tức ngã xuống.
- Còn tên nào nữa không? - Tô Mị hỏi.
- Còn, bên trái kia, có tên!
Vừa nói, hắn lại phóng phi đao, tên lang binh cầm thương đang đi canh phòng bất chợt ôm cổ, ngã xuống, lập tức tắt thở.
Tô Mị trợn đôi mắt đẹp nhìn về phía thanh niên bên cạnh mình, trong mắt phát ra một tia sùng bái, thật đẹp trai a!
Quan sát thấy trên tường không còn lính gác, Lăng Huyền Phong kéo theo Tô Mị phi thân lên đó. Bên trong trại, là một mảnh ngổn ngang, xác người nằm la liệt, có người còn thảm đến mức, bị một thanh tre dài xiên từ hậu môn lên tới cổ họng, thanh tre đặt trên cái cọc, phía dưới là một đống lửa to, không ngờ lại bị nướng thành thức ăn! Xung quanh là bọn lang binh đang tổ chức ăn tiệc, món chính chính là thịt nhân loại!
Cố nén cảm giác buồn nôn, Lăng Huyền Phong bất chợt nghe thấy tiếng hét:
- Thả ta ra! Cầu ngươi thả ta ra!
- Ha ha ha! Tề bì nộn nhục, lão tử rất thích! Tiểu nương bì, hảo hảo phục vụ đại gia, sau đó ta sẽ cho ngươi chết thoải mái! Ha ha ha ha!
- Không! Đừng! Đừng lại đây! Cứu!! Cứu tôi!!
- Hắc hắc! Tiểu nương bì, cho dù ngươi có la vỡ họng cũng không có ai đến cứu ngươi đâu!
Mau chóng chạy tới chỗ có tiếng la hét, Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị thấy một tên yêu quái cao lớn, trông khá giống nhân loại, đang ôm một tiểu cô nương trên vai, đem vào bên trong một gian phòng, sau đó hắn đi ra.
- Các huynh đệ! Hôm nay Đoạn Đầu Sát ta bắt được một tiểu nương bì khả ái, tối nay quyết định động phòng! Ha ha ha ha!
- Lão đại! Động phòng xong, có thể....
- Hắc hắc! Ngươi yên tâm! Ngày mai, chân, tay, ngực, đầu, các tiểu huynh đệ muốn phần nào, lão tử cho hết! Ha ha ha ha!!!
Cả đám lang binh cười khả ố, liếm môi liên tục, sau đó bỏ đi uống rượu. Lăng Huyền Phong cùng Tô Mị lặng lẽ nhảy xuống, bí mật đi vào bên trong.
- Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!
Bên trong, tiểu cô nương có làn da trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú, nhưng biểu tình vô cùng sợ hãi la lớn lên. Tô Mị vội vã trấn an:
- Cô nương! Đừng sợ, chúng ta đến cứu ngươi!
- Các ngươi....
Tiểu cô nương nhìn lại, phía trước mặt nàng là một nữ tử mặc một trang phục màu hồng phấn, khuôn mặt như phấn điêu ngọc tạc, đặc biệt đôi mắt nàng trong sáng như ngọc bích. Ở bên cạnh nàng, là một thanh niên khoảng - tuổi, khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ trường bào màu trắng họa tiết xanh, sau lưng có một bộ áo choàng màu trắng. Nhìn thấy khuôn mặt của nàng, Lăng Huyền Phong sững sờ.
- Quái lạ, tại sao ta lại cảm giác hình như đã nhìn thấy cô nương này rồi ta?
- Sao thế? Thấy nàng ta lại động lòng rồi hả? - Tô Mị nheo mắt nhìn Lăng Huyền Phong, giọng nói có vị chua chua
Ặc! Sao nàng ta lại ăn dấm chua rồi?
- Ách! Không phải, tự dưng ta có cảm giác là đã gặp nàng ở đâu đó rồi, nhưng ta có thể khẳng định là chúng ta mới gặp mặt lần đầu.
