Sườn núi bên kia Hướng Dương Pha, cổng Mã Dương Thôn...
- Tô cô nương! Phía trước chính là Mã Dương thôn, chỉ có điều... hiện tại tất cả đều là phế tích.
Tiểu Trương chỉ tay về phía một thôn làng, hiện tại đã nằm trong đống đổ nát, lửa cháy khắp nơi.
- Đây chính là Mã Dương Thôn sao? Ài... xem ra thôn dân gần như không ai chạy thoát...
Lăng Huyền Phong quan sát, sắc mặt liền có chút khó coi. Yêu ma đã chiếm đóng nơi đây nhiều ngày, e rằng tất cả mọi người đều đã...
- Cha! Cha! Người ở đâu! Cha!!!.........
Hứa Hàm Yên trông thấy Mã Dương Thôn ngập trong biển lửa, sắc mặt trắng bệch, thảm thiết kêu gào gọi phụ thân nàng. Bất ngờ, nàng thúc ngựa xông vào trong thôn. Lăng Huyền Phong biến sắc:
- Mau! Cản nàng lại! Đừng để cho nàng chạy vào trong! Ở đó còn rất nhiều yêu ma!
Nhưng đã muộn, do nàng chạy vào quá bất ngờ nên không có ai kịp ngăn cản. Bất đắc dĩ, Tô Mị nói:
- Tiểu Trương, phân ra một nửa số huynh đệ đi theo bảo vệ Hứa cô nương, nếu thấy phụ thân nàng thì cố gắng đưa cả người ra. Những người còn lại theo ta cùng Huyền Phong đi vào trong tìm Long đại hiệp.
- Rõ!
Tất cả mọi người chia ra ngả. nhóm đi theo Hứa Hàm Yên, nhóm còn lại lấy Tô Mị cùng Lăng Huyền Phong cùng nhau dẫn đầu, đi hướng khác vào tìm Long Cửu Thiên.
Rất nhanh, sau khi vào thôn, chiến đấu đã nổ ra, tiếng binh khí va chạm, đấu khí tung hoành, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Cũng may trấn giữ trong thôn đều chỉ là những tốp lính quèn, bộ đội tinh anh cùng đầu lĩnh đã bị tiêu diệt gọn trên đỉnh Hướng Dương Pha. Vượt qua lũ binh tôm tướng cua đối với mọi người mà nói, cũng chỉ như ăn một bữa sáng.
- Nhìn kìa! Phía trước có chiến đấu! Là Long Cửu Thiên!
Lăng Huyền Phong nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Long Cửu Thiên đang gồng mình chiến đấu với một nhóm lang binh đằng sau hắn là một nhóm thôn dân đang sợ hãi núp trong ngôi nhà lá. Do công lực chưa kịp phục hồi, cộng với việc hắn vừa phải chiến đấu vừa bảo vệ thôn dân nên bị phân tâm, rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
- Mau! Giúp hắn một tay! Các huynh đệ, sát!!
Tiểu Trương tức giận hô lớn, liền dẫn theo một nhóm đệ tử Phục Ma Hội xông vào phía sau đám lang binh triển khai đồ sát. Bị bất ngờ, đám lang binh lúng túng, dẫm đạp lên nhau không kịp phản ứng, bị tấn công từ phía sau gây ra tổn thất lớn. Long Cửu Thiên thấy có viện binh, tinh thần phấn chấn, nhất thời kiếm khí tung hoành, tả xung hữu đột. Chẳng mấy chốc, đám lang binh bị diệt sạch, những thôn dân ẩn nấp trong căn nhà cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hô lớn.
- Long đại hiệp, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao! Ta cũng vừa mới tới Mã Dương Thôn mà thôi, vừa vặn nhìn thấy bách tính bị lũ yêu ma kia vây kín, liền lao vào giúp đỡ, ai ngờ ta đã đánh giá cao bản thân mình. Công lực phục hồi chưa được bao nhiêu, lại bị bọn chúng bao vây, lập tức liền lâm vào khổ chiến. Hiện tại thì tốt rồi, phiền các vị đưa bách tính ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi đây.
- Được! Tiểu Trương, phân phó vài huynh đệ đưa bách tính ra khỏi đây. Đúng rồi, huynh có phát hiện được Xích Luyện Động Chủ sao?
- Chưa nhìn thấy, bất quá ta có nghe thấy tiếng hú của hắn ở phía quảng trường thôn, có lẽ hắn đang ở đó, hiện tại ta muốn đi tìm hắn.
- Để chúng ta tới giúp huynh!
Long Cửu Thiên nhìn tất cả mọi người một lúc, sau đó cũng gật đầu.
- Cũng được, vậy tất cả theo ta.
- ------------------------------------
Quảng trường Mã Dương Thôn
- Kia! Chính hắn là Xích Luyện Động Chủ! Không sai vào đâu được!
Lăng Huyền Phong nhìn về phía khoảng sân rộng, liền rùng mình một cái. Ở đó, một con sói vô cùng lớn, đang đứng bằng chân, cao hơn mét, đang cất tiếng hú dài. Đôi mắt của hắn đỏ như máu, răng nanh nhọn hoắt, tay đang cầm thanh Lang Nha Bổng, khí thế vô cùng dữ tợn.
- Lang Vương: Xích Luyện Động Chủ, Tu Vi: Võ Tông Cửu Phẩm Đỉnh.
Hít vào một ngụm khí lạnh. Võ Tông Cửu Phẩm, tên này đủ sức làm gỏi tất cả các huynh đệ trong vòng một nốt nhạc mất!
Sau tiếng hú, Xích Luyện Động Chủ quay sang chỗ đám người Lăng Huyền Phong đang nấp, cười lớn:
- Long Cửu Thiên, năm không gặp, cuối cùng ngươi lại chạy tới tay ta! Ha ha ha ha!!
- Xích Luyện Động Chủ! năm trời! Chính là năm chất chứa thù hận của ta! Hôm nay ta sẽ báo thù cho Mộng Nhi! Báo thù cho Long Tuyền Thôn!
- Chỉ bằng vào đám tôm tép các ngươi? Muốn giết bổn tọa sao? Có giỏi thì cùng lên!
Xích Luyện Động Chủ khinh thường cười lớn, hắn rõ ràng không coi những người có mặt ở đây, thật là cuồng vọng. Nhưng thật ra, với tu vi của hắn, đích xác có tư cách để cuồng vọng.
- Hắc! Các huynh đệ! Cùng nhau lên! Hôm nay chúng ta phải giết được hắn, chặt cánh tay của Văn lão cẩu!
- Hô! Hô!!!!
Đám người Phục Ma Hội tinh thần lên cao, Tô Mị, Lăng Huyền Phong, Long Cửu Thiên cũng đã sẵn sàng giao chiến.
- Các huynh đệ! Sát!!!!
Long Cửu Thiên không khách khí, trực tiếp dẫn đầu mọi người xông lên cùng vây công Lang Vương. Xích Luyện Động Chủ cười lạnh, hắn khinh thường nhướn mày, bất chợt hắn hô:
- Bạch Hồng Quán Nhật!!!!
Lang Vương hú lên một tiếng dài, đấu khí được hắn thôi động đến mức cuồng bạo, trực tiếp tạo ra một cỗ sóng nhiệt đánh ra xung quanh. Tất cả mọi người bị bất ngờ, không kịp đề phòng bị sóng nhiệt đánh trúng. Có đệ tử Phục Ma Hội bị sóng nhiệt đánh cho thành tro bụi, chết không thể chết hơn được nữa.
- Chết tiệt!
Lăng Huyền Phong cũng trúng chiêu, phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất. Không ngờ chỉ một tiếng hú của hắn đã làm cho mọi người bị thương, hơn nữa còn có người trực tiếp bị thiêu đốt thành tro bụi!
Cả quảng trường sau khi sóng nhiệt đi qua liền biến thành một biển lửa!