Mưa to liên miên hơn một tháng làm cả thủ đô đế tinh bị bao phủ trong một mảnh âm u, tâm tình mọi người cũng theo thời tiết u ám mà trở nên hậm hực.
Trong một căn nhà trọ bình thường ở vùng ngoại thành đế đô.
Mặc dù cánh cửa lớn đã khép chặt nhưng vẫn không thể ngăn cản luồng không khí ẩm ướt ở bên ngoài luồng vào kết hợp với hương vị dâm mị tràn đầy dục vọng ở bên trong, quỷ dị không nói nên lời.
Trong một góc phòng, một nam nhân trẻ tuổi dáng người cao gầy, hai mắt đỏ đậm giống như mất đi thần trí đang không ngừng để lại những dấu vết xanh tím trên cơ thể một cậu bé yếu đuối bị trói chặt đang rưng rưng nước mắt, cậu bé trông có vẻ không quá tình nguyện, không ngừng giãy dụa cùng chửi rủa ầm ĩ… tựa hồ bị ép buộc.
Mà phía sau nam nhân mất thần trí kia còn có một người đàn ông da dẻ ngăm đen tráng kiện đang cật lực vận động…
Kết hợp tất cả lại thì nam nhân mất thần trí kia tựa hồ đang trầm mê trong một cuộc tình P, hơn nữa còn đang ép buộc một cậu bé không hề tình nguyện tham gia.
Chính là…
Không phải, không phải như vậy…
Sự thực, nam nhân mất thần trí kia vẫn còn hiểu rất rõ, không phải, hết thảy không phải cậu tự nguyện…. chính là cậu không có cách nào khống chế thân thể của mình….
Máy quay trong phòng đã ghi lại toàn bộ sự việc phát sinh, cậu bé nhỏ gầy yếu đuối không tình nguyện, nam nhân mất thần trí tựa hồ rất hưởng thụ, người đàn ông ngăm đen thực gắng sức, hết thảy hết thảy đều ghi lại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bản ghi chép về cuộc tình sự này rốt cuộc cũng dừng lại…
Cậu bé ốm yếu khóc lóc thảm thương như bị ép uổng lập tức ngồi dậy, đẩy nam nhân mất đi thần trí kia qua một bên, mà người đàn ông ngăm đen ở phía sau cũng thờ ơ rút nam vật của mình ra khỏi thân thể hệt như búp bê vải bị xé rách của người kia, tiếp đó ném đối phương qua một bên.
Cánh cửa khép kín đột nhiên mở ra, dưới sự bảo hộ của nhóm vệ sĩ áo đen, một nam nhân trẻ tuổi diện mạo thanh tú mặc tây trang mang giày da bước vào, cậu bé cùng người đàn ông ngăm đen vội vàng mặc quần áo.
Nam nhân thanh tú khinh thường liếc nhìn nam nhân trẻ tuổi nằm dưới đất, nhóm vệ sĩ tiến tới kéo cậu ta tới quỳ gối trước mặt nam nhân thanh tú kia.
Nam nhân thanh tú cầm lấy một ly nước lạnh trực tiếp hất lên mặt nam nhân trẻ tuổi đang mất thần trí.
Nam nhân trẻ tuổi giật bắn, lông mi khẽ run rẩy vài cái, đầu đau như sắp nứt toạt, dạ dày nhộn nhạo một trận, tiếp đó thần trí chậm rãi khôi phục…
“Tỉnh rồi sao? Sở Tự.” Nam nhân thanh tú từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn ngập khinh thường.
Sở Tự liếc nhìn một cái liền nhận ra đối phương: “Lâm Khinh Vũ!”
Đoạn phim quay vừa nãy được người mở lên, đang chiếu lại một màn Sở Tự cưỡng ép cậu bé yếu ớt kia, mà cậu bé thì đang điên cuồng giãy dụa kêu la…
“Mày muốn làm gì?” Sở Tự phát giác được tình cảnh của mình lúc này, nhìn đoạn phim kia, trí nhớ cậu cũng từng chút khôi phục, nhìn qua cậu bé đã mặc quần áo chỉnh tề ở bên cạnh: “Tiểu Nghiêm, vì sao? Tôi đối xử với cậu không tệ, vì sao cậu phải làm như vậy?”
Cậu gọi là Sở Tự, là một người đại diện.
Mà cậu bé Tiểu Nghiêm bị cậu ‘cưỡng ép’ kia chính là nghệ nhân mà cậu dẫn dắt gần đây.
“Thực xin lỗi, anh Sở…” Tiểu Nghiêm không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Tự.
Tới lúc này, Sợ Tự không cần nghĩ cũng biết mình bị Tiểu Nghiêm bán đứng, mà kẻ âm hiểm đứng sau mọi chuyện chính là Lâm Khinh Vũ đang đứng ở trước mặt…
Lâm Khinh Vũ… là kẻ thù của Sở Tự.
Cũng là người yêu của Đàm Thành, đối tượng thầm mến khiêm nghệ nhân mà trước kia Sở Tự dẫn dắt thành danh, trở thành ảnh đế có fan ở khắp tinh tế.
Năm đó, Lâm Khinh Vũ đã cướp đi Đàm Thành.
Sở Tự thấy tâm ý Đàm Thành đã quyết nên cũng buông tay rời đi… Thế nhưng không biết vì sao Lâm Khinh Vũ cứ cắn chặt Sở Tự không chịu buông tha.
Sở Tự cũng không phải quả hồng nềm, lập tức phản kích.
Mà kết quả nhận được chính là Lâm Khinh Vũ phất lên trở thành con cưng của trời, mà Sở Tự thì liên tiếp thất bại, không thể tổn hại tới Lâm Khinh Vũ tí ti nào, ngay cả danh sự bản thân cũng đánh mất, trở thành một kẻ đê tiện bỉ ổi vì ghen ghét mà hãm hại Lâm Khinh Vũ, bị fan của Lâm Khinh Vũ cùng dân chúng tinh tế thóa mạ, có thể nói là chuột chạy qua đường người người chửi mắng…
Chính là, hiện giờ Sở Tự cậu đã suy sút tới nước này, vì sao Lâm Khinh Vũ vẫn không chịu buông tha? Vẫn muốn lập kế hãm hại cậu?
Sở Tự không thể nào lý giải được.
“Lâm Khinh Vũ, mày rốt cuộc muốn làm gì?” Sở Tự cảm nhận được bộ vị ẩn mật phía trước cùng phía sau đều đau đớn, cậu căm hận nhìn Lâm Khinh Vũ, không hiểu vì sao kẻ này lại cứ nhắm vào mình.
Cậu không hề kêu la cầu cứu, bởi vì cậu biết, tình huống như vậy, có kêu cũng vô dụng.
Nếu Lâm Khinh Vũ đã dựng lên cái bẫy này thì nhất định đã chuẩn bị chu đáo kĩ càng.
“Tao muốn làm gì à? Sở Tự, mày phải trả cái giá vì luôn tự cho là mình siêu phàm mà không coi ai ra gì!” Lâm Khinh Vũ lạnh lùng nhìn cậu, giống như đang nhìn một con sâu con bọ mà người ta chán ghét.
Sở Tự xuất thân thế gia, được dưỡng dục rất tốt, cho dù là thời điểm thế này cũng không nói ra được mấy lời dơ bẩn: “Tao không hiểu mày đang nói cái gì.”
Thái độ làm người của cậu quả thực có chút lạnh nhạt, thế nhưng chưa từng tự cho là mình siêu phàm mà xem thường người khác.
Càng miễn bàn là đối với Lâm Khinh Vũ.
Trước khi Đàm Thành cùng Lâm Khinh Vũ ở cùng một chỗ, Sở Tự căn bản không biết Lâm Khinh Vũ, lại càng không hiểu được thù hận cùng oán giận của Lâm Khinh Vũ ruốt cuộc từ đâu mà ra.
Lâm Khinh Vũ làm cậu có cảm giác rất quái lạ.
“Mày không hiểu tao đang nói gì à, chắc mày đã khinh miệt quá nhiều người nên không nhớ rõ đi, đại diện Sở!” Lâm Khinh Vũ oán hận nhìn Sở Tự, hệt như muốn Sở Tự nếm thử tư vị bị nhục nhã mà mình phải chịu trước kia.
Sở Tự cười lạnh: “A~”
Sở Tự tức tới không nói nên lời, trong mắt cậu, Lâm Khinh Vũ chính là một kẻ bệnh thần kinh.
Thật không ngờ kẻ điên này lại xuất ra thủ đoạn bỉ ổi tới cùng cực này để đối phó cậu, làm Sở Tự cậu lưu lạc tới hoàn cảnh này… Cảm nhận được cơ thể đau đớn, cho dù Sở Tự là bồ tát thì cũng không khỏi phẫn nộ…
“Thực không hiểu mày bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Đàm Thành, làm anh ta cứ nhớ mãi không quên… hiện giờ thanh danh của mày đã thối nát đến vậy mà vẫn nhớ thương, muốn tìm mày quay lại, an bài công việc cho mày!” Lâm Khinh Vũ oán hận, nhắc tới việc này, cậu ta lại càng hận hơn.
Không thể tưởng được, tới tận bây giờ mà Đàm Thành vẫn không quên được Sở Tự, vẫn nhớ thương kẻ này.
“Đàm Thành —–” Nhắc tới cái tên này, Sở Tự lại cười nhạt.
Đàm Thành là nghệ nhân đầu tiên mà cậu dẫn dắt, cũng là người bạn đại học mà Sở Tự thầm mến suốt mười mấy năm, cậu đã dốc biết bao nhiêu tâm huyết, vì Đàm Thành an bài công việc, tìm kiếm show, đắp nặn hình tượng… Từng bước từng bước trợ giúp đối phương bước lên ngai vàng ảnh đế, Sở Tự cứ nghĩ, cho dù Đàm Thành không thích mình thì cũng khắc ghi nỗ lực vất vả mà mình đã bỏ ra, cũng nhớ tới phân tình nghĩa của một thời gian khó…
Chính là, kết quả thế nào chứ?
Lúc tai tiếng của cậu lan truyền, công ty quyết định đổi người đại diện mới, Đàm Thành lựa chọn im lặng, một chút cũng không nhớ tới tình nghĩa ngày xưa, thậm chí còn mở miệng bảo thực thất vọng về cậu…
Đàm Thành có tư cách gì mà thất vọng chứ?
Đối với kẻ vô tâm vô phế không biết xấu hổ kia, Sở Tự mới chính là người thất vọng tới tan nát cả tâm can!
Trước kia khi một bước bước lên trời trở thành ảnh đế, Đàm Thành đã không chút nghĩ ngợi từ bỏ cậu, từ bỏ tình nghĩa nhiều năm của bọn họ. Hiện giờ cậu nghèo túng sa sút, Đàm Thành cần gì phải giả mù sa mưa nói mấy lời giả nhân giả nghĩa kia?
“Sở Tự, mày đắc ý lắm đúng không? Tuy mày đã rời khỏi tầm mắt chúng tao lâu như vậy, làm nhiều chuyện nhắm vào tao như vậy nhưng Đàm Thành vẫn nhớ thương tới mày, mày thực đắc ý đúng không?” Nhìn nụ cười lạnh bên môi Sở Tự, Lâm Khinh Vũ lộ ra biểu tình điên cuồng.
Sở Tự ngay cả dư quang khóe mắt cũng lười vứt cho Lâm Khinh Vũ.
Thứ mà Lâm Khinh Vũ coi trọng nhất cũng chính là thứ mà cậu xem thường nhất…. Cậu bỏ nhiều tâm huyết cho Đàm Thành như vậy, vì Đàm Thành trả giá nhiều như vậy, cho dù không tính tới tình hữu nghị, chỉ xét về tình cảm giữa người đại diện cùng nghệ nhân thì cũng có thể nói là ân trọng như núi, thế nhưng đổi lại chính là bị Đàm Thành vứt bỏ khi gặp khó khăn cùng chút nhớ thương khi suy sút…
Kia chút nhớ thương kia, cậu không cần…
Cũng thực xem thường.
“Tao nói cho mày biết, cho dù mày đắc ý thì cũng không được bao lâu nữa đâu. Tao phải bắt mày chết, không chỉ vậy, còn phải chết trong ô nhục, để xem Đàm Thành còn nhớ thương tới một kẻ vừa thích cưỡng gian lại lạm giao như mày nữa hay không, để xem anh ta còn nhớ tới ân tình năm xưa của mày nữa hay không!” Nhìn thần thái khinh miệt hoàn toàn không để mình vào mắt của Sở Tự, Lâm Khinh Vũ lại càng điên cuồng hơn.
Nhìn ánh mắt Lâm Khinh Vũ, Sở Tự đột nhiên ý thức được nguy cơ: “Mày muốn làm gì?”
Lâm Khinh Vũ dám gài ra cái bẫy này, lại còn ngang nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, nghiễm nhiên đã nổi lên sát tâm…
“Tao muốn làm cái gì à? Tao muốn mày phải chết!” Lâm Khinh Vũ đi tới trước mặt Sở Tự, một đá đá Sở Tự đang kiệt sức ngã gục xuống đất, sau đó hung hăng giẫm lên tay cậu: “Hít thuốc phiện cộng thêm miệt mài quá độ mà chết, thế nào? Còn bồi thêm cái danh người đại diện lạm giao quy tắc ngầm nghệ nhân? Hửm!”
Hiểu ra tính toán của Lâm Khinh Vũ, Sở Tự liều mạng giãy dụa, bất quá thân thể bị ép túng dục nhiều ngày đã không còn chút sức lực nào.
Sở Tự chỉ có thể mặc người ta giữ lấy, khuất nhục nằm rạp trước mặt Lâm Khinh Vũ.
Lâm Khinh Vũ bảo người đưa tới một ống tiêm, sau đó nhìn Sở Tự nằm như một con chó què dưới đất: “Sau khi mày chết rồi, Tiểu Nghiêm sẽ tố cáo bị mày cưỡng gian, đến khi đó đoạn phim này sẽ được tung ra làm bằng chứng, Sở Tự, lần này tao sẽ cho mày biết thế nào là vạn kiếp bất phục!”
Lúc này Sở Tự mới cảm nhận được sự sợ hãi trước khi tử vong.
Cậu không ngờ… trên đời này cư nhiên có một kẻ điên tàn độc như Lâm Khinh Vũ…
Cũng không biết lấy khí lực từ đâu, Sở Tự cư nhiên giãy ra khỏi sự kiềm chế của vệ sĩ rồi bổ nhào về phía Lâm Khinh Vũ, vừa vặn Lâm Khinh Vũ sơ ý mà bổ gục cậu ta xuống đất.
Sở Tự cảm giác được sức lực trong cơ thể đang dần dần biến mất, cậu lập tức cắn một ngụm lên cổ Lâm Khinh Vũ.
Hôm nay cho dù chết, cậu cũng muốn Lâm Khinh Vũ chôn cùng!
Chính là, cậu còn chưa kịp cắn đứt cổ Lâm Khinh Vũ thì giống như có trời cao phù hộ cậu ta, vệ sĩ đã lập tức nhào tới kéo bật Sở Tự ra….
Lâm Khinh Vũ chật vật từ dưới đất đứng dậy, phủi phủi tro bụi trên ống quần, nhặt lên ống tiêm hung tợn đi về phía Sở Tự, vẻ mặt giận dữ đâm mũi kim vào cổ tay cậu.
“Lâm Khinh Vũ, hôm nay mày dám giết tao thì người nhà tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Cảm nhận được thể lực trong cơ thể từng chút xói mòn, Sở Tự trừng mắt nói.
Cậu căn bản không phải một người đại diện nho nhỏ xuất thân nghèo khó cố gắng vươn lên gì cả…
Chỉ vì có chút mâu thuẫn với gia đình nên cậu mới bỏ đi, cậu là đứa con duy nhất của Sở Tùng Bách, gia chủ Sở gia, cha thấy cậu bị hủy đi thanh danh, khổ sở túng thiếu nhưng vẫn lạnh lùng không quan tâm, chẳng qua chỉ là thủ đoạn muốn ép cậu về nhà nhận lỗi mà thôi, thế nhưng cố tình Sở Tự lại không phải loại người yếu ớt dễ chịu thua….
Sở Tùng Bách có thể nhìn cậu một mình bôn ba lao lực làm một người đại diện nho nhỏ, có thể nhìn cậu bị hủy hết thanh danh, cùng đường mạt lộ… Thế nhưng nếu cậu thật sự chết đi, Sở Tùng Bách không có khả năng buông tha kẻ đã hại cậu.
“Tốt, tao mỏi mắt trông chờ!” Lâm Khinh vũ cười nhạo, nhìn sinh mệnh Sở Tự từng chút từng chút biến mất, tâm tình cậu ta vui sướng tới cùng cực.
Không ngờ mình lại chết như vậy, Sở Tự chết không nhắm mắt!