Tiểu cô nương hai mắt bất chợt sáng lên, mừng rỡ hỏi:
- Đại hiệp! Có phải ngươi đã từng gặp qua muội muội của tiểu nữ?
- Muội muội ngươi?
- Đúng thế! Ta có một muội muội sinh đôi, tên là Như Yên!
- Như Yên? Như Yên?.... A! Đúng rồi! Có phải ngươi họ Hứa?
- Đúng là tiểu nữ! Tiểu nữ họ Hứa, tên Hàm Yên, là tỷ tỷ của Như Yên!
- Hóa ra là tỷ tỷ của Như Yên cô nương! Sao ngươi lại bị bắt lên trên này?
- Hồi công tử, tiểu nữ cùng với cha mình ở Thôn Mã Dương dưới chân núi, tao ngộ yêu quái tập kích, muội muội ta thì thoát thân, ta cùng phụ thân bị vây trong thôn, cách đây ngày, cha ta bị thương nặng, còn ta thì bị đầu lĩnh của lũ yêu quái nhìn trúng, nên mang lên đây...
- Vậy xung quanh đây có đệ tử Phục Ma Hội không?
- Phục Ma Hội? Ta không rõ, nhưng xác thực có một nhóm người, khoảng người lên trên này đánh nhau với chúng, nhưng bị tử thương mất người, còn lại người bị bắt sống, hiện tại đang bị giam ở một khu nhà cách đây mét!
Nghe Hứa Hàm Yên kể lại, Lăng Huyền Phong trầm ngâm, người, không tệ, chỉ mong họ vẫn còn sức chiến đấu...
- Mị Nhi, nàng hãy đem Hàm Yên cô nương trốn đi.
- Còn huynh?
- Ta sẽ đi xem thế nào, nếu thuận tiện giải quyết tên đầu đà kia, rồi giải thoát cho các huynh đệ Phục Ma Hội.
- Được! Nhớ cẩn thận! Hàm Yên cô nương, theo ta!
Nói liền, Tô Mị kéo theo Hứa Hàm Yên, mau chóng rời khỏi gian phòng.
Thở dài một hơi, Lăng Huyền Phong suy nghĩ:
- Hiện tại nên làm thế nào đây?
- Có cần ta gợi ý không? - Hệ thống lên tiếng.
- Có!
- Đầu tiên, ta nghĩ nên làm suy yếu lực lượng của bọn chúng. Ta đã tiến hành quét qua khu này, có khoảng hơn tên yêu quái, bao gồm tên Đoạn Đầu Sát kia. Lũ lang binh thì cũng chỉ giống như kiến hôi, không đáng kể, nhưng chúng quá đông, không cẩn thận bị chúng hội đồng thì chỉ có nuốt hận. Tên Đoạn Đầu Sát kia lại càng có thực lực Đấu Tông Bát Giai, với tình hình chú bây giờ cũng chỉ có đi đưa thức ăn thôi. Bây giờ thế này, chúng ta có thể hạ độc!
- Hạ độc?
- Đúng thế! Không phải chú em vẫn còn một đống độc dược chưa dùng sao? Vừa hay tiện lúc sử dụng. Đem toàn bộ độc dược hạ vào nguồn nước, thức ăn của chúng, sau đó chờ đợi cơ hội, thời điểm chúng suy yếu sẽ ra tay dễ dàng hơn...
- Nhưng mà...
- Nhưng gì?
- Khụ khụ! Anh zai! Em đây là con người của Đảng, quang minh chính đại, một thiếu hiệp chính nghĩa, làm sao có thể làm ra cái chuyện thương thiên hại lý, âm hiểm như thế được,... blah blah blah...
Nghe tên vô sỉ này không biết xấu hổ tự nhận mình là hiện thân của chính nghĩa, hệ thống hận không thể tạo ra một nhục thân chạy ra tát cho hắn mấy cái.
- Đến giờ này còn đùa được hả? Còn nữa, khi nào chú em là người chính nghĩa vậy, lại còn nói đạo lý nữa?
- Người ta lúc nào chả thế?
- Phi! Dừng lại cho ta! Những thằng hay nói đạo lý thường sống như....... Tính chú mày thế nào, anh còn không biết hả? Bớt nói nhảm! Mau đi!
Lầu bầu mấy câu, Lăng Huyền Phong quyết định trong túi trữ vật lấy ra hơn chục cái túi nhỏ, bên trong chứa rất nhiều độc dược đã chế trước đó.
- Xem nào... Cái này nếu dính thì sẽ chết ngay tại chỗ, cái này thì sẽ bị bất tỉnh, cái này gây tê liệt, còn cái này... ta kháo! Cái này gây táo bón, Tào Tháo đuổi? - Lăng Huyền Phong khuôn mặt có chút đỏ lên, lần trước khi khoắng sạch dược phòng của Lưu đại phu, hắn bất kể công dụng, cứ cắm đầu chế bừa, bây giờ nhìn lại thành quả, có chút không biết phải nói gì. Cũng kệ con mẹ nó tác dụng gì, cứ hạ trước rồi tính.
Thế rồi trong đêm, một bóng hình thoăn thoắt nhanh nhẹn chạy quanh khu trại nhưng không ai để ý, cứ đến chỗ có nước, hắn không quản cái khỉ gió độc dược này có tác dụng gì, cứ đổ hết cả túi xuống, sau đó lại chạy sang chỗ khác hạ độc, còn nguồn thức ăn, có chút mạo hiểm vì đa số bọn lang binh đang quây quần bên đống lửa nướng thịt. Hắn lấy trong người mấy thanh phi đao, nhẹ nhàng bẻ nó ra thành từng khối kim loại nhỏ dài như cây kim khâu, xong nhúng vào chỗ độc dược, rồi dùng thủ pháp ám khí ném vào trong đống thức ăn. Do đang mải hò hét uống rượu nên bọn lang binh không để ý có một mảnh kim loại bé như cây kim từ đằng xa phóng vào trong đống thịt, độc dược nhanh chóng lan ra toàn bộ chỗ thịt đang nướng...
- Còn tên đầu lĩnh kia...
Lăng Huyền Phong nhìn về phía đất rộng, ở đó có một tên yêu quái cao to, đang cùng lũ tiểu đệ uống rượu.
- Tiểu Trùng! Mau lấy cho lão tử thêm rượu với một cái đùi! Ha ha ha ha! Hôm nay lão tử muốn cùng các huynh đệ no say, sau đó đi động phòng! Ha ha ha ha ha!!!!!
Lặng lẽ đi theo tên tiểu quỷ có làn da xanh như lá chuối tên tiểu Trùng, Lăng Huyền Phong thấy hắn đi vào một kho thức ăn, trong đó có chứa rất nhiều rượu và thịt người.
- Hê hê hê! Ta biết thế nào ngươi cũng kêu ta đi lấy rượu mà. Hôm nay ta nhất định phải xem, hương vị rượu nó ngon như thế nào....
Lạch cạch!!!
- Ai? Ủa? Hình như chỗ này hình như có người...
Tiểu Trùng chậm rãi đi qua, tay cầm đoản kiếm vạch vạch...
Xoẹt!!!
Từ trong góc tối, một con chuột nhỏ chạy qua
- Hớ hớ! Hóa ra là một con chuột, làm cho ta giật mình.
Tiểu Trùng quay lại chỗ mấy vò rượu, cười hắc hắc:
- Đây là rượu ngon của đại ca... lão tử chỉ uống một ngụm thôi, chắc hắn không biết đâu a!
Nói là làm, hắn múc ra một bát to, một hơi uống cạn sạch...
- Khà!!!! Rượu ngon! Thôi, mang ra cho hắn uống, hắc hắc!
Lảo đảo mang theo vò rượu to cùng với vài miếng thịt người, tiểu Trùng bỏ đi mà không biết trong bóng tối có một đôi mắt lóe sáng nhìn hắn